Thanh Xuân Thân Ái

Chương 41: C41: Chương 41



Kỳ nghỉ hè kết thúc, bọn họ đều phải lên thành phố báo danh ở trường đại học. Lục Minh, Khanh Ngữ và Tân Đường thì học cùng một trường, Đại Hoa thì học ở một trường khác, cô ấy vốn dĩ không có lòng tin mình sẽ có thể thi được vào trường đại học C, cho nên đã lựa chọn một trường gần hơn với học lực của mình, may mắn chính là cô ấy được học về chuyên ngành mà mình yêu thích - Mỹ thuật.

Xe lửa vẫn còn chưa khởi hành, tôi và Tân Đường đứng đối diện nhau không nói gì, tôi nhìn đôi giày dưới chân hắn, chính là đôi mà tôi tặng, “Rất đẹp trai nha.”

“Đúng vậy, tớ mặc cái gì cũng đều đẹp trai hết.”

Lúc sắp lên xe, mấy người bạn của tôi đều theo thứ tự đến ôm tôi một cái, Đại Hoa nói, “Cậu phải sinh hoạt thật tốt đó, khi tớ được nghỉ sẽ lập tức về gặp cậu.”

Khanh Ngữ sờ mặt tôi, “Phải chăm sóc tốt cho bản thân, ăn cơm đúng giờ, không được thức khuya đọc sách, sẽ rất dễ bị bệnh đó.”

Lục Minh nhàn nhạt nói, “Quyển ghi chép toán học của tớ đã mang đến nhà cậu rồi, cậu xem mình có thể dùng được hay không nhé.”

Tôi nhất nhất cảm ơn, rồi nhìn bọn họ lên xe, chỉ có Tân Đường vẫn luôn cúi đầu, cho đến khi nhân viên đường sắt thúc giục, hắn mới đột nhiên tiến lên ôm lấy tôi, sau đó vội vàng chạy lên xe.

Lúc xe chuyển động, bọn họ mang theo hi vọng và khát vọng của chính mình phóng về phía trước, còn tôi vẫn yên lặng đứng ở tại chỗ, vẫy vẫy cánh tay, thân hình càng ngày càng nhỏ, ở trong mắt bọn họ dần dần biến thành một dấu chấm.

Tôi cảm nhận được bản thân mình chỉ còn lại một mình. Một năm sắp tới, tôi sẽ phải một mình vượt qua, sẽ không có bất cứ ai ở bên cạnh tôi nữa, nhưng mà tôi không hề cô độc, Tân Đường vừa mới nói thầm bên tai tôi một câu: tớ chờ cậu. Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để tôi trải qua khoảng thời gian một năm cô độc rồi.

Đúng vậy, tương lai mới là quan trọng, hiện tại cô đơn một chút thì đã sao?

Trên đường trở về, tôi vừa đi vừa luyện kỹ năng nghe tiếng Anh bằng tai nghe, không ngờ lại gặp Chu Nham, cậu ta đi ra từ quầy bán quà vặt, bên cạnh còn dẫn theo thằng nhóc đáng ghét lần trước. Nhưng mà lực chú ý của nó đã hoàn toàn bị cái máy chơi game hấp dẫn, căn bản là không nhìn thấy tôi.

Tôi gọi một tiếng chào hỏi Chu Nham, “Sao cậu lại đến chỗ này vậy?”

“À, chỉ tùy tiện đi dạo thôi.”

“Cậu vẫn chưa đến trường đại học báo danh sao?”

“Ngày mai đi.”

“Nghe nói cậu thi rất tốt, chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn.” Cậu ta lại nhìn tôi “Tớ cũng có nghe nói đến chuyện của cậu, cậu dự định thi lại sao?”

“Ừ, bởi vì có chuyện ngoài ý muốn. Chắc là ông trời muốn trừng phạt tớ lúc trước không chú tâm học hành.”


Cậu ta chân thành tha thiết nói, “Cậu rất thông minh, năm sau nhất định có thể thi đậu vào trường đại học mà cậu thích.”

