Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 22: Đến trường các cháu thăm viên viên



Điện thoại thông, Hứa Viên vừa muốn nổi giận, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói không phải của Tô Huyền, đột nhiên khiến lửa giận của cô nén lại.

Giọng nói của một bà lão vang lên, “Cô bé à, cháu có đang nghe điện thoại không? Bà là bà nội của Tiểu Huyền.”

Hứa Viên ngây người, không dám thở mạnh, bà nội của Tô Huyền? Bà ấy gọi điện cho cô làm gì?

“Mình không gọi sai số mà!” Bà lão nói thầm, dường như đang kiểm tra xem có gọi đúng số không, qua hồi lâu, mới lại cẩn thận hỏi: “Cháu là Viên Viên hả?”

Hứa Viên muốn nói không phải, nhưng há miệng, lại không phát ra tiếng.

“Ôi chao, có phải bà đột nhiên gọi điện thoại đến làm cháu sợ không?” Dường như bà cụ hơi buồn, “Viên Viên à, cháu đừng sợ, bà nghe nói Tiểu Huyền có bạn gái, nên lấy trộm di động của nó…”

Hứa Viên nhịn không được, ho khan một tiếng, thử hỏi: “Bà… có việc gì không ạ?”

“Có, có việc.” Bà cụ nghe cô trả lời, lập tức vui vẻ, “Bà đến trường cháu gặp cháu, nhưng mà bà lạc đường rồi…”

Hứa Viên hít sâu một hơi, đến trường cô gặp cô? Đây là tiết tấu gì vậy…

“Viên Viên à, cháu ở đâu thế? Ra đón bà chút được không, bà vốn muốn làm cháu ngạc nhiên, nên vẫn không gọi điện, nhưng bà đi quanh trường cháu hai tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy cháu.” Bà cụ nói dông dài mấy câu, có chút oán giận, “Sao trường cháu lớn vậy, sinh viên đến đến đi đi, bà nhìn nhiều lắm rồi mà vẫn không nhìn thấy ai là cháu…”

Hứa Viên vươn tay đỡ trán, trường này cũng phải hơn mười nghìn người, bà ấy tìm từng người từng người một, đến ngày tháng năm nào mới có thể tìm được cô?

Bà cụ còn nói câu gì đó, Hứa Viên không nghe thấy, chỉ cảm thấy đầu phình ra, hồi lâu, bà ấy không nói nữa, cô mới lên tiếng: “Bà không biết cháu, sao lại đến trường tìm cháu ạ? Ai đi cùng bà ạ?”

“Bà biết cháu mà, trên tin tức trên báo chí đều đăng ảnh của cháu, bà mang ảnh đi rửa ra…” Bà cụ cười sảng khoái, “Không ai đi cùng bà cả, bà lén tự chạy đến…”

Hứa Viên câm nín một lát, “Sao bà lại trộm lấy di động của anh ta? Không bị anh ta phát hiện sao ạ?”

“Nó bận chuyện, không chú ý, nó không chú ý là tốt nhất, nếu chú ý thì bà đã không ra ngoài được rồi.” Bên phía bà cụ truyền đến tiếng lau chùi, dường như đang lau mồ hôi, “Hôm nay cũng nóng thật…”

Hứa Viên nhìn ra ngoài, hôm nay nắng to, một bà lão lớn tuổi, đi bộ hai tiếng đồng hồ, đã qua trưa rồi, bà ấy hẳn là còn chưa ăn cơm trưa, cô cũng có bà nội, sao có thể nhẫn tâm được? Cô cắn răng, “Bà đang ở đâu ạ?”

“Bà ở…” Dường như bà lão nhìn xung quanh, mới nói: “Chỗ này có một cái bảng lớn, trên đó tuyên dương rất nhiều sinh viên, à, bà thấy trên đó có hình cháu này…”

Hứa Viên biết là ở đâu, lập tức nói: “Bà cứ ở đó chờ cháu, đừng đi đâu ạ, ai nói chuyện với bà bà cũng đừng để ý, ai kéo bà đi đâu bà cũng đừng đi, bây giờ cháu sẽ đến tìm bà, mười phút, không, năm phút, cháu sẽ ra đến đó.”

“Được được, không cần vội đâu, cháu cứ từ từ một chút cũng được.” Bà cụ vui vẻ nói.

