Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 97



La Tử Hiểu ngớ người, nụ cười trên môi đã tắt từ lâu, cũng may, khi nãy cô dùng tiếng Hán để nói chứ không phải tiếng Anh hay tiếng Pháp, nếu không, chắc hẳn rằng anh ta đã không biết phải tìm cái hố nào để giấu mặt xuống rồi.

Hàn Tiểu Tịch nói xong liền bước vào lớp, mặc kệ La Tử Hiểu đứng ở đó. Lý Vân Ca đương nhiên nghe hiểu cô nói gì, âm thầm bật ngón tay cái với cô, trong lòng cũng cảm thấy bội phục cô. Vừa có thể từ chối, lại có thể không khiến La Tử Hiểu quá mất mặt, một mũi tên trúng hai đích, hơn nữa, câu nói kia cũng đủ để hạ gục La Tử Hiểu rồi.

“Xin lỗi, ngoài hoa của bạn trai tôi, tôi không có thói quen nhận hoa của người khác.”

Câu nói không chứa đựng bất cứ sắc thái tình cảm nào của Hàn Tiểu Tịch cứ vang mãi trong đầu La Tử Hiểu, nhìn thấy mọi người đang nhìn mình, cúi xuống anh ta cảm thấy mình đúng là nực cười. “Ngoài hoa của bạn trai em, em sẽ không nhận hoa của người khác đúng không? Vậy anh sẽ tặng em thứ khác, xem xem em sẽ nói gì?” Ý chí của La Tử Hiểu vẫn không hề nguôi ngoai một chút nào, anh ta cầm bó hoa đó quay về giảng đường của mình. Khóe miệng khẽ cong cong.

Hàn Tiểu Tịch cảm thấy dường như La Tử Hiểu cũng chưa có ý định buông tha cho cô, cô cảm thấy rất đau đầu, nên làm thế nào bây giờ. Từ trước tới nay đúng là có không ít người theo đuổi cô, nhưng cô vẫn luôn dùng thái độ lạnh nhạt mà từ chối, bọn họ cũng không lằng nhằng, bám mãi không buông, có lẽ La Tử Hiểu là người đầu tiên khiến cô cảm thấy phiền, quá phiền sau mẹ con Chu Bạch Liên.

Những ngày sau đó, đúng như trực giác của cô, sáng nào, La Tử Hiểu cũng đứng trước cửa lớp của cô, nhưng không còn tặng hoa nữa, mà mỗi ngày một thứ khác nhau, nào là dây chuyền, nhẫn, hoa tai, lắc tay, lắc chân, quần áo, váy vóc, son phấn, mĩ phẩm, nước hoa,... không thiếu thứ gì cả. Thế nhưng, cô đều từ chối, từ chối một cách lạnh lùng, mà anh ta vẫn như thường, tặng cô những món đồ khác với giá trị tương đương.

Hôm nay lại còn quá đáng hơn, La Tử Hiểu cầm một chiếc hộp nhung màu đỏ. Khi thấy cô đến, anh ta bước lên chắn trước mặt cô, sau đó kéo lấy bàn tay trái của cô, mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô thì nét mặt đen lại. Anh ta nói, giọng nói đậm mùi giấm chua khiến cô cảm thấy khó hiểu lại khó chịu:

“Nhẫn của ai đây? Sao em lại đeo ở ngón giữa?”

Hàn Tiểu Tịch rút tay lại, sau đó vuốt ve chiếc nhẫn xinh đẹp, khóe miệng khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói:

“Tín vật định tình.”

Sắc mặt la Tử Hiểu càng khó coi hơn, anh ta đang định miệng nói nhưng Hàn Tiểu Tịch đã cướp lời:

“Tôi thật sự rất vui khi anh thích tôi, nhưng cũng không có nghĩa là tôi phải đáp lại tình cảm của anh bằng một thứ tình cảm tương tự. Bởi vì người tôi thích không phải là anh, xin anh hãy hiểu rõ điều này. Hơn nữa, anh biết đấy, ngày nào anh cũng làm như thế này, mọi người sẽ nghĩ như nào? Chưa kể đến người ngoài, nói luôn là tôi đi, tôi cảm thấy rất phiền, tôi không muốn gieo bất cứ một hạt giống hi vọng nào trong lòng anh cả, nên mong anh hãy từ bỏ đi. Nếu vậy, chúng ta có thể làm bạn bè.”

Cô rất kiên nhẫn chờ đợi La Tử Hiểu tiêu hóa hết những gì cô vừa nói. Một lát sau, anh ta nắm lấy bả vai cô, nhìn cô, cô cũng không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh ta. La Tử Hiểu hỏi:

“Em không thích anh thật sao? Một chút cũng không?”

Hàn Tiểu Tịch không ngần ngại trả lời:

“Sau những sự quan tâm của anh dành cho tôi, tôi đương nhiên cũng sẽ có chút tình cảm.”

La Tử Hiểu cũng không quá vui mừng, nhưng dường như vẻ mặt biểu lộ một sự nhẹ nhõm. Nhưng cô còn chưa nói hết.

“Là tình cảm như một người em gái dành cho anh trai.”

Nhớ lại những ngày trước đó, đến bữa trưa cô phải ăn cơm ở nhà ăn trong trường, La Tử Hiểu toàn theo đuôi cô, rõ ràng là không có tiết học chiều, lại là một công tử nhà giàu, thế nhưng anh ta tình nguyện đi theo cô, ăn cơm ở nhà ăn mà thức ăn miễn cưỡng gọi là ăn được, sao có thể so sánh với ở các nhà hàng 5 sao cơ chứ. Hơn nữa, trong bữa ăn, La Tử Hiểu thường nhường thịt cho cô, chăm sóc cô như một cô công chúa cần che chở.

Hàn Tiểu Tịch động lòng, thứ tình cảm cô động lòng ở đây không phải là tình cảm nam nữ, mà cô cảm thấy La Tử Hiểu không giống với những lời đồn thổi ở bên ngoài, anh mang một phong thái thoải mái, tùy tiện, nhưng thật ra lại rất chu đáo, cẩn thận. Cảm giác anh mang lại cho cô là tình cảm của người thân trong gia đình, như một người anh trai chăm sóc cho em gái mình.

Cô là người thẳng thắn, tại sao cô lại nói rằng nếu anh ấy dừng lại, hai người vẫn có thể làm bạn? Là bởi vì cô thèm muốn cái cảm giác tình thân kia, cô không muốn mất đi nó, cũng giống như là cô sợ đánh mất một người có lẽ đã đối xử thật lòng với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.