Thanh Xuân Tạo Ấm

Quyển 1 - Chương 4: Vốn tưởng rằng chỉ thiếu một bước



Trước khi về đến kí túc xá, Hứa Viên vẫn không quay đầu lại.

Lần đầu tiên cô xoay người trước mặt Lâm Thâm, nước mắt gần như tràn mi ngay khoảnh khắc cô xoay người, nhưng vẫn bị cô cố gắng kìm xuống.

Tuy thích Lâm Thâm, nhưng cô cũng có tự tôn.

Đờ đẫn đi về kí túc xá, đẩy cửa, cửa không khóa, hơi nhẹ chút là đã mở ra được, giây phút cửa mở ra, cô nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc thút thít, nhất thời sửng sốt.

Đã tới sẩm tối, tất cả kí túc xá gần như đều đã sáng đèn, mà bên trong phòng cô lại không bật đèn, ánh sáng vô cùng mờ tối, có một người nằm sấp trên chiếc giường gần cửa sổ, tiếng khóc phát ra từ nơi đó.

Kí túc vốn có bốn người ở, hiện giờ chỉ có một người, là bạn cùng phòng kí túc của cô – Trương Hiểu Văn.

Hứa Viên khựng lại ở cửa một lát, hơi do dự, cô đóng cửa lại, bật đèn lên, đi qua, gọi khẽ: “Tiểu Văn?”

Tiếng khóc của Trương Hiểu Văn hơi ngừng lại, rồi cô ấy ấy lại đau lòng khóc nấc lên.

Hứa Viên nhìn cô ấy một lát, thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Trương Hiểu Văn nằm sấp lắc đầu, giọng nghẹn ngào, “Hứa Viên, bà đừng lo cho tôi, tôi chỉ muốn khóc thôi, bà cần làm gì thì cứ làm đi!”

Hứa Viên gật gật đầu, đều là người trưởng thành rồi, đâu ai không có chuyện đau lòng muốn khóc một chút? Chuyện đau lòng của cô chưa chắc đã nhỏ hơn chuyện của cô ấy, cô cũng không có tâm tình an ủi người khác, cô xoay người đi đến giường mình.

Dù đã ngủ trên giường lớn ở hội quán một ngày một đêm, nhưng cô vẫn nằm lên giường.

Nghe tiếng khóc đứt quãng của Tiểu Văn, tâm tình của cô lại cực kì bình tĩnh.

Lúc thích Lâm Thâm, cô mới vào đại học, không biết tình yêu là tư vị gì, qua ba năm, đến gần anh, ở cạnh anh, đi bên anh từng bước từng bước một, tuy không trở thành bạn bè không có gì không nói với nhau, nhưng có sự ăn ý mà người khác không thể so cùng được. Tin đồn về hai người trong trường, anh không bận tâm, cô cũng vờ như không biết, vốn nghĩ rằng chỉ thiếu một bước.

Chỉ thiếu một bước!

Đáng tiếc, một bước này cũng như lên trời.

Hiện giờ, xem ra một bước này mãi mãi cũng không vượt qua nổi!

Anh đào một hố sâu, cô lại đào một hố sâu khác.

Không biết từ lúc nào, Tiểu Văn không khóc nữa, đột nhiên mở miệng: “Hứa Viên, ngày mai cùng tôi đến bệnh viện nhé!”

“Bà ốm à?” Hứa Viên nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Tiểu Văn ngồi dậy, lau khô nước mắt, lắc đầu, “Không phải, tôi mang thai rồi!”

Hứa Viên cả kinh, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, nhưng nhìn thấy đôi mắt khóc đến đỏ ngàu sưng húp và tuyệt vọng của Tiểu Văn, cuối cùng cô không đứng dậy, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Hà Đào đâu?”

Tiểu Văn không lên tiếng.

Hứa Viên ngẫm nghĩ, nói khẽ: “Bà và Hà Đào từ cấp ba đến giờ vẫn luôn tốt đẹp, thật ra, bây giờ năm ba rồi, nghe nói gia cảnh của Hà Đào không tồi, nếu bà học thêm một năm, hoàn toàn có thể cùng anh ta…”

“Anh ấy chuẩn bị xuất ngoại rồi!” Tiểu Văn ngắt lời cô.

