Thanh Xuân Thân Ái

Chương 15: C15: Chương 15



“Đây là chị gái cậu sao?”.

Phản ứng của bốn người bọn họ khi nhìn thấy Krissica, làm cho tôi cảm thấy mình là người trầm tĩnh hơn nhiều. Krissica tính cách rộng rãi, có khi còn rộng rãi hơn so với chúng tôi không chỉ một ít. Khi tôi giới thiệu chị ấy với các bạn thân của tôi, thì chị ấy vừa mới gội đầu xong, mặc một cái áo chữ T dài, thái độ vui sướng và khoa trương, dùng tiếng Anh nói: “Các bạn đều rất đáng yêu.”

Khi chị ấy nhìn thấy Tân Đường, trong ánh mắt lập tức lóe lên những tia sáng khác thường, trong lúc nói chuyện phiếm cũng thường hay đề cập đến hắn, Tân Đường vốn dĩ tiếng Anh không tốt, lúc này càng khẩn trương ấp a ấp úng nói không nên lời.

Lúc tôi xuống bếp pha nước trái cây, chị ấy đi theo vào, dùng tiếng Trung hỏi: “Tân Đường là bạn trai em phải không?”.

“Đương nhiên không phải.”

“Cậu ấy rất đáng yêu, chị có thể theo đuổi cậu ấy không?”

“Chị? Chị thích Tân Đường à.”

“Ừ ừ.” Chị ấy chỉ gật đầu: “Nếu cậu ấy không phải là bạn trai em, thì chị có thể theo đuổi cậu ấy rồi.”

Tôi lập tức lắp bắp: “A, hắn…hắn, nói như thế nào đây...” hình như không có gì là không thể, Krissica hỏi tôi cũng là xuất phát từ lễ phép, nhưng không hiểu tại sao trong lòng tôi cảm thấy rất kỳ quái, một cảm giác khó chịu rất kỳ lạ.

“Hắn là gay à?”

“No no” Tôi vội vàng xua tay: “Tôi chỉ là cảm thấy, có hơi nhanh mà thôi. Hơn nữa, chị không thể ở lại đây mãi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi vì đã tìm được một cái cớ cho mình: Đúng vậy, Krissica rất nhanh sẽ phải về Mỹ, một thằng nhóc ngây thơ như Tân Đường nếu như bị chị ấy làm cho dính líu đến tình cảm, về sau sẽ ốm tương tư mà chết.

Chị ấy hình như cũng ý thức vấn đề này: “Cũng đúng, nhưng chị thật sự thực thích cậu ấy, cậu ấy ở trường học, có phải có rất nhiều nữ sinh theo đuổi không?”

Tôi lắc đầu: “Không có nhiều như anh chàng bên cạnh hắn.”

Krissica nhíu mày: “Cậu bên cạnh tên là gì ấy nhỉ, chị quên rồi, Tân Đường ngầu hơn nhiều.”

“Con mắt của chị bị làm sao thế, Lục Minh chính là hoàng tử sân trường được hoan nghênh nhất ở lớp chúng tôi đó.”


Chị ấy tiếp tục lắc đầu: “Cậu ta giống con gái, mặt lại trắng như vậy, chị vẫn thích Tân Đường nhiều hơn.”

Krissica không biết có suy nghĩ đến việc về Mỹ hay không, nhưng khi mọi người cùng làm bài tập, chị ấy vẫn vừa cố ý vừa vô tình ngồi bên cạnh Tân Đường, ép sát đến nỗi Tân Đường sắp dính vào bậc thang, hắn làm mặt quỷ cầu cứu tôi, tôi vốn định làm bộ không phát hiện, hắn trực tiếp ném một cục giấy lại đây, mặt trên viết... “Help!”

Hiếm khi hắn chủ động viết được một từ đơn tiếng Anh, tôi đành phải đứng dậy, duỗi duỗi người: “Mọi người ai muốn ăn dưa hấu, tớ đi mua!”

“Tớ cũng đi, tớ đi với,” Tân Đường vội vàng đứng dậy: “A, mực nước dùng hết rồi, cũng phải đi mua.”

