Thanh Xuân Nở Hoa Vừa Lúc Yêu Anh

Chương 90: 90: Chị Em Dâu Hòa Hợp




Người thân, bạn bè ở lại chơi thêm một hai ngày rồi về, vì không muốn làm ảnh hưởng không gian riêng tư của vợ chồng mới cưới.
Khoảng thời gian còn lại, Lâm Phong tranh thủ giải quyết công việc, để dắt Di Giai đi đó đây chụp ảnh cưới, rồi du ngoạn, xem như là hưởng tuần trăng mật sớm luôn.
Đi xa một khoảng thời gian, Di Giai rất nhớ nhà, nên ngay khi trở về, cô đã quay về thành phố B để gặp ba mẹ.
Lâm Phong cũng rất chiều ý cô, tạm gác công việc qua một bên, đưa cô về nhà.
Nhìn thấy con cái trở về, ba mẹ Lâm và ba mẹ Cố đều rất vui mừng.

Hai gia đình liền tụ họp lại với nhau để nấu nướng ăn uống.
Bạn gái Lâm Vĩnh cũng đến chơi nhân dịp Lâm Phong và Di Giai trở về.
Dưới bếp, cánh phụ nữ cùng nhau bận rộn, trên phòng khách là cánh đàn ông ngồi bàn chuyện với nhau.

Chủ yếu là chuyện đám cưới của Lâm Phong và Di Giai.
Nấu nướng xong xuôi, hai gia đình quây quần trong phòng bếp ăn uống rất vui vẻ.
Trông thấy Lạc Hân, bạn gái của Lâm Vĩnh có vẻ ngại ngùng, Di Giai liền chu đáo gắp thức ăn bỏ vào chén cô ấy, mỉm cười: “Ăn tự nhiên nhé Tiểu Hân, đều là người nhà cả, không cần ngại.”
Lạc Hân vốn rất thích Di Giai, lại thêm được cô quan tâm chăm sóc, vô cùng cảm kích: “Cảm ơn chị Di Giai.”
Ăn xong, Di Giai còn sợ một mình Lạc Hân sẽ bối rối, liền kéo cô ấy cùng đi rửa ít trái cây.
Cả nhà đã sang phòng khách ngồi, trong bếp chỉ còn lại hai chị em.
Lạc Hân cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, vui vẻ trò chuyện cùng Di Giai.
Di Giai nhìn Lạc Hân, cảm thấy nhớ đến mình lúc trước.

Khi cô và Lâm Phong yêu đương mà còn giấu cả nhà, mỗi khi cô sang Lâm gia chơi đều cảm thấy rất xấu hổ, ngượng ngùng.

Luôn phải chú ý cách hành xử và lời ăn tiếng nói của mình, tránh việc quá vô tư mà nói những điều không phải phép.
“Em còn rất bỡ ngỡ với mấy buổi họp mặt gia đình thế này đúng không?” Di Giai hỏi.
Lạc Hân gật đầu: “Em có chút căng thẳng ạ.


May mà có chị luôn để ý đến em.”
Di Giai cười: “Em cứ thoải mái đi, ba mẹ chồng chị rất dễ tính.

Chị cũng nhìn ra được họ rất thích em đấy.”
“Thật ạ?” Lạc Hân mừng rỡ, ai lại chẳng muốn được ba mẹ chồng tương lại yêu thích.
“Thật, chính việc rủ em đến chơi hôm nay cũng cho thấy họ xem em là thành viên gia đình này rồi.” Di Giai từ tốn nói.

Ba mẹ Lâm là vậy, họ tin mắt nhìn con trai mình, chỉ cần con trai mình thích, họ cũng đều sẽ thích.

Huống chi cô bé Lạc Hân này rất đáng yêu, đôi mắt trong veo, gương mặt thanh tú, lại là con nhà gia giáo.
Lạc Hân cảm thấy lời Di Giai nói rất có đạo lý, trong lòng vô cùng vui sướng.

Nhà bạn trai cô ai cũng tốt, ba mẹ thì tâm lý, chị dâu rất hòa đồng, dễ mến.

Nếu nói đến người cô sợ nhất, thì chắc hẳn là anh trai Lâm Phong.
Lâm Vĩnh cũng từng kể với cô, anh trai anh với ai cũng đều lạnh lùng, lãnh cảm, chỉ duy nhất với chị dâu là ôn nhu như nước.

