Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 17: Chúng ta lại gặp nhau rồi



Đoạn đường từ nhà hàng về nhà, không rõ là vì mệt, hay là vì thế nào đó, ba bà cụ không nói chuyện không tán gẫu, cũng không nhắc đến Tô Huyền nữa, bên tai Hứa Viên cuối cùng cũng thoải mái.

Sau khi về đến nhà, tiễn bà nội Trương và bà nội Vương xong, Hứa Viên lấy quần áo từ cốp sau xe ra.

“Chỗ quần áo này từ đâu ra đấy?” Bà nội hỏi Hứa Viên.

“Tuần trước con đi mua cùng Tôn Phẩm Đình, để ở trên xe của Tô Huyền.” Hứa Viên nhớ đến Tô Huyền thì lại nhức hàm.

Bà cụ gật đầu, không nói gì, vào nhà.

Hứa Viên khó hiểu nhìn bà cụ, trước đó liên tục khen Tô Huyền, bây giờ lại vào nhà luôn, vốn nghĩ rằng bà còn có thể lải nhải thêm, bây giờ thế này thì thật không bình thường. Cô buông đồ, rốt cuộc nhịn không được, vẫn chạy tới, cẩn thận hỏi: “Bà nội, bà giận thật ạ?”

“Bà giận cái gì?” Bà cụ trừng mắt nhìn cô.

Hứa Viên nhìn bà cụ, thực sự không giống dáng vẻ tức giận, cô chợt yên tâm, “Không giận là được ạ, nếu vì một tên đàn ông xấu xa, về nhà bà nhăn mặt nổi giận với con, con thật sự muốn đập tường luôn.”

Bà cụ bị cô chọc tức đến bật cười, “Sao Tiểu Huyền lại là đàn ông xấu? Con nha đầu chết tiệt!”

Hứa Viên trợn trắng mắt, túm tay bà cụ, “Bà nội, bà không phải bà nội ruột của con đúng không? Bà trả lại bà nội ruột của con cho con đi!”

Bà cụ vươn tay cốc đầu cô, “Yên nào, đừng lắc, bà xương cốt già yếu rồi, sao chịu được chị lắc bà? Thằng bé là đàn ông xấu, vậy cũng là đàn ông tốt trong đám đàn ông xấu. Được rồi, chị cần làm gì thì làm đi, bà phải nghỉ một lát đã, mệt lắm rồi.”

Hứa Viên nhìn dáng vẻ bà cụ, thiện cảm với Tô Huyền sợ là một chốc một lát không thể hết được. Cô bất đắc dĩ trở về phòng mình.

Chọn ra một bộ lễ phục từ tủ quần áo, soi trước gương một lát, đây là bộ lễ phục mà mẹ già của cô gửi về cho cô cách đây không lâu, cô chưa mặc bao giờ. Dùng nó tham gia tiệc rượu, không đến mức làm mất mặt Lâm Thâm.

Nhớ tới Lâm Thâm, cô không tránh khỏi nhớ tới chuyện vì bảo vệ Trình Nghiên Nghiên mà anh mang cô đến tham gia tiệc rượu, tâm tình lại bắt đầu không tốt.

Đứng trước gương một lát, nhìn di động một chút, vẫn còn sớm, cô hẹn giờ, nằm lên giường nghỉ trưa.

Đang ngủ, điện thoại vang, cô nhắm mắt, tay quơ qua, nhận máy, “Alo? Ai đấy?”

“Em đang ngủ à?” Giọng nói nhiệt độ thấp của Lâm Thâm truyền đến.

“Lâm Thâm?” Hứa Viên giật mình, lập tức tỉnh.

“Ừ, là anh.”

Hứa Viên nhanh chóng bật màn hình, nhìn thoáng qua thời gian, buồn bực, “Chưa đến giờ mà? Có phải có gì thay đổi không?”

Chẳng lẽ anh quyết định mang Trình Nghiên Nghiên đi? Hay là tiệc rượu bị hủy?

“Ừ, chưa đến giờ, không có gì thay đổi. Anh chỉ hỏi em chút thôi, em cần mua lễ phục không? Anh đưa em đi mua.” Giọng nói của Lâm Thâm bỗng chậm mấy nhịp.

“À, chuyện này hả, không cần đâu, em có lễ phục rồi.” Hứa Viên lắc đầu, không nói rõ là mất mát hay là gì, hiếm thấy anh còn hao tâm tổn trí lo chuyện trang điểm của cô nữa.