“Tôi cũng đi.” Krissica vừa mới giơ lên tay, Đại Hoa phản ứng cực nhanh kéo chị ta lại: “Krissica, chị có trang điểm đúng không? Chị kẻ mắt đẹp quá, có thể dạy em không”

Chị ấy tạm thời bị cuốn lấy, tôi và Tân Đường vội vàng chạy ra cửa.

Sau khi ra ngoài, Tân Đường thở dài một hồi “Cuối cùng cũng ra ngoài được rồi, lần đầu tiên tớ thấy người Mỹ đó, không ngờ là nhiệt tình như vậy, thật sự là nhận không nổi.”

Tôi tận lực tránh cho giọng nói có mùi chua: “Krissica rất thích cậu đó, chị ấy còn cảm thấy cậu ngầu hơn cả Lục Minh.”

“Thật sao?” Hắn cười như một tên ngốc: “Chà, quả nhiên rất tinh mắt.”

“Tớ thật không hiểu quan điểm thẩm mỹ của chị ấy.”

Nói xong hai tay bỏ vào túi quần đi về phía trước, Tân Đường chạy mấy bước đuổi theo, bỗng nhiên nói: “Cậu không sao chứ, nói chuyện với mẹ cậu thế nào?”

“Không nói gì cả, thật không hiểu nếu chị ấy không tới, thì khi nào tớ mới biết được là bà ấy đã có gia đình mới. Có lẽ là bây giờ tớ đối với bà ấy đã không còn liên quan gì.”

“Tớ không biết bây giờ dì ấy như thế nào, nhưng trong trí nhớ của tớ, dì ấy thật sự rất thương cậu.”

“Vậy sao tớ lại không nhớ rõ vậy?”

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lúc cậu còn nhỏ, đặc biệt thích đẹp, còn rất thích mặc váy nữa. Có một lần dì đi sang nhà tớ, cầm theo ảnh chụp một cái váy màu vàng, hỏi mẹ tớ có biết chỗ nào bán không. Sau đó dì ấy đi suốt cả một ngày trong khắp thị trấn này, mới mua được, hôm sau thì tớ thấy cậu mặc cái váy đó đi học.”

Tôi nhớ ra rồi, đó là vì khi chị họ của tôi tới nhà tôi chơi, đã mặc một cái váy hoa màu vàng đồng, tôi liền quấn lấy mẹ đòi mua, cũng không phải là quá thích nó, chỉ là tính cách đua đòi của bé gái mà thôi: “Mẹ vào thị trấn là để mua váy cho tớ sao? Mẹ nói là đi gặp bạn của mẹ.”


“Sao lại không phải chứ, mẹ của tớ cũng đi cùng mà, mệt muốn chết.” Hắn lại nhìn tôi: “Tớ biết dì ấy có lỗi với cậu rất nhiều, tớ nói những điều này, cũng chỉ hi vọng trong lòng cậu có thể dễ chịu hơn một chút. Cậu ở trong lòng mẹ cậu, tuyệt đối không phải là không có liên quan gì.”

Buổi tối lúc ở trên giường đọc sách, Krissica chui vào trong ổ chăn của tôi, ôm chặt cánh tay tôi, thở dài một tiếng nói: “Thật ấm áp, giống y như Vivian nói, em giống như một cái lò sưởi nhỏ.”

Tôi ngẩn ra, đột nhiên nghĩ đến lúc trước mẹ vẫn hay ôm tôi ngủ, liền nhịn không được mũi đau xót. Đêm cuối cùng khi mẹ rời khỏi nhà, bà ấy cũng ngủ cùng với tôi, lúc ấy bà ấy đã nghĩ gì? Ôm tôi chặt như vậy, cũng là vì luyến tiếc sao? Bà ấy có từng do dự, có từng vì tôi mà muốn ở lại không?

Con người thật là kỳ lạ, rõ ràng người ta đã có sự lựa chọn, rõ ràng mọi chuyện đều đã có kết quả rồi, nhưng lại còn phải rối rắm đi suy đoán suy nghĩ của người đó.

