Thanh Xuân Thân Ái

Chương 37: C37: Chương 37



Trong mộng, có sự mát lạnh sau cơn mưa mùa hạ, có buổi đêm yên tĩnh, trong không khí quanh quẩn mùi hương rượu nhàn nhạt, cùng với nhiệt độ cơ thể quen thuộc của người đó, hắn từng chút một tới gần tôi, tôi nhìn vào đáy mắt trong trẻo của người thiếu niên ấy, tràn đầy ánh sáng rực rỡ, rồi sau đó, ở trên môi tôi nhẹ nhàng chạm xuống rồi bỏ đi...

Tôi bị lạnh quá mà tỉnh lại, máy điều hòa nhiệt độ trên máy bay đã bị chỉnh đến mức thấp nhất, tôi co mình trong tấm chăn, bởi vì tỉnh lại quá sớm khỏi giấc mộng kia mà thở dài, giấc mộng đó thật ấm áp biết bao nhiêu, tôi lại bắt đầu nhớ Tân Đường.

Tôi không biết bản thân mình có thể thích ứng được loại nhung nhớ này hay không, nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện, chân chính bi thương là rất nhẹ nhàng, rất yên tĩnh... Nỗi nhớ của tôi cũng vậy, không có khóc lóc thảm thiết, không có gào thét bi tráng, nhưng nó sẽ vẫn luôn ở bên cạnh tôi, như bóng với hình, thật lâu cũng khó mà vất đi được.

Như vậy cũng tốt, một mình ở Mỹ, tôi cũng nên có chút gì đó bên cạnh mình. Có một thứ gì đó mà mình không quên được thì cũng sẽ không quá cô đơn.

Có lẽ bạn còn chưa rõ lắm tôi đang nói gì, kỳ thật đến bây giờ, trong lòng tôi cũng tràn ngập những thứ không xác định.

Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn biết mình không hiểu gì về ba mẹ, nhưng tôi không ngờ tôi lại không biết gì đến mức như vậy. Trước khi bọn họ ly hôn đã từng có giao hẹn với nhau bằng miệng, trước khi tôi 18 tuổi, tôi sẽ ở cùng với ba, sau 18 tuổi thì tôi phải ở cùng với mẹ.

Có thể bạn nghe nói cũng cảm thấy rất vớ vẩn đúng không? Huống hồ chi đương sự là tôi chứ. Buổi tối hôm đó, sau khi ba tôi nói những lời như vậy với tôi, tôi không thể tin tưởng chỉ nhàn nhạt nhún vai, “Ba mẹ muốn gì thì tùy ba mẹ nhưng một chữ con cũng sẽ không nghe theo đâu.”

Ba tôi quá hiểu biết tôi, ông ấy chỉ nhẹ nhàng nói lại một lần nữa. “Mộ Sanh, đây là sự thật, đây là gia hạn giữa ba và mẹ con.”


Tôi ngơ ngác nhìn ông ấy, nhìn thật lâu thật lâu, đột nhiên cảm thấy ba mình lại xa lạ như vậy. Tôi thậm chí đã từng nghĩ nếu ông ấy thương tôi, sao có thể nói ra được những lời như vậy, sao ông ấy có thể để đứa con gái đã ở bên cạnh mình 18 năm một mình đến Mỹ chứ? Đó là một ý tưởng đáng sợ đã nảy lên trong lòng tôi.

Trên tay tôi không còn một chút sức lực nào, cặp sách rơi trên mặt đất, tôi hỏi, “Bây giờ ba muốn đuổi con đi sao?”

“Mộ Sanh, ba vĩnh viễn cũng sẽ không làm như vậy.” Vẻ mặt ông ấy khiếp sợ lại đau khổ.

Nhưng bọn họ làm gì mà hiểu được sự đau khổ của tôi chứ, tôi cười lạnh, “ Nhưng hiện tại không phải ba đang làm vậy hay sao? Ba bảo con đến nước Mỹ để sống cùng với người phụ nữ đã bỏ rơi con từ nhỏ à.”

