Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 39: 39: Không Được




Một viên cảnh sát vẫn luôn đứng trầm ngâm bên cạnh lúc này bất ngờ lên tiếng.
"Chúng ta cứ tiến thẳng lên là được rồi.

Lần trước chúng tôi vây quét bọn buôn ma túy cũng làm như vậy.
Một mẻ bắt gọn."
"Không được..."
Sĩ quan quân đội thẳng thừng bác bỏ ý kiến này của anh ta.
Bên cạnh bọn họ, có những người nhà của con tin cũng đến, nghe sĩ quan bác bỏ ý kiến của viên cảnh sát kia thì có chút gấp gáp nóng nảy.
"Này cái anh sĩ quan kia, anh làm sao thế hả? Đơn vị các anh trì hoãn không chịu cứu người, bây giờ còn ngăn cản người khác? Tốt cuộc các người muốn thế nào?"
Sĩ quan quân đội xoa xoa mi tâm.

Đỗ Trí Thành ở bên cạnh sắc mặt cũng vô cùng khó coi, nói.
"Chúng tôi không nói không đi cứu người, mà là phải cẩn thận sắp xếp tất cả."
"Sắp xếp, sắp xếp, sắp xếp, đợi các người sắp xếp xong thì người cũng chết hết rồi!"
Người nhà phẫn nộ mà quát lên.
Sĩ quan quân đội sắc mặt lạnh tanh, nói.
"Trong tay bọn chúng có con tin, lại là mười mấy đứa trẻ, nếu không sắp xếp cẩn thận thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi đâu."
Đỗ Trí Thành cũng gật đầu, nói với viên cảnh sát bên cạnh.
"Lần trước các cậu vây quét chỉ là vây quét bọn buôn ma túy, chúng có chống trả nhưng trong tay chúng không có con tin.
Lần này thì khác, chúng có con tin, không chỉ một mà là mười mấy đứa nhỏ, chúng ta không thể lỗ mãng được."
Tất cả xung quanh lúc này mới trở lên im lặng một hồi.
"Không ổn rồi, chị Khiếu..."
Trên núi một tên đàn em chật vật chạy về báo cáo.
Nhìn thấy hắn ánh mắt Chị Khiếu hơi trầm xuống.

"Có chuyện gì?"
Tên đàn em quệt qua mồ hôi, lắp bắp.
"Là cảnh sát..."
"Rầm..."
"Cái gì?"
Hai Dân bên cạnh nghe tên kia nói thì vỗ bàn đứng dậy.
Đằng Hạo sắc mặt cũng đen kịt, âm trầm nhìn hai người Chị Khiếu và Hai Dân.
"Đây là chuyện gì? Sao lại có cảnh sát đến đây?"
Chị Khiếu siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi.
"Chắc chắn là mấy đứa nhãi ranh đã chạy kia làm ra..."
Hai Dân cũng siết chặt nắm đấm, hạ lệnh.
"Thông tin cho bọn thằng Sáu nhanh chóng bắt người trở về cho tao..."
"Vâng..."
Tên kia vừa chạy đi, Hai Dân nhìn sang Chị Khiếu phân phó.
"Cho người chuẩn bị đồ cẩn thận, thấy kẻ nào lên núi, giết không tha..."
"Được..."
Chị Khiếu đi rồi, hắn nói với Đằng Hạo.
"Chúng ta đến chỗ mấy đứa nhóc kia.

Có chúng làm con tin, cảnh sát cũng phải dè chừng chúng ta."
"Tốt..."
Đằng Hạo đứng lên, mấy tên đàn em cũng lập tức đi theo sát.
Trong rừng đám người anh Sáu kia vẫn đang miệt mài tìm kiếm.
"Mệt quá, lúc nào mới có thể đuổi được mấy đứa kia đây.

"
Một tên trong nhóm lẩm bẩm.
Thằng Nổ đứng cuối cùng vội vàng hưởng ứng.
"Đúng thế, rốt cuộc mấy đứa kia chạy đến tận đâu rồi, hay là chúng ta về kéo còi báo động, để tất cả mọi người cùng đi lục soát cho nhanh."
Vừa nghe thằng Nổ nói vậy, Anh Sáu lập tức đi vòng lại, tức giận mắng.
"Mày nói cái gì thế, bây giờ là cơ hội để chúng ta lấy thưởng! Làm sao có thể tìm thêm đội khác giúp đỡ!"
Thằng Nổ ngớ người.
"Lấy thưởng? Lấy thưởng gì?"
Anh Sáu nhìn Thằng Nổ như một thằng ngu mà nói.
"Óc mày là óc heo à? Lần này là do mấy thằng canh cửa bị người của anh Hai Dân mang đi làm phu khiêng vác nên mới có sơ xuất cho người chạy thoát.
Nếu chúng ta bắt hết được chúng nó về, Chị Khiếu hay anh Hai sẽ không thưởng cho chúng ta sao?"
"Đúng vậy nhỉ! Chúng ta mà làm tốt, nói không chừng mấy anh chị lão đại sẽ cho chúng ta mấy cô gái để chơi đùa!"
Thằng Nổ hiểu ra lập tức cao hứng.
Hắn đã nhịn mấy ngày rồi, bây giờ vừa nghĩ đến phụ nữ là lại hăng hái.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, hắn đã bị Anh Sáu nhà mình đạp cho một phát vào mông.
"Mẹ nó! Trong đầu mày chỉ biết nghĩ đến gái gái gái thôi à! Có thể có cái gì khác không hả!"
"Vậy nếu không thì chúng ta còn có thể muốn cài gì?"
Thằng Nổ xoa xoa cái mông của mình, rụt rè hỏi lại.