Lúc chuẩn bị ngủ, Krissica lại đột nhiên ngơ ngẩn nói: “Mộ Sanh, em thích Tân Đường đúng không?”

Chị ấy nói tiếng Anh, tôi muốn làm bộ không nghe được, chị ấy lại nói tiếp: “Không, có lẽ là ngược lại.”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

“Hôm nay thấy hai người đi mua dưa hấu về, nhìn hình ảnh hai người sóng vai, chỗ đó đã không có vị trí cho người khác nữa. Nếu là người khác, chị nhất định sẽ đoạt lấy, nhưng nếu là em, chị sẽ không giành giật với em.”

Tôi không khỏi cười: “Chị nói vớ vẩn gì thế? Tôi và Tân Đường là bạn bè, là bạn bè tốt nhất.”

“Ừ ừ, mọi người đều nói như vậy.” Chị ấy đột nhiên không có hứng thú, ngáp một cái vô cùng buồn ngủ: “Mộ Sanh, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi, chỉ hai chị em chúng ta thôi.”

Tôi không biết Krissica thích chơi cái gì, trấn Lâm Thủy khá nhỏ, những chỗ có thể chơi cũng không nhiều lắm, đột nhiên nhớ tới ngoài biển có một hòn đảo nhỏ vừa mới khai thác du lịch, liền thuê một con thuyền, cùng Krissica đi qua đó.

Có lẽ là vừa mới mở cho nên trên đảo cũng không có du khách, Krissica chạy lung tung khắp nơi, có lúc thì muốn bò lên cây chụp ảnh, có lúc chỉ muốn ra biển tắm lõ.a thể, khiến tôi cứ giống như mẹ già lo lắng tới mức liên tục lôi kéo chị ấy lui về sau.

Tôi không phải là người giỏi biểu đạt trong chuyện tình cảm, ngoại trừ trước mặt bốn người bọn họ, thì với những người khác tôi vẫn luôn theo bản năng duy trì một khoảng cách nhất định.

Còn đối với Krissica, đây chính là người thay thế tôi cùng sống với mẹ mỗi ngày, tôi vốn cho rằng đây là một người rất đáng ghét, nhưng lại không tự chủ được thân cận với chị ấy. Là bởi vì tính cách không lo không nghĩ của chị ấy, hay là vì giữa chúng tôi tồn tại một mối ràng buộc nào đó?

Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi biết tôi thích đi chung với chị ấy.


Buổi tối lúc ăn cơm ba tôi hỏi chị ấy có muốn đi chơi chỗ nào khác không, ông ấy có thể lái xe đưa chúng tôi đi, chị ấy lắc đầu: “Chú à, ngày mai con phải trở về rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Tôi kinh ngạc: “Sao không thấy chị nói trước với tôi?”

“Chị cũng là học sinh, nếu không quay về đi học thì sẽ rất thảm đó. Không sao đâu, lần sau em sang thăm chị, là chúng ta có thể gặp nhau rồi.”

Tôi cười khổ, không hiểu Krissica sao lại lạc quan như vậy về việc tôi sẽ đi Mỹ, bây giờ trong điện thoại nói chuyện với mẹ, tôi cũng cảm thấy rất xa lạ. Nếu sống chung, thì làm sao mà khắc phục được?

Ba tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Được rồi, lần này con tới quá đột ngột, lần sau nói trước một tiếng chú sẽ ra sân bay đón con.”

“Dạ, nhất định.”

Ngày hôm sau, mấy người chúng tôi đến sân bay tiễn chị ấy, chị ấy ăn mặc thoải mái, mang kính râm, vô cùng se,xy. Sau khi ôm từ biệt từng người, chị ấy xoay qua Tân Đường, thằng nhóc Tân Đường này đã cảnh giác hết sức, Krissica còn chưa tới gần hắn đã thẳng tắp lui về phía sau, chị ấy vừa lòng nhìn tôi gật gật đầu: “Bây giờ chị có thể yên tâm rồi.”

“Yên tâm gì?”

“Không có gì, lần sau gặp lại, bye bye.”

