Thanh Xuân Thân Ái

Chương 42: C42: Chương 42



Hôm sau lúc tôi tỉnh lại thì Tân Đường đã ở trong bếp làm bữa sáng, tôi duỗi tay qua “Cậu xem đi, cậu xem đi, buổi tối có muỗi nè, cắn đến mức tớ không ngủ được.”

Hắn nhìn kỹ mấy lần, “Sao trước đây tớ không cảm thấy có muỗi vậy.”

“Bởi vì máu của tớ ngọt cho nên muỗi thích.”

“Xem ra tối nay phải đi mua nhang muỗi.”

Hắn dọn bữa sáng ra bàn, rót một ly sữa bò cho tôi. Tôi ôm ly sữa bò nhìn hắn, “So với nhang muỗi tớ nghĩ rằng có một thứ khác tốt hơn.”

“Cái gì?”

“Cái màn giường, chính là cái mùng đó.”

Tân Đường nhíu mày, “Đàn ông con trai sử dụng màn giường thì rất là kỳ lạ đó, không chịu đâu.”

“Thì cứ mua một cái đi. Tớ ngủ là phải có màn giường. Cậu cũng biết nhà tớ lúc nào cũng có mà.”

Căn phòng Tân Đường vốn là trống rỗng không có gì cả, có thể nhân cơ hội này mua thêm một chút đồ đạc về bày biện và trang trí. Tôi trong lòng chỉ nghĩ đến làm cách nào cho hắn đồng ý hoàn toàn, không hề nghĩ tới giọng điệu của mình lúc này chính là một loại... làm nũng.

Tân Đường ngơ ngác nhìn tôi một chút, lại bưng sữa lên, ánh mắt né tránh, “Khụ, nếu cậu thích thì cứ gắn đi.”

“OK.” Tôi đắc ý cười, “Khi nào tớ đi rồi thì cậu có thể gỡ xuống.”

Hắn chìu chuộng cười cười, lấy sandwich đưa cho tôi, “Vậy bây giờ chuẩn bị đi đâu chơi? Cái màn giường kia ngày mai tớ đưa cậu đi mua, hôm nay tớ có tiết học.”

“Không cần đâu, tớ tự mình đi chơi là được rồi, cậu cứ đi học cho tốt đi.”

Hắn không đồng ý, “Cậu không quen thuộc đối với chỗ này, tốt nhất vẫn là tớ đi với cậu. Ôi hay là chúng ta đi học cùng đi.”

Tôi cũng có chút động lòng, uống một hộp sữa bò rồi lại nghĩ trước tiên có thể đến đại học C nhìn xem nó như thế nào thì cũng không tệ.

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Tân Đường đã cúi người lại, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng cho tôi “Dính lên miệng rồi nè.”


Tôi bị hành động của hắn làm có chút mờ mịt, một hồi lâu mới phản ứng lại được, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi có đúng không...Không đúng phải không? Nhưng chúng tôi hình như chưa từng nói rõ ràng với nhau. Hắn thấy hai mắt tôi nhìn đâm đâm vào mặt mình thì có chút xấu hổ, “Cậu...Cậu đang nghĩ gì vậy?”

“Không có,” Tôi nghĩ đến một cái cớ hoàn mỹ, “À, chắc là tớ không thể cùng cậu đến trường được đâu, lỡ như đụng phải bọn Khanh Ngữ thì phải làm sao bây giờ.”

“Đúng rồi. Nhưng mà tớ nghĩ là nên dứt khoát nói thẳng với bọn họ đi.”

“Không được, bọn họ nhất định sẽ cười chết tớ.”

Lúc trở về phòng thay quần áo, tôi còn đang suy nghĩ xem có nên xác định mối quan hệ rõ ràng với Tân Đường hay không, ngày hôm qua hắn phong trần mệt mỏi trở về, tôi vừa mở cửa đã bị hắn ôm chặt lấy, cả người cũng sắp không thở nổi thì hắn mới chậm rãi hỏi, “Trần Mộ Sanh, cậu có thi đậu không?”

Thằng nhóc này thế mà lại đi lo lắng cho thực lực của tôi à, tôi cố ý trêu hắn, “Cậu nghĩ sao?”

“Tớ, tớ không thể xác định được, cậu rốt cuộc là có đậu không vậy.” Hắn buông tôi ra, sắc mặt khẩn trương hỏi.

“Ừ, đậu.” Tôi mỉm cười gật đầu.

Sau đó thì sao? Sau đó thì không có gì nữa. Tân Đường thật sự quá mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ mất, khi tôi thức dậy thì đã là tình cảnh của sáng hôm nay.

Tôi thay quần áo xong lại nhìn chính mình trong gương “Vậy nên vẫn chưa xác định được sao?”

