Thanh Xuân Nở Hoa

Chương 68: 68: Dáng Chuẩn




Đoàn Trường Sinh đột nhiên bị chảy máu mũi khiến Minh Hiểu Khê có chút hoảng, nhanh chóng đỡ anh sang một bên.
Cặp vợ chồng son ở bên cạnh ở phía sau không khách khí phá lên cười, cười đến đặc biệt khoa trương, mà khuôn mặt luôn không thích thiệt thòi Đoàn Trường Sinh lại không hề quay đầu lại, thực sự là đang nhẫn nhịn.
"Cậu trai trẻ kia là vừa mới hẹn hò đi, nhất định là vừa mới hẹn hò!?"
Cô vợ thấy anh chồng hả hê cười người khác như vậy thì huých khuỷu tay, bĩu môi.
"Đừng có cười người ta, anh lúc trước cũng có khá hơn chỗ nào đâu."
Anh chồng xoa xoa cái mũi, ôm cô vợ vào nói.
"Đây chứng minh sự quyến rũ của vợ yêu mà, phải không!"
Nói xong liền ôm vợ mình đi về phía trước.
"Đi, chúng ta đi chơi trước, để cho đôi trẻ này tự nhiên..."
Minh Hiểu Khê không nghe thấy nhưng Đoàn Trường Sinh lại nghe thấy được, nghe được cũng không có cách nào, ai bảo anh...!chảy máu mũi đâu?
Tuy rằng đã là tháng mười nhưng nóng cũng không khác gì mùa hè, hôm nay cũng rất nóng.
Minh Hiểu Khê đối với chuyện anh bị chảy máu mũi không hề hoài nghi, thậm chí còn rất tri kỉ mua cho anh một bình trà lạnh.
Đoàn Trường Sinh rửa mặt xong, trong tay liền bị nhét cho một bình trà lạnh, sắc mặt phức tạp.
Dọa người.
Dọa người có năng lực làm sao được.
Chịu đựng.
Anh dùng trà lạnh dán vào mặt làm giảm nhiệt độ, thoáng nghĩ ngợi một chút lại đứng dậy.
Cô gái nhỏ trước mắt, dáng người có thể hấp dẫn vô số ánh mắt của cánh đàn ông, nhưng toàn bộ lực chú ý của cô bây giờ đều đặt trên người Đoàn Trường Sinh.
Anh đi tới bên cạnh Minh Hiểu Khê, ánh mắt bức lui một vòng người đang thưởng thức cô bằng ánh mắt không thuần túy kia.
Đoàn Trường Sinh dáng người cao lớn mặc quần bơi, thân thể lõa lồ ra vô cùng rắn chắc mạnh mẽ.
Bụng anh hiện lên rõ sáu múi, hình dạng lại rất xinh đẹp, đây tuyệt đối là đã tập luyện qua.

Vừa nhìn là biết anh là bạn trai của cô, đám người ra ngoài chơi đều không tính đi gây chuyện với ai, tự giác dời tầm mắt đi.
Minh Hiểu Khê cùng Đoàn Trường Sinh đi, trong chốc lát chợt phát hiện.
"Dáng người anh đẹp thật đấy."
Thân hình anh ngày thường đều giấu ở sau lớp quần áo, biết dáng người anh không tệ, nhưng cô không nghĩ đến dáng người xuất sắc như vậy, cô có cảm giác mũi mình hình như nong nóng.
Nhìn dáng người anh rất cao thì có vẻ hơi gầy nhưng trên làn da mỏng manh đó lại là một tầng bắp thịt bao trùm, theo hô hấp của anh, cơ bụng còn hơi run run.
Đoàn Trường Sinh nghe cô khen bước chân hơi dừng lại.
Minh Hiểu Khê thuần túy là đang thưởng thức.
Con trai và con gái đều cũng là con người, hoặc là nói đều mang thị giác của động vật, đếu thích nhìn thấy thứ gì đẹp mắt, hấp dẫn.
Đàn ông soái khí, dáng người tốt cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt của nữ sinh.
Minh Hiểu Khê quan sát anh từ trên xuống dưới, cái tay ngứa ngáy còn đưa ra chọc chọc đến.
"Oa...!Sờ cảm giác rất tốt..."
Minh Hiểu Khê chơi đến nghiện, sờ tới sờ lui khen ngợi.
Đoàn Trường Sinh nhìn xuống cô gái, khoé miệng không khỏi lộ ra chút ý cười.
Không phải cô nói muốn ngắm soái ca sao.

Vậy để cô ngắm anh là được, anh muốn cô chỉ ngắm một mình anh thôi.
"Đẹp không?"
"Đẹp..."
"Chơi vui không?"
"Chơi rất vui..."
Anh hỏi cô vừa nghịch vừa thuận miệng mà đáp.

Đoàn Trường Sinh càng thêm vui vẻ.
"Vậy cho em ngắm, em chơi, nhưng em ngắm anh rồi không thể ngắm người khác nữa có được không?"
Con sói Đoàn Trường Sinh dụ dỗ.
Minh Hiểu Khê thỏ trắng ngây thơ gật đầu.
"Được..."
Từ hồi tiểu học, Đoàn Trường Sinh đã ở võ quán của ông hai nhà mình học võ, nhiều năm như vậy, dáng người cũng được rèn luyện rất tốt, so với đi tập ở phòng thể dục thể thao còn tốt gấp mấy lần.
Hơn nữa, dáng người của anh đều tràn ngập sinh cơ, cùng đi tới khiến đám con gái đều dán mắt nhìn.
Tâm tình anh đang vui vẻ, lại nghe cô gái nhỏ nhà mình nói.