“Cảm ơn.”

Lúc tôi chuẩn bị đi thì nhìn thấy cậu ta giống như ngập ngừng, muốn nói gì đó, “Còn có chuyện gì sao?”

Cậu ta nhấp nhấp môi, mỉm cười nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có gì.”

Bất quá chỉ là một tình cảm thầm kín, rồi sẽ dần dần chết đi, thật sự không có gì...

Tôi gia nhập vào doanh trại của đội quân “cao tứ”, chủ nhiệm lớp chúng tôi là một người phụ nữ tóc ngắn và vô cùng khôn khéo. Cô ấy có một đôi mắt ti hí nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra một ánh nhìn sắc bén, giống như hôm nay bạn làm được bao nhiêu bài tập, dùng bao nhiêu thời gian để học, tất cả đều không thể qua được ánh mắt của cô ấy.

Một tháng sau cô ấy gọi tôi đến văn phòng, vô cùng trực tiếp mở miệng nói “Nghe nói mục tiêu của em là trường đại học C? Em có suy nghĩ nâng cao mục tiêu lên một chút không? Với sự nỗ lực và thành tích của em, tuyệt đối có thể thi vào một trường đại học tốt hơn.”

Người bình thường khi cô giáo nói những lời này, có lẽ là sẽ mừng rỡ như điên. Tuy rằng tôi cũng rất vui vẻ vì thành tích của mình được tán dương, nhưng tôi không hề có ý định đổi mục tiêu, “Cảm ơn cô đã khen ngợi em, nhưng trường học mà em muốn, chỉ có một trường này thôi.”

Mấy ngày sau, trong sân trường tôi gặp được cô Diệp. Cô ấy đang có thai, bụng đã nhìn thấy khá rõ ràng, tôi rất cẩn thận đỡ cô ấy, cô ấy hỏi tôi học lại cảm thấy thế nào.

Tôi nói, “Nếu chúng ta cảm thấy cao tam là vất vả, thì chúng ta thật sự là đã quá ngây thơ rồi.”

Cô ấy cười cười, “Áp lực của các em đương nhiên là lớn hơn một chút, cô có nghe chủ nhiệm lớp em nói, em chỉ muốn thi vào đại học C, em không muốn định mục tiêu cao hơn một chút sao?”

Tôi rất lấy làm lạ, chủ nhiệm lớp học lại của tôi ngày thường vốn không nóng không lạnh đối với tôi, không hiểu sao lại đi tìm cô Diệp nhờ thuyết phục?

Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã nghe cô Diệp hỏi, “Có phải là vì Tân Đường không?”

“Cô à...Sao tự nhiên cô lại...”

“A, xem ra là đúng vậy rồi.” Cô Diệp khẽ mỉm cười, “Lúc thanh xuân có một tình cảm chân thành tha thiết, cũng là một điều vô cùng đáng trân trọng. Muốn yêu quý nó, muốn cho nó có kết quả vậy nên sẽ dốc hết toàn lực. Nhưng Mộ Sanh, khi em từ bỏ một vài thứ vì mối tình này, thì em nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, hậu quả của nó em có thể tiếp nhận nổi hay không. Chỉ cần nghĩ đến trong tương lai có khả năng mình sẽ hối hận, thì tốt nhất là đừng làm.”

Tôi sẽ hối hận sao? Tôi tự hỏi lòng mình một cách nhẹ nhàng, sau khi có được đáp án khiến mình yên tâm tôi nghiêm túc nói với cô ấy, “Cô à, em không biết nếu tiếp tục theo đuổi thì tương lai có hối hận hay không, nhưng em biết chắc chắn một điều nếu bây giờ em từ bỏ, thì em nhất định sẽ hối hận.”

