Mặc dù họ châm chọc Tần Nhất Nhiên nhưng ba người cùng phòng của cô vẫn cảm thấy có chút lo lắng cho Thi Yến. Khi người thông báo gọi tên của các thành viên dự thi trong cuộc thi chạy Marathon 10km nữ thì cả ba người vẫn điên cuồng khuyên Thi yến phải làm những cái gì.
Giang Nguyệt: "Yến Yến, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia cuộc thi này nên hãy nhớ thắng thua không phải chuyện quan trọng đâu. Quan trọng nhất là cậu an toàn. Nếu cậu cảm thấy bản thân không thể tiếp tục thì đừng cố ép bản thân?"
Hà Điền Điền đồng ý gật đầu mạnh mẽ, "Đúng đúng đúng! Yến Yến à, nếu cậu không thể chạy thêm nữa thì cứ dừng lại nhé. Dù mọi người có châm chọc cậu thế nào thì hãy biết cậu luôn có bọn mình ở bên."
Lăng Nộ An cũng nắm lấy tay của Thi Yến và nói, "Nếu cậu bỏ cuộc giữa đường trong cuộc thi chạy marathon thì mình vẫn mua cho cậu một tháng khoai tây chiên."
Sẽ là nói dối nếu Thi Yến nói cô không bị cảm động bởi những lời họ nói nhưng bây giờ không phải là thời gian để mà ủy mị. Cô an ủi mỉm cười ba người bạn cùng phòng và nói, "Được rồi mà, mình đâu còn là đứa trẻ nữa. Mình biết giới hạn của mình nên mọi người thực sự không cần phải lo lắng đâu."
Sau khi nói xong câu ấy thì Thi Yến bước xuống cầu thang và đi về phía sân vận động phía dưới để tập trung tại vạch xuất phát.
Sự xuất hiện của Thi Yến khiến vẻ mặt Tần Nhất Nhiên trở nên bối rối nhưng chỉ trong chốc lát thì cô ta lại nở một nụ cười tươi dễ gợi đến một bông hoa chớm nở dưới ánh sáng tuyệt diệu của mặt trời.
Rất khó để hiểu cô ta đã nói cái gì với hai cô gái bên cạnh nhưng họ dừng động tác xoa bóp cho cô và lùi về phía sau vài bước. Sau đó thì Tần Nhất Nhiên bắt đầu thực hiện căng cơ để làm nóng người.
Nhưng việc căng cơ của cô ta lại đẹp hơn rất nhiều so với những người khác đang làm. Cử động của cô ta ưu nhã đến mức trông như thể đang múa. Điều đặc biệt là khi cô ta xoạc dọc. Cả đám đông xung quanh reo hò cuồng nhiệt khi thấy cảnh tượng ấy.
Mặc dù nhìn thấy cảnh này nhưng biểu cảm của Thi Yến vẫn bình tĩnh như thể chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra với cô cả. Cô ngoan ngoãn làm theo hướng dẫn của người giáo viên thể dục và xoa nhẹ đùi, chạy nhẹ tại chỗ rồi giãn cơ.
Tần Nhất Nhiên liếc nhìn cách làm nóng người không hề ấn tượng gì của Thi Yến mà nở một nụ cười châm chọc trên môi.
…
Lâm Giang ngồi xuống bên dưới bóng râm mát mẻ. Với tai nghe đeo bên tai, anh nghịch điện thoại mà không chú ý gì đến xung quanh.
Bên cạnh anh, Hạ Thương Chu đang lấy tay chống đầu mà ngủ gà ngủ gật.
Ngược lại thì Lục Bôn Lai lại dùng ống nhòm để quét hết đám sinh viên một lượt và thì thầm, "Điều này thật vô lý. Mình đã tìm vợ tương lai của mình trong cả chiều hôm nay nhưng tại sao lại không nhìn thấy cô ấy chứ?"
Hạ Thương Chu mở mắt và khinh bỉ nhìn Lục Bôn Lai, "Cậu có cảm thấy xấu hổ hay không vậy hả? Vợ tương lai cơ đấy? Tôi nghi ngờ thậm chí cô ấy còn chẳng thèm nhớ tên cậu là gì!"
Lục Bôn Lai đặt ống nhòm xuống và hỏi, "Đây có phải chuyện của cậu đâu? Không một ai nói cậu câm nếu như cậu im lặng đâu."
Hạ Thương Chu, "Mình chỉ độc thoại một mình mà thôi, đó có phải chuyện của cậu không?"
Lục Bôn Lai: "Nhảm nhí! Cậu mà đang độc thoại với bản thân à?"
Hạ Thương Chu: "Cậu chắc chắn có rất nhiều thứ để nói…À? Tôi nghe nhầm rồi phải không? Tôi nghĩ tôi nghe ai đó gọi tên của đàn em bé bỏng kìa…"
Lục Bôn Lai đang tính tranh cãi anh chẳng nghe thấy những từ đó. Thì sự chú ý của anh lập tức tập trung vào giọng nói của người thông báo và sau đó, hàm của anh như muốn rơi trên đất vì kinh ngạc. "Thực sự là tên của đàn em bé bỏng đó! Và cô ấy tham gia thi chạy marathon 10km dành cho nữ kìa?"
Hạ Thương Chu xoay sang nhìn Lâm Giang và la hét, "Ông chủ, anh có nghe thấy không? Đàn em bé bỏng vừa tham gia chạy marathon 10km kìa!"
Lâm Giang lười biếng nhìn sang bộ đôi đang làm ồn kia và đảo mắt nhìn lại điện thoại. Anh tự tin trả lời, "Không thể nào là cô ấy. Chắc là ai cùng tên họ mà thôi."