Hứa Viên nhất thời á khẩu.

Tiểu Văn cười lạnh, “Bà cũng biết mà, điều kiện gia đình tôi không tốt, tôi lại không có khả năng xuất ngoại, mà bây giờ anh ấy vẫn còn tiêu tiền của bố mẹ, nhà anh ấy tôi đến hai lần rồi, bố mẹ anh ấy đối xử với tôi không nóng không lạnh, có thể thấy được là cũng không thích tôi. Hà Đào nói muốn dẫn tôi ra nước ngoài, nhưng tôi nhìn ra được anh ấy rất khó xử, nhà anh ấy chắc chắn sẽ không cấp dưỡng cho một người là anh ấy rồi còn kèm thêm tôi nữa, huống chi anh ấy còn có một em trai, tiền không thể để một mình anh ấy dùng hết được.”

Hứa Viên trầm mặc.

Tiểu Văn cắn môi, tiếp tục nói: “Vốn là không môn đăng hộ đối, nếu tôi cưỡng ép Hà Đào đưa tôi theo, anh ấy chỉ có thể về nhà đấu tranh với bố mẹ, cho dù cuối cùng bố mẹ anh ấy không lay chuyển được anh ấy, anh ấy thành công đưa tôi theo, nhưng sau này tôi lấy anh ấy thế nào được? Cả đời này của tôi, chẳng phải đều phải nhìn sắc mặt của bố mẹ anh ấy sao? Con người đều cần mặt mũi, tôi vẫn chưa đến mức không biết xấu hổ như thế.”

Hứa Viên thở dài, không thể không thừa nhận, cô ấy nói đúng, “Vậy Hà Đào thì sao? Anh ta biết bà mang thai không?”

“Không biết!” Tiểu Văn lắc đầu, “Tôi không định nói cho anh ấy biết.”

“Sao bà lại không nói cho anh ta biết? Có lẽ sau khi biết, anh ta sẽ không xuất ngoại nữa, dù sao bà mang thai cũng không phải chuyện của một người.” Hứa Viên nhớ đến bố mẹ quanh năm ở nước ngoài của mình, cảm khái, “Thật ra xuất ngoại cũng chẳng có gì hay cả, chúng ta sinh ra lớn lên ở trong nước, thức ăn bên ngoài ăn cũng không quá quen.”

“Xã hội này, ai ai cũng muốn ra nước ngoài học sâu thêm, mạ một lớp vàng, rồi về nước phát triển, công ti lớn đều có thể xem trọng, có tiền đồ hơn rất nhiều so với những người học trong nước ra ngoài tìm việc như chúng ta.” Tiểu Văn nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ, “Bố mẹ Hà Đào vẫn muốn để anh ấy ra nước ngoài, bản thân anh ấy cũng muốn xuất ngoại. Không thể bởi vì tình yêu, bảo anh ấy từ bỏ được! Như thế thì sau này anh ấy có thể đảm bảo rằng sẽ không oán trách tôi sao?”

Hứa Viên nghe vậy thì có chút phiền muộn, “Tình yêu đúng là phiền phức!”

Bố mẹ cô vẫn muốn đưa cô ra nước ngoài học, cô vẫn không muốn đi, có lẽ hơn phân nửa nguyên nhân là bởi Lâm Thâm nhỉ!

Bản thân mình không muốn đi, mà có người muốn đi lại không được.

Tiểu Văn vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đâu chỉ là phiền phức chứ?”

“Anh ta xuất ngoại mấy năm, nếu không thể đi cùng, vậy thì bà phải làm sao?” Hứa Viên cảm thấy, ba năm nay, rất nhiều lúc, cô hâm mộ Tiểu Văn, ở bên bạn trai từ thời cấp ba, thi đại học vào cùng một trường, dáng vẻ bạn trai cô ấy không tồi, cô ấy cũng rất xinh đẹp, hiện giờ tình cảm đã năm sáu năm rồi, bắt đầu từ ngày nhập học đầu tiên, hai người họ đã cùng đi căng-tin ăn cơm, cùng tự học, cùng đi chơi. So với cô và Lâm Thâm thì khác hoàn toàn.