Tân Đường ngày nào cũng gọi điện thoại cho tôi, có một lần bởi vì đang học tiết tự học buổi tối, cho nên tôi không nghe thấy có điện thoại tới, vì vậy hắn cảm thấy sẽ làm phiền tôi học, thế là đã sửa lại phương thức liên hệ thành gửi tin nhắn, tôi cũng thích phương pháp liên lạc bằng văn tự này hơn. Sau đó, vào những ngày nghỉ, chúng tôi đều ngồi nhắn tin suốt cả một ngày, thậm chí cũng không gọi điện thoại nữa.


Bây giờ suy nghĩ lại một chút, lúc đó đã nói những gì? Nếu không phải cái điện thoại di động kia của tôi đã bị hỏng rồi, thì tôi còn có thể kể lại cho bạn nghe tất cả những gì mà lúc đó tôi nói như lòng bàn tay. Nhưng bạn nhất định sẽ cảm thấy không có gì thú vị, bởi vì đó đều là những việc rất nhỏ nhặt thường ngày. Nhưng mà chính là nhờ những dòng chữ ấm áp đó đã thấm vào lòng tôi, từng chút từng chút một, giúp tôi chống đỡ những khổ sở của kiếp sống học lại và thi lại.

Sau khi có điểm thi đại học, tôi đến trường đăng ký nguyện vọng xong là lập tức mua vé xe lửa đến thành phố chỗ hắn ở.

Đoạn đường di chuyển rất xa, khi đến nơi sẽ là buổi tối, tôi vô cùng mệt mỏi lại không ngủ được, nên phải lấy điện thoại di động ra bắt đầu xem lại lịch sử trò chuyện giữa tôi và Tân Đường.

Tớ gửi cho cậu một hộp hạch đào, nhớ nhận đó.

Lại là hạch đào sao? Anh hai ơi, tớ đâu cần bổ não chứ.

Sao lại không cần? Cậu cần phải đại bổ, còn có một thùng thức ăn vặt nữa cho cậu dùng để nhấm nháp.

Có que cay không?

Không có. Cậu ăn ít que cay thôi cho tớ!

······

Tin nhắn cuối cùng là hắn hỏi về thành tích thi của tôi, liên tiếp gửi hơn 10 tin, tôi không có trả lời, bởi vì muốn giáp mặt nói với hắn.

Nửa năm đầu khi vào đại học thì Tân Đường ở trong ký túc xá, sau đó phòng thuê của anh họ hắn Lưu Đại Xuyên có chỗ trống, liền cho hắn ở. Sau khi tôi xuống xe lửa thì dựa theo địa chỉ đó mà tìm tới, trước khi gõ cửa âm thầm hít vào một hơi, cõi lòng tràn ngập chờ mong người mình muốn gặp ra mở cửa. (Editor: tui thề, lúc tui đọc đoạn này hồi hộp vl, sợ nu9 của tui lại phát hiện có con tiểu tam nào trong phòng anh ý, hoặc anh ý đi chơi với con nu8 nào rồi...)

Kết quả là một lúc lâu cũng không thấy có động tĩnh gì, tôi nhìn lại đồng hồ thấy bây giờ còn chưa tới 8 sáng. Có lẽ là không có tiết học sớm như vậy.

Một lát sau, căn phòng bên cạnh ló ra một cái đầu rối bời, một nam sinh có vóc dáng cao ráo, đôi mắt híp lại hỏi, “Cô tìm ai?”

Xem ra là tiếng đập cửa của tôi đã làm quấy rầy đến người khác, tôi vừa chuẩn bị xin lỗi, thì cậu ta lại hình như đột nhiên trở nên tỉnh táo, đẩy cửa phòng bước ra, rồi mở to hai mắt nhìn tôi chằm chằm, rồi nói “Cô, cô là bạn gái Tân ca đúng không, cô tới tìm Tân ca hả?”

“A, đúng vậy.” Tôi không biết làm thế nào để phản bác lại “Hình như cậu ấy không có ở nhà, cậu có biết cậu ấy đi đâu không?”