Lâm Thâm lại hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Ở nhà!” Hứa Viên đáp.

“Cần anh đến đón em không?” Giọng Lâm Thâm bỗng đè thấp.

Hứa Viên khẽ cắn môi, lắc đầu, “Không cần đâu, lát em tự gọi xe qua.”

“Ừ! Anh đợi em ở cổng địa chỉ anh gửi cho em.” Lâm Thâm trầm mặc một chút, treo máy.

Hứa Viên cầm điện thoại, nhìn chằm chằm cái tên Lâm Thâm một lát, chậm rãi buông di động, nhắm hai mắt lại.

Tuy muốn nhắm mắt lại, nhưng lại không buồn ngủ nữa.

Trước khi lên đại học, cô không biết thế nào mới là cảm giác thích một người, nhưng, khi thực sự thích một người rồi, mới phát hiện cảm giác đó không quá tốt. Không thích, sẽ không có chua xót, đau khổ, dè dặt, như bước trên miếng băng mỏng, lại vẫn thương tích đầy mình.

Nằm một lát, thật sự không ngủ được, cô dứt khoát xuống giường.

Trước tiên cô đắp mặt nạ, sau đó tự trang điểm cho mình, rồi đến thay lễ phục, soi trước gương, có chút không nhận ra bản thân mình.

Hứa Viên day day trán, thấy thời gian cũng sắp tới, cô đến phòng bà nội gọi bà dậy, “Bà nội, tối con có một bữa tiệc, phải ra ngoài một chuyến, cơm tối bà ăn một mình nhé! Nếu lúc hết tiệc mà quá muộn, con sẽ không về nữa, bà nhớ khóa kĩ cửa.”

“Ơ, bộ lễ phục này là bộ mà mẹ con gửi về cho con ngày trước hử? Trang điểm xinh như vậy, tiệc gì đó?” Bà cụ cười đánh giá cô.

“Tiệc rượu của công ty mà con làm.” Hứa Viên có chút không tự nhiên, “Không mặc quen thứ này!”

Bà cụ nhìn cô quở mắng: “Có gì mà không mặc quen? Bao năm qua, con sống cùng bà, bà nội thì không biết về chuyện trang điểm của mấy cô gái trẻ, nếu là mẹ con ở cạnh con, bảo đảm mỗi ngày trang điểm cho con xinh như hoa luôn, mẹ con là người biết cách trang điểm nhất mà. Dáng vẻ này của con, nếu Tiểu Huyền thấy, càng thêm mờ mắt đấy.”

“Bà nội, bà có thể đừng nhắc đến anh ta không ạ?” Hứa Viên bất mãn, xoay người ra khỏi phòng.

Bà cụ lẩm bẩm một câu phía sau cô, Hứa Viên không nghe thấy, ra khỏi khu.

Gọi điện gọi chiếc taxi quen thuộc, sau khi lên xe, Hứa Viên nhắm mắt lại nghĩ xem hôm nay Lâm Thâm sẽ mặc quần áo gì? Mặc kệ là mặc gì, theo lời ban nãy anh nói với cô lúc gọi đến hỏi cô có muốn mua lễ phục không, hẳn là anh cũng sẽ cố hết sức để ý chuyện ăn mặc nhỉ!

Cô tưởng tượng dáng vẻ Lâm Thâm sẽ cố hết sức để ý chuyện ăn mặc, ngực đau lâm râm.

Đáng tiếc, bất luận anh có dáng vẻ thế nào, đều không thuộc về cô.

Một giờ sau, taxi dừng ở đích đến, tài xế taxi quay đầu nhìn Hứa Viên, ôn tồn hỏi: “Tâm tình không tốt à? Dọc đường đi cũng không thấy cháu nói chuyện.”

Hứa Viên lập tức ngồi thẳng, lắc đầu, “Không ạ, trưa không ngủ nên cháu hơi buồn ngủ thôi.”

Tài xế cười dặn cô: “Nếu về muộn quá, không gọi được xe, cứ gọi điện cho chú, chú đến đón cháu.”

Hứa Viên gật đầu, xuống xe.

Liếc mắt nhìn thân ảnh đứng chờ ở cửa hội quán cách đó không xa, vest màu sẫm, cà vạt kẻ sọc, giày da đen, đúng là Lâm Thâm.

Anh quả nhiên cố hết sức chú ý đến chuyện ăn mặc. Đứng ở cửa, mặc dù là buổi tối, nhưng cũng vô cùng bắt mắt.