“Có thể làm thế nào được? Chia tay thôi!” Tiểu Văn lại nằm trở về giường.

Hứa Viên không nói gì.

Cô muốn nói, tình cảm đã năm sáu năm, nói chia tay liền chia tay sao? Nhưng ngẫm lại, không chia tay thì làm gì?

Bạn trai cô ấy xuất ngoại ít nhất cũng phải ba bốn năm nhỉ!

Cho dù cô ấy có thể chờ, nhưng Hà Đào ở nước ngoài chịu được cô đơn không? Cho dù chịu được cô đơn, nhưng sau khi về nước, ở giữa hai người, vẫn có rất nhiều vấn đề, trong đó bao gồm sự chênh lệch bằng cấp.

“Ngày mai là chủ nhật, không cần đi học.” Giọng nói của Tiểu Văn rất thấp, “Viên Viên, chuyện này tôi chỉ nói cho mình bà biết, tẹo nữa hai người kia về, bà cũng đừng nói ra, tôi không muốn ồn ào đến ai ai cũng biết.”

Tuy ở đại học được tự do yêu đương, cởi mở với sinh viên, nhưng dù sao phá thai cũng không phải chuyện vinh quang gì!

Hai người khác cùng phòng kí túc, một người là Tiểu Thu, một người là Lam Lam. Tiểu Thu là một người to mồm, Lam Lam thì không tim không phổi không cẩn thận, nếu hai người đó đều biết, không chừng vô tình tiết lộ hết mất.

“Ừ!” Hứa Viên gật đầu.

Hai người không nói gì nữa, kí túc yên ắng.

Lúc trời hoàn toàn tối đen, ngoài cửa phòng vang vọng tiếng cười nói, sau đó, cửa bị đẩy ra, Tiểu Thu và Lam Lam mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào.

Hai người vừa vào, liền gọi to với hai người trên giường, “Hai con heo lười, mau dậy đi!”

Hứa Viên lật người xem thường, còn chưa ngủ, dậy cái gì? Lại nói, cô lười ngày nào chứ?

“Ơ? Hai bà sao thế? Giống như cương thi ấy nhỉ!” Tiểu Thu vứt túi lên bàn học, nhìn hai người, vươn tay chỉ Tiểu Văn, “Vừa nhìn đã thấy là bà mới khóc xong rồi, cãi nhau với Hà Đào hả?” Sau đó cô nàng quay đầu lại chỉ Hứa Viên, “Tuần này bà lại không về nhà à? Lại giúp Lâm Thâm nhà bà đi làm thuê?”

“Thối mồm!” Hứa Viên ngồi dậy, cố gắng để mình ôn hòa như bình thường, nhìn chằm chằm vào túi đồ hai cô nàng đó mua, “Hai vị thí chủ mua thứ gì ngon thế? Tôi còn chưa ăn cơm đấy, bố thí chút cho tiểu nhân đi!”

“Lâm Thâm nhà người không cho ngươi ăn cơm à?” Lam Lam nhất thời kêu quái lạ, “Sao anh ta có thể ngược đãi bà vậy chứ?”

Hứa Viên đau đầu, nghiêm mặt, “Ai nói Lâm Thâm là của nhà tôi? Anh ấy không phải bạn trai tôi, tôi không phải bạn gái anh ấy, việc gì người ta phải lo cho chuyện cơm nước của tôi?”

Lam Lam xí một tiếng, “Hai người bọn bà cũng đã được ba năm rồi, còn thiếu một lớp cửa giấy, lại luôn không đâm qua, có ý gì thế hả! Người quen bà và Lâm Thâm trong trường mình, có ai không cảm thấy hai người bọn bà là bạn trai bạn gái? Bao nhiêu người ngắm trúng bà, muốn theo đuổi bà, lại e ngại Lâm Thâm, sau khi ngẫm nghĩ thì đều lặng lẽ biến luôn. Bây giờ hai người bọn bà không phải, thế thì sớm muộn cũng phải.”

Hứa Viên nhất thời đau âm ỉ, có chút xé tim xé phổi, “Bây giờ không phải, sớm muộn cũng không phải.”

