Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 58: Em thích anh, Hạ Thiên Vũ, rất rất thích!



Hai người nhanh chóng rời khỏi đó. Anh nắm chặt tay cô, sánh bước cùng cô dưới màn đêm đen, ban nãy cô không để ý, bầu trời hôm nay có rải rác những ngôi sao xinh đẹp, sáng lấp lánh. Cô ngẩng đầu ngắm sao, cảm thán nói:

“Anh nhìn xem, những ngôi sao kia thật đẹp, như vậy thật là thích, có thể từ trên cao ngắm nhìn mọi cảnh vật dưới này, vô ưu vô lo.”

Anh nhìn cô, đáp:

“Em có gì muốn nói sao?”

Cô mỉm cười:

“Chắc là em đã biết người thuê hai tên kia rồi.”

Khóe mắt anh cũng thấp thoáng ý cười, anh nói:

“Vậy để anh chứng minh suy đoán của em.”

Cô nhón chân lê, hôn chụt một cái lên má anh, sau đó cười tươi chạy lên phía trước vài bước, nói lớn:

“Em thích anh, Hạ Thiên Vũ, rất rất thích anh.”

Anh bị tỏ tình bất ngờ, thoáng ngẩn người, sau đó cũng chạy lên, đuổi theo cô, giam cô vào vòng tay ấm áp, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn cô, dịu dàng từ tốn mà chiếm lĩnh, bá đạo.

Thực ra, có một người hiểu mình trên thế gian này luôn là điều tuyệt vời nhất, chẳng cần phải nói nhiều, chẳng cần phải thổ lộ quá nhiều, âm thầm quan tâm, thấu hiểu. Như vậy thật sự rất tốt!

Về đến nhà, anh liền gọi một cuộc điện thoại, nhưng vì cô đứng trong phòng khách nên cô không nghe rõ cuộc đối thoại đó. Nhưng cũng không để tâm lắm, bởi vì tâm trí của cô bây giờ đặt hết lên người kia rồi. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh ôm cô ngồi trên chiếc ghế sofa, cô dựa vào lồng ngực của anh, như sực nhớ ra điều gì, cô ngước lên nhìn anh, hỏi:

“Sao anh lại về đây? Không phải đợt này rất bận sao?”

Anh nghịch nghịch vài lọn tóc dài của cô, một tay ôm vai cô, nói:

“Nhớ em, đột nhiên muốn gặp em, nhưng…”

Nhưng không ngờ khi đến đây, không giống như trong tưởng tượng của anh. Trong suốt thời gian trên máy bay, anh đã nghĩ cô sẽ có biểu cảm như thế nào khi anh đột ngột trở về. Tuy nhiên, khi sắp đến nhà, đập vào mắt anh là cảnh cô gặp nguy hiểm. Lúc đó tim anh như có một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào.

Nhưng cũng thật may mắn, may mắn vì anh đã đến đúng lúc, may mắn vì cô có thể chịu đựng được đến lúc anh tới.

Anh không nói hết câu mà lại dùng tay véo bên má của cô, cảm giác lại gầy đi một chút thịt rồi, anh nói:

“Em lại giảm cân sao?”

Cô cũng biết anh không muốn nhắc đến chuyện kia, bởi vì anh sợ nó sẽ trở thành bóng ma tâm lý của cô, nhưng anh sai rồi, cô đâu yếu đuối như vậy, vả lại, anh cũng đã cứu cô rồi còn gì. Cô lườm anh:

“Em đâu có đú trend như người khác, đó là do dạo này đi làm thêm, có hôm đông khách quá nên không kịp ăn bữa tối. Mà anh nói xem, gầy đi nhiều không?”

Bàn tay ấm nóng của anh không an phận mà từ eo cô đưa ra trước bụng vuốt ve, anh nói:

“Em phải chú ý ăn uống đúng giờ đi, bận đến mấy cũng phải ăn, nhớ chưa? Em xem, má không còn chút thịt nào rồi.”

Cô giữ chặt cái tay của anh, không quên dùng ánh mắt ‘yêu thương’ lườm anh một cái:

“Anh nói má mà, đừng động lung tung.”

Cô ngoài miệng thì mắng anh, nhưng trong lòng thì ngập tràn ngọt ngào rồi. Anh không nói mấy câu như: “Thế thì đừng làm nữa.” hay “Đừng làm, anh nuôi em.” Bởi vì anh biết, cô là muốn tự lực cánh sinh, mà việc cô đã chọn, anh sẽ luôn dốc lòng ủng hộ. Còn nuôi cô, anh có thừa khả năng, nhưng cô đâu phải người bệnh tật, khuyết tật. Cô là một người cực kỳ bình thường, cực kỳ khỏe mạnh. Vì vậy, cô có thể tự kiếm tiền, tự nuôi sống bản thân. Anh luôn tôn trọng cô, tôn trọng việc cô làm, đó cũng là một điểm mà cô thích ở anh. Anh yêu cô, nhưng cũng không vì thế mà ép buộc cô phải nghe theo ý anh, anh vẫn để cho cô tự do, thỏa sức sáng tạo, tìm hiểu mọi việc ngoài thế giới rộng lớn kia. Nhưng chỉ cần cô cần gì đó, anh sẽ luôn xuất hiện, giống như ngày hôm nay…

Nhìn đồng hồ, thấy đã gần 1 giờ, cô liền đứng dậy, tiến về phòng ngủ, nói:

“Muộn rồi, em đi tắm đây, anh có cần lấy thêm chăn thì vào phòng nhé, lấy luôn đi, lát em ra sẽ đi ngủ.”

Anh chợt kéo tay cô lại, khiến cô theo đà mà ngã vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, một tay anh siết chặt eo cô, một tay giữ cằm cô, để cô hơi ngoảnh lại phía sau, anh chiếm giữ khoang miệng cô, tham lam hút đi mật ngọt lẫn hơi thở của cô. Cô bất ngờ, hỡi giãy giụa, nhưng mông cô lại chạm phải vật gì đó hơi cứng cứng lại nóng đến lạ thường.

Một cô gái chưa từng trải qua sự đời, còn siêu trong sáng, thuần khiết như cô sao có thể nhận ra được cơ chứ. Anh cảm thấy phía dưới đặc biệt khó chịu, biết mình đã nảy sinh phản ứng. Anh khẽ nói bên tai cô, giọng nói khàn khàn:

“Đừng động đậy, nếu em muốn có chuyện gì đó xảy ra.”

Cô đơ người, lúc này mới biết thì ra là thứ mà trong một cuốn tiểu thuyết trước đây cô từng đọc, là thứ đó đó. Nhưng sao anh lại như vậy, cô thắc mắc trong lòng, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi yên, cảm nhận nụ hôn mãnh liệt đầy ngọt ngào kia của anh rồi cũng nhiệt tình đáp trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.