Hứa Viên buông di động, lập tức xuống giường, đi giày, cầm túi, đẩy cửa phòng ra liền lập tức chạy xuống tầng, lúc xuống tầng thì suýt đụng phải dì quét dọn kí túc.

Tuy là thời gian học buổi chiều, nhưng trong trường vẫn có rất nhiều sinh viên đi lại, cô chạy một mạch đến chỗ bảng lớn, trên đường gặp không ít người, vì Tô Huyền, cô hoàn toàn nổi tiếng, họ đều nhìn cô thêm mấy lần, lúc này cô cũng không có tâm tình mà để ý.

Sau năm phút, đến chỗ bảng lớn, quả nhiên thấy một bà cụ đứng đó.

Bà cụ cầm một chiếc di động trong tay, còn lại thì không mang theo gì, đeo kính lão, đang sát lại bảng lớn xem ảnh được khảm trên đó. Tầm tuổi như bà nội cô, người rất thẳng, không còng lưng giống như đại đa số người già, dễ nhận thấy là do rèn luyện thời gian dài, có thể là bởi phơi nắng lâu dưới ánh mặt trời, người có chút mất tinh thần.

Cô hơi dừng bước, rồi chạy nhanh qua, “Là bà ạ? Cháu là Hứa Viên.”

“Ồ, cháu tới rồi à? Nhanh thật!” Bà cụ quay đầu lại, nâng gọng kính, xuyên qua mắt kính, đánh giá Hứa Viên từ trên xuống dưới mấy lần, cười híp mắt, “Đúng là cháu rồi, nhìn còn xinh hơn trên ảnh nữa, Tiểu Huyền nhà bà thật có mắt mà…”

Hứa Viên cúi đầu, nhìn thoáng qua mũi chân, lại ngẩng đầu, “Bà vẫn chưa ăn cơm phải không ạ?”

Bà cụ lắc đầu, cười nhìn cô.

Hứa Viên nhịn xuống động tác vò đầu, tiến lên, vươn tay đỡ bà, “Cháu đưa bà đi ăn cơm trước đã ạ!”

“Được!” Bà cụ vô cùng vui vẻ.

Hứa Viên chỉ có thể dìu bà cụ đi về phía căng-tin.

Bà cụ vừa đi vừa nói chuyện với Hứa Viên, “Mấy hôm trước, bà nghe cô con nói, Tiểu Huyền có bạn gái, bà hỏi Tiểu Huyền, nó không để ý đến bà, sau đó dì con lại nói hình như Tiểu Huyền thật sự có bạn gái, nói Dương Phong Lâm đã từng nhìn thấy con, khen là Tiểu Huyền thật tinh mắt. Bà hỏi nó, nó vẫn không để ý đến bà. Tin tức hôm qua, báo vừa ra, cuối cùng bà cũng thấy được ảnh của con…”

Hứa Viên đen mặt, cô và dì? Đây là hội bà tám trong truyền thuyết sao? Dương Phong Lâm là ai? Dương tổng đó hả?

“Hôm qua bà gọi điện cho Tiểu Huyền, nó nói hôm nào sẽ dẫn con về nhà gặp bà, bà hỏi nó bao lâu, nó chỉ bảo bà chờ. Bà chờ làm sao được? Bà muốn lập tức gặp cháu dâu luôn đó.” Bà cụ nói một lèo: “Con biết không, bố của Tiểu Huyền vẫn ở viện điều dưỡng, mẹ của Tiểu Huyền thì quanh năm chăm sóc bố nó, ông nội nó thì vẫn không lui ra được, rất bận, chỉ có bà già này không có việc gì làm, bà không quan tâm đến chuyện cả đời của nó thì ai quan tâm, nó cũng lớn rồi…”

Hứa Viên câm nín, cô biết gì chứ, cô có biết gì đâu, chỉ biết là bây giờ chuyện này thật sự khiến người ta câm nín.

“Viên Viên, nhà con có những ai?” Bà cụ nói hồi lâu, quay đầu cười hỏi Hứa Viên.

Hứa Viên cắn cắn môi, khó khăn nói: “Bố mẹ, một cô và một chú nhỏ của cháu đều ở nước ngoài, chỉ có bà nội sống cùng cháu ở Bắc Kinh.”