“Con không được nói mẹ mình như vậy!”

Tôi cảm thấy vô biên cô độc, tôi chưa từng oán hận vì cha mẹ tôi ly hôn, chỉ đau khổ, tôi không biết bọn họ vì sao lại ly hôn, không biết bọn họ có oán hận lẫn nhau hay không? Nhưng điều càng đau khổ nhất chính là, cho dù bọn họ có ly hôn đi nữa, thì cũng mãi mãi đứng chung một trận tuyến, còn đứa con gái của bọn họ là tôi lại đứng ở phía đối lập, không ai vì tôi mà suy nghĩ cả.

“Con là một thực thể sống tồn tại. Không phải là hiệp định của hai người, càng không phải là tài sản phân chia của hai người, không phải là con thú bông mà hai người muốn bài trí như thế nào thì bài trí. Con có tình cảm của mình, con đã sống ở đây 18 năm, hai người tùy tiện quyết định muốn con rời khỏi đây hay sao? Sự thỏa thuận vớ vẩn giữa hai người chưa từng nói cho con biết, chưa từng hỏi qua con có đồng ý hay không. Ba có từng hỏi qua con nghĩ gì hay không, còn người phụ nữ kia, bà ấy bây giờ sống như thế nào? Bà ấy dựa vào cái gì mà cảm thấy con sẽ muốn sống cùng bà ta chứ?”

Tôi điên rồi, tôi rống to lên về phía ba mình. Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn biết điều, vết thương lòng của ba mẹ, tôi không chạm vào. Còn vết thương của tôi, tôi nỗ lực che giấu, mọi người đều sẽ rất dễ quên, cứ từ từ thì sẽ ổn.


Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, vết thương kia chưa bao giờ lành lại, cũng chưa bao giờ trở nên tốt hơn, bây giờ bị xé ra, máu chảy đầm đìa làm tôi toàn thân đau nhức.

Ba tôi ở trước mặt tôi lập tức trở nên thực nhỏ bé, ông ấy cúi đầu, đi đến sô pha trước mặt ngồi xuống, tôi nhịn thật lâu, nước mắt lặng yên chảy xuống.

Một lát sau, tôi giơ tay lau khô nước mắt, có một số việc cho dù đau khổ, cũng tốt hơn thỏa hiệp.

Vì thế tôi nói, “Ba à, chuyện của ba và mẹ con không hỏi tới, chuyện sau này khi con trưởng thành cũng không cần hai người hỏi tới.”

Lúc tôi nhặt cặp sách chuẩn bị đi lên lầu thì ba tôi chậm rãi mở miệng, “Mộ Sanh, mẹ con bị bệnh.”

Chính là vì câu này đã thành công giữ chân tôi lại, cũng thành công khiến cho sự thỏa thuận giữa bọn họ trở nên có hiệu lực.

Tôi không có ầm ĩ, phản đối nữa, tôi ngoan ngoãn nghe theo bọn họ an bài, bỏ học đại học trong nước, đến Mỹ thi đại học.

Xuống máy bay, không khí của một đất nước xa lạ đập vào mặt tôi, xung quanh cũng đều là những gương mặt xa lạ. Tôi theo bản năng nắm chặt vali, không nói một lời đi về phía trước.


Một cô gái nước ngoài vóc dáng cao ráo, tóc ngắn đến đón tôi. Cô ấy mặc một bộ váy ngắn màu đen, áo khoác cũng màu đen, bỏ cái kính râm xuống, nhìn thấy tôi thì đi đến ôm tôi rồi nói bằng tiếng Anh: “Cuối cùng cũng gặp được cô, hoan nghênh cô đến Mỹ!”

Tôi ngửi được trên người cô ấy mùi nước hoa khá nồng, mùi hương này và sự nhiệt tình của cô ấy khiến tôi phân vân không biết phải đi hướng nào. Cô ấy thì vẫn tươi cười rạng rỡ, lộ ra một hàm răng trắng tinh, bắt đầu tự giới thiệu, “Tôi tên là Lisa, là trợ lý riêng cũng là bạn của mẹ cô.”

