Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 141: 141: Con Này Láo




Càng nghe họ nói viện trưởng sắc mặt giám đốc bệnh viện càng thêm sa sầm, trên đỉnh đầu sấm chớp trong mây đen đã nổ ầm ầm.
“Rầm…”
Giám đốc bệnh viện không thể nghe tiếp vấn đề gì nữa, ông tức giận đập bàn cái rầm, nghiến răng mà lên tiếng.
“Sự việc này tôi cần một lời giải thích rõ ràng, chứ không phải chối quanh co.
Đề nghị những người liên quan giải trình rõ ràng cho tôi.
Cuộc họp hôm nay tạm hoãn tại đây, ngày mai tiếp tục họp, tôi cần một câu trả lời rõ ràng và thoả đáng…”
“Rầm…”
Nói xong ông tức giận đạp ghế đi thẳng ra ngoài.
Ông Tư vuốt vuốt cằm trở về phòng làm việc của mình.
Vừa bước vào cửa phòng đã thấy giám đốc bệnh viện đang thở phì phò, ngồi ở bàn trà cầm dốc ngược ấm trà mà tu ừng ực.
“Cạch…”
“Thật không ngờ bọn họ lại lộng hành đến mức này, vì muốn đối phó với đồng nghiệp mà lương tâm nghề nghiệp, y đức đều vứt cho chó ăn hết cả rồi.”
Ông Tư ngồi xuống ghế, đưa ấm trà cho Minh Hiểu Khê.
“Đi đổi ấm trà khác cho ta đi, bị nó tu, thối rồi…”
“Khụ khụ…”
Giám đốc bệnh viện liên tục ho khan, trợn mắt u oán nhìn ông Tư.
“Anh quá đáng thế…”
Ông Tư phất tay.
“Bọn họ dám làm ra trò như vậy là do chú đã không quản lý tốt.”
“Cái khỉ khô… Anh, anh đá em đến đây mới có ba năm thôi đó, thật quá bất công…”
Minh Hiểu Khê mang theo ấm trà trở lại, rót trà cho ông Tư và giám đốc bệnh viện, vô tội chớp chớp mắt vô tội ngó đầu sang nói với giám đốc bệnh viện.
Ông Tư cốc đầu cô một cái.
“Con nhóc hóng hớt này.”

“Úi…”
Minh Hiểu Khê bưng trán rụt cổ về phía sau.
Ông Tư lúc này mới nói với giám đốc bệnh viện.
“Đỗ Thiên Cường.

Tôi nhớ khi chú tiếp nhận bệnh viện, chú rất hiên ngang, còn nói muốn xây dựng lên một bệnh viện quốc tế đứng đầu mà.

Sao giờ lại thành tôi đá chú đến đây rồi.”
“Anh… Haizzz…”
Đỗ Thiên Cường xua xua tay.
“Là em tự chọn còn không được sao?”
Minh Hiểu Khê nghe hai người bọn họ nói chuyện, len lén che miệng cười.
Ông Tư nhấp một chén trà, nói.
“Nhưng tôi thắc mắc là làm sao Alex kia cũng ở đây vậy, tôi vẫn chưa hỏi chú đâu đấy.”
“Phụt… Khụ khụ…”
Đỗ Thiên Cường sặc trà, ho khù khụ.
“Là em thua cuộc…”
Ông Tư như hiểu vấn đề, gật đầu.
“Tính tình háo thắng của chú không thay đổi chút nào.

Già rồi còn bị người ta chơi mà không biết…”
Đỗ Thiên Cường im lặng cúi đầu, ai bảo ông tài không bằng người chứ…
Ngày hôm sau có kết quả giải trình, một cuộc họp toàn thể nhân viên bệnh viện được tập hợp.
Đỗ Thiên Cường ra hàng loạt quyết định lớn.
Đầu tiên là xử lý sai phạm của ba bác sĩ kia, sa thải làm gương.
Tiếp đó là các quy định mới chấn chỉnh đội ngũ y bác sĩ và nhân viên trong bệnh viện.
Yêu cầu nhân viên quét vân tay điểm danh, trong giờ làm việc không được sử dụng smartphone, không được rời khỏi bệnh viện trong giờ hành chính vô tổ chức không có báo cáo.
Hệ thống camera an ninh được lắp đặt lại mới, đội ngũ bảo an được tăng cường.
Có quy định về chế độ lương thưởng mới…
Có thể nói Đỗ Thiên Cương trong cái rủi có cái may, ông ấy đã tận dụng rất tốt cái may này để nhân tiện mượn gió bẻ măng, hoàn thành những bước chấn chỉnh và đặt nền móng vững chắc cho tiền đề mong muốn xây dựng bệnh viện tốt nhất của mình.
“Choang…”
Phó giám đốc bệnh viện tức giận đập tan một bộ ấm trà.
“Mẹ kiếp… Một lũ ngu xuẩn…”
“Đừng gấp gáp, chúng ta vẫn chưa bị loại hoàn toàn mà…”
Alex lắc lắc ly rượu trong tay giọng nói lạnh nhạt.
“Những người của ta đã bị loại đi kha khá rồi, số lung lay chiến tuyến cũng đang dần tăng đấy, ông còn vắt chân chữ ngũ mà bình tĩnh được à…”
“Không sao, đường dài mới biết ngựa hay, phim hay phải chờ đến hồi kết…”
Minh Hiểu Khê duổi người một cái, tan ca.
“Mệt quá, không muốn bước nữa…”
Cô đi ra khỏi cửa chính, nhìn thấy Đoàn Trường Sinh đang đứng chờ cô ở đó.
Minh Hiểu Khê chạy tới nhẹ nhàng một cái, nhảy lên lưng của anh, ghé đầu vào lưng anh mà làm nũng.
Đoàn Trường Sinh đỡ lấy mông cô, trong ánh mắt toát lên vẻ cưng chiều.