Ở trong rừng sâu núi thẳm này chẳng có trò vui nào cả, trừ sương mù, muỗi và mấy con động vật hoang dã ngu ngốc ra thì không còn cái gì khác.
Hắn không muốn phụ nữ thì còn có thể muốn cái gì đây!
"Muốn cái gì? Đương nhiên là muốn thứ rất quan trọng rồi!
Tao bố trí ván cờ lớn như vậy sao có thể cam tâm muốn mấy người phụ nữ?"
Anh Sáu ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xa, giọng nói tràn ngập hàn ý...
"Bố trí? Anh Sáu, anh muốn làm gì?"
"Chúng mày cam tâm ở lại chui rúc trên cái thâm sơn cùng cốc này hay sao, làm bạn với muỗi, vắt, rắn...
Còn để cho mấy đứa bên đội Bóng đè đầu?"
Anh Sáu không trả lời câu hỏi của đàn em mà nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Mấy tên đàn em đồng thời lắc đầu nguầy nguậy.
"Đương nhiên không cam tâm rồi..."
Anh Sáu dường như rất hài lòng với sự đồng thuận của anh em.
"Vậy thì lần này chúng tầm tốt rồi đưa ra yêu cầu với Anh Cả đi."
"Đưa ra yêu cầu gì?"
Thằng Nổ nghi hoặc hỏi.
Anh Sáu liếc mắt nhìn tên kia như một tên ngu nói.
"Lần này hai người Đằng Hạo đến chính là để bàn bạc một vụ làm ăn mới.
Ông Trùm muốn mở rộng làm ăn sang hàng trắng bên Tam Giác Vàng."
Ánh mắt nhìn ra xa như lấp lánh ý cười.
"Đến lúc đó chúng ta đi qua bên Tam Giác Vàng..."
Thằng Nổ buồn bực nói.
"Tam Giác Vàng? Nơi đó có thể làm gì, trừ chém giết, nếm máu trên lưỡi đao, chuyện vui gì cũng không có."
Anh Sáu bị tạt một gáo nước lạnh tức giận cầm súng, hăm doạ.
"Mày còn nhắc đến chuyện vui, tao sẽ bắn chết mày!"
Tên đàn em bên cạnh vội vàng ngăn Anh Sáu nhà mình lại, khuyên nhủ.
"Anh Sáu đừng...!đừng tức giận.

Thằng nhãi này ngày nào cũng ở trong thâm sơn cùng cốc, chó ăn đá gà ăn sỏi này nên nó ngáo lắm rồi."
Hắn ta đẩy thằng Nổ ra, cười đầy nịnh nọt.
"Anh cứ nói đi, anh muốn làm thế nào, chúng em đều nghe anh!

Dù sao các anh em ở lại đây cũng đã sớm khó chịu rất lâu rồi, chỉ cần anh Sáu lên tiếng là các anh em đều theo anh, có phải không các anh em?"
Hắn nói xong, len lén nháy mắt với đám đồng bạn còn lại, tiếng phụ hoạ lâph tức vang lên.
"Đúng thế!"
"Thật sự nghe tao à?"
Anh Sáu cười như không cười mà nhìn bọn đàn em.
Tên đàn em thông minh kia vội trả lời.
"Anh là đại ca của chúng em, chúng em không nghe lời anh thì nghe ai!"
Anh Sáu như rất hài lòng với câu trả lời này.
"Được! Nếu nghe tao, vậy thì đi tìm bọn nhóc kia đi.

Bắt bọn chúng trở về.

Đến lúc đó ngày tháng đổi đời của chúng ta sẽ ở trong tầm tay!"
"Đổi đời? Có thật không anh Sáu, anh đừng lừa gạt bọn em đấy."
"Ông đây đã bao giờ lừa chúng mày chưa!"
Anh Sáu vỗ đầu Thằng Nổ, nhe răng cười nói.
"Chỉ cần hôm nay làm tốt, đến lúc đó tao sẽ cho mày mười con đàn bà, cho mày chơi sảng khoái một lần!"
"Được!"
Thằng Nổ vừa nghe thấy chơi phụ nữ là hăng hái hơn cả ăn cơm.
Cả đám bọn chúng lập tức cười lớn.

Sau đó lại nhanh chóng đi về phía trước, mà không hề biết những người bọn chúng đang tìm kiếm đang nấp ở bên cạnh, rất gần.
(Còn tiếp).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.