Thanh Xuân Tươi Đẹp – Ly Tuyết Diên

Chương 3



Có lẽ biểu hiện của Sở Hàn quá rõ ràng, và cũng vì những lần tỏ tình thất bại lúc trước của anh khiến Cao Nhã Tĩnh đề cao cảnh giác nên hành động lần này của anh không làm cô thấy kinh ngạc, mà còn nằm trong dự liệu của cô. Nhưng Cao Nhã Tĩnh vẫn không hiểu vì sao Sở Hàn lại thích cô.

“Cao Nhã Tĩnh, anh thích em! Em có bằng lòng làm bạn gái của anh không?”

Khi Sở Hàn đứng dưới ký túc xá nói to những lời này, Cao Nhã Tĩnh không thể phủ nhận trái tim của mình đập thình thịch, không hề giống như khi nghe anh nói hai chữ “bạn gái” vào lần trước. Lúc này, cô không thể lừa mình dối người được nữa.

Cao Nhã Tĩnh lấy điện thoại gọi cho Sở Hàn. Nhận được cuộc gọi của cô, mắt Sở Hàn như dại ra, rồi ngay lập tức phát sáng, nhưng…

“Cậu bị ngốc hả? Thổ lộ ở ký túc xá nữ? Tôi không muốn làm tiêu điểm để người ta giải trí đâu. Bây giờ, ngay lúc này, lập tức biến đi!!!”

Bàn tay cầm điện thoại của Sở Hàn cứng đờ, đôi mắt dưới hàng mi dài tối đi, môi mím chặt, ánh trời chiều xuyên qua tán lá tạo thành những vệt nắng loang lổ trên người anh. Dưới trời hè, cơ thể cao lớn bỗng chốc tạo cảm giác tịch liêu.

Cao Nhã Tĩnh ở trên phòng nhìn xuống, đôi tay vô thức nắm chặt điện thoại, sau đó điện thoại bỗng bị Tôn Mông giành lấy: “Tớ nói này, cậu ăn nói cũng phải tích đức sau này nữa chớ.” Vừa nói vừa đi tới một góc phòng: “Alo, Sở Hàn à, cậu đừng nản chí, ý của Tĩnh Tĩnh không phải như vậy đâu, nó không muốn bị người ta bàn tán. Ai cũng biết xấu hổ mà, cậu tỏ tình trước mặt nhiều người như vậy thì nó phải làm sao? Chẳng lẽ lao xuống hét to “Em đồng ý”? Không thể được… Ây da, Tĩnh Tĩnh, cậu đừng đánh, tớ không nói, không nói nữa… À này, dù sao cậu vẫn còn hy vọng đấy, hẹn gặp nhau ở vườn cây, quán cà phê hay đâu đó cũng được, tôi đặt niềm tin vào cậu!” Cũng may là nói xong trước khi bị giành lại điện thoại.

Dưới ký túc xá, Sở Hàn khẽ mỉm cười, không thèm quan tâm những ánh mắt tò mò hướng về phía mình, anh xoay người bỏ chạy. Quần chúng xung quanh tỏ ra khó hiểu, khinh thường, ngạc nhiên cùng với bác gái quản lý ký túc xá đang cầm cây chổi phóng tới… Anh đều xem như không thấy.

Một tuần sau, trên forum lớn nhất trường đại học B đã tràn lan tin nam thần tỏ tình với nữ thần ở ký túc xá nữ, nam thần và nữ thần hẹn hò. Trong khi quần chúng vẫn còn xôn xao thì Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh đang ngồi trong rạp chiếu phim.

“Nhã Tĩnh, bỏng nè.”

“???” Nhìn hộp bỏng của người khác, “Sao không giống?”

“Ặc, ở gần đây bán hết rồi.” Đang nói thì một đôi tình nhân ôm bỏng đi vào rạp.

“…”

“Được rồi, là do bỏng ở đây không ngon nên anh đi chỗ khác mua.”

Cao Nhã Tĩnh háu ăn nhất thời đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra không có gì: “Ừm, anh mau ngồi xuống đi, đừng che mất tầm nhìn của người khác.”

“Ừ.” Nếu hỏi ai xem bạn gái là trời, nói một là một, chỉ hướng đông tuyệt không dám đi hướng tây thì người đó chính là Sở Hàn.

Lần hẹn hò thứ hai, Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh ngồi ở quán ăn vừa ăn vừa… nói về “lý tưởng”.

“Nhã Tĩnh, em có chuyện gì muốn làm hay nơi nào muốn đi không?”

“Ừm, em muốn ăn hết món ngon trong thiên hạ và đến núi Anpơ!” Cao Nhã Tĩnh chí khí ngất trời.

Sở Hàn cười cưng chiều: “Được, anh đi cùng em!”

Đằng sau một chậu hoa…

“Wow wow wow, chị dâu lợi hại quá, Lão Đại cứng như thép mà cũng phải tan chảy.”