Sau khi ra ngoài thì Tân Đường cũng đã thay quần áo xong, khoác cặp sách trên lưng “Đường đến trung tâm mua sắm và đến trường là thuận đường đó, chúng ta cùng đi.”

“À à, được.”

Hắn khóa cửa xong lại đưa tay về phía tôi, tôi cho rằng hắn định cho mình gì đó cho nên cũng đưa tay ra, không ngờ là hắn lại đột nhiên nắm lấy tay tôi, “Là muốn nắm tay đó, đồ ngốc.”

Tôi cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay kia, vì thế không tự chủ được cười một cách ngây ngô, ừ thì đã xác định rồi đó.

Đúng lúc đó thì An Viêm ở cách vách cũng đi ra cửa, cậu ta nhìn thấy chúng tôi thì khoa trương cảm thán, “Wow, cứ giống y như một đôi vợ chồng mới cưới vậy, chị Tân, cô cần phải đối xử tốt với anh của tôi đó, trong lòng cậu ta chỉ chứa được một mình cô thôi.”

“Thằng nhãi ranh như cậu, sao lại nói nhiều thế hả.” Tân Đường giả vờ muốn đánh hắn.

Tôi lại hiếm khi thoải mái đồng ý “Biết rồi, tôi sẽ đối xử với anh ấy thật tốt.”


Tân Đường nhìn tôi, khóe miệng cong một nụ cười dịu dàng, lại thuận thế ôm tôi vào lòng, An Viêm lại kêu lên, “Thật là chịu không nổi hai người, mới sáng sớm tinh mơ đã đả kích tôi như vậy, chắc là tôi phải nhanh chóng tìm bạn gái thôi.”

Lúc ngồi trên xe buýt, tôi muốn xem lại một chút có mang theo điện thoại di động trong túi hay không, Tân Đường vẫn cứ túm lấy tay tôi không bỏ, tôi cảm thấy buồn cười, “Cậu buông ra trước đi, tớ chỉ tìm xem có cái điện thoại trong này hay không thôi mà.”

“Tìm cái gì, cứ để tớ tìm cho.” Hắn lại thò người qua, “Yên tâm, điện thoại vẫn ở trong này.”

Tôi vừa định hỏi cậu làm sao mà biết được, nhưng lại sợ hắn kiêu ngạo lên, cho nên đành nhịn xuống.

“Đúng rồi, cậu và An Viêm quen nhau như thế nào vậy? Cậu ta có vẻ thân thiết với cậu như vậy, còn luôn miệng gọi Tân ca, Tân ca.”

“Cậu ta sao? À, có một thời gian cậu ấy đi làm thêm ở ngoài gặp được ông chủ xấu xa, không trả tiền công cho cậu ấy, kết quả là không trả nổi tiền thuê nhà, cho nên suýt chút nữa là bị đuổi ra ngoài. Cũng may là lúc đó tớ có một chút tiền, vì vậy đã trả 2 tháng tiền nhà giúp cậu ấy, vốn dĩ cũng không trông cậy cậu ấy trả lại, nhưng không ngờ rằng không những cậu ấy trả tiền cho tớ, mà còn một hai phải mời tớ ăn cơm. Đúng rồi, cậu ấy còn có mơ ước trở thành họa sĩ vẽ truyện tranh đó, ở trong phòng chỗ nào cũng dán đầy những bức tranh cậu ấy vẽ.”

“Thật là lợi hại, nhưng mà làm họa sĩ vẽ truyện tranh thì rất vất vả. Cậu cũng thật may mắn, gặp được người tốt như An Viêm. Nếu như gặp phải một tên vô lại, cứ suốt ngày quấn lấy cậu xin tiền thì phải làm sao?”

“Tớ đâu có ngốc, thấy cậu ấy cũng khó khăn cho nên mới giúp một chút thôi. Dù gì cũng đã là hàng xóm một khoảng thời gian rồi, thằng nhóc đó ngày nào cũng thức khuya dậy sớm, làm việc rất vất vả mà lại không được tiền công gì thật là rất tội nghiệp.”

“Còn gọi người ta là thằng nhóc, cậu ta thoạt nhìn cũng chỉ nhỏ hơn cậu một hai tuổi thôi đó.”

“Nhỏ hơn một ngày thì cũng là nhỏ.”

Sau khi mua màn giường trở về, gắn lên xong xuôi, tôi cảm thấy rất hài lòng, nhưng có một vấn đề nhỏ, là tôi nghĩ nếu Tân Đường nhìn thấy hẳn là sẽ không ổn rồi.

“Trần Mộ Sanh, đây là cái gì hả?!”