Hai người về nhà Đoàn Trường Sinh ăn cơm trước, sau đó dựa vào nhau trên sô pha xem phim.
“Em không về tắm hả, tắm muộn buổi đêm không tốt đâu…”
Đoàn Trường Sinh thấy thời gian đã muộn, cho dù không muốn nhưng vẫn phải nhắc nhở bạn gái.
Minh Hiểu Khê bĩu môi.
“Anh chê em hôi hay sao mà giục em về tắm…”
Cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
Đoàn Trường Sinh cười, ôm cô lấy lòng.
“Làm sao anh lại chê người yêu anh được.

Nhưng anh biết em có tính sạch sẽ, kiểu gì về cũng tắm có đúng không, anh lo cho sức khoẻ của em mà…”
Cô liếc anh.
“Nói thật đê bạn ơi…”
Anh lắc đầu, giơ tay thề.
“Anh nói thật…”
“Em không có mùi…”
“Có mùi…”
“Hả???”
“Là mùi thơm, thơm nức mũi…”
Cô nhìn anh, ánh mắt là sự tổn thương sâu sắc.
“Hừ… Nếu anh đã đuổi thì em đây cũng xin phép, không dám ở lại để anh phải chịu cái sự dơ bẩn này nữa…”
“Không phải, anh không có ý đó mà…”
Đoàn Trường Sinh ý thức được, mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng, vội vàng chạy đuổi theo người để giải thích.
Nhưng người đã về nhà rồi, mà dạo này cả nhà bác cả của cô đang đóng quân ở đây nên anh sang không tiện.
“Về rồi đấy à? Gớm! Con gái con đứa đêm hôm đi chơi vui đến quên trời đất luôn rồi nhỉ…”
Đặng Tuyết Trinh đang ngồi xem phim ở sô pha, thấy Minh Hiểu Khê về liền hừ lạnh một tiếng, châm chọc.
Minh Hiểu Khê không muốn đôi co cùng bà ta, chỉ chào một tiếng rồi đi trở về phòng của mình.
Bị cô bơ như vậy, Đặng Tuyết Trinh liền sẵng giọng.
“Bố mẹ mày không dạy mày lễ phép với người lớn hả? Có người lớn trong nhà mà đi không thưa về không chào như vậy còn ra cái thể thống gì nữa…”
Minh Hiểu Khê quay người lại, nhìn bà ta.
“Thưa bác, có phải bác nhầm lẫn gì không ạ? Đây là nhà của cháu mà.


Có chủ nhà nào phải đi thưa về gửi với khách không ạ…”
“Aaaa… Ý mày đang chửi xéo chúng tao ở nhờ nhà mày chứ gì?”
“Cháu không có ý đó, nhưng nếu bác muốn nghĩ như vậy cháu cũng không làm gì được.”
“Con này láo… Quá láo rồi… Cái loại đi sớm về khuya, ăn ở với trai như mày, sớm muộn gì cũng vác cái trống vô chủ mà thôi.
Tội đấy làm mất gia phong của gia đình, dòng tộc, chỉ có cạo đầu bôi vôi, dìm lồ ng heo nha con…”
Minh Hiểu Khê ngao ngán nhìn bác dâu nhà mình, lắc đầu lấy chìa khoá phòng ra, đang định mở cửa phòng, lại nghe tiếng Đặng Tuyết Trinh nói.
“Đồ ăn trong nhà hết sạch rồi, mày không nhìn đến mà mua về.

Muốn bỏ đói hai bác sao?”
Minh Hiểu Khê quay đầu nhìn bà ta, giọng nói không chút cảm xúc, nhàn nhạt trả lời.
“Thưa bác, chắc chị Hiền không nói cho bác, cháu không ăn cơm ở nhà, đồ ăn đều là chị Hiền và anh Bách tự ăn tự mua, nên cháu nghĩ hai bác là bố mẹ của chị ấy thì chị ấy phải có trách nhiệm chăm sóc hai người chứ ạ.

Sao lại nói cháu bỏ đói hai người.”
“Mày còn dám cãi lại cả lời của người lớn nữa hả? Hai bác lên ở mấy ngày mà mày còn muốn tính toán như vậy, không nỡ mua đồ làm cơm đãi khách hả?”
Minh Hiểu Khê bất lực đỡ trán.

Các cụ nói cấm có sai, không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà.
Tư duy độc lạ cũng giống nhau ghê.

Ở nhà cô thoải mái xem như nhà của mình, nhưng khi động đến chi tiêu, lại coi mình là khách muốn cô phải phục vụ tiếp đãi như khách quý.
(còn tiếp).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.