Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Hàn Tiểu Tịch vì khóc nhiều nên bị ngất đi, khi cô tỉnh lại, thì đang nằm trên giường. "Tỉnh rồi?"
Hàn Tiểu Tịch thấy Hạ Thiên Vũ ngồi cạnh giường liền hỏi: "Mẹ... mẹ tớ đâu? Lúc nãy tớ gặp ác mộng, tớ mơ thấy mẹ tớ..."
"Không phải mơ đâu!"
Hàn Tiểu Tịch nghe thấy vậy liền ôm chầm lấy Hạ Thiên Vũ khóc không thành tiếng, hai người họ cứ như vậy, một người khóc, một người làm chỗ dựa cho người kia. Nước mắt của Hàn Tiểu Tịch làm ướt vai áo của Hạ Thiên Vũ.
"Cậu có muốn ra ngoài không? Mẹ cậu về rồi."
"Mình rửa mặt rồi ra ngay. Cảm ơn cậu!"
Đám tang của Triệu Nguyệt Ảnh cuối cùng cũng xong, hỏa thiêu là hình thức mà bà mong muốn, tro cốt sẽ được Hàn Tiểu Tịch rải ở vịnh Y, nơi mà bà thích nhất. Ở đó vừa có núi, vừa có biển, lại yên tĩnh, là một nơi rất đẹp.
Trong đám tang kéo dài 3 ngày, Hàn Lãnh Hải chỉ lui tới 1 lần để thắp nén hương cho có lệ, sau đó viện cớ là bận việc nên rời đi, những việc còn lại đều giao hết cho người làm. Trong 3 ngày này, người luôn bên cạnh Tiểu Tịch lại là Hạ Thiên Vũ. Hạ Thiên Vũ vì sợ cô không đau buồn quá mà không ăn cơm nên mới ở lại túc trực cùng cô. Hơn thế nữa, mẹ của Hạ Thiên Vũ là Diệp Linh Hồng cũng đồng ý và còn rất quan tâm Tiểu Tịch.
Sau đó, Hàn Tiểu Tịch vì chịu đả kích quá lớn dẫn đến sinh bệnh. Trong lúc cô ốm, bố cô cũng chỉ gọi về hỏi thăm chứ không hề về xem con gái mình như thế nào. Lần này, lại là Diệp Linh Hồng và Hạ Thiên Vũ chăm sóc cô.
Vào một buổi trưa, Hạ Thiên Vũ đang cùng ăn cháo với cô, hai người đang trò chuyện thì Hạ Thiên Vũ lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ thẫm, rồi đưa cho cô.
"Đây là bất ngờ mà bác gái dành cho cậu, hôm đó sau khi cậu ngất đi, bác ấy đã đưa nó cho mình, nói phải đưa cho cậu và chuyển lời rằng bác ấy rất xin lỗi vì không tự tay đeo nó cho cậu."
Hàn Tiểu Tịch nghe Hạ Thiên Vũ nói vậy liền bật khóc, vừa khóc vừa nói: "Cảm ơn cậu Thiên Vũ, nhưng mình không cần nó, mình cần mẹ cơ!"
"Tiểu Tịch, cậu đừng khóc nữa, mẹ cậu chẳng phải là mong cậu sẽ mạnh mẽ sao, cậu khóc như này bác gái sẽ không vui đó! Ngoan đừng khóc nữa!"
"Mình nghe cậu!" Nói rồi Tiểu Tịch đưa tay lên lau những giọt nước mắt đi. "Từ giờ̀ mình sẽ trở nên mạnh mẽ! Cậu luôn ở bên mình chứ?!"
"Tất nhiên rồi."
"Chúng ta cùng móc ngoéo nhé?"
"Được! Đã móc ngoéo rồi, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, giúp đỡ nhau, không được chia lìa!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.