“Còn phải nói à? Mấy ngày nay tớ chỉ gặp cậu ta ở ký túc xá và trên lớp, thời gian còn lại đều dính lấy chị dâu. Hừ, hôm nay mới túm được cậu ta!”

Đúng vậy, hai người này chính là Tiêu Viêm và Lý Diệp đã bị Sở Hàn cho vào lãng quên.

“Xin hỏi hai anh cần gì?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên làm hai người giật mình, suýt nữa là đụng ngã chậu hoa.

“Ặc, không có, không có gì.” Lý Diệp khoát tay nói.

Nhưng Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh đã nhìn sang bên này: “Hả? Sao lại không có gì? Bây giờ Lý Diệp cần phải ăn nhiều để phát triển chiều cao chứ.” Ánh mắt chuyển sang Tiêu Viêm, lộ vẻ hả hê: “À đúng rồi, còn cậu nữa Tiêu Viêm, tớ nhớ chiều nay là hạn nộp luận văn, cậu đã viết chưa?”

Tiêu Viêm: Mình vừa nghe gì nhỉ??? Luận văn!!! Trời ơi, quên mất!!!

Lý Diệp: Quả nhiên Lão Đại dịu dàng chỉ là ảo giác, cậu ta chính là lưỡi dao có độc hàn!!!

Sở Hàn nhìn sang Cao Nhã Tĩnh, mỉm cười: “Nhã Tĩnh, qua bên này ngồi, hai người này là bạn của anh, em đã từng gặp rồi. Người cao hơn là Tiêu Viêm, còn lại là Lý Diệp.”

“Chào chị dâu!”

“Chào chị dâu!”

Hai người đồng thanh chào.

Cao Nhã Tĩnh nhíu mày, chị dâu? Cách xưng hô này là ý của Sở Hàn? Nghĩ vậy, cô quay sang nhìn Sở Hàn, quả nhiên mặt anh tràn đầy sự đắc ý. Cô bất đắc dĩ nhìn Tiêu Viêm và Lý Diệp: “Hai người cứ gọi tôi là Nhã Tĩnh thôi.”

Sở Hàn lập tức mất vui, trừng mắt hai người: Tên đó là để dành cho tớ gọi, hai cậu thử gọi xem?

Hai người lập tức lắc đầu, nói: “Không được, không được đâu.”

Năm thứ tư, sắp tốt nghiệp, Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh đã ở bên nhau được hai năm, là một trong những tấm gương của các cặp tình nhân trong trường. Mặc dù hai người gặp không ít rắc rối, có lỗi lầm, có cãi vã, nhưng những thứ đó cũng chỉ là gia vị của tình yêu mà thôi. Có cặp đôi nào mà luôn thuận buồm xuôi gió đi đến cuối đường? Nhưng vấn đề sau khi tốt nghiệp có lẽ là thử thách lớn nhất của hai người.

“Tiêu Viêm, cậu nói xem Sở Hàn và chị dâu đã tính đến chuyện sau khi tốt nghiệp chưa?” Lý Diệp lo lắng nói.

“Thôi thôi thôi, chuyện của Lão Đại, tự Lão Đại có tính toán.” Tiêu Viêm xem thường.

Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh vẫn quấn quýt lấy nhau, giống như không hề bị ảnh hưởng bởi hai chữ tốt nghiệp. Tất nhiên, cũng chỉ là giống như mà thôi.

“Tĩnh Tĩnh, sắp tốt nghiệp rồi, Sở Hàn nhà cậu có kế hoạch gì không?” Tôn Mông tò mò. Hai năm qua, cô chứng kiến hết thảy con đường tình yêu của cô bạn nên rất mong tình yêu của bạn mình có thể đơm hoa kết trái.

Cao Nhã Tĩnh ngớ ra, lẩm bẩm: “Đúng vậy, sắp tốt nghiệp rồi.”

Thấy Cao Nhã Tĩnh ngẩn người, Tôn Mông ngạc nhiên: “Không phải chứ? Không có kế hoạch gì à?”

“Không phải là không có, nhưng…” Cao Nhã Tĩnh do dự.

“Nhưng cái gì?”

“Ba mẹ của Sở Hàn muốn anh ấy ra nước ngoài học chuyên sâu, còn tớ thì muốn thi nghiên cứu sinh…”

“Hả? Sở Hàn nói thế nào?”

“Anh ấy không muốn ra nước ngoài, nhưng thái độ của ba mẹ anh ấy rất cứng rắn nên tớ cũng không biết sẽ thế nào. Thật ra, lúc bắt đầu hẹn hò, tớ đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng không ngờ thời gian trôi qua nhanh quá.” Hai người nhất thời im lặng…

Ngày tốt nghiệp, trời đầy mây, gió khẽ thổi khiến sự chia ly càng thêm bi thương. Có người chọn ở lại mảnh đất của người yêu, có đôi chia tay trong hòa bình, tất nhiên, cũng có những giọt nước mắt đong đầy.

Sở Hàn đưa Cao Nhã Tĩnh đến vườn cây.