Hắn chỉ vào cái màn giường hồng nhạt, phong cách công chúa hoa lệ, bên ngoài còn che một lớp ren trắng, lớp ngoài thì còn có in hình mấy con thỏ rất đáng yêu, ngay cả ngón tay đang chỉ cũng run rẩy, “Cậu, cậu không thể mua một cái có phong cách trung tính hay sao?”

Tôi giơ hai tay lên, “Bình tĩnh bình tĩnh, nghe tớ giải thích đã. Cậu cũng biết ở bên ngoài cửa hàng có rất nhiều mẫu mã, hai mắt của tớ cũng hoa lên, hơn nữa nhân viên tiếp thị mua sắm kia, cô ấy vẫn luôn đi theo phía sau tớ. Tớ bị làm phiền muốn chết, cho nên đành phải tùy tiện lấy một cái thôi, nhưng mà sau khi ra khỏi cửa hàng, thì tớ mới nhớ là đã mua sai rồi.”

Trong khi sự thật là khi tôi vừa đi vào trong cửa hàng thì đã nhìn trúng cái này ngay, rất có khí thế nói với nhân viên tiếp thị là “Tôi nhất định phải mua cái này.”

Sau đó mua xong tôi lại còn thoải mái đi ăn KFC nữa.


Tân Đường gật đầu, “Mua nhầm cũng không sao đâu, mua nhầm thì có thể đổi mà, bây giờ, ngay bây giờ, chúng ta đến cửa hàng đổi bộ khác.”

“Không được không được, cái này không cho đổi!”

Tôi che trước mặt hắn, hắn vóc dáng cao, duỗi tay ra là có thể kéo cái màn giường xuống, tôi nóng nảy, muốn ngăn lại động tác của hắn, nhưng tôi nhảy lên cũng không với tới tay hắn, không có biện pháp nào chỉ có thể dùng trí, tôi ôm eo hắn, không ngờ hắn lại đột nhiên chúi về phía trước, tôi bị mất thăng bằng, hai người cùng té ngã xuống giường.

Cũng may là nệm đủ mềm, nếu không cả người tôi chắc là sẽ bị đè đến hộc máu ra.

Tôi còn chưa kịp vui vẻ vì kế hoạch của mình đã thành công thì, lại phát hiện Tân Đường ánh mắt nặng nề nhìn tôi, tôi lúc này mới phát hiện, tư thế như thế này là mờ ám biết bao nhiêu! Hơn nữa tay của tôi còn đang ôm chặt hắn, mới vừa định buông ra, Tân Đường lại đột nhiên bắt lấy tay tôi, hắn nhẹ giọng hỏi, “Cậu thật sự thích cái màn này hả?”

“Ừ.”

“Cậu có thể giữ nó lại cũng được, nhưng mà điều kiện là..."

“Là gì?”

Tay hắn chậm rãi vuốt má tôi, khuôn mặt cười gian trá, “Điều kiện là, em dọn đến sống cùng với anh.”

Nhiệt độ trên mặt tôi lập tức bạo phát, vô cùng nóng rát, không biết lấy sức lực từ đâu, tôi đẩy hắn ra rồi ngồi dậy, “Anh, anh là đồ háo sắc!”

Tân Đường có vẻ rất oan ức, “Anh sao lại háo sắc được, là em kéo ngã anh mà.”

“Em, em chỉ muốn anh giữ lại cái màn.”

“Anh đâu có nói là sẽ không giữ đâu, bây giờ không phải là đang bàn bạc điều kiện hay sao, hơn nữa chỉ là sống chung thôi mà, Trần Mộ Sanh, trong đầu em đang nghĩ cái gì vậy?”

“Em, em...”

Tôi nhất thời nhận lời, đột nhiên lúc đó điện thoại di động lại reo lên, là ba của tôi, ông ấy vui mừng hớn hở nói ở đầu dây bên kia rằng, “Mộ Sanh, hôm nay con về nhà nhé, ba đã đặt vé xe lửa cho con rồi.”

“Ba đặt vé xe lửa làm gì?”

“Lúc trước con đã hứa với ba, con ra ngoài chơi mấy ngày, sau đó sẽ cùng ba và dì Hoàng đi du lịch mà.”

Tôi đã nhớ ra rồi, dì Hoàng là đối tượng mà cô tôi giới thiệu cho ba. Tôi cũng đã gặp qua một lần, con người dì ấy rất dịu dàng, ba tôi cũng rất thích dì ấy, chỉ là ông ấy lại không phải là người có khả năng biểu đạt tình cảm tốt, mấy lần trước hai người bọn họ gặp mặt đều rất ngại ngùng, tôi nhìn thấy mà sốt ruột. Lúc đầu tôi cũng rất sợ ba tôi sẽ tái hôn, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ cần ông ấy hạnh phúc thì được rồi, hơn nữa cũng hiếm khi tìm được người mà tôi cũng thích như dì Hoàng, cho nên tôi đã chủ động đề nghị, nếu có yêu cầu gì thì tôi cũng có thể giúp đỡ.