“Nhân khẩu đơn giản, tốt.” Bà cụ vừa lòng gật đầu.

Hứa Viên rốt cuộc nhịn không được day day trán, không muốn để bà cụ hỏi thêm, nói sang chuyện khác: “Bà thích ăn gì ạ?”

“Bà hả, không kén ăn, gì cũng ăn được.” Bà cụ nói.

Hứa Viên gật đầu, tiếp tục hỏi: “Bà đến trường cháu thế nào ạ?”

“Đi xe buýt, qua nhiều trạm lắm, trường con cách công ty Tiểu Huyền xa thật.” Bà cụ lại mở ra chiếc máy hát, tiếp tục oán giận, “Hai đứa gặp nhau rất không tiện, nhưng mà bà nghe nói năm nay con năm ba rồi, sang năm là tốt nghiệp, cũng chỉ có thể nhịn thêm một năm nữa thôi…”

Hứa Viên nghe bà cụ nói cả tràng, nhất thời không tìm ra được lời khác để nói, không nói đến nhà cửa thì nói đến Tô Huyền, thế thì bảo cô tìm lời để chuyển đề tài thế nào?

Cô chỉ có thể nghe bà cụ nói Tô Huyền thế này Tô Huyền thế nọ cả buổi, cũng may là đã tới căng-tin, bà cụ ngừng nói.

Tuy đã qua giờ cơm trưa, nhưng căng-tin nhỏ vẫn tiếp tục bán đồ ăn.

Hứa Viên tiến vào cùng bà cụ, trong căng-tin vẫn có vài tốp sinh viên đang dùng cơm, họ đều nhìn cô, cô lập tức muốn một căn phòng riêng, kéo bà cụ ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô rót một ly nước ấm trước, đưa cho bà cụ.

Bà cụ cười vui vẻ bưng lên uống.

Hứa Viên lấy thực đơn, đưa đến cho bà cụ, “Bà không kén thứ gì sao ạ?”

Bà cụ lắc đầu, “Không, bà không kén ăn.”

Hứa Viên nghiêm túc nhìn bà cụ, “Bà kén ăn cũng không sao, bà nội cháu không ăn được mấy thứ có rau thơm, bà cháu không ngửi được mùi của rau thơm.”

Bà cụ lập tức nở nụ cười, “Tiểu Huyền không kén chọn gì cả, chỉ độc ghét rau thơm. Quả nhiên là không phải người một nhà thì không tiến được vào cửa mà.”

Hứa Viên hơi sửng sốt, “Tô Huyền cũng không ăn rau thơm ạ?”

“Con không biết à?” Bà cụ hỏi cô.

Hứa Viên lắc đầu, suy nghĩ một chút, “Thoạt nhìn anh ta có vẻ không kén ăn, không ngờ rằng lại không ăn rau thơm.”

Bà cụ cười, “Thằng bé Tiểu Huyền này từ nhỏ đã có một tật xấu, tính tự hạn chế mạnh, hơn nữa biết giả vờ giả vịt, nó càng không thích thứ gì, sẽ càng không biểu hiện ra ngoài. Chẳng hạn như nó không ăn rau thơm đi, trên bàn cơm mà chắc chắn có món canh hoặc món ăn nào đó có rau thơm, cứ bày ở đó cũng được, chỉ là nó sẽ không ăn thôi.”

“Tật xấu gì vậy chứ.” Hứa Viên lẩm bẩm, quả nhiên là biết giả bộ mà.

“Đúng là tật xấu đó.” Bà cụ cười tươi như hoa.

Hứa Viên âm thầm ghi nhớ, nói với bà cụ, “Bà gọi món đi ạ, dù không kén ăn nhưng vẫn sẽ có món yêu thích chứ ạ.”

Bà cụ lắc đầu, “Con cứ gọi là được, bà sợ nhất là gọi món đấy, nhìn thấy thực đơn là đã thấy khó khăn trong việc lựa chọn rồi.”

Hứa Viên chỉ có thể cầm thực đơn trong tay, lật lật, nói với bà cụ, “Cháu đã ăn rồi, cháu gọi cho bà hai món nóng, một món rau trộn, thêm canh đậu xanh giảm nhiệt nhé! Món nóng thì gọi cá sốt và súp lơ xào trên biển của căng-tin nhỏ này, rau trộn thì gọi củ cải chua cay. Kết hợp như vậy, bà cũng sẽ thèm ăn.”

