Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 29



“Hàn Tiểu Tịch, tôi sẽ khiến cô phải trả giá vì những lời nói ngày hôm nay.” Hàn Đồng Tư nói từng câu từng chứ một qua kẽ răng, nhưng cũng đủ để cô nghe thấy.

Hàn Tiểu Tịch dừng bước, quay người lại, nở một nụ cười, nụ cười ấy khiến Hàn Đồng Tư cảm thấy chán ghét cực độ, cô nhẹ nhàng nói:

“Vậy sao? Tôi cũng mong chờ rằng mình phải trả giá thế nào lắm.”

Hàn Đồng Tư cười lớn, khiến cho một số người đứng quanh đó chú ý đến, họ bắt đầu đưa mắt về phía này. Cô ta đứng lên, đi đến gần Hàn Tiểu Tịch, nói, giọng nói vừa đủ cho ba người nghe thấy:

“Hàn Tiểu Tịch, tôi nói cho cô biết, tôi chính là con gái ruột của ba cô đó, hừ, cô có phải rất đau khổ không? Khi mà đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình chỉ kém mình có 3 tháng tuổi? Haha, mẹ cô đã bị cắm sừng trên đầu rồi, đúng là ngu ngốc mà.”

Hai câu trước, Hàn Đồng Tư nói, cô không quan tâm, cô cũng đã biết sự thực đó rồi, nó cũng chẳng khiến cô bận lòng hay đau khổ, cô chỉ cảm thấy thương cho mẹ mình. Một người phụ nữ luôn hết lòng vì gia đình lại bị người chồng mà mình luôn yêu thương tin tưởng phản bội.

Nhưng câu cuối cùng, Hàn Đồng Tư dám xúc phạm đến người mẹ quá cố của cô, cô thật sự tức giận rồi. Nhưng cô vẫn có thể kiềm chế được bản thân. Cô khẽ nói nhỏ với Hạ Thiên Vũ, sau đó buông tay anh ra, cầm lấy bàn tay của Hàn Đồng Tư, kéo cô ta đi đến nhà vệ sinh, nơi này đang không có ai.

Hàn Đồng Tư bị bàn tay của cô nắm thật chặt, cô ta lại không thể phản kháng, cứ thế bị cô kéo đi.

Vào trong một phòng, Hàn Tiểu Tịch ném cô ta xuống sàn nhà, khóa chặt cửa lại. Hàn Đồng Tư bị ném xuống đất, cơn đau từ mông và sống lưng truyền đến, khó khăn lắm mới có thể đứng dậy.

Nhưng vừa đứng lên, cô ta lại bị một cái tát như trời đánh giáng xuống mặt mình. Tuy bình thường, Hàn Tiểu Tịch trông có vẻ gầy yếu, nhưng cô luôn ăn uống điều độ, tập thể dục thường xuyên. Dù là thiên kim tiểu thư, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thường giúp người giúp việc làm mấy việc nặng nhọc. Vì vậy, sức khỏe của cô vô cùng tốt, trái ngược lại với vẻ ngoài yếu đuối kia.

Hơn nữa, vừa nãy cô còn bị kích động bởi câu nói của Hàn Đồng Tư, nên hết thảy sự tức giận trong người cô như dồn hết vào phát tát này. Sức lực mà cô dùng vô cùng lớn, khiến khóe miệng Hàn Đồng Tư rách ra một chút, màu từ khóe miệng cũng theo đó mà trào ra.

Hàn Đồng Tư bị cô làm cho hoảng sợ, vì đau vì sợ hãi mà nước mắt chảy ra. Cô ta lắp bắp:

“Cô…cô dám đánh…cô…”

Hàn Tiểu Tịch nhìn cô ta với ánh mắt đầy nộ khí, giọng nói cũng vì sự tức giận đang dâng trào trong cơ thể mà trở nên khàn khàn:

“Cô hãy nhớ, cái tát này tôi đánh thay mẹ tôi, cô và mẹ cô đều không có tư cách nói đến mẹ tôi chưa nói gì đến sỉ nhục. Cái tát này thực ra còn quá nhẹ nhàng đối với cô đúng không? Nhưng cô biết đấy, tôi là người tốt, tôi không muốn động vào loại động vật cấp thấp như cô. Cô tốt nhất hãy nhớ những gì xảy ra trong này, lần sau đừng có chọc tức tới tôi, tôi không hiền lành đâu.”

Hàn Đồng Tư sợ sệt, cô ta co người lại, khóc to lên, nhưng ánh mắt của cô ta vẫn không kìm được mà lườm Hàn Tiểu Tịch. Cô đứng lên, định đi ra ngoài thì lại nghe tiếng Hàn Đồng Tưu gào lên:

“Haha, Hàn Tiểu Tịch, mày đúng là ngu mà, mày thật là đáng thương, cái loại không có mẹ dạy dỗ như mày đến thế này là cùng. Haha, bây giờ ba đã chết mê chết mệt mẹ tao rồi, mày nghĩ mày có thể ngăn cản được việc bọn tao bước vào nhà họ Hàn sao?”

Hàn tiểu Tịch dừng lại, quay sang nhìn cô ta, ánh mắt giễu cợt:

“Cô sai rồi, tôi đúng là không có mẹ dạy đấy, nhưng con mẹ nó, đạo đức của tôi vẫn tốt hơn cô gấp nghìn lần, ít nhất mẹ tôi cũng là một người phụ nữ đàng hoàng, được người người tôn kính, không như ai kia phải đi làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác mới có thể bước chân vào hào môn thế gia. Mà tôi cũng không thể ngăn cản được việc hai thứ rác rưởi vào nhà được, đúng không? Nhưng tôi quyết không để thứ rác rưởi đó làm ô uế Hàn gia này. Cô đừng nghĩ, có thể bước chân vào hàn gia là cô đã trở thành thiên kim tiểu thư chính thức, cô còn quá non nớt rồi, cô nghĩ người nhà Hàn gia sẽ công nhận cô sao? Hãy về nhà đi ngủ để thảo mãn nguyện vọng ảo tưởng đó của mình nhé.”

Nói xong, cô quay bước đi ra ngoài, sửa sang lại váy tóc. Ngoài cửa, Hạ Thiên Vũ đang dựa người vào tường, chờ cô. Thấy cô bước ra, anh liền hỏi:

“Đã bớt giận chưa?”

Cô mỉm cười, lấy lại vẻ bình thường:

“ừm, thoải mái lắm, nhưng chỉ sợ mặt cô ta vài ngày tới không trở về bình thường được.”

Anh không nói gì, khóe miệng như cười như không, cầm lấy tay cô đi về phía sảnh chính, mặc kệ Hàn Đồng Tư đang gào thét trong phòng vệ sinh kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.