Điều này đúng thật, mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh nhìn chị dâu, cô cảm giác cả thế giới trong mắt anh, chỉ tồn tại mỗi chị dâu.
Nói đến Lâm Phong, Lạc Hân có chút tò mò: “Chị này, nói thật em có hơi sợ mỗi khi gặp anh Lâm Phong… Em chưa từng thấy anh ấy cười vui với ai trừ chị cả.”
Nghe Lạc Hân nói, Di Giai cảm thấy buồn cười.

Đúng là ông chồng nhà cô đi đến đâu cũng đều khiến người ta hơi e dè vì sự lạnh lùng của anh.

Ai cũng cho là anh rất khó gần, duy chỉ có cô biết, đằng sau vẻ mặt băng lãnh kia, chính là một trái tim ấm áp.

Nhất là với những người anh xem là bạn, là người thân, anh sẽ đối xử với họ vô cùng tốt, thậm chí không tiếc cho đi thứ gì.

Cô bất chợt nhìn về phía phòng khách nở một nụ cười, rồi nói: “Anh ấy là vậy chứ không phải do anh ấy không thích em đâu.

Nhưng chị đảm bảo, em tiếp xúc lâu với anh ấy sẽ thấy con người này ấy hả, cực kỳ tốt.”
Lạc Hân gật gù: “Em biết, giống như anh ấy đối với Lâm Vĩnh vậy, bên ngoài lạnh nhưng bên trong lại rất quan tâm.

Mỗi lần nghe Lâm Vĩnh kể về anh trai, mặc dù nghe như anh em suốt ngày đấu đá, nhưng thực chất là những kỉ niệm rất đẹp, mà Lâm Vĩnh cũng vô cùng tôn sùng anh trai.”
Di Giai tán đồng với Lạc Hân.

Anh em nhà này có kiểu thể hiện tình cảm rất lạ.

Gặp nhau không ngừng tranh cãi, nhưng luôn nghĩ cho nhau, lo lắng cho nhau.
Lạc Hân nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Hôn lễ của anh chị sẽ tổ chức vào tháng mười hai phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Di Giai nghĩ đến điều gì đó, lại nói, “Đến lúc đó em làm phù dâu cho chị nhé.” Lẽ ra phù dâu sẽ do ba cô bạn của cô đảm trách, nhưng Giai Ý đang mang thai, không thể làm được, cho nên Di Giai định nhờ Lạc Hân thế vào vị trí đó.
Lạc Hân phấn khích: “Thật ạ? Em có thể làm phù dâu cho chị?”
Di Giai cười: “Đương nhiên rồi.

Có điều hôm đó không được trang điểm đẹp hơn chị đâu đấy.”
Lạc Hân: “Chị cứ đùa em.

Chị xinh như thế, nhất định sẽ không có ai nổi bật hơn chị được đâu.” Lạc Hân nói những lời này là thật lòng, cô luôn ngưỡng mộ Di Giai vì vẻ ngoài thu hút, nhất là chiếc má lúm nhỏ đáng yêu kia.
Di Giai khiêm tốn: “Chị thấy em mới xinh đấy.” Nét ngọt ngào, trong trẻo này khiến cô hoài niệm tuổi trẻ của mình.
Hai chị em cứ thế khen nhau, kẻ tung người hứng.

Không khí vô cùng hòa hợp.
Đến khi trái cây đã xong, mới trở lại phòng khách ngồi cùng mọi người.

Mọi người vẫn đang rôm rả bàn chuyện đám cưới của Lâm Phong và Di Giai.
Ba mẹ Lâm: “Anh chị thông gia cứ yên tâm, mọi chuyện cứ để vợ chồng tôi và Lâm Phong lo liệu.

Nhất định phải làm thật hoành tráng mới được.”
Ba mẹ Cố: “Biết là Tiểu Phong với anh chị sẽ lo chu toàn, nhưng vợ chồng tôi cũng muốn góp sức vào, Tiểu Giai là đứa con gái duy nhất của chúng tôi, đương nhiên chúng tôi cũng muốn thay con bé sắp xếp ổn thỏa.”
Ba mẹ Lâm đương nhiên không từ chối: “Được, được, chúng ta cùng nhau lo liệu.”
Lâm Phong thật ra sớm đã lo liệu xong mọi việc, nhưng thấy ba mẹ hai bên nhiệt tình như vậy, cũng để họ góp sức.