“Được được được, hợp khẩu vị của bà.” Bà cụ mặt mày tươi tắn, dễ nhận thấy là rất vừa lòng.

Hứa Viên buông thực đơn, báo món cho đầu bếp của căng-tin.

Bà cụ lấy bức ảnh từ trong túi ra, đưa cho Hứa Viên, “Ôi chao, con xem bức ảnh này chụp tốt lắm này, nhìn hai đứa bọn con ở bên nhau khiến người ta nở hoa, khiến người ta vui vẻ luôn.”

Hứa Viên nhận bức ảnh, sau khi nhìn thoáng qua, lập tức đen mặt.

Bức ảnh này không phải ảnh chụp mình cô, mà là ảnh chụp cô và Tô Huyền dựa vào nhau, bối cảnh hơi mờ tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ là hai người. Đúng là cảnh ở khu V trong tiệc rượu hôm đó.

Lúc ấy bị ai chụp cô hoàn toàn không biết, nhưng rất rõ ràng, đây là ảnh tuồn ra từ bên trong.

Nếu không có sự chấp thuận của Tô Huyền, cho dù lúc ấy có người chụp, cũng sẽ không lộ ra.

Hứa Viên nghiến răng, cầm ảnh hỏi bà cụ đang cười toe, “Bà nói bức ảnh này từ đâu ra ạ? Trên báo?”

“Không phải, trên báo có ảnh của con, nhưng không có ảnh chung của hai đứa. Bức ảnh này là trong di động của Tiểu Huyền đấy, bà nhìn thấy, trước khi đến đây bèn đi rửa vội ra.” Bà cụ nói.

Hứa Viên nhíu mày, đây chắc chắn không phải ảnh Tô Huyền chụp rồi, nhất định là ai đó chụp rồi gửi cho anh ta.

Cô nghiến nghiến răng, cầm bức ảnh, hận không thể xé nát, “Bây giờ bà tìm được cháu rồi, vậy thì không cần bức ảnh này nữa chứ ạ!”

“Thế sao được, bà phải giữ lại.” Bà cụ vươn tay đoạt ảnh về, cất bảo bối vào túi, cười với Hứa Viên, “Viên Viên à, có phải con cũng muốn bức ảnh này đúng không?”

Hứa Viên muốn nói cháu muốn xé nó, nhưng nhìn dáng vẻ của bà cụ, cô nghĩ một đằng nói một nẻo gật đầu.

“Về bà lại rửa hai thêm hai tấm, cho con một tấm nhé.” Bà cụ nói.

Hứa Viên lập tức lắc đầu, “Thôi ạ, bà đừng rửa, quái… phiền lắm ạ.” Dứt lời, cô nhìn chiếc di động trước mặt, chớp chớp mắt, “Đây là di động của anh ta ạ? Bà đưa di động của anh ta cho cháu, cháu chuyển vào di động của cháu là được.”

Bà cụ nghe vậy thì lập tức đưa di động cho cô, không chút hoài nghi ý đồ của cô.

Hứa Viên cầm di động của Tô Huyền qua, ấn nút, phát hiện cài mật khẩu, cô ngẩng đầu nhìn bà cụ, bà cụ cười nói mật khẩu, cô mở khóa, nhanh chóng muốn xóa ảnh đi.

Vừa mới mở album ảnh, di động bỗng vang lên, trên màn hình hiển thị người gọi đến là bà nội.

Hứa Viên hơi sửng sốt, nhìn về phía bà cụ.

Bà cụ sáp mặt lại gần, nhìn thoáng qua, “Úi” một tiếng, “Nhanh vậy đã bị nó phát hiện rồi.” Sau đó, bà cụ nói với Hứa Viên: “Để lén đổi di động với nó, bà mua một chiếc di động mới giống y hệt di động của nó, nếu không thì không lừa nó được.” Dứt lời, bà cụ vươn tay lấy di động qua, nghe máy.

