Lâm Giang liếc nhìn Thi Yến và nói: "Tôi sẽ thanh toán cho em nếu em tiêu hết chỗ này."
Ah… Mình đang tưởng tượng cái gì vậy? Tại sao anh ấy có vẻ như đang chế giễu mình vậy?
Thi Yến khẽ thì thầm, "Em chỉ lo anh sẽ chết đói ở trường nếu dành toàn bộ tiền tiêu vặt của mình ở đây thôi mà."
Tiền tiêu vặt? Là cái gì vậy? Mình không hề nhận được bất cứ gì giống như thế trong nhiều năm rồi.
Nghe những lời đó, Lâm Giang không thể tự nói với Thi Yến là bất kỳ dự án nào anh đảm nhận sẽ kiếm cho anh mức lương tối thiểu sáu chữ số.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Giang chỉ có thể nói vòng nói vo để xoa dịu những lo lắng của Thi Yến, "Đừng lo lắng. Nếu không đủ tiền, tôi luôn có thể bán chiếc xe của ông nội đang nằm ở bãi đỗ xe kia mà."
"..." Thi Yến cảm thấy câu pha trò của Lâm Giang thật nhạt nhẽo.
Thang máy mở cửa ra ở tầng đầu tiên. Hai người bước ra ngoài. Lâm Giang đưa Thi Yến vào cửa hàng túi xách hiệu LV và bảo, "Vì chị tôi thích rất nhiều thứ nên em cứ chọn những gì tùy sở thích của em. Tôi nghĩ chị ấy sẽ rất vui với bất cứ điều gì em dành cho chị ấy."
Thi Yến đáp lại với một từ "Okay" rồi bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu từng món đồ trên kệ.
...
Nửa giờ sau, cuối cùng họ cũng đã dạo quanh hết tầng đầu tiên.
Thực tế không có gì khiến họ phải lưu tâm cả. Nhưng luôn có gì đó mâu thuẫn nổi lên giữa hai người họ. Bất cứ món đồ nào Thi Yến chọn thì Lâm Giang sẽ luôn thẳng thừng từ chối.
Đến tầng thứ hai, khi họ chưa kịp bắt đầu lướt qua các cửa hàng thì ánh mắt của Thi Yến đã bị thu hút về một quán cà phê cách đó không xa.
Lâm Giang liếc nhìn những cô gái trẻ xung quanh anh. Anh để ý thấy tất cả bọn họ đều được gắn lên mình vô vàn những sản phẩm đang được trưng bày ở những cửa hàng xa hoa xung quanh họ. Ngay cả trong những cuộc trò chuyện của họ đều xoay quanh về sản phẩm mới nhất của một loại thương hiệu nào đó. Nhưng còn Thi Yến thì… Dường như đây là lần thứ tám cô đưa mắt nhìn về phía quán cà phê đó sau khi chúng ta lên tầng hai...
Ồ tốt thôi, mình có thể làm gì khác chứ? Mình là người đưa cô gái này đi chơi. Cho nên thậm chí có phải quỳ gối, bổn phận của mình là làm chuyến đi mua sắm này trở thành một chuyến đi thú vị dành cho cô ấy.
Với suy nghĩ này trong đầu, Lâm Giang nói: "Em chắc đã mệt lắm sau khi đi bộ xung quanh một tầng của tòa nhà này quá lâu. Tại sao chúng ta không ngồi nghỉ một lát ở quán cà phê này nhỉ?"
Những lời này là những lời nói dối trắng trợn. Họ mới chỉ đi có được nửa tiếng...
Tuy nhiên, nhìn thấy đôi mắt Thi Yến sáng lấp lánh khi nghe thấy lời đề nghị của anh thì Lâm Giang nghĩ thi thoảng nói dối cũng không hẳn là một việc xấu xa.
…
Trước hết họ dành nửa giờ đồng hồ để dạo quanh tầng thứ nhất. Sau đó là bốn mươi phút ngồi nghỉ ngơi trong quán cà phê. Tiếp đó, họ mất hai mươi phút để dạo quanh tầng hai. Rồi lại tiếp tục nghỉ ngơi trong quán cà phê phong cách Hồng Kông trên tầng ba trong nửa giờ nữa. Sau đó, họ lại đi bộ hai mươi ba phút trên tầng bốn trước khi ngồi trong một quán trà sữa trân châu thêm hai lăm phút nữa. Sau cùng, họ chuyển lên tầng năm...cũng chính là tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.
Bên cạnh thang máy của tầng năm là một cửa hàng hoa lừng danh, được xác thực bởi một tạp chí "Tiểu Thịt Tươi" nổi tiếng.
Thi Yến đột nhiên nhớ ra hoa có thể được vận chuyển quốc tế bằng đường hàng không. Vì vậy cô đề nghị: "Tại sao chúng ta không chọn một bó hoa kèm với một món quà? Một bó hoa đẹp sẽ làm cho món quà của chị Tâm Ý trở nên dễ thương hơn đấy."
"Chắc chắn rồi." Lâm Giang gật đầu, ra hiệu cho Thi Yến chọn một bó hoa.
Năm phút sau, Thi Yến đã chọn xong những bông hoa khác nhau tạo nên một bó hoa.
Mười phút sau, nhân viên cửa hàng hoa đem những bông hoa cô đã chọn bó thành một bó hoa thật xinh đẹp.
Lâm Giang đi thanh toán hóa đơn. Anh nhìn thấy những bông hoa mà Thi Yến đã chọn có màu hồng nhạt, vàng nhat. và xanh nhạt. Sự phối hợp sắc màu rất phù hợp với một cô gái trẻ trung.
Anh không thể không nghĩ đến việc chị gái mình có thể sẽ không thích bó hoa này. Nhưng điều đó không phải là vấn đề. Quan trọng là Yến ngốc thích bó hoa này.
Sau khi rời khỏi cửa hàng hoa thì họ đi dạo quanh các cửa hàng khác trên tầng năm rồi đi đến một cửa hàng phụ kiện trang sức.
Khi đã xem qua gần hết trong cửa hàng thì Thi Yến đột nhiên dừng lại. Có một tia sáng rực rỡ lóe lên trong mắt cô mà Lâm Giang vẫn chưa bao giờ thấy kể từ khi bước vào trung tâm mua sắm này.
Thứ phụ kiện mà cô đang nhìn chính là một chiếc vòng tay.
Những viên kim cương lấp lánh được đính lên vàng; Điều đáng chú ý ở chiếc vòng này chính là ở hạt kim cương nhỏ gắn với chiếc vòng. Nó có hình dáng của một quả dâu tây.
Thành thật mà nói thì chiếc vòng tay thực sự rất đẹp. Tuy nhiên, điều đáng suy ngẫm ở đây là việc Yến ngốc cảm thấy hứng thú với chiếc vòng tay hay với chính hạt kim cương có hình dâu tây này.