“Ơ hơ?” Lam Lam đi tới với vẻ quái lạ, nhìn chằm chằm mặt Hứa Viên, “Sao thế? Mọi khi nhắc tới Lâm Thâm, bà đâu thế này, bà cũng cãi nhau với Lâm Thâm à?”

“Rốt cuộc bà có mua gì ăn được không? Tôi đang đói!” Hứa Viên không muốn để hai cô nàng tìm hiểu sâu thêm, nhảy xuống giường.

Lam Lam bĩu môi, ném một túi cho Hứa Viên, “Mua bánh mì, giăm bông, sữa chua, rau tra (một loại rau ngâm), khoai tây chiên, nhiều thứ lắm, bà tự chọn đi!”

Hứa Viên nhận túi, lục lọi.

“May là bọn tôi về cứu vớt bà đấy, nếu không mai Lâm đại tài tử tìm bà đi làm, bà đã là một cành liễu khô rồi.” Lam Lam nói xong, lại hỏi Tiểu Văn, “Bà ăn cơm chưa?”

“Tôi không có khẩu vị, không ăn đâu.” Tiểu Văn vươn tay túm chăn kéo lên che kín đầu.

Lam Lam chớp chớp mắt, dùng mắt hỏi Hứa Viên.

Hứa Viên lấy một chiếc bánh mì ra, lại lấy một túi rau tra, rồi lấy thêm một hộp sữa chua, tỏ vẻ không biết lắc đầu.

“Chỗ tôi còn có đùi gà nữa này!” Tiểu Thu ném một túi to đến.

Hứa Viên cũng không khách khí đón lấy, từ tối qua đến giờ, cô căn bản chưa ăn gì, cái bụng cũng không để ý đến chuyện tâm tình cô có tốt hay không, đã kháng nghị rồi, nhưng cô lại không muốn đến căng-tin, chỉ có thể có gì ăn nấy.

“Hôm nay đi dạo phố cả ngày, mệt kinh, ngày mai sao đi leo núi được đây!” Lam Lam ngồi trên giường, ôm chân đấm đấm, “Tiểu Thu, nếu không thì mai bọn mình không đi nữa nhé!”

“Sao vậy được? Đã đồng ý rồi, đột nhiên lại đổi ý, sau này có hoạt động, ai còn đưa hai đứa mình theo nữa.” Tiểu Thu lắc đầu, cũng ôm chân ngồi trên giường bóp bóp nắn nắn, oán giận Lam Lam, “Còn không phải đều tại bà à, đã đòi mua quần áo rồi, mua quần áo xong lại mua giày, mua giày xong lại mua đồ ăn, chân đi đến hỏng rồi.”

“Tôi như thế không phải là làm đẹp một chút để tìm được bạn trai sao? Không chừng mai tôi gặp được chân mệnh thiên tử của tôi đấy!”

“Vậy càng nên đi còn gì! Nghe nói có mấy anh đẹp trai độc thân đó!”

“Thật không? Vậy tôi nhanh chóng đi tắm rửa đây, rồi về ngủ một giấc thật ngon, mai dậy sớm chút.” Lam Lam như không còn đau chân nữa, quơ quào thu dọn đồ, vội vàng ra cửa, chạy đến phía phòng tắm.

Tiểu Thu cũng nhảy xuống giường, cầm thứ này thứ nọ, vừa hô “đợi tôi”, vừa đuổi theo.

Tuy trong từng phòng kí túc đều có phòng tắm, nhưng phòng tắm tập thể có người chà lưng và người mát xa, hai cô nàng ấy chạy đến đó.

Kí túc xá lại yên tĩnh trở lại, Hứa Viên bỏ chiếc bánh mì đã ăn được một nửa xuống, lại nằm lại trên giường.

Ngày mai hai người kia đi sớm lại càng tốt, cô có thể cùng Tiểu Văn đến bệnh viện.

Cô nằm xuống không bao lâu, bỗng nhiên Lam Lam lại đẩy cửa phòng ra, chạy bình bịch đến trước mặt Hứa Viên, “Viên Viên, Khương Mông phòng bên nói Lâm Thâm và Trình Nghiên Nghiên yêu nhau, thật không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.