Bởi vì không mở loa ngoài, bên kia nói gì Hứa Viên không nghe thấy, chỉ thấy sau khi nghe máy, bà cụ cười căng thẳng, sau đó vừa cười hì vừa liên tục lắc đầu, sau đó mặt đau khổ đáng thương, một lát sau, nhìn thoáng qua Hứa Viên, nhỏ giọng nói: “Bà ở trường của Viên Viên, đang ăn cơm, không, vẫn chưa ăn…”

Bên kia còn nói câu gì đó, bà cụ bĩu môi, sau đó, đưa điện thoại cho Hứa Viên.

Hứa Viên khẽ từ chối, nhưng rồi vẫn nhận, “Alo?”

Giọng nói dễ nghe của Tô Huyền truyền đến, “Anh không ngờ là bà nội sẽ đến trường em gặp em, bà chưa làm phiền em chứ?”

Hứa Viên hé miệng, muốn nói làm phiền rồi, nhưng bà cụ bên cạnh đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng, hơn nữa bà cụ rất thân thiện dễ gần, khiến cô sao có thể nói bị bà cụ quấy rối được? Cô im lặng một lát, lắc đầu, “Không.”

Dường như Tô Huyền khẽ cười, “Nghe nói hai người đang ăn cơm?”

Hứa Viên “Ừm” một tiếng.

“Một tiếng nữa, anh…” Tô Huyền vừa muốn nói gì, bên đó có tiếng điện thoại vang lên, anh lập tức ngừng nói, “Chờ anh chút.”

Hứa Viên chỉ có thể chờ, ống nghe không bị đè lại, Tô Huyền ở bên đó nhận điện, dùng tiếng Anh nói chuyện với người khác.

Tuy Hứa Viên và bà nội không cùng bố mẹ ra nước ngoài sống, nhưng hồi nhỏ năm nào cô cũng nghỉ đông và nghỉ hè ở nước ngoài, tiếng Anh hiển nhiên rất tốt. Cô có thể nghe rõ Tô Huyền nói gì, trong đó còn nói tới Ức Dương nữa, sắc mặt cô tối lại.

“Sao thế? Tiểu Huyền có việc à?” Bà cụ hỏi nhỏ.

Hứa Viên gật đầu.

Bà cụ vỗ vai cô, chân thành nói: “Viên Viên à, sau này con phải thông cảm nhiều cho nó đấy, từ sau khi Tiểu Huyền về nước, mỗi ngày đều phải lo chuyện của tập đoàn, đến đêm khuya mới có thể đi ngủ được, rất vất vả, việc thì rất nhiều. Lúc nó vì công việc mà hờ hững với con, con nhớ thứ lỗi cho nó nhé.”

Hứa Viên day ấn đường, “Bọn cháu không phải…”

Lúc này, cuộc điện thoại đó kết thúc, Tô Huyền cầm di động lần nữa, “Còn nghe máy không?”

“Đang nghe!” Hứa Viên hơi nổi nóng, khẩu khí không tốt.

Dường như Tô Huyền thở dài bất đắc dĩ, “Vốn vừa rồi định đến trường đón bà, nhưng bây giờ anh có chuyện, không đi được, nếu em rảnh, đưa bà nội về nhà nhé! Anh cho em địa chỉ.”

Hứa Viên hoảng sợ, nhất thời nói lớn: “Tô Huyền, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Bên kia dường như Tô Huyền cười khẽ một tiếng, “Sao anh lại được đằng chân lân đằng đầu? Em nói xem.”

Hứa Viên trừng mắt, nhưng người nhận lấy nét mặt của cô không phải Tô Huyền, mà bà bà cụ bên cạnh, cô lập tức đứng dậy, cầm di động đi đến một góc, hạ giọng, bực mình, “Anh còn bảo tôi nói thế nào à? Chuyện tốt anh làm chẳng lẽ anh không biết?”

Tô Huyền “À” một tiếng, nhắc nhở cô: “Nếu em tìm anh tính sổ, sau này còn nhiều thời gian, nhưng em xác định bây giờ em phát giận với anh trước mặt bà à?” Dừng một chút, anh cũng hạ giọng, giống như nỉ non, “Nếu anh thực sự được đằng chân lân đằng đầu, hôm nó không nên để em ngủ một mình rồi…”

Hứa Viên đỏ bừng mặt, “Anh còn dám nói à!”