“Không biết nữa, lần trước Tân ca có nói bạn gái cậu ấy thi đại học sắp có kết quả rồi, lo lắng muốn chết. Giờ này còn sớm chắc là cậu ấy đã đi chạy bộ rồi. Ôi, chị Tân, cô đừng lo lắng, tôi có chìa khóa dự phòng của phòng bên này, tạm thời giữ giùm cho cậu ấy, bây giờ đưa cho cô này.”


Chị, chị Tân? Tôi bị cách gọi của anh chàng này làm cho dở khóc dở cười, nhìn thấy cậu ta lại tung tăng nhảy nhót chạy vào trong phòng, một lát sau đã cầm theo một cái chìa khóa nhỏ màu bạc đưa cho tôi mở cửa, cậu ta cười nói, “Đây là chỗ Tân ca ở. Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là An Viêm, chữ An trong an tâm, chữ Viêm trong nóng bức.”

“Chào cậu, tôi là Trần Mộ Sanh.”

“Tôi biết mà.” Hắn hi hi cười ngây ngốc.

Lúc này tôi mới đánh giá anh chàng này, tứ chi gầy yếu, mặt mày thanh tú, cười rộ lên bộ dáng rất hời hợt.

“Chị Tân à, vậy cô cứ ở đây chờ đi, có thể gọi điện thoại cho Tân ca, tôi bảo đảm cậu ấy sẽ vui vẻ đến chết. Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“Ừ, được, cảm ơn cậu.”

Tôi vừa lấy điện thoại di động ra thì Tân Đường cũng đã gọi tới, thật là tâm hữu linh tê, đầu dây bên này tôi vừa mới alo một tiếng, thì Tân Đường bên kia đã sốt ruột hỏi, “Trần Mộ Sanh, cậu đi đâu vậy? Cậu không ở nhà sao?”

“Tớ, tớ đương nhiên là không ở nhà."

“Vậy cậu ở đâu, tớ đến gặp cậu.”

Tôi à một tiếng, “Không phải là cậu đã về nhà rồi chứ?”

Tân Đường nói, “Cậu không trả lời tin nhắn, tớ cho rằng cuộc thi không tốt cho nên không vui, bây giờ cậu đang ở đâu?”

“Tớ,” Tôi nhìn vách tường bốn phía, ậm ừ nói, “Tớ ở phòng...thuê...chỗ cậu học đại học.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Tôi một tay ôm mặt, sớm biết như vậy thì không cần chơi trò tạo bất ngờ gì, không ai có thể nghĩ rằng hai người chúng tôi trong lúc hưng phấn lại chạy về hai hướng ngược chiều, kết quả là thành công bỏ lỡ nhau, nghĩ lại đột nhiên cảm thấy rất ngu đần.

Tân Đường thở dài một tiếng, “Vậy cậu làm sao mà vào được? Hay là bây giờ vẫn còn đang đứng bên ngoài chờ?”

“Anh bạn tên là An Viêm của cậu đã cho tớ mượn chìa khóa.” Tôi nhỏ giọng nói.

“Vào bên trong thì được rồi, cậu có đói bụng không? Trong phòng tớ có đồ ăn vặt, nhưng mà trước hết cậu cứ nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối tớ sẽ bảo An Viêm đưa cậu đi ăn.”

“Không cần đâu, tớ có thể tự ra ngoài ăn mà, tớ đâu phải là đứa con nít.”

“Đúng rồi, cậu có muốn tìm mấy người Khanh Ngữ không, tuy bọn họ đều ở ký túc xá nhưng có thể bảo cô ấy và Đại Hoa đến chơi với cậu.”


“Tớ, tớ sợ bọn họ cười tớ.” Tôi cắn ngón cái của mình, nghĩ đến Đại Hoa và Khanh Ngữ sẽ cười nhạo, trong lòng liền cảm thấy chột dạ.

Tân Đường lại cười, “Được rồi, tớ không cười cậu, hai chúng ta đều rất ngốc. Vậy cậu cứ chờ đó ngây ngốc đi, chờ tớ về nhà.”