Có điều, những thứ quan trọng, chính tay anh sẽ đảm nhiệm, như vậy mới có thể yên tâm được.
Mẹ Lâm suy nghĩ gì đó, rồi nói: “Từ đây đến đám cưới cũng còn mấy tháng nữa, Tiểu Giai mà mang thai thì càng tốt, coi như song hỉ lâm môn.”
Di Giai suýt thì phun miếng táo đang nhai trong miệng ra.

Nói đến chuyện có con, có phải hơi sớm không?
Điều khiến Di Giai ngạc nhiên hơn cả, chính là thái độ ủng hộ của ba mẹ Cố.

Ba mẹ cô cũng mong cháu đến vậy rồi sao?
Cô còn muốn sau khi đám cưới xong, tận hưởng cuộc sống hai người thêm thời gian rồi mới có con kìa.
Lâm Phong nhìn thấy Di Giai cười khổ, liền tìm cách giải vây: ‘Chuyện con cái cứ để tự nhiên đi ạ.

Mọi người đừng áp lực Giai Giai.” Dù anh cũng muốn có con với cô, nhưng anh càng muốn để cô thoải mái vui vẻ hơn.

Nếu cô chưa muốn vướng bận con cái, vậy anh sẽ tôn trọng cô.
Ba mẹ Lâm và ba mẹ Cố chỉ là mong có cháu quá mới nói vậy, chứ thật lòng cũng không muốn tạo sức ép gì cho Di Giai cả.

Nghe Lâm Phong nói vậy, họ cũng thôi nói thêm vào.
Thấy câu chuyện không còn xoay quanh vấn đề con cái nữa, Di Giai thở phào, quay sang khẽ nói với Lâm Phong: “Cảm ơn anh.”
Lâm Phong khẽ cười gian: “Anh thích em dùng hành động cảm ơn hơn.

Lát nữa thế nào?”
Di Giai biết ông chồng nhà mình lại giở trò lưu manh, khẽ véo hông anh, mắng: “Anh còn dám nói bậy, xem em có đá anh ra khỏi phòng không.”

Lời uy hiếp của Di Giai quả thật có tác dụng.

Gì chứ bảo Lâm Phong không được ngủ cạnh vợ chẳng khác nào muốn hành hạ anh.
Anh liền thành thật ngoan ngoãn: “Anh biết sai rồi, vợ à.” Vừa nói còn vừa nịnh nọt đút trái cây cho vợ.
Di Giai ở bên này thở phào thì bên kia tới lượt Lạc Hân hứng đạn.
Từ lúc nào đã bàn tới việc đám cưới của Lạc Hân và Lâm Vĩnh luôn rồi.
Mẹ Lâm: “Lo xong chuyện của Tiểu Phong và Tiểu Giai, hay là tính luôn chuyện Tiểu Vĩnh với Tiểu Hân đi.”
Ba mẹ Cố cũng hào hứng: “Tới lúc đó chúng tôi nhất định sẽ dốc sức giúp anh chị.”
Người lớn thì hào hứng, chỉ tội Lạc Hân ngượng đỏ cả mặt.
Di Giai cười, vừa thương cho Lạc Hân, lại vừa cảm thấy Lạc Hân chính là cứu tinh của cô.

Nhờ có Lạc Hân mà mọi người bỏ qua chuyện của cô.
Nhưng nhìn thấy gương mặt ửng đỏ như trái cà chua chín của Lạc Hân, Di Giai không kiềm được mà lên tiếng giải vây: “Mọi người đừng dọa Tiểu Hân sợ chạy mất thì Tiểu Vĩnh có mà khóc ròng đấy ạ.

Chuyện này quan trọng là ở Tiểu Vĩnh nhà ta nữa ạ.”
Lâm Vĩnh gật đầu: “Chị dâu nói đúng ạ.

Chuyện này cứ để con tự mình tính toán.”
Người lớn thấy người trẻ đã nói thế thì cũng không miễn cưỡng nữa.

Con cái có phúc của con cái, cứ để chúng nó tự lo liệu thôi.
Lạc Hân được cứu cánh, trong lòng vô cùng biết ơn Di Giai.

Cô nhìn Di Giai mỉm cười như cảm ơn.

Đột nhiên cảm thấy, tình cảm chị em dâu của bọn cô thật tốt.

Sau này, là người một nhà, có chị dâu tâm lý như vậy, cũng dễ chịu hơn nhiều..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.