Sau khi nói ra những điều đó, chàng trai trẻ ở phía dưới bắt đầu gảy đàn guitar lần nữa và hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
"Chúc mừng sinh nhật em. Chúc em sinh nhật vui vẻ…"
Chỉ sau khi nghe hai câu hát của chàng trai kia thì Hạ Thương Chu rốt cuộc cũng có thể tiêu hóa hết những thông tin anh ta vừa nghe thấy. "Thi Yến sao? Tôi có nghe nhầm không?"
Lục Bôn Lai cũng há hốc mồm vì kinh ngạc, "Tôi cũng nghe thấy cậu ta nhắc đến Thi Yến. Đó không phải là tên học muội bé nhỏ của chúng ta sao?"
Hạ Thương Chu tiếp tục chiêm ngưỡng cảnh tượng bên dưới. Anh nhận xét trong sự kinh sợ, "Dường như học muội bé nhỏ của chúng ta có nhiều hoa đào lắm đấy."
Lục Bôn Lai vừa định trả lời lời nhận xét của Hạ Thương Chu thì một ý nghĩ xoẹt qua đầu anh ta. Anh ta nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng lại. Chầm chậm, anh ta quay đầu nhìn Lâm Giang ở phía sau.
Chàng trai trẻ trông không có gì khác thường.
Một cơn gió nhẹ thổi qua xé màn đêm tịch mịch, kéo những lọn tóc lòa xòa bay ngược ra sau, để lộ vầng trán công tuyệt mỹ của chàng trai.
Và giữa hàng lông mày thanh tú, thoắt ẩn thoắt hiện một cảm giác thù địch khôn lường có thể cảm nhận được...
Thật may là Lục Bôn Lai đã nhanh chóng phản ứng kịp và tự bịt miệng mình lại. Anh ta chợt rùng mình khi tưởng tượng ra những đau khổ mà anh ta có thể phải nếm trải...
Trong khi Lục Bôn Lai đang bí mật vỗ ngực thở phào thì Hạ Thương Chu vẫn có vẻ không biết gì về mối nguy hiểm đang rình rập sau lưng anh ta. Anh ta tiếp tục, "Hửm? Có vẻ như hoa đào của học muội bé nhỏ có chất lượng khá tốt. Trông cậu ta thực sự không tệ lắm…"
Lục Bôn Lai có thể thấy rõ biểu cảm của Lâm Giang ngày càng lạnh lùng hơn.
Vì tình nghĩa anh em giữa bọn họ nên anh kín đáo đá Hạ Thương Chu để nhắc khéo anh ta dừng lại.
"Cái quái gì vậy? Lục Bôn Lai? Tại sao cậu lại đá tôi?" Hạ Thương Chu trả lại cho bạn mình một cú đá rồi anh ta tiếp tục bình luận về tình cảnh này. "...Theo nguồn thông tin của tôi, đây chính là Hàn Giang đến từ Khoa Nghệ thuật. Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu ấy thậm chí còn giành được một số giải thưởng cho màn trình diễn năm ngoái. Không có gì ngạc nhiên khi giọng hát của cậu ấy rất hay!"
Có một vết lõm trên đầu cháu nội tôi sao? Tôi đã cho cậu một gợi ý rõ ràng như vậy mà cậu vẫn cố gắng phản lại tôi vậy à?
Nhận ra rằng không khí xung quanh Lâm Giang vào thời điểm này càng tỏa ra nhiệt lạnh hơn nên Lục Bôn Lai quyết định chọn đường lùi, "À, điều này thì có gì mà thú vị chứ? Thật nông cạn!"
"Những điều cậu nói lúc trước chẳng giống như vậy. Cậu đã nói là …" Hạ Thương Chu căm phẫn cãi lại khi anh ta quay hướng đối mặt với Lục Bôn Lai.
Nhưng trước khi anh có thể nhìn thấy Lục Bôn Lai thì anh ta đã nhận ra mình phải đơn độc đối mặt với một Lâm Giang đầy nguy hiểm.
Hạ Thương Chu hoàn toàn theo bản năng ngậm miệng lại. Hai giây sau, anh nhận ra mình đã làm gì sai. Nhanh chóng thay đổi lời nói và lẻn về phòng, "Cậu nói đúng, chả có gì thú vị ở bên dưới kia. Bởi vì những người như họ mà văn hóa học đường của chúng ta càng ngày càng tệ hơn!"
Ngay khi Hạ Thương Chu vừa quay trở về phòng ngủ thì anh ta lập tức chạy đến bên Lục Bôn Lai và phàn nàn, "Đồ khốn, tại sao cậu không nhắc nhở tôi sớm hơn?"
Lục Bôn Lai: "Cậu ngốc thì có! Tôi đã huých để cậu dừng lại, nhớ không?"
"Cậu gọi đó là một lời nhắc nhở ư? Đó rõ ràng chỉ là một cú đá!"
"Cái quái gì, khả năng lĩnh hội của cậu kém vậy sao?"
Lúc này Lâm Giang cuối cùng cũng quay về phòng. Cặp đôi đang chí chóe cãi nhau kia lập tức bịt mồm nhau lại.
Họ kín đáo liếc nhìn về phía anh. Lâm Giang bước đến bên bàn học, mở máy tính xách tay và bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.
Lục Bôn Lai: "Có gì đó không ổn với ông chủ của chúng ta hôm nay. Cậu ấy thực sự đang làm việc lúc nửa đêm đấy!"
Hạ Thương Chu: "Chúng ta nên làm gì đây? Cậu có nghĩ là chúng ta có thể sống sót qua đêm nay không"
Lâm Giang đã không đóng cửa ban công khi bước vào. Vì thế mà tiếng động bên ngoài vẫn có thể mơ hồ nghe thấy ngay bên trong căn phòng. Sau khi kết thúc bài hát Chúc mừng sinh nhất, Hàn Cảnh hét lên: "Chúc mừng sinh nhật, Thi Yến!"
"Thi Yến, anh thích em!"
Lời tuyên bố của anh được nhanh chóng hưởng ứng bởi vô số lời ca tụng từ trong đám đông.
"Thi Yến, anh thích em! Chúc mừng sinh nhật!"
Khi giọng nói của Hàn Giang ngày càng to hơn cũng chính là lúc không khí lạnh tràn vào căn phòng 501 ngày càng dày đặc hơn.
Ngay tại thời điểm này, Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai thậm chí không cố gắng giao tiếp với nhau bằng cách thì thầm nữa mà họ chuyển qua giao tiếp bằng ánh mắt. Họ tự hỏi rằng bằng cách nào đêm nay họ có thể thoát khỏi vùng lãnh nguyên này.
- -
Trong tiếng Trung, hoa đào thường được dùng để chỉ các mối quan hệ lãng mạn, như tiêu đề.