Freya vừa đến đứng dựa lưng ở cửa, hai tay khoanh trước ngực, xem hai con người nằm trên giường bệnh kia diễn màn trai đưa gái đẩy, nhưng cũng rất có tâm mà không chen chân vào phá đám, đợi một lúc sau mới đưa tay lên lịch sự gõ cửa. Anh và cô đồng thời đưa mắt về phía cửa, cô không khỏi đỏ mặt mà nép vào lòng anh, vẫn là anh lên tiếng mời khách vào trong:
“Xin chào, mời vào.”
Freya mỉm cười, cầm theo một túi đồ đựng đầy thức ăn bước vào trong. Hàn Tiểu Tịch thấy cô ấy không nói gì, liền từ trong lòng anh chui ra, nhảy xuống giường, đi đến bên Freya, giúp cô lấy đồ ăn ra ngoài. Hương thơm của thức ăn thoáng chốc đã tràn ngập khắp căn phòng, kích thích khứu giác của người khác. Cô nhìn một bàn thức ăn ngon lành trên bàn, liền cảm thấy cực kỳ đói bụng.
Nhưng bệnh nhân vẫn quan trọng hơn, cô lấy một bát cháo gà trên bàn, đến bên giường bệnh, nói anh ngồi dậy rồi thổi từng thìa cháo một đưa đến bên miệng anh. Hạ Thiên Vũ cũng không ngại có Freya đang ngồi chứng kiến hành động hiếm khi dịu dàng của cô. Chẳng mấy khi được bạn gái chăm sóc cho mình như vậy, đương nhiên anh không từ chối, mà ngoan ngoãn ăn ngon lành bát cháo này. Nói theo lời của anh thì bát cháo này là bát ngon nhất trên đời mà anh từng nếm qua.
Chăm sóc cho bệnh nhân xong, cô mới chăm sóc cho cái dạ dày của mình, ngồi xuống ghế, cô hỏi Freya:
“Cậu ăn chưa? Ăn cùng tôi đi.”
Freya cười hì hì, sau đó nói:
“Tôi tưởng cậu quên tôi rồi? Tôi cũng chưa ăn, cố ý đến đây ăn cùng cậu đấy.”
Hàn Tiểu Tịch cũng mỉm cười, đưa bát cơm cho cô ấy, tiếp đó ăn một miếng cơm trắng mềm dẻo, rồi nói:
“Lúc cậu tới có gặp Andrea không?”
Freya nhìn cô rồi lắc đầu:
“Không, tôi cũng đang thắc mắc tại sao không thấy cậu ấy đây, không biết lại chạy đi đâu rồi.”
“Ừm, ăn cơm đi.”
Phòng trực ban.
Lý Vân Ca ngồi đối diện với một người đàn ông. Diện mạo người này cũng tính là cực phẩm, có sự trưởng thành nhưng lại không gây cảm giác già dặn quá mức, ngũ quan tinh tế, môi mỏng bạc, ánh mắt nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy đào hoa, hút hồn người khác.
“Bác sỹ Bạch thì ra anh làm ở đây? Anh tới đây từ khi nào vậy? Sao không nói với em? Ở cách nhau có mấy cây số thôi mà.”
Bạch Doanh Trần mỉm cười, một nụ cười nhẹ như gió xuân, đưa cho Lý Vân Ca một cốc nước:
“Anh chỉ sợ em không nhớ tới Bạch Doanh Trần này thôi.”
Lý Vân Ca lườm anh một cái:
“Làm như em không quan tâm anh ấy. Bây giờ em biết anh làm ở đây rồi, anh cứ chuẩn bị tinh thần đi, em sẽ đến làm phiền anh dài dài đấy.”
“Hân hạnh. Mà em dạo này nuôi tóc dài à? Cũng không có nhuộm mấy màu nổi bật nữa?”
Lý Vân Ca đưa tay lên vuốt vuốt tóc:
“Bạn thân em để tóc dài, em thấy cũng thú vị, muốn nuôi thử, chờ đi, một thời gian nữa anh sẽ thấy một Lý Vân ca khác hoàn toàn trước kia.”
Bạch Doanh Trần đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng. Lý Vân Ca cũng không cự tuyệt, để anh muốn làm gì thì làm, sau khi nhấp một ngụm nước, cô hỏi anh:
“Anh có bạn gái chưa?”
Bạch Doanh Trần im lặng một lúc, sắc mặt bỗng trầm xuống, lát sau mới lên tiếng, thế nhưng giọng điệu lại có phần lạnh nhạt hơn:
“Anh đã có vị hôn thê rồi.”
Lý Vân Ca mở to mắt, hỏi lại anh với giọng điệu không mấy chắc chắc:
“Thật sao? Đừng đùa chứ, chuyện này không buồn cười đâu.”
Trong mắt bạch Doanh Trần thoáng qua một tia vui mừng, nhưng không quá rõ:
“Anh không đùa em.”
“Là vị tiểu thư nhà nào vậy? Anh đính hôn với chị ta rồi, thì chị Như Tuyết phải làm sao?”
Thoáng chốc, tia sáng kia trong mắt anh liền biến mất, thay vào đó lại là vẻ thất vọng, anh tự tự giễu chính bản thân mình.
“Vị hôn thê của anh là Như Tuyết.”
“Á! Hai người định trước là một đôi rồi, có thêm lợi ích cho gia đình nữa, ừm, đúng là một cặp trời sinh.”
Lý Vân Ca bày ra vẻ kích động. Trong trí nhớ của cô, Bạch Doanh Trần và tiểu thư nhà họ Thịnh – Thịnh Như Tuyết là một cặp thanh mai trúc mã, lớn lên lại trở thành tiên đồng ngọc nữ, không chỉ nhan sắc tương xứng mà thân phận cũng cao quý như nhau, xét về thái độ của các bậc tiền bối, đã sớm coi đây là một cuộc hôn nhân không sớm thì muộn cũng sẽ đơm hoa kết trái, và một trong những tiền bối ấy, cũng có ba mẹ của cô, chính vì vậy mà từ khi còn nhỏ, cô cũng đã nhận định Bạch Doanh Trần và Thịnh Như Tuyết là một cặp rồi.
Thấy vẻ mặt mừng rỡ của Lý Vân Ca, Bạch Doanh Trần bỗng cảm thấy lòng mình đau như bị dao chém vào, một sự chua sót xuất hiện trong người khiến anh hết sức khó chịu, anh khuông muốn như vậy, nhưng lại không thể như vậy.
Lý Vân Ca kéo tay Bạch Doanh Trần để anh nhìn mình, rồi cười cười nói:
“Anh đến đây mà không nói với em, anh đáng trách lắm nha. Để bù lại tội lỗi, hay là anh mời em ăn cơm tối đi?”
Thu lại những cảm giác không nên có, Bạch Doanh Trần mỉm cười nhìn cô, sau đó gật đầu:
“Được, cũng may hôm nay anh không phải trực, tan làm sẽ đón em.”
“Không cần phiền phức vậy đâu, em ở bệnh viện, khi nào anh xong việc thì tới phòng bệnh sáng nay nhé, em ở đó rồi chúng ta đi ăn.”