Kế hoạch của ba và dì Hoàng là đi Hoàng Sơn du lịch mấy ngày, ba muốn tôi cùng đi chung với nhau, để có thể tự nhiên hơn một chút. Lúc ông ấy đưa ra yêu cầu này, thì toàn bộ đầu óc của tôi đều nghỉ làm thế nào đi gặp Tân Đường, cho nên trong lúc chưa kịp nghe rõ ông ấy nói gì thì đã hứa hẹn một cách bừa bãi.

Không ngờ rằng tôi lại tự đào một cái hố chôn mình.


Ba ba có chút thất vọng hỏi, “Sao vậy, con cũng chưa về à? Nếu muốn chơi thêm với bạn mấy ngày thì ba lại hẹn dì ấy lần khác cũng được.”

Tôi nhìn Tân Đường một chút, gật đầu nói, “Không sao, hôm nay con về.”

Thái độ của Tân Đường đã không thể dùng từ ũ rũ để hình dung nữa, hắn không nói một lời, xách ba lô của tôi ra, vượt qua tôi đi về phía trước, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên tôi gần như là phải cất bước chạy theo, thì mới có thể đuổi kịp.

Lúc tới nhà chờ xe lửa, tôi rốt cuộc nhịn không được lại kéo góc áo hắn, “Tân Đường, Tân Đường?”

Hắn không thèm để ý tới tôi.

Tôi tựa đầu vào sau lưng hắn, dụi dụi liên tục “Đừng giận, được không? Thật sự là em đã quên mình hứa với ba cái gì, lúc đó em chỉ một lòng nghĩ tới đến đây gặp anh, cho nên căn bản là không nghe rõ ông ấy nói gì. ”

Hắn đột nhiên xoay người, tôi còn chưa kịp đứng vững, thiếu chút nữa thì lại đụng phải hắn, một tay hắn đưa ra đỡ lấy tôi, trong lúc tôi còn đang choáng váng thì hắn đã cúi đầu hôn lên môi tôi.

Quả thực tôi đã sợ ngây người, một luồng điện tê tê dại dại xuyên qua tứ chi, tôi gần như không thể đứng yên được, Tân Đường một bàn tay rất nhanh liền đỡ lấy hông tôi, môi hắn rời khỏi tôi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm giống như là muốn nhìn thẳng vào đáy lòng tôi vậy.

Hắn như vậy rất xa lạ làm tôi có chút sợ hãi, tôi nhịn không được nhẹ nhàng gọi hắn, “Tân Đường?”

Không ngờ môi hắn lại lần nữa đặt xuống, ba lô của tôi có lẽ là đã bị hắn ném xuống đất bởi vì hai tay của hắn đều đang bấu chặt lấy eo tôi, tôi hoàn toàn ở vào thế bị động, bộ não lại thêm một hồi choáng váng, quả thật không biết nên làm gì bây giờ. Một lát sau, tôi mới tỉnh táo lại ít nhiều, hai tay chậm rãi vòng lên cổ hắn.

Đây là một nụ hôn rất dài, trong lúc đó, nhiều thời điểm, tôi đã cho rằng mình sẽ chết vì không thở được, Tân Đường vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, “Hít thở, hít thở, phải nhớ hít thở, biết chưa đồ ngốc.”

“Sao anh lại thành thạo như vậy hả?” Tôi trừng mắt với hắn, “Không phải là anh đã từng luyện tập với người khác rồi chứ?”

“Anh không cần thầy dạy cũng hiểu.” Hắn vỗ vào ót tôi một cái “Không quay về nữa hả?”

“À à, về chứ, về chứ.”

Tôi vừa định xách cái ba lô của mình lên, thì hắn lại chỉ chỉ mặt mình, “Đưa chi phí ăn ở đi.”

Có người sao có thể trở nên hư hỏng nhanh như vậy, tôi có cảm giác tôi không còn theo kịp tốc độ này của sao Tân Đường rồi, đành phải mặt mũi ngại ngùng hôn lên má trái của hắn, hắn lại sờ đầu tôi như sờ đầu một con chó con “Phải nhớ anh đó, biết chưa.”

Xe lửa chuyển động, hình bóng Tân Đường dần dần khuất xa. Tôi lấy kính ra soi lên mặt, vẫn còn đỏ như mông khỉ.

Nhưng mà đôi tay áp lên mặt, nhiệt độ này là nụ hôn đầu tiên đó.

Bên ngoài cửa sổ xe cảnh vật nhạt nhẽo lúc trước, cũng đã sinh động thú vị hơn rất nhiều...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.