Giọng Tô Huyền mềm lại, “Vì sao anh không dám nói chứ? Hôm đó anh đã nói rõ với em anh đang theo đuổi em rồi…”

“Dừng!” Hứa Viên không muốn nghe tiếp, dữ tợn cảnh cáo anh, “Anh không có thời gian thì cử người tới, chiều tôi phải đi học.”

“Nhà cách trường em không xa, nếu em đang ở cùng bà, nhất định không đi học, vẫn còn sớm, em hoàn toàn có thể đưa bà về nhà.”

“Thế cũng không được.” Thái độ của Hứa Viên cương quyết, “Anh nghe thấy chưa?”

Tô Huyền trầm mặc.

Hứa Viên cau mày lại như sợi quẩy, “Tôi không tin anh không tìm được một người nào cả.”

Áo của Tô Huyền ma sát một chút, dường như anh đang ấn mi tâm, một lát sau anh nói: “Thôi được, một tiếng nữa, anh bảo người đến đón bà nội.”

Hứa Viên thấy anh đồng ý, dứt khoát ngắt máy.

Trở về chỗ, thấy đồ ăn đã xong, bà cụ đang nhìn cô tỉ mỉ, cô thu sắc mặt khó coi lại, mỉm cười với bà cụ, “Bà nội, anh ta nói một tiếng nữa cử người tới đón bà ạ. Chắc bà đói lâu rồi đúng không ạ! Bà mau ăn đi!”

Bà cụ nhìn cô, “Viên Viên, con giận Tiểu Huyền à? Bởi vì bà?”

Hứa Viên lập tức lắc đầu, “Không ạ, bà đừng nhạy cảm quá, bà đến trường thăm cháu, cháu rất vui.” Dứt lời, cô gắp thức ăn cho bà cụ, đồng thời dặn: “Nhưng lần sau bà đừng đến đây một mình nữa ạ, rất nguy hiểm!”

Bà cụ thấy cô không tức giận, lập tức thở phào, cười ha hả, “Bà thế này không phải không gặp được con thì sốt ruột sao? Lần sau bà nội không tới nữa, bảo Tiểu Huyền đưa con đến nhà bà nội, bà nội nấu đồ ăn ngon cho con.”

Hứa Viên ho khan một tiếng, trong lòng lại thầm mắng Tô Huyền một trận, giục bà cụ mau ăn.

Bà cụ cầm đũa, tuy đã qua bữa trưa từ lâu, nhưng bà cụ ăn cực kì tao nhã, không nhanh không chậm, không hề ngấu nga ngấu nghiến.

Sau khi ăn cơm xong, Hứa Viên nhìn thời gian, còn nửa tiếng nữa.

“Viên Viên à, vẫn còn sớm, con dẫn bà đến kí túc xá con ở xem được không?” Bà cụ buông đũa hỏi.

Hứa Viên vừa định nói không được, nhưng thấy bà cụ nhìn cô với ánh mắt mong chờ như sợ cô cự tuyệt, cô nuốt lời trở lại, “Chỉ là kí túc xá bình thường thôi ạ, không có gì để xem cả.”

“Nhưng bà muốn xem chút.” Bà cụ nói.

Hứa Viên thầm đấu tranh, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt, “Thôi được ạ!”

Bà cụ đột nhiên vui vẻ hẳn lên, kéo Hứa Viên, “Đi nào.”

Hứa Viên bất đắc dĩ, hai người rời khỏi căng-tin, đi về phía kí túc xá.

Vừa đi được không xa, phía chếch đối diện nhìn thấy Lâm Thâm cầm tài liệu đi ra từ thư viện, cô ngẩn ra, Lâm Thâm cũng thấy cô, dường như cũng hơi sửng sốt, chốc lát, anh bước nhanh tới.

Hứa Viên nhất thời khẽ biến sắc.

Không bao lâu, Lâm Thâm tới gần, nhìn cô hỏi: “Đây là…”

Hứa Viên không biết nên giới thiệu như thế nào, không ngờ rằng lại chạm mặt Lâm Thâm ở đây, cô đột nhiên im lặng.

Bà cụ đánh giá Lâm Thâm, thấy chàng trai vừa tới này dáng vẻ rất tuấn tú, cũng rất lanh lợi, bà cụ lập tức cười tự giới thiệu: “Cháu à, cháu là bạn học của Viên Viên hả? Bà là bà nội của Tô Huyền, đến trường các cháu thăm Viên Viên…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.