Thứ hai phải đi học, mặc dù Hứa Viên không muốn quay về trường, nhưng cũng vẫn phải về.
Chủ nhật cô ở nhà ngủ suốt, thứ hai dậy rất sớm, vội vàng về trường.
Tuy sớm, nhưng cô vừa xuất hiện, vẫn đón lấy rất nhiều ánh mắt, cô kiên trì đến cùng đi vào phòng học, sau khi ngồi xuống, những ánh mắt đó không những không giảm mà còn tăng lên, cô hận không thể đội một chiếc mũ sắt trên đầu, vừa học vừa mắng Tô Huyền trăm ngàn lần.
Chuông tan học vừa vang, Lam Lam và Tiểu Thu ùa tới cạnh cô.
Hứa Viên vươn tay che đầu, giả như không biết hai cô nàng.
Lam Lam ngang tàng bỏ tay cô ra, đôi mắt bốc sáng nhìn cô chằm chằm, “Viên Viên, trên báo nói thật hả?”
Hứa Viên chớp chớp mắt, “Báo gì?”
“Xí, thôi đi!” Lam Lam gõ đầu cô, “Biết rồi còn giả nai!”
“Đúng đó, mau khai báo nhanh.” Tiểu Thu thúc giục.
Hai người này vừa hỏi, kinh động đến các bạn học ở xung quanh, có người cũng tới góp vui, mấy người không chen qua cũng vểnh tai lên nghe.
Hứa Viên đau đầu, “Tin tức giải trí có mấy phần là thực? Các bà tin thật hả?”
Lam Lam ngẩn ra, “Không phải chứ?”
Tiểu Thu không tin, “Không có lửa sao có khói, không phải thật thì cũng chẳng giả được bao nhiêu phần đâu.”
Hứa Viên lại muốn vươn tay ôm đầu, bị Lam Lam đè lại, cô nàng nhìn cô chằm chằm, cô nhìn lướt qua bốn phía, thấy các bạn học mang dáng vẻ không hóng được chút chuyện gì thì không yên, cô chỉ có thể nói hàm hồ, “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng hôm qua, anh ta cùng tôi đến bệnh viện…”
“Đi phá thai?” Lam Lam kinh ngạc hô lên.
Các sinh viên ở xung quanh nhất thời hít khí lạnh.
Hửa Viên ngây người, lập tức vỗ bụp đầu Lam Lam, trừng mắt, “Nói vớ vẩn gì đấy? Anh ta cùng tôi đi thăm một người bệnh, một người bà của tôi.”
Lam Lam bị cô đánh rất đau, che đầu, “Viên Viên, bà xuống tay nặng thế, trước giờ tôi đánh bà đều nhẹ mà.”
“Ai bảo bà nói lung tung!” Hứa Viên cũng kinh ngạc, không ngờ rằng mình cũng có bản lĩnh cắt lời lợi hại thế này.
Lam Lam thở phào, “Làm tôi sợ muốn chết luôn…”
“Không phải là được!” Tiểu Thu cũng thở dài nhẹ nhõm, “Tôi đã nói mà, mới được có mấy ngày, sao đã đi phá thai rồi?”
Mặt Hứa Viên đen xì.
“Anh ấy cùng bạn đến bệnh viện thăm người bệnh, vậy hai người các bạn thật sự là bạn trai bạn gái à? Không phải tin vịt?” Có một bạn bỗng nói.
“Chắc chắn rồi còn gì, nếu không vì sao lại đi cùng chứ!” Một bạn khác tiếp lời.
“Tô Huyền của Vân Thiên đó, thật sự khó mà tưởng tượng được.”
“Đúng đó, vậy Tô Huyền của Vân Thiên ấy, người thật có siêu cấp đẹp trai không?”
…
Một lát sau, một đống câu hỏi ném về phía Hứa Viên, Hứa Viên câm nín nhìn mọi người.
Cô đương nhiên sẽ không trả lời gì cả, ví dụ như rốt cuộc Tô Huyền có phải bạn trai cô không, dù cô nói không phải, lúc này sẽ có người tin sao? Cô lại càng không trả lời xem anh ta ngoài đời có đẹp trai hay không, cô nói không đẹp trai, có người tin chắc?
Giữa tiếng ồn ào, thời gian cuối cùng cũng trôi qua, chuông vào tiết vang, các sinh viên cũng không cam tâm mà trở về chỗ.