Trong đầu Hứa Viên bỗng nhảy ra một câu, em dày công trang điểm dự một bữa tiệc thịnh soạn vì anh, nhưng nhân vật chính trong lòng anh lại chẳng phải em.

Cô nhìn Lâm Thâm, không lập tức đi qua, cứ nhìn từ xa như vậy.

Lâm Thâm vốn đứng nghiêng người, nhìn đèn neon phía trước, bỗng như có cảm giác, ánh mắt chuyển qua.

Cách ánh sáng nhạt của ngọn đèn ban đêm, nhìn về phía cô.

Nháy mắt đó, Hứa Viên như cảm thấy mình trong mắt, trong lòng Lâm Thâm, cô là người mà anh yêu, tim bỗng chậm một nhịp. Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại. Véo mạnh lòng bàn tay một cái, đầu ngón tay véo ra đau đớn, cô mới hít sâu một hơi, bước qua.

Nếu ngay cả tài xế taxi quen thuộc cũng có thể cảm thấy được tâm tình cô không tốt, vậy thì, Lâm Thâm có cho rằng cô không muốn đi cùng anh hay không?

Tuy rằng cô thật sự không muốn tới.

Nhanh chóng đi đến trước mặt Lâm Thâm, Hứa Viên cười chào anh, “Em không tới muộn chứ? Anh đến bao lâu rồi?”

Dường như Lâm Thâm nghĩ đến điều gì đó, chậm rãi chuyển tầm mắt qua, giọng nói có chút cứng nhắc, “Em không tới muộn, vừa đúng lúc. Anh mới tới cũng không được bao lâu.” Dứt lời, anh xoay người đi vào trong, “Vào thôi!”

Hứa Viên gật đầu, đuổi kịp anh.

Vào hội quán, có nhân viên dẫn đường, dẫn hai người vào trong.

Không đi được bao xa, bên trong một đại sảnh lộng lẫy truyền ra tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Hứa Viên nhìn thoáng qua, liền biết, bữa tiệc hôm nay hẳn là tập trung giới thượng lưu, người tới không phú thì quý, không phải bữa tiệc bình thường.

Lâm Thâm vừa mới vào cửa, đã có người chào hỏi anh, anh cũng sửa sự trầm mặc ít lời, mỉm cười ứng đối, khách sáo hàn huyên.

Sau khi hàn huyên, có người nhìn Hứa Viên bên cạnh anh, “Cô đây là…”

Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn Hứa Viên, dường như nghĩ xem nên giới thiệu thế nào.

Hứa Viên ngẫm nghĩ, tự mình mở miệng: “Chào anh, tôi là trợ lý đặc biệt của Lâm tổng, tên Hứa Viên.”

Cả người Lâm Thâm bỗng cứng đờ.

“À, thì ra là trợ lý đặc biệt của Lâm tổng, cô Hứa thật xinh đẹp!” Người nọ cười đảo qua đảo lại nhìn hai người, bỗng nói: “Nhưng cô Hứa nhìn quen lắm, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu không?”

Hứa Viên mỉm cười, “Anh nói đùa rồi, có lẽ là diện mạo tôi khá đại chúng đó.”

Người nọ cười to, “Cô Hứa mới biết nói đùa đấy, nếu diện mạo như cô gọi là diện mạo đại chúng, vậy tôi thật sự không biết đi đâu để tìm cô gái có diện mạo đặc biệt hơn xinh đẹp hơn đâu?”

“Anh quá khen rồi!” Hứa Viên cười cười, nhận lời khen của anh ta, không nhiều lời nữa.

Người nọ lại hàn huyên thêm mấy câu, rồi kéo Lâm Thâm đi vào trong, nói giới thiệu cho anh quen vài người.

Hứa Viên chỉ có thể đi theo sau hai người, nhân tiện đánh giá những người tới hôm nay, nhìn một vòng, cô phát hiện đây thật sự là một bữa tiệc đặc biệt, tuổi tác nào cũng có, trẻ tuổi nhất, như Lâm Thâm không hề ít, lớn tuổi hơn một chút, năm sáu mươi tuổi cũng không ít. Nam nữ già trẻ, trang phục đều cực kì nổi tiếng, đắt tiền, sang trọng và lịch sự.

Nhưng quét một vòng, Hứa Viên chẳng quen ai cả.

Người nhiệt tình kéo Lâm Thâm đi gọi là Tiền tổng, mỗi khi anh ta giới thiệu một người, không đợi Lâm Thâm giới thiệu Hứa Viên ở bên cạnh, anh ta lập tức giới thiệu với người ta, “Đây là trợ lý đặc biệt của Lâm tổng, cô Hứa.”

