Bà cụ nghe cháu trai nói thì cuống cuồng, vội nói.
"Vậy thì bố cháu không cần lấy thêm vợ nữa cũng được."
Đoàn Minh Dũng nghe mẹ mình nói sắc mặt có chút sa sầm, lạnh lẽo.
Chưa để ông ta nổi giận, Đoàn Trường Sinh đã nói.
"Bà nội, bà nói như vậy bố con sẽ tức giận lắm đấy.
Còn có biệt đội bồ nhí của ông ấy nữa, bọn họ sẽ rất thất vọng mà khóc đến hụt hơi mất thôi..."
Đoàn Minh Dũng bị con trai châm chọc, máu nóng dồn lên đầu.
"Con không thấy lý do này của mình rất ngu xuẩn hay sao? Con không ở với bố vì ghét mẹ kế..."
Ông ta dừng lại một chút, chỉ tay vào Lê Thanh Huyền, gằn giọng.
"Vậy con nghĩ, ở với bà ta, con không phải ở với bố dượng hay sao?"
Đoàn Trường Sinh lại như bất cần, khẽ nhún vai tỏ vẻ không sao.
"Chẳng sao cả, dù sao bố dượng vẫn tốt hơn là cái dáng vẻ ẻo lả của mấy cô bồ của bố.
Mẹ con hiện tại vẫn một mình, để bố dượng xuất hiện cũng phải có thời gian.
Còn bố thì khác, bố có cả một dàn hậu cung náo nhiệt.
Mà con lại chẳng muốn xem phim cung đấu thời hiện đại, còn là diễn ở nhà của mình."
Đoàn Minh Dũng bị anh chọc cho tức giận muốn thổ huyết.
"Mày lại dám ăn nói với bố mày như vậy à?"
Đoàn Trường Sinh khẽ nhún vai.
"Hết cách, con chỉ nói sự thật mà thôi.
Bố không nhìn cái giàn hậu cung của bố sao, hiện tại bố còn chưa có ly hôn, bọn họ đã bắt đầu đấu đá đến chảy máu đầu rồi kìa."
Bên này, gia đình Đoàn Trường Sinh đang có chiến sự căng như dây đàn, bên kia Minh Hiểu Khê lại vô cùng nhàn nhã và hưởng thụ cuộc sống.
Cô nàng đang ôm đĩa trái cây nằm trên sô pha xem tivi.
Minh Đình Nhân vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn truyền đến.
Còn có hình ảnh con gái đang lười nhác nằm xem ti vi vô cùng đáng yêu.
"Pa pa..."
Minh Hiểu Khê thấy bố trở về, cười hì hì chào hỏi.
Minh Đình Nhân xoa xoa đầu con gái mấy cái, cưng chiều nói.
"Nhóc con lười biếng..."
Minh Hiểu Khê cùng bố mẹ ăn cơm xong, trở về phòng nghỉ ngơi.
"Ting..."
Điện thoại vang lên âm thanh của tin nhắn, là Đoàn Trường Sinh gửi tin nhắn đến.
Đoàn Trường Sinh: "E ngủ chưa?"
Hiểu Khê Đáng Yêu: " Chưa!"
Đoàn Trường Sinh: "Có thể ra ngoài cùng anh một chút không?"
Hiểu Khê Đáng Yêu: " Em đang ở nhà mới, không có ở nhà bên đó..."
Đoàn Trường Sinh: "Vậy cho anh mượn nhà của em một hôm có được không?"
Hiểu Khê Đáng Yêu: "Sao lại mượn nhà?"
Đoàn Trường Sinh: "Trong nhà anh có chút chuyện, hiện giờ anh không muốn ở nhà nữa, muốn yên tĩnh một mình..."
Minh Hiểu Khê nhớ đến cảnh mình gặp bố mẹ của Đoàn Trường Sinh ngày hôm nay, như hiểu được ít nhiều.
Minh Hiểu Khê: "À!!! Vậy anh đến nhà đi.
Mật khẩu khoá nhà là..."
Đoàn Trường Sinh: " Cảm ơn..."
Đoàn Trường Sinh hỏi mượn tạm nhà của Minh Hiểu Khê, ánh mắt lơ đãng nhìn sang bên ông bà nội và bố mẹ mình.
Trận chiến trong nhà anh vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.
Khi nãy ông nội anh bị bà nội gọi tới, hiện tại cũng đang ở đây.
"Đấy ông xem đi, con dâu tốt của ông nó đang đòi ly hôn, còn muốn tranh quyền nuôi cháu đích tôn nhà mình kia kìa."
Ông cụ Đoàn Văn Sáng nhìn sang Lê Thanh Huyền, giọng nói trầm ổn, uy nghiêm.
"Con nghĩ kỹ chưa? thực sự muốn ly hôn?"
Lê Thanh Huyền đối với bố chồng vẫn rất tôn trọng.
"Vâng thưa bố."
Ông cụ trầm mặc một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
"Được, vậy thì ly hôn đi.
Cứ làm như những gì mà con muốn, bố ủng hộ con."
Ông cụ hoàn toàn ủng hộ quyết định của Lê Thanh Huyền, khiến cho bà cụ vô cùng tức giận.
"Ông đang nói cái gì vậy hả?"
Ông cụ nhàn nhạt nhìn sang bà cụ, giọng nói đã giảm đi mất mấy phần độ ấm.
"Bà có thôi đi hay không! Đây là chuyện riêng của vợ chồng chúng nó, bà đừng có can thiệp quá sâu."