Hứa Viên thở phào, nghĩ chắc giờ cái tên hại cô đang ngồi trong phòng làm việc thảnh thơi nhàn hạ gần chết, cô thì lại bị vùi trong đống chuyện tám nhảm này, nghĩ vậy, cô căm phẫn.
Chuông hết tiết hai vừa vang, Hứa Viên cầm túi chạy ra khỏi phòng ngay lập tức.
Lam Lam và Tiểu Thu ở phía sau gọi mấy tiếng, cô chẳng buồn bận tâm, ra khỏi tòa nhà giảng đường.
Vừa đi được không xa, một bóng người đi ra từ một tòa nhà khác, nhìn thấy cô, lập tức gọi: “Hứa Viên!”
Hứa Viên nghiêng đầu nhìn, thấy là Triệu Dương, cô lại quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Dương bước nhanh đuổi theo cô, đi cạnh cô, có vẻ vui, “Mới ra đã thấy cậu luôn rồi.”
Hứa Viên bực mình, không muốn phản ứng.
“Sao thế? Tâm tình cậu không tốt à?” Triệu Dương nói mấy câu, thấy cô không lên tiếng, hỏi rất cẩn thận.
Hứa Viên miễn cưỡng hừ một tiếng.
Triệu Dương nhìn cô, “Nói với tôi đi mà, tôi có thiên phú về hài kịch, không chừng có thể khiến tâm tình cậu tốt lên luôn và ngay đó.”
Hứa Viên bỗng dừng bước, nghiêm túc nhìn cậu ta, “Cậu có thể cho nổ Tập đoàn Vân Thiên không?”
Triệu Dương sửng sốt.
Hứa Viên không để ý đến cậu ta nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Triệu Dương ngây người một lát, lại bước nhanh đuổi theo cô, bỗng cười hì hì nói: “Viên Viên, cậu thế này là đang kể chuyện cười nhạt hử? Tôi không có bản lĩnh cho nổ Vân Thiên đâu.” Dứt lời, cậu ta nhìn cô, “Không phải cậu cãi nhau với Tô Huyền chứ? Còn muốn cho nổ Tập đoàn Vân Thiên của người ta nữa.”
Hứa Viên lườm.
Triệu Dương bừng tỉnh, “À, tôi hiểu rồi, cậu thế này là vì tin tức hả!”
Hứa Viên không nói gì.
Triệu Dương chậc chậc mấy tiếng, “Tô Huyền giỏi thật đấy, đó là mấy tỉ cơ mà, nói không cần là không cần luôn. Nói trắng ra thì vẫn là có tiền thôi, nhưng có tiền thì cũng không thể như vậy chứ, mà vẫn phải nói lại, trái tim người đẹp vẫn đáng giá hơn mấy tỉ, à, không đúng, lời nói tăng thêm hiệu ứng quảng cáo này…”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!” Hứa Viên nóng nảy ngắt lời cậu ta.
Triệu Dương lập tức im bặt.
“Cậu đứng im đây cấm động đậy, đừng có đi theo tôi, hoặc là, cậu đi đường kia đi.” Hứa Viên vươn tay chỉ, nói xong lại xoay người đi tiếp.
Triệu Dương thấy cô như muốn đập tất cả mọi thứ xung quanh, không dám đi theo cô nữa, hỏi với theo: “Hứa Viên, cậu không ăn cơm à, căng-tin ở bên kia mà.” Cậu ta lo nhìn cô như vậy thì ngay cả căng-tin cũng không tìm thấy.
Hứa Viên coi như không nghe thấy, cô còn dám đến căng-tin nữa à? Ánh mắt của bất kì ai cũng có thể giết cô thành tám mảnh.
Triệu Dương thấy cô đi về phía kí túc xá, nghiêng đầu, đang muốn đến căng-tin, phía sau bỗng truyền đến giọng nói quái gở của Trình Nghiên Nghiên, “Triệu Dương, cậu vẫn còn theo đuổi Hứa Viên hả! Người ta có bạn trai là Tô Huyền của Vân Thiên rồi, thích thì phủi phát mấy tỉ luôn, người ta buồn để mắt đến cậu chắc?”
Triệu Dương sửng sốt, quay đầu lại, nhìn Trình Nghiên Nghiên, khó hiểu, “Trình đại mỹ nữa, cậu không uống nhầm thuốc chứ hả? Sao vừa mở miệng đã thấy gió tà khí tà rồi?”