"Anh ta dáng người cũng rất tốt, nhìn ra được là người rất biết chăm sóc mình.

Không sai."
Đó là một thanh niên chắc khoảng hơn ba mươi tuổi rồi, đàn ông tuổi tác càng lớn càng không chú ý tới bề ngoài của mình, trừ một nhóm người đặc biệt ra thì mọi người đa phần là để cho nó phát triển bình thường.
Khó có được một người đã ở tuổi này rồi còn có dáng người tốt như vậy, Minh Hiểu Khê vô cùng hâm mộ.
Khóe môi Đoàn Trường Sinh hơi hơi giương lên lại lập tức mím lại, trừng mắt nhìn.

"Em ngắm người khác?"
Minh Hiểu Khê chớp mắt vô tội.
"Không có, là nó đập vào mắt em bắt em nhìn, em cũng không thể nhắm mắt được..."
Đoàn Trường Sinh nghẹn một bụng khí, thật sự không biết nói gì.
Minh Hiểu Khê lại không để ý nhiều, nhìn khắp nơi xung quanh, đang muốn lựa trò chơi để chơi...
"Chơi trò gì đây ta...!Hay là chúng ta..."
Minh Hiểu Khê đang kéo tay Đoàn Trường Sinh, lời còn chưa có nói hết lại thấy có ba cô gái mặc bikini đi tới bên người Đoàn Trường Sinh, cô gái tóc dài nghiêng đầu, cười cười với anh.
"Anh trai, chúng em bên kia muốn chơi bóng nước, còn thiếu một người.

Anh có muốn qua đó chơi không?"
Cô ta còn nũng nịu.
"Kì nghỉ kết thúc bọn em cũng có thể chơi với anh."
Đoàn Trường Sinh nhìn chằm chằm động tác cùng lời nói của Minh Hiểu Khê bị ngăn trở, cau mày không chút khách khí nào nói.
"Tránh ra!"
Thái độ của anh cực hung, giọng điệu lạnh băng, vốn là có thể làm cho đám cô gái này biết khó mà lui, nhưng mà trong mắt những cô gái này lại tràn ngập dục vọng chinh phục.
"Anh trai, đừng lạnh lùng như thế chứ, nơi đó có nhiều người lắm, anh chơi một lúc đảm bảo sẽ thích ngay."
Một cô gái tóc xoăn trừng mắt nhìn Đoàn Trường Sinh.
Anh vượt qua ba nữ sinh, bước nhanh kéo theo Minh Hiểu Khê muốn rời đi.
"Em muốn chơi trò gì, chúng ta đi..."
Minh Hiểu Khê không nhịn nổi tò mò nhìn qua.
Ba cô gái dáng dấp đều không tệ, dáng người cũng rất đẹp, nếu qua một cái ống kính thì đại khái chính là một hotboy có tiếng trên mạng.
"Anh trai lạnh lùng quá, một người chơi không vui.

Chúng ta cùng đi đi, em mời anh uống rượu."
Đoàn Trường Sinh vừa chán ghét vừa thấy phiền, nhưng bởi vì ba người này mặc quá ít, anh không có cách nào dùng tay đẩy họ ra, gương mặt lạnh lùng.
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt.


Đoàn Trường Sinh liếc nhìn cô gái, có chút buồn bực.
Cô gái này vì sao không để ý, không ghen sao.
Minh Hiểu Khê nhìn ba cô gái kia sáp lại mỗi lúc một gần Đoàn Trường Sinh, trong lòng ban đầu không có gì lại dần dần mà dâng lên tư vị, có chút chua chua.
Cô lười biếng dựa vào Đoàn Trường Sinh, nhẹ giọng lên tiếng.
"Ba chị gái này, anh đẹp trai này đã là người của tôi rồi."
Các cô gái này kỳ thật đều biết, sớm đã theo dõi anh chàng có diện mạo cực soái lại thêm vóc người chuẩn này đã lâu, tự nhiên cũng sẽ biết anh đi cùng với một cô gái rất xinh đẹp.
Nhưng như thế thì sao? Cùng các cô chơi đùa, có bao nhiêu người thực sự còn độc thân đâu.
"Em gái nhỏ, chúng ta mời bạn của em cùng đi qua chơi một chút mà thôi, em cũng không keo kiệt đến mức đó đi."
Minh Hiểu Khê nở nụ cười.
"Bạn trai của tôi, dựa vào cái gì cho mấy người mượn?"
Ba cô gái không vui.
"Đều đã tới đây chơi, mọi người cùng nhau vui vui vẻ vẻ không được sao? Nếu em muốn chơi, bên chúng ta còn có mấy anh đẹp trai khác cùng em chơi đùa."
"Ừ, chơi vui vẻ, không tiễn."
Minh Hiểu Khê lười biếng hướng về phía họ lắc lắc tay.
Cô gái bị cự tuyệt đến vài lần, tức giận.
"Chị Nhã muốn bạn của cô bồi chị ấy đi một vòng, một giờ trả cho cô năm triệu, cô có đồng ý hay không không quan trọng, việc này để anh ta quyết định."
Minh Hiểu Khê ánh mắt cổ quái.
"Các người...lại lấy tiền đập tôi, còn đập cả anh ấy?"
Đoàn Trường Sinh trầm mặt.
(còn tiếp).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.