Bà cụ bị ông cụ quát cũng có chút sợ, hạ tông giọng xuống.
"Nhưng mà ông cũng không thể bàng quang, đứng ngoài nói ủng hộ con dâu như vậy được."
Ông cụ cười như không cười nhìn bà cụ, khiến bà cụ hơi rùng mình một chút.
"Sự việc đi đến nông nỗi này, không hoàn toàn là do thằng Dũng mà ra đâu, mà còn có sự góp sức của bà đấy.
Tôi còn chưa hỏi tới bà đâu."
Ông cụ lạnh lùng liếc nhìn vợ con.
"Một thằng chồng chăng hoa, ong bướm...!Cặp kè, nuôi một đống bồ nhí bên ngoài.
Về nhà thì lên mặt với vợ, trịnh thượng, gia trưởng...
Một bà mẹ chồng vô lý, bắt bẻ đủ điều..."
Ông cụ cười lạnh.
"Tôi thấy con Huyền nó chịu đựng được đến ngày hôm nay, cũng đã quá giỏi rồi.
Chứ cả như đứa khác...
Nói không đâu xa, như con My nhà mình thôi, nó đã bỏ từ lâu rồi..."
Bà cụ như không thể tin nổi những gì mình đang được nghe, ngồi phịch xuống ghế.
Đoàn Minh Dũng sắc mặt cũng đen lại như đít nồi, nhưng không dám cãi lại.
Ông cụ cũng chẳng màng đến bọn họ sẽ phản ứng như thế nào, chỉ nhìn đến Lê Thanh Huyền vẫn vô cùng điềm tĩnh ở bên kia, nói.
"Con cứ làm thủ tục ly hôn theo ý của mình, tài sản của bố cho hai đứa, cùng tất cả tài sản trước và sau khi kết hôn đều chia đôi.
Nếu có khó khăn gì bố sẽ hộ trợ.
Sau khi ly hôn, bố sẽ chuyển nhượng cho con 15% cổ phần công ty..."
"Không được!"
Bà cụ vội vàng hét lên phản đối.
Ly hôn thì ly hôn, tài sản chia cũng được, nhưng hà cớ gì ly hôn còn phải cho con dâu cổ phần công ty.
Ông cụ liếc nhìn bà cụ một cái, lạnh giọng.
"Bà im lại cho tôi..."
"Bố! Con không cần đâu ạ..."
Lê Thanh Huyền nhẹ nhàng từ chối.
Đối với tài sản của nhà chồng, bà hoàn toàn không có hứng thú.
Ông cụ cũng hiểu tính con dâu, tuy nhìn qua là mềm yếu, nhưng vô cùng lạnh lùng và cố chấp, chỉ khẽ thở dài một tiếng.
Ông cụ tính toán, tài sản ông sẽ thúc đẩy để chia đôi.
Còn cổ phần công ty, nếu con dâu không nhận, vậy ông sẽ chuyển cho cháu trai 15% và cháu gái 5% vậy.
Quyết định xong tất cả, ông cụ liền đứng dậy, nhìn bà cụ.
"Chuyện đã giải quyết xong, chúng ta cũng về thôi."
Bà cụ tuy không muốn, nhưng cũng không giám cãi lại ông cụ, chỉ đành đứng dậy cùng ông cụ về nhà.
Ông bà cụ rời đi, Lê Thanh Huyền cũng không muốn nhìn thấy Đoàn Minh Dũng nữa, đi thẳng lên lầu đóng cửa lại.
Đoàn Trường Sinh cảm thấy vô cùng mệt mỏi xoay người đi ra bên ngoài.
"Mày muốn đi đâu?"
Đoàn Minh Dũng đang đi tới ga ra lấy xe, muốn đi tới chỗ một cô bồ nhí để giải toả, thì nhìn thấy Đoàn Trường Sinh cũng đi ra ngoài, quát lớn.
Đoàn Trường Sinh nhìn ông ta, nhàn nhạt trả lời.
"Con có việc..."
Nói xong liền phóng xe đi thẳng.
Để lại Đoàn Minh Dũng đang tức đến hộc máu, mắng chửi.
"Thằng mất dạy..."
Đoàn Trường Sinh đi đến nhà Minh Hiểu Khê, đi ngang qua một cửa hàng tạp hoá, ghé vào mua một thùng bia và mấy gói đồ khô.
Mở khoá nhà đi vào, mệt mỏi quăng cả người lên sô pha, sau đó tùy tiện mà mở một lon bia ra bắt đầu uống.
Anh uống liên tục hết lon này đến lon khác.
Khi men say đã ngấm, nước mắt không tự chủ cứ trào ra.
Gia đình không hạnh phúc, bố mẹ ly hôn, anh không đau lòng sao?
Câu trả lời là có! Anh rất đau! Rất rất đau!
Nhưng anh không giám thể hiện ra.
Anh không muốn mẹ anh nhìn thấy, bà sẽ đau lòng thêm và cảm thấy có lỗi.
Anh muốn trở thành một điểm tựa vững chắc cho mẹ và em gái và bảo vệ bọn họ...
"Ực ực..."
"Ợ!"
Không gian bốn bề vắng lặng, chỉ còn một mình một thân hình nhỏ bé, cô đơn đang uống từng lon bia một.
Anh muốn say! Say để quên đi tất cả...
Anh không muốn suy nghĩ nữa, muốn buông thả chính mình!
"Chỉ một hôm nay thôi!"
(còn tiếp).