Chờ tớ về nhà? Câu này, sao vừa nghe qua lại có nhiều sự liên tưởng như vậy?

Tôi ừ một tiếng, lại nói, “Cậu cũng quá mệt mỏi rồi, cứ ở nhà nghỉ ngơi một đêm đi.”

“Không sao đâu. May mắn là tớ vẫn chưa về tới nhà, nếu không chắc chắn sẽ bị ba mẹ càm ràm cho xem. Cậu nghỉ ngơi trước đi, tớ đón chuyến xe sớm nhất, sáng ngày mai là có thể đến nơi rồi.”

“Được.” Tôi nhẹ giọng nói, “Vậy cậu chú ý an toàn cho mình.”

Cơn buồn ngủ đánh úp lại, tôi nằm trên sofa ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt ra thì trời đã nhá nhem tối!

Sau khi rửa mặt qua loa chuẩn bị ra ngoài kiếm gì đó ăn tối, tôi vừa mở cửa thì đã nhìn thấy An Viêm cầm một cái túi quay về, cười tủm tỉm đưa một hộp trong túi đó cho tôi, “Tân ca bảo tôi mua, sushi nhà hàng này là ăn ngon nhất đấy.”

“Thực ra tôi có thể tự mình ra ngoài ăn mà, như vậy phiền cậu quá.”

“Không cần khách sáo với tôi đâu chị Tân. Tân ca đã giúp tôi rất nhiều, tôi còn không biết làm cách nào để báo đáp cậu ấy đấy.”

Tôi còn định hỏi thêm, nhưng nghĩ lại vẫn là chờ xong việc rồi hỏi Tân Đường tốt hơn, vì thế nhận lấy sushi xong tôi lại nói, “Sau này cậu cứ gọi tên tôi là được rồi, gọi chị Tân nghe cứ lạ lạ thế nào ấy.”

“Vậy không được đâu, kêu tên rất không lễ phép đó.” Vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, “Chị Tân vào phòng ăn cơm đi, tôi cũng về phòng đây.”

“À, cảm ơn cậu.”

“Đừng khách sáo, chị Tân ngủ ngon!"

Tôi...

Bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, cho nên buổi tối làm thế nào cũng không ngủ được. Tôi ở trong phòng Tân Đường đi qua đi lại, căn phòng này được chia làm hai gian, trang trí đơn giản, đồ đạc của Tân Đường càng là ít đến đáng thương. Chỉ có tủ lạnh là nhét đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, thằng nhãi này còn biết tự nấu cơm sao?

Lúc rạng sáng, khoảng hai giờ, tôi mới nằm trên giường chợp mắt một chút, không biết bao lâu sau lại tỉnh, nhìn xem đồng hồ, mới chỉ hơn năm giờ một chút. Cửa sổ chiếu xuyên qua một sợi ánh sáng, tôi lại không buồn ngủ, liền ăn mặc chỉnh tề rồi ra cửa.

Hôm nay có sương mù, khắp nơi đều là một mảnh mênh mông trắng xóa, dường như bởi vì đám sương mù này, mà tốc độ tỉnh giấc của thành phố cũng chậm hơn. Tôi đi dọc theo con phố, ăn bữa sáng ven đường, rồi lại đến cửa hàng hoa quả mở cửa sớm mua khóm và nho.

Quay về chỗ trọ của Tân Đường, tôi nhét hết trái cây vào tủ lạnh, kéo bức màn ra, lúc này chỉ còn lại một chút sương mờ, người đi trên đường đã bắt đầu nhiều hơn, trong đó có một bóng hình quen thuộc, khiến cho khóe miệng tôi không thể ngăn được nhoẻn lên cười.

Hắn cũng bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên phía cửa sổ bên này, nhìn thấy tôi, hai người nhìn nhau cười. Trong nháy mắt, đám sương mù tiêu tán, tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu lên trên người hắn, tất cả mọi sự tươi đẹp trên thế gian này đều không còn là gì so với hắn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.