Trình Nghiên Nghiên nhìn bóng lưng đi xa của Hứa Viên, sắc mặt khó coi, “Sao tôi lại gió tà khí tà? Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Triệu Dương nhìn Trình Nghiên Nghiên tỉ mỉ, phát hiện hôm nay cô ta cả người toàn nộ khí, mặt hầm hầm, sắc mặt còn khó coi hơn Hứa Viên. Cậu ta buồn bực, “Dì cả cậu đến hả?”
Trình Nghiên Nghiên thu hồi tầm mắt, lườm cậu ta cháy mắt, không nói gì nữa, cũng đi về phía kí túc xá.
Triệu Dương đảo mắt, bĩu môi với bóng lưng Trình Nghiên Nghiên, xoay người đi đến căng-tin.
Tuy trên đường Hứa Viên cũng đón lấy không ít ánh mắt, nhưng không gặp người quen nữa, không có ai đến hóng chuyện, nhưng mà bị người ta chụp trộm mấy bức ảnh, cô cũng giả như không phát hiện.
Về đến phòng, ba người kia vẫn chưa về, cô ném túi, nằm trên giường, cảm thấy tương lai quá mức mông lung.
Nửa giờ sau, Lam Lam và Tiểu Thu về phòng, một người cầm hộp cơm mang về từ căng-tin, đặt trên bàn, gọi Hứa Viên: “Mau dậy ăn cơm, biết bà không muốn đến căng-tin, bọn tôi mua về cho bà này.”
Hứa Viên mở mắt, lập tức bật dậy, “Hai bọn bà coi như có lương tâm, hại tôi xong còn biết tôi đói.”
Lam Lam nghe vậy thì phì cười, “Tôi không cố ý thật mà, bà nói bà và Tô Huyền đến bệnh viện, đề tài này thực sự quá nhạy cảm đó.”
Hứa Viên hừ một tiếng.
Tiểu Thu chỉ vào Lam Lam, “Suy nghĩ không trong sáng.”
“Bà thì suy nghĩ trong sáng hả? Hôm qua đi leo núi, là ai trật chân, bảo trai đẹp người ta cõng xuống núi? Làm người ta mệt gần chết cả người toàn mồ hôi, mặt cũng tái luôn.” Lam Lam ngửi ngửi Tiểu Thu.
Tiểu Thu ho khan một tiếng, hơi ngại, “Cũng có phải tôi bảo người ta cõng đâu.”
Lam Lam trợn trắng mắt, “Không thì bà xuống núi thế nào? Gọi xe cứu thương à? Cho dù gọi xe cứu thương, cũng không thể đi trên con đường núi hẹp như vậy, nếu người ta không cõng bà, chắc bây giờ bà còn đang ở trên núi đó. Bà cũng thật chẳng có lương tâm gì cả, còn nói người ta như vậy, bây giờ tôi phải đi nói với người ta luôn mới được.”
Dứt lời, cô nàng làm ra vẻ muốn ra ngoài.
Tiểu Thu giữ cô nàng, “Bà không thể vì tôi có bạn trai, bà thì không có mà nhân cơ hội trả đũa chứ…”
Hứa Viên đang mở hộp cơm, nghe vậy thì dừng lại, thấy hứng thú, hỏi: “Tiểu Thu có bạn trai hả? Ai thế?”
“Năm hai Khoa Tin, tên Ngô Hi Đình.” Lam Lam nhanh mồm nhanh miệng nói, “Hai đứa này động tác nhanh lắm, lúc lên núi mới quen nhau thôi, sau khi xuống núi thì đã là bạn trai bạn gái rồi. Có thể so sánh với tình nghĩa dặm trường đấy.”
Lam Lam vừa né vừa nói: “Còn không phải là tình nghĩa dặm trường hả? Ngô Hi Đình người ta cõng bà cả đường, xuống núi xong thì phờ phạc luôn còn gì.”
“Nếu cho tôi một đại mỹ nữ, bảo tôi cõng xuống núi rồi trở thành bạn gái tôi, tôi cũng sẵn lòng.” Hứa Viên gõ mặt bàn, “Ngô Hi Đình này EQ cao đó!” Dứt lời, cô phản ứng lại, “Không đúng, năm hai, thế thì không phải là đàn em của bọn mình à? Tiểu Thu, bà trâu già gặm cỏ non?”