Đại Hoa hất hất đầu cảm thán: “Cùng là học sinh cao trung, mà sao chênh lệch lớn quá. Nếu bảo tớ một mình đi du lịch sang nước khác, đánh chết tớ cũng không dám.”

Khanh Ngữ cười: “Không phải không dám, chỉ là phải cẩn thận một chút thôi.”

Mẹ tôi gọi điện thoại tới, nghe thấy Krissica đã lên máy bay, yên tâm thở phào: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con nhóc này thật là quá điên cuồng rồi.”

“Mẹ có thể yên tâm. Nếu không có chuyện gì con cúp máy đây.”

“Khoan đã! Mộ Sanh!” Bà ấy dừng một chút: “Mẹ thật sự muốn nói tiếng xin lỗi con, mẹ rất xin lỗi.”

“Bây giờ mẹ có hạnh phúc không?”

“Hả?”

“Chỉ cần hạnh phúc thì được rồi, cứ như vậy đi.”

Phía sau ba chữ “rất xin lỗi” này, thông thường sẽ vì bù đắp mà hứa hẹn gì đó, ví dụ là lần sau sẽ làm thế nào, bảo đảm sẽ như thế nào... Nhưng mẹ tôi xin lỗi xong, thì không có gì nữa cả.


Nhưng tôi đã không còn chờ mong mẹ tôi hứa hẹn cái gì. Dù sao thì chúng tôi cũng đã có cuộc sống riêng tốt đẹp của mình, mới là quan trọng nhất.

Buổi tối ở tiệm mì nhà Tân Đường, Đại Xuyên đến một mình, anh ta không còn đầy sức sống như ngày thường, mà bước chân nặng nề, vẻ mặt u sầu.

“Anh làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Tân Đường lo lắng hỏi anh ta.

Anh ta thở dài, cầm lấy đồ uống trên bàn tu ừng ực: “Ở trường bọn anh có người nhảy lầu.”

“Thật sao?”

“Sao lại như vậy? Ai vậy, cùng lớp với anh à?”

“Là ai vậy? Sao đột nhiên lại nhảy lầu, bây giờ trường học của các anh chắc là đang rối lắm phải không?”

······

Chúng tôi bị tin tức chấn động này .kíc.h thích, sôi nổi hỏi thăm tình hình, Tân Đường ra dấu im lặng, chúng tôi mới sực nhớ ra ngậm miệng lại. Thấy anh ta tâm trạng tệ như vậy, chắc là bạn bè quen biết.

“Người đó đã được đưa đến bệnh viện, nghe nói không có nguy hiểm đến tính mạng. Hôm nay bọn anh nghỉ học nửa ngày còn ngày mai thì không biết.” Anh ta dừng lại một lát: “Người đó là hoa hậu giảng đường ở trường bọn anh, tên là Mộc Ninh.”

“Hoa hậu giảng đường?”

Tôi vừa mới nhớ tới, Đại Xuyên đã gật đầu với tôi “Ừ chính là người lần trước em gặp đó.”

“Sao lại như vậy? Cô ấy sao lại làm vậy ······”

Đại Hoa hỏi: “Cậu làm sao mà gặp cô ấy vậy?”

“À, lần trước đó, đến trường học của Đại Xuyên thì nhìn thấy. Người xinh đẹp vô cùng. Sao lại nghĩ quẩn trong lòng như vậy...”

“Bệnh trầm cảm. Nghe nói là rất nghiêm trọng, gia đình vẫn luôn tạo áp lực rất lớn cho cô ấy.”

Cái từ “bệnh trầm cảm” này trước giờ tôi chỉ gặp qua trong sách, không ngờ là nó lại xuất hiện trên người mà tôi biết, còn là một người thoạt nhìn rất tốt đẹp, khiến người ta chỉ cần một lần nhìn thấy đã có ấn tượng khắc sâu. Mộc Ninh, tên cũng êm tai như vậy, cô ấy rốt cuộc là có áp lực gì? Trong lòng tôi cảm thấy không yên: “Em có thể đi thăm cô ấy không?”

- -----



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.