Tôi gật gật đầu, không biết phải nói gì, nghe tiếng Anh thì tôi không tệ, nhưng mở miệng nói tiếng Anh thì có chút không quen. Cô ấy a một tiếng, rồi lại sửa lại nói bằng tiếng Trung “Xin lỗi, tôi nói hơi nhanh, lên xe trước đi.”

Lúc ngồi lên xe, tôi vội vàng hỏi. “Tôi có thể đến gặp mẹ tôi trước không?”

Cô ấy dừng một chút nhìn tôi bằng kiếng chiếu hậu “ Hay là tìm chỗ dừng chân trước đi, Krissica đang đợi cô đấy.”

“Nhưng tôi có chút lo lắng cho mẹ tôi, nghe nói bệnh tình của bà ấy không tốt.” Tôi nhoài người ra phía trước.

“Mẹ cô bây giờ đã xuất viện, hiện đang ở công ty. Bà ấy rất bận, đến buổi tối thì cô mới có thể gặp được.”

Tôi đã phát hiện có gì đó không ổn, nhưng rồi lại nghĩ, với tính tình liều mạng của mẹ tôi thì không có gì không thể xảy ra.

Chỗ ở của tôi là một căn biệt thự độc lập, phong cách Bắc Mỹ điển hình, kiểu tối giản. Tôi vừa mới xuống xe, thì một bóng người đã bay thẳng vào chỗ tôi, ôm chặt lấy tôi, giọng nói líu lo. “Em đến rồi rốt cuộc em cũng đến rồi!”


Khả năng phát âm tiếng Trung so với lần trước đã tiến bộ không ít. Cả người chị ấy cũng mượt mà hơn trước một vòng, lại còn rất xinh đẹp, đôi mắt xanh thẫm có thể hút hết tất cả mọi thứ vào trong đó.

Nhìn thấy Krissica không thể nói là không vui được, điều này làm cho tôi thoát khỏi cảm giác xa lạ hơn một chút.

Chị ấy nắm tay tôi dẫn tôi đi về phòng, căn phòng rộng mở sáng ngời, lớn hơn gấp đôi so với căn phòng của tôi ở trong nước, mấu chốt nhất chính là đều toàn màu hồng phấn! Tôi vô cùng cảm động hỏi chị ấy. “Là chị trang trí à?”

“Chủ yếu là Vivian làm, chị chỉ hỗ trợ thôi.”

Vivian? À, là tên tiếng Anh của mẹ tôi.

Tôi ăn một chút bánh sandwich rồi ngả đầu là ngủ ngay, mơ mơ màng màng không biết bao lâu, khi tỉnh lại thì trời đã đen nhánh, đầu óc choáng váng hồi lâu, mới định thần lại được, nhớ ra rằng bây giờ mình đã ở một đất nước khác.

Một sự trống rỗng đột nhiên dâng lên trong lòng, đêm tối càng làm cho mọi thứ trở nên to lớn hơn, đặc biệt là sự cô độc.

Tôi đứng dậy đi ra cửa cúi đầu thật cẩn thận đi trên thang lầu, đột nhiên phát hiện một người phụ nữ trong phòng khách. Bà ấy mặc một bộ váy ngủ màu lam bằng tơ lụa lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn đang đứng ở sát bên cửa sổ gọi điện thoại, chắc là chuyện công việc, giọng điệu rất mạnh mẽ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe mẹ nói tiếng Anh, trong lòng bối rối không biết là cảm giác gì.

Tôi chỉ ngơ ngẩn đứng ở đó, nghe bà ấy nói chuyện điện thoại xong, chờ bà ấy chậm rãi xoay người lại, tôi đột nhiên hết sức khẩn trương, lại muốn bỏ chạy. Đây không phải là cảnh tượng mà chúng tôi nên chính thức gặp nhau chứ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.