“Sở Hàn.” Sau một hồi lặng im, Cao Nhã Tĩnh lên tiếng.

“Sao thế?” Sở Hàn nhìn Cao Nhã Tĩnh, đôi mắt luôn sáng người nhưng lúc này lại đẫm mình trong mỏi mệt.

Cao Nhã Tĩnh im lặng một chốc rồi mới nói: “Chúng ta… chia…” Chữ “tay” chưa kịp thốt ra miệng đã bị Sở Hàn cắt đứt.

“Không được! Nhã Tĩnh, anh không…”

“Anh nghĩ có thể ư? Em cũng có ba mẹ nên em hiểu mong muốn của ba mẹ anh. Anh phải ra nước ngoài, còn em thì học nghiên cứu sinh, anh nghĩ đi, chúng ta ở hai đất nước, khác biệt về thời gian, khác biệt về hoàn cảnh sống thì sao anh có thể cho rằng chúng ta sẽ không thay đổi, sẽ không yêu người khác?”

“Không đâu!”

“Tất cả mọi chuyện đều không có sự tuyệt đối, bây giờ là thế này nhưng ai biết trước được tương lai sẽ ra sao? Chúng ta cũng đâu thể bảo đảm sẽ không có gì xảy ra, đúng không?”

“Được rồi, nếu em không tin anh, vậy thì chúng ta đánh cược. Đợi em học nghiên cứu sinh xong, anh du học trở về, nếu tình cảm vẫn không thay đổi, suy nghĩ vẫn không thay đổi, thì anh… Anh sẽ mặc đồng phục học sinh mùa hè đến núi Anpơ hát ca khúc mà em thích nhất để tỏ tình một lần nữa!”

“Được.”

***

Hồi ức dừng lại ở đó. Cô gái ngồi trên sofa giật mình, lấy lại tinh thần.

“Theo phóng viên tìm hiểu, chàng trai đang thực hiện cuộc đánh cược năm xưa với bạn gái, điều này chứng minh tình cảm của anh rất sâu đậm…”

Điện thoại vang lên ca khúc “Pháo hoa” của Quang Lương, cô gái cầm điện thoại, nhíu mày, đó là dãy số mà cô đã khắc sâu trong lòng. Cô bắt máy.

“Cao Nhã Tĩnh, anh đã thực hiện cuộc đánh cược của anh. Tình cảm của anh không thay đổi, nhưng suy nghĩ của anh đã thay đổi. Cao Nhã Tĩnh, anh yêu em, cưới anh nhé!”

Giọng nói vừa phát ra từ điện thoại vừa vang lên ở bên kia cánh cửa. Cao Nhã Tĩnh mở cửa, Sở Hàn đang quỳ một gối trước cửa nhà, một tay ôm bó hoa hồng rất lớn, một tay từ từ lấy nhẫn ra. Năm tháng vô tình, nhưng dường như ông trời đã ưu ái cho hai người, để giờ phút này, ánh hoàng hôn chiếu lên người đàn ông, ánh mắt đã nhuộm màu trưởng thành nhưng không mất đi tình yêu say đắm và sự cưng chiều.

“Em đồng ý.”

Ngày 20 tháng 5 năm 2016, tại hôn lễ.

“Nhanh nhanh nhanh, đúng rồi, là cô đấy, mau chuyển cái bàn đi, chú rể sắp vào phòng rồi!” Chính là Tiêu Viêm mặt vẫn dày.

“Đi đi đi, muốn vào phòng phải qua cái bàn này, tiền còn chưa đưa mà đã đòi vào, không có cửa đâu!” Là giọng nói vui vẻ của Tôn Mông.

“Mau để cho người ta vào đi mà, lát nữa tặng cô kẹo cưới nhé, đừng cản đường.” Đây là… không phải là Lý Diệp đâu, mà là một người bạn cùng phòng khác của Sở Hàn.

“Oh my God! Tôi vừa nhìn thấy vợ của Han, đẹp quá!” Đây là bạn nước ngoài của Sở Hàn.

(Han: Tên tiếng Anh của Sở Hàn)

Còn về phần Lý Diệp…

“Này này này, bác tài bác tài bác tài, mong anh nhanh lên một chút. Hây da, sớm biết thế này đã đi bằng trực thăng rồi…” Đúng vậy, trai đẹp đang oán trách chính mình không chịu đi bằng trực thăng bị tài xế khinh bỉ, thầm đoán có phải vừa trốn viện tâm thần này chính là Lý Diệp vừa trở về từ Thái Bình Dương.

Lúc ở Thái Bình Dương, khi nhận được cuộc gọi, Lý Diệp đã ném điện thoại đi. Vì sao à? Vì lúc trước anh ta đùa rằng khi anh ta đi Thái Bình Dương thì hai người sẽ kết hôn, kết quả là đúng thế thật, hại anh ta phải vội vàng vượt Thái Bình Dương để về dự hôn lễ. Ôi chao, không biết nên tự trách mình năm đó miệng quạ đen hay trách mình nổi hứng đi Thái Bình Dương đây!