Tiểu Thu lập tức nói: “Anh ấy bằng tuổi mình, nhưng học ôn thêm một năm, nên mới muộn hơn một khóa.”
Hứa Viên gật đầu, “Nói vậy thì cũng không tính là gặm cỏ non.”
“Người không tồi, nhưng sức khỏe thì chẳng ra gì mấy, xuống núi xong thì mệt lả luôn. Nghe nói hôm nay cũng không đi học, ngủ thẳng cẳng ở kí túc đấy.” Lam Lam nói xong thì chọc Tiểu Thu, “Người ta là vì bà, bà là bạn gái mới nhậm chức, nên đi thăm hỏi chút chứ, xem cơm trưa có ai gọi cho cậu ta không?”
Tiểu Thu lắc đầu, “Không đi.”
Lam Lam xem xét cô ấy, “Cẩn thận cậu ta mệt hỏng thận, sau này phúc của bà…”
Tiểu Thu cầm gối đập Lam Lam, Lam Lam bắt được gối, đập lại, hai người lao vào nhau, bắt đầu đùa nghịch.
Hứa Viên ở bên cạnh vừa xem đánh nhau vừa ăn cơm.
Hai cô nàng ầm ĩ hồi lâu, đều mệt rồi đổ vật xuống giường.
“Sao Tiểu Văn còn chưa về?” Hứa Viên thấy giường Tiểu Văn trống trơn, nhìn thời gian, không khỏi hỏi.
“Bà ấy về nhà!” Lam Lam nói.
Hứa Viên sửng sốt, “Về nhà? Lúc nào?”
“Hình như là máy bay chuyến chiều qua, sáng sớm nay thì về đến nhà rồi.” Lam Lam ngồi dậy, cào cào tóc.
“Vì sao?” Hứa Viên thấy lạ, “Nhà bà ấy cũng không gần mà, trong nhà có chuyện gì à?”
“Không, vì trốn Hà Đào đó! Hà Đào bệnh nặng một trận, khỏi rồi thì đến trụ trước kí túc, bà ấy không chịu nổi, dứt khoát xin trường nghỉ nửa tháng, lên máy bay về nhà luôn.” Lam Lam đứng lên đi rót nước, “Tối qua hai bọn tôi đi leo núi về thì không thấy bà ấy, gọi điện hỏi, mới biết bà ấy về nhà rồi.”
“Thật ra dù Hà Đào phải xuất ngoại, Tiểu Văn cũng đâu nhất thiết phải chia tay với anh ta, hôm qua ở cửa kí túc chạm mặt anh ta, thấy tiều tụy lắm, gần như khiến người ta không nhận ra luôn.” Tiểu Thu khụt khịt mũi, “Tiểu Văn cũng thật nhẫn tâm.”
“Đúng đó, bà không thấy đâu, hôm qua bọn tôi nghe bà ấy nói bà ấy về nhà rồi, tôi nghĩ hay là bảo anh ta đừng chờ nữa, liền xuống tầng nói với anh ta, dáng vẻ đó của anh ta, ngay cả tôi cũng không nỡ nhìn nữa.” Lam Lam vỗ ngực.
Hứa Viên nghe vậy thì thở dài, muốn nói quả thật Hà Đào không tồi, nhưng Tiểu Văn cũng không sai. Trong tình yêu, phụ nữ rất ít khả năng lí trí được, mà Tiểu Văn thì lo lắng khá xa. Nhiều nhân tố kết hợp, cô ấy quyết đoán rời xa, cũng là không muốn tình yêu của họ bị mài mòn đến cuối cùng ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Dựa theo suy nghĩ của cô ấy, nghe sự cân nhắc của cô ấy, là ủng hộ sự lựa chọn của cô ấy, nếu không cô cũng sẽ không đi cùng cô ấy đến bệnh viện.
Cho dù không có tình yêu, nhưng không thể không có tự tôn.
Buổi chiều là tiết thể dục, Hứa Viên lười đi, nói dì cả của cô đến, bảo Lam Lam và Tiểu Thu xin phép hộ.
Lam Lam nghi ngờ, “Dì cả bà không phải vừa đi sao?”
“Đúng, nhưng dì cả tôi lại đến nữa rồi.” Hứa Viên ném hộp cơm, về nằm trên giường.
