Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 67



Tâm sự với nhau đến quá nửa đêm, đến khi mắt của Hàn Tiểu Tịch đã không còn chịu nổi mà díp lại, mà Andrea vẫn hăng say kể chuyện. Thấy cô ngáp ngắn ngáp dài, khi đó Andrea mới phê chuẩn cho cô đi ngủ.

Sàn hôm sau tỉnh dậy, bạn học tội nghiệp Andrea lại gặp phải một màn trai đưa gái đẩy, mặc dù chỉ là nói chuyện qua điện thoại, không có bất cứ hành động âu yếm, thể hiện sự thân mật nào cả, nhưng lại khiến cho cẩu độc thân Andrea bị ngược tơi tả. “Biết trước như thế này thì không ở lại cho rồi. Đúng là tự tìm ngược.” Andrea thầm oán thán.

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó đã sắp kết thúc kỳ học thứ hai. Trong khoảng thời gian này, cô không bị làm phiền, sinh hoạt vẫn đều đặn như bình thường, chuyện tình cảm cũng quá thuận buồm xuôi gió, có lẽ quyết định ra nước ngoài du học là đúng đắn.

Người mà tuyên bố sẽ theo đuổi cô kia chính là đàn anh La Tử Hiểu lần trước bị cô từ chối thẳng mặt kia cũng không xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa, cô nghĩ rằng cũng không quá khó để chặt đứt một cành hoa đào nát.

Vào đợt này, khoa của cô đảm nhận tổ chức một chương trình văn nghệ, gồm có diễn kịch, ca hát, đánh đàn, nhảy,… Vì có nhan sắc xinh xắn, độ nổi tiếng trong trường cũng không thua kém ai, lại thêm giọng hát thiên phú, cô rất nhanh đã được chọn để trình bày một bài hát.

Tập dượt hơn 1 tháng, sắp xếp, trang trí sân khấu, chỉ còn một chút nữa thôi là đã hoàn thiện. Anh biết cô sẽ biểu diễn, lại trùng hợp vào đúng dịp nghỉ, anh liền bay đến Pháp.

“Anh đang ở đâu? Em đứng trước sảnh rồi.” Hôm nay anh đến, cô đương nhiên sẽ đi đón rồi. Thế nhưng đứng trước sảnh chính hơn 15 phút đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, cô gọi điện thoại cho anh.

Bên kia không có tiếng trả lời, mặc dù đã bắt máy, cô lại nói: “Thiên Vũ, này, anh bị sao vậy? Trả lời em đi chứ.”

“…”

Vẫn chẳng có tiếng trả lời. Cô thầm bực dọc trong lòng một phen nhưng sự lo lắng lại chiếm cứ nhiều hơn. Đang định đi vào phía trong thì bỗng có một vòng tay ấm áp, quen thuộc ôm lấy cô, hương thơm đặc trưng xộc thẳng vào mũi cô, lúc này tâm tình liền được buông lỏng, thoải mái.

“Đợi anh lâu không?” Anh nói sát gần vành tai mẫn cảm của cô, hơi thở ấm nóng trực tiếp phả lên da thịt cô, rất nhanh đã ửng hồng.

“Lâu, sao không lâu được chứ. Đã vậy. em gọi cho anh mà bắt máy lại không nói gì, anh có biết là dọa em sợ không?” Cô bày ra sự giận dỗi, lại có chút nũng nịu.

“Anh xin lỗi.” Anh vừa nói, vừa lấy một chiếc hộp nhỏ màu nhung đen ra, xoa người cô lại, để cô đứng đỗi diện với mình:

“Quà bồi thường.” Giọng nói anh đặc biệt trầm ấm, rất dễ nghe, lại thêm vẻ mặt thành tâm hối lỗi cùng món quà bất ngờ này, đương nhiên đã thành công khiến sự giận dỗi ban nãy tan biến hết.

Cô nhận lấy chiếc hộp, hai tay nâng niu như một bảo vật, hỏi: “Cái gì vậy?” Anh nhìn cô như vậy, khẽ mỉm cười: “Em mở ra là biết ngay.” Cô ngước mắt nhìn anh, chớp chớp nhẹ đôi mi dài, rồi lai cúi xuống, từ từ mở chiếc hộp ra.

Bên trong đựng hai chiếc nhẫn có kiểu dáng giống nhau, đơn giản mà trang trọng, không cầu kỳ nhưng lại toát lên một sự đẹp đẽ, tao nhã. Đây là nhẫn tình nhân, anh nhìn cô nói:

“Chiếc có khắc V là của em, còn chữ T là của anh.” Cô cầm một chiếc lên, nhìn vào bên trong, đúng là được khắc chữ, chắc chắn rằng đây là đồ đặt làm riêng. Cô nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng đều trắng, môi hồng đỏ mọng nâng lên, đặc biết quyến rũ thị giác người khác.

Cô đặt chiếc nhẫn vào tay anh, nói: “Đeo cho em đi.” Anh cười cười, rất ngoan ngoãn mà cầm bàn tay thon nhỏ với những ngón tay trắng nõn của cô lên, để chiếc nhẫn từ từ đi vào ngón áp út xinh đẹp của cô. Đeo xong, cô cũng cầm bàn tay to lớn của anh, cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào.

Nhìn hai chiếc nhẫn lúc này lại càng đẹp hơn, cô cảm thán: “Oa đẹp quá! Anh mua lúc nào vậy?”

Thấy cô cũng đã nhận ra là đặt làm, anh không giấu giếm mà nói: “Đặt làm từ tháng trước, vừa nãy được gửi cùng một chuyến bay đến đây. Nên anh đi đến đó để nhận, lại khiến em phải chờ lâu. Thật xin lỗi.”

Cô lắc lắc đầu: “Không, em không trách anh. Đi thôi, về nhà em sẽ nấu một bữa cao lương mĩ thực cho anh.”

Tâm tình vô cùng tốt, cô vui vẻ sải bước lớn đi, thế nhưng lại bị một lực kéo mạnh về phía sau, khuôn mặt áp vào lồng ngực ấm nóng của anh, anh cúi thấp đầu, nói: “Em nỡ bỏ rơi anh ở phía sau sao?”

Nhận thức được mình vừa khiến anh hơi không vui, cô liền ngước mặt, đối diện với anh, dùng đôi mắt to tròn chớp chớp mấy cái ra vẻ vô tội, miệng nở một nụ cười lấy lòng, đáng yêu. Anh sao có thể chống cự lại vẻ dễ thương, xinh đẹp này của cô. Trong lòng ngứa ngáy khó chịu, liền cúi sát hơn, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ. Vẫn chưa thỏa mãn, nhưng xác định đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện yêu đường, liền kìm ý nghĩ hôn cô theo kiểu Pháp. Trong khi đó cô vẫn còn mơ hồ, lại nghe anh nói: “Đi thôi, về nhà làm nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.