Mỗi lúc như thế, Hứa Viên đều sẽ nhận được sự khen ngợi của mọi người.

Gặp được người phụ nữ nào đó, đánh giá mấy lần trang phục trên người Hứa Viên, sau đó nhiệt tình hỏi cô: “Cô Hứa, bộ trang phục này của cô mua ở đâu thế? Đẹp lắm!”

Hứa Viên có phần không chịu nổi kiểu nhiệt tình này, không quá thích ứng. Nhưng ngại mặt mũi Lâm Thâm, cô nhất thiết phải cười dè dặt, “Là một người bạn mang về hộ từ bên Pháp.”

“Khó trách!” Người phụ nữ cười nói, âm thầm ghi nhớ kiểu dáng trang phục của cô.

Sau một vòng, quen gần hết người, Hứa Viên trộm nhìn Lâm Thâm, thấy anh không có chút mệt mỏi nào, mà cô thì đi giày cao gót mười phân, cảm thấy có phần không chịu nổi, muốn uống nước, muốn nghỉ ngơi, muốn ăn thứ gì đó.

Lâm Thâm chú ý tới sự không ổn của cô, ngừng nói, tranh thủ hỏi cô: “Có phải mệt rồi không?”

“Vẫn ổn!” Hứa Viên cười cười.

“Anh và em qua bên kia nghỉ ngơi một chút!” Lâm Thâm nói xong, xoay người đi về phía khu nghỉ.

Hứa Viên vội gọi anh: “Không cần anh đi cùng đâu, em tự đi là được.” Dứt lời, thấy người bên cạnh nhìn hai người, cô hạ giọng, “Còn có người đang nói chuyện với anh mà, nói được một nửa, vứt lại người ta thì không hay lắm.”

Lâm Thâm dừng bước.

Hứa Viên cười nhẹ với anh, “Em đi ngồi một lát, chỗ đó thấy được chỗ này, không xa.”

Lâm Thâm gật đầu.

Hứa Viên thở phào nhẹ nhõm, đi đến khu nghỉ, chọn một góc không có ai rồi ngồi xuống, cô rót cho mình một ly rượu vang, làm tổ trên sô pha, bưng ly nhấp một ngụm, quay đầu thấy Lâm Thâm lại bắt đầu nói chuyện với người khác.

Cách mấy nhóm người hoặc to hoặc nhỏ, trên người anh không còn nét ngây ngô non nớt khi vừa ra khỏi vườn trường, mà giống một người thành công đã rèn giũa trên thương trường nhiều năm. Dù người nói chuyện cùng anh là những người trưởng thành nhiều hơn anh hai ba chục tuổi, phong thái của anh cũng không gặp trở ngại một chút nào.

Cô có phần ngơ ngác say mê nhìn anh, không nói mười năm, chắc hơn năm năm, có lẽ Lâm Thị của ngày xưa sẽ trỗi dậy vang dội nhỉ!

Nếu cô vẫn có thể ở bên cạnh anh nhìn anh bước từng bước phát triển Lâm Thị lớn mạnh lần nữa, có lẽ…

Cô vẫn đang nghĩ, bỗng nhiên trong tầm mắt lọt vào một bóng dáng xinh đẹp linh hoạt như bươm bướm quen thuộc, ly rượu trong tay cô gần tuột ra.

Trình Nghiên Nghiên?

Sao cô ta đến đây?

Không phải Lâm Thâm…

Chỉ thấy Trình Nghiên Nghiên bước nhanh đến trước mặt Lâm Thâm, cười tươi như nắng với anh, Lâm Thâm quay đầu, khi nhìn thấy cô ta, rõ ràng hơi sửng sốt. Sau đó, anh khẽ cau mày.

Hứa Viên bỗng xiết chặt ly rượu suýt tuột trong tay, cô có phần ngạc nhiên sao khoảng cách xa như thế, vậy mà ngay cả cái nhíu mày nho nhỏ của Lâm Thâm cô cũng có thể thấy rõ.

Anh cố hết sức không cho Trình Nghiên Nghiên đến, nhưng cô ta đột nhiên đến đây, anh bất mãn cho nên mới nhíu mày sao?

Hứa Viên thu hồi tầm mắt, thoắt cái ngửa cổ dốc nửa ly rượu vào miệng.

Rượu vang chính là rượu vang, uống bao nhiêu cũng không cay!