Lam Lam há hốc mồm, “Dì cả bà nghe lời thật, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”
Tiểu Thu che bụng, “Dì cả tôi cũng đến rồi, Lam Lam, bà cũng xin phép giúp tôi nhé!”
“Xéo! Bạn trai bà có phải Tô Huyền đâu, cần trốn người chắc?” Lam Lam vươn tay túm cô nàng.
Tiểu Thu mặt đau khổ, “Tuy bạn trai tôi không phải Tô Huyền, nhưng chẳng lẽ không cần mời khách à?”
Lam Lam “A” một tiếng, “Đương nhiên phải mời khách rồi, thứ sáu tuần này đi.” Dứt lời, Lam Lam kéo Tiểu Thu ra ngoài, đồng thời nói với Hứa Viên: “Viên Viên, tuy bạn trai bà là Tô Huyền, nhưng cũng phải mời khách, bà tự chọn ngày bảo anh ấy mời bọn tôi ăn cơm đi.”
Cửa phòng đóng lại, Lam Lam và Tiểu Thu đi xa.
Hứa Viên kéo chăn, chùm trên đầu. Sao chỗ nào cũng có Tô Huyền thế? Cô cũng có thể xin nghỉ học nửa tháng được không?
Cô đang nghĩ ngợi, di động vang lên, cô lấy di động qua, thấy là Lâm Thâm, nhất thời muốn ném di động đi không nhận, nhưng nghe di động vang mấy phút không ngừng, cô mới hít sâu một hơi, nhận máy.
Cô không lên tiếng, chờ Lâm Thâm nói.
Bên kia điện thoại trầm mặc một lúc lâu, Lâm Thâm mới mở miệng: “Tiết thể dục chiều nay, em không đi học à?”
Hứa Viên sửng sốt, không rõ sao anh biết, cô bớt căng thẳng, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
“Em ở kí túc?” Lâm Thâm không đáp lại, hỏi.
Hứa Viên cắn cắn môi, “Ừm” một tiếng, “Người không quá thoải mái nên không đi.” Dứt lời, cô nghĩ anh lại muốn cô giải thích gì à, cô thoải mái hay không đâu liên quan đến anh.
“Sao không quá thoải mái? Đến bệnh viện khám chưa?” Lâm Thâm hỏi.
Hứa Viên ho khan một tiếng, “Anh cũng biết đấy, mỗi tháng con gái… ừm, đều có mấy ngày như vậy.”
Lâm Thâm nghe vậy thì trầm mặc.
Hứa Viên cầm di động gõ đầu mình, trước kia lời thế này cô tuyệt đối sẽ không nói với Lâm Thâm, hiện giờ chẳng lẽ là biết không có hi vọng nữa, thế nên, trong tiềm thức, ngay cả nói chuyện cũng không động não sao?
“Nếu em đã không thoải mái, vậy thôi, hôm nào trả lại di động cho anh!” Lâm Thâm lại mở miệng.
Hứa Viên cảm thấy di động hơi bỏng tay, trầm mặc một lát, không thấy anh nói xong chuyện thì cúp máy như mọi khi, cô cố lấy dũng khí, “Chiếc di động đó cũ vậy rồi, cũng không thể dùng nữa, anh còn giữ làm gì? Chi bằng ném luôn đi!”
Ngữ khí của Lâm Thâm bỗng trầm thấp mấy phần, “Em trả cho anh là được.”
“Cái đó…” Hứa Viên không muốn trả lại, lấy cớ, “Em cảm thấy…”
Lâm Thâm không đợi cô nói xong, ngắt máy.
Hứa Viên còn chưa nghĩ xong cớ thì đã không cần nghĩ nữa, cô kinh ngạc nhìn di động, đột nhiên cảm thấy, cô thật sự cách Lâm Thâm càng ngày càng xa. Cho dù cố gắng hơn nữa, cũng không với tới. Huống hồ, cô đã từ bỏ rồi, không muốn cố gắng nữa.
Cô cầm di động nhìn một lát, vừa muốn buông, chuông lại vang lên, hai chữ “Tô Huyền” nhấp nháy trên màn hình, cô nhất thời mở to mắt.
Tô Huyền?
Vậy mà anh ta còn dám gọi điện cho cô nữa?
Tất cả những cảm xúc bị Lâm Thâm lôi ra của cô đột nhiên dồn lại, cô lập tức nhận máy.