Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 166: 166: Anh Thề Anh Hứa Anh Đảm Bảo




Buổi tối Đoàn Trường Sinh trở về khá sớm, còn xách theo lỉnh kỉnh toàn đồ là đồ.
Minh Hiểu Khê chỉ biết trợn mắt há mồm.
"Này, anh mua cả siêu thị đấy à?"
Đoàn Trường Sinh nghe cô hỏi thì lắc đầu.
"Siêu thị không ít đồ như thế này đâu..."
"Oẹ..."
Khi Đoàn Trường Sinh đi ngang qua, cô lập tức bịt miệng mà nôn khan.
Đoàn Trường Sinh cũng ngơ ngác nhìn cô, muốn đến gần hỏi thăm lại bị cô đẩy ra.
"Anh tránh ra, đừng có đến đây..."
Nôn một hồi, mắt cô đỏ hoe, cô phải uống hết một cốc nước lớn mới ổn định lại.
Cô nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.
"Mùi nước hoa của nữ trên mũi anh rất nồng.
Đoàn Trường Sinh, tôi không nghĩ đến anh lại là người như vậy đâu.

Nếu anh đã có người khác thì việc gì phải viết bản tường trình kia để lừa tôi chứ.
Tôi đâu có bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu."
Đoàn Trường Sinh bị cô nói mà cả người hốt hoảng, khó khăn lắm mới dỗ êm, tại sao lại hỏng rồi...
Anh ngửi ngửi áo mình một lần, sắc mặt đổi trắng sang đen, đây là mùi nước hoa thoang thoảng của Đặng Nhã Đan.
Người ta nói khi mang thai phụ nữ rất nhạy cảm quả là không sai.
Đoàn Trường Sinh lúc này đây âm thầm hận chết Đặng Nhã Đan.
"Em nghe anh giải thích...!Anh thề với em, ngoài em ra anh không có bất cứ quan hệ nào mập mờ với ai cả...!Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo..."
"Tôi chẳng tin anh được...!Anh đi về đi..."
Nói rồi cô dùng một tay bịt mũi, một tay đẩy người.

Đoàn Trường Sinh không dám phản kháng, chỉ để cô tùy ý đẩy mình ra khỏi nhà.
"Rầm..."
Cửa nhà đóng lại, suýt chút nữa đã đập vỡ mũi anh luôn.
Hai vợ chồng bà Hạnh đúng lúc đi chợ về, nhìn thấy cảnh này, họ đi tới hỏi thăm.
Ông chú hất cằm với anh.
"Sao thế chàng trai, lại làm gì khiến vợ tức giận hả?"
Bà Hạnh nhìn anh, lại nhìn cửa phòng, nói.
"Phụ nữ mang thai là thế đó, tính tình thất thường, cậu chịu khó nhịn một chút, dỗ dành cô ấy là ổn rồi."
Đoàn Trường Sinh thở dài.
"Là lỗi của cháu..."
Ông chú tri kỷ khoác vai anh.
"Sao vậy? Lỗi như thế nào, nói ra xem ta có cách nào giúp cháu không?"
Đoàn Trường Sinh đơn giản nói qua chuyện của mình.

Ông chú nhìn anh gật đầu.
"Đẹp trai quá cũng khổ..."
Bà Hạnh lại lắc đầu.
"Có vợ rồi, cậu phải biết giữ khoảng cách với người khác phái, có thể làm bạn nhưng không được quá thân, càng không được đối tốt với người kia mà làm cho vợ mình không thoải mái..."
Bà Hạnh dùng hơn ba mươi phút giảng dạy cho Đoàn Trường Sinh về trách nhiệm, điều không được làm của người đã có vợ...
Đoàn Trường Sinh nghe bà nói thì tự nhận mình đã làm rất tốt những điều đó, kể cả khi cô không ở đây.
Sự việc hôm nay chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
Đoàn Trường Sinh chẳng thể nghĩ ra cách nào, chỉ có thể điên cuồng ở ngoài gõ cửa ầm ĩ, mặt dày cầu xin.
"Anh sai rồi! Anh thực sự sai rồi..."
Minh Hiểu Khê bị làm phiền, hung hăng mở cửa ra.
"Anh biến đi..."
Đoàn Trường Sinh nhân lúc cô mở cửa liền lách vào nhà.
"Oẹ..."
Khi anh lướt qua người cô, cô liền buồn nôn.
Đoàn Trường Sinh không nghĩ nhiều lập tức cởi áo ra, không cần suy nghĩ ném thẳng vào thùng rác.
Một chiếc áo sơ mi đặt may riêng, giá cả chục triệu bị kết án tử nhanh chóng.
Minh Hiểu Khê thấy anh lột đồ thì hét lên.
"Anh làm cái gì đấy?"
Đoàn Trường Sinh bị cô hét đến đứng tim, vội vàng giải thích.
"Anh...!Em không thích mùi đó, anh cởi áo vứt đi cho em khỏi khó chịu."
"Rồi...!Có gì thì nói đi."
Minh Hiểu Khê ngồi xuống sô pha, tiện tay với lấy một hộp ô mai.
Đoàn Trường Sinh cẩn thận đến bên cạnh mở nắp hộp cho cô.
Anh hít một hơi thật sâu mới nói rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện.
Kể cả chuyện bà nội anh đang muốn gán ghép anh với Đặng Nhã Đan như thế nào.
Minh Hiểu Khê nghe anh nói xong cũng dịu xuống.
"Lần này tạm tin anh một lần đi..."
"Đa tạ..."

Đoàn Trường Sinh thở phào may mắn, chắp tay với cô theo phong cách phim cổ trang.
Minh Hiểu Khê nghén chưa mấy nghiêm trọng, cô ở nhà mấy hôm thấy nhàm chán liền đến bệnh viện.
Chuyện cô có thai, cô nhờ Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình giữ bí mật với người nhà mình, chờ có cơ hội thích hợp cô sẽ tự nói.
Vì Minh Hiểu Khê có thai, nên lượng công việc của cô được giảm xuống mức thấp nhất có thế.

Thời gian rảnh cô lại cùng mấy y tá ngồi tám chuyện với nhau.
"Bác sĩ đâu...!Bác sĩ đâu..."
Đỗ Lệ Thủy đẩy con gái đang ngồi xe lăn vào trong viện, là lối gọi bác sĩ.
"Bệnh nhân đến khám bệnh phiền lấy số, ngồi chờ ạ."
Một cô y tá đi tới nhẹ nhàng nhắc nhở.
Đỗ Lệ Thủy gạt cô y tá ra, giọng the thé, chanh chua vang lên.
"Con gái tôi cần khám phòng VIP.

Các cô chuẩn bị phòng, gọi bác sĩ giỏi nhất của các cô đến cho tôi."
Lục Lam Chi cũng đến ngay sau đó không lâu.

Minh Hiểu Khê chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra cô ta.
Lục Lam Chi đi tới bên cạnh Đỗ Lệ Thủy nói.
"Đây là bệnh viện, mẹ đừng có gây chuyện, thu hút sự chú ý sẽ không tốt cho cô Nhật Ánh đâu."
"Có gì mà phải sợ, là con nhỏ chết tiệt đó đẩy người, làm to chuyện cho nó khỏi ngóc đầu dậy luôn..."
Đỗ Lệ Thủy không cho lời Lục Lam Chi nói là đúng.
Lục Lam Chi đưa tay nâng trán, thầm chửi chết người đàn bà chanh chua ngu ngốc này sao lại là mẹ chồng của cô ta chứ.
Đoàn Lê Oanh đi vào sau bọn họ.

Vừa nhìn thấy cô, Đỗ Lễ Thủy đã xông tới, chửi mắng.
"Mày nhìn xem, mày đã làm cái gì thế hả? Đều là chị em trong nhà, sao mày lại ra tay ác độc như thế chứ..."
Đoàn Lê Oanh bị bộ dáng hùng hổ doạ người của bà ta, làm cho lui lại phía sau mấy bước.
Người quản lý của cô đứng lên chắn trước mặt cho cô, nói.
"Bà ăn nói cho cẩn thận, coi chừng tôi kiện bà tội phỉ báng đấy."
"Sao, mày còn muốn kiện tao nữa hả? Tao cho mày kiện này..."

Nói rồi bà ta như phát điên, nhìn thấy có một cô lao công đang đẩy xe qua, bà ta chạy tới xách xô nước bẩn xông thẳng đến Đoàn Lê Oanh.
"Con khốn, mày chết đi..."
Minh Hiểu Khê nhận ra Đoàn Lê Oanh, thấy cô bé vẫn hiền như ngày trước thì không nhìn nổi nữa tiến lên.
"ụp..."
"Á..."
Tiếng Đỗ Lệ Thủy hét lên thất thanh, mà những người xung quanh cũng được một phen hết hồn hết vía.
Cả một xô nước bẩn đen xì dội từ đỉnh đầu Đỗ Lệ Thủy xuống đến tận chân, khiến cho bà ta nôn oẹ chật vật.
Minh Hiểu Khê cũng buồn nôn, làm xong hành động lại nhanh chóng lui ra xa.
"Nước này kinh quá..."
Đoàn Lê Oanh cũng nhận ra cô, cô ấy nhanh chóng chạy tới chỗ của cô.
"Chị Hiểu Khê...!Đúng là chị rồi..."
Đỗ Lệ Thủy lảo đảo, chật vật chạy vào nhà vệ sinh.
Lục Lam Chi nhìn thấy Minh Hiểu Khê, tròng mắt đỏ lên, sẵn có cớ cô lao đến chỗ cô.
"Sao mày dám làm vậy với mẹ chồng tao hả con khốn."
Đoàn Nhật Ánh cũng không muốn diễn trò nữa, cô ta từ trên xe lăn lao xuống.
"Chị dâu, hai chúng ta đánh chết nó, một con bác sĩ quèn mà dám động đến nhà mình, nó chết chắc rồi.
Minh Hiểu Khê bị mùi nước bẩn làm cho nôn oẹ đến choáng váng.
Đoàn Lê Oanh đứng lên chặn phía trước cô.
"Các người đừng có làm bậy..."
"Đoàn Lê Oanh, biết điều thì tránh sang một bên đi, coi chừng chị đánh cả em đấy..."
Lục Lam Chi cười gằn tiến đến gần hơn.
(còn tiếp).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.