Cô buông ly rượu, không muốn đặt ánh mắt về nơi đó nữa, trong đầu lại nghĩ, Trình Nghiên Nghiên đến đây, có phải Lâm Thâm sẽ không cần cô nữa? Vậy thì, cô có thể rời đi giữa chừng không?

Có thể nhỉ?

Lát nữa Lâm Thâm qua đây, hỏi anh vậy.

Cô đang nghĩ ngợi, chợt cảm thấy có mấy người bước về phía bên này, trong đó một người vừa đi vừa nói, giọng lanh lảnh, “Bố em nói lâu rồi không gặp anh, em biết anh đến đây, cho nên quấn lấy bố em bảo bố đưa em đến đây.”

Đúng là Trình Nghiên Nghiên.

Hứa Viên bỗng cảm thấy hơi lạnh.

Bố của Trình Nghiên Nghiên, ông chủ của Công ty Thực nghiệp Trình Thị, tính ra, Trình Thị và Lâm Thị còn có qua lại nữa. Nghe nói lúc trước Lâm Thị vỡ nợ, Trình Thị giúp mẹ Lâm Thâm giữ lại công ty nhỏ trong tay bà, bây giờ mới có công ty hiện tại của Lâm Thâm.

Giọng nói của Trình Nghiên Nghiên tiếp tục véo von: “Bố em ở khu V ngay bên cạnh, chỗ đó không quá nhiều người, không náo nhiệt như ở đây, anh cùng em đi…”

Hứa Viên bỗng cảm thấy, hôm nay mình thật sự đến nhầm rồi, cô chưa bao giờ biết từ chối Lâm Thâm, nên anh mới để cô bạn gái chính quy Trình Nghiên Nghiên này đi đến trước mặt cô, đây là cố ý đi tới nói cho cô biết để cô rời đi sao?

Bảo nhân viên đến nói với cô một tiếng là được, cô nhất định sẽ đi ngay, việc gì phải tự kéo người đến đây?

Cô vọt dậy, bởi vì đứng quá nhanh, ly rượu cô vừa uống không đặt vững, “choang” một tiếng rơi xuống đất.

Tiếng vang quá lớn, cắt ngang lời Trình Viên Viên.

Cũng đánh nát sự xúc động, căm tức nhất thời của Hứa Viên.

Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn, thấy ly rượu vỡ tan tành, giống như trái tim cô lúc này, cô dịch chân, nhón từng bước về phía trước.

“Đứng đó đừng nhúc nhích!”

“Cô Hứa, đừng di chuyển, cẩn thận bị thương đến chân đó.”

Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên, giọng nói trước là Lâm Thâm nói, giọng nói sau thì hơi quen.

Hứa Viên chậm rãi ngẩng đầu, thấy quả nhiên có ba bốn người đi đến khu nghỉ ngơi của cô, ngoại trừ Lâm Thâm và Trình Nghiên Nghiên cô quen, hai người khác vậy mà cô cũng quen nữa. Đều là người tụ tập uống rượu cùng Tô Huyền hôm đó.

Một người là Dương tổng, một người là Trần tổng.

Người cùng nói với Lâm Thâm là Trần tổng, cũng là người cô và Triệu Dương gặp hôm qua khi đi mua máy tính, giảm cho Triệu Dương 40%.

Nhìn thấy họ, cô lập tức đờ người.

“Cô Hứa, cô không sao chứ? Có bị thương không?” Dương tổng quan tâm hỏi.

Hứa Viên lấy lại tinh thần, lắc đầu, “Chào Dương tổng, không bị thương đâu.”

“Không bị thương là được, làm tôi sợ đến nhảy dựng lên đây này.” Dương tổng cười, đánh giá Hứa Viên, “Cô Hứa vẫn đáng yêu xinh đẹp như thế.”

Hứa Viên không biết nên trả lời thế nào, chỉ cười nhẹ.

“Cô Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Trần tổng càng nhiệt tình hơn, “Tôi và Dương tổng vừa mới nghe thấy Lâm tổng đây và cô Trình nói rằng cô ở bên này, tôi và Dương tổng bèn qua đây. Cô tới cùng Tô thiếu hả? Tô thiếu ở khu V, vừa rồi ở khu V không thấy cô, tôi còn tưởng Tô thiếu không đưa cô đến nữa. Sao cô lại tự mình chạy tới đây?”

Hứa Viên nhất thời bắt được từ mấu chốt, Tô Huyền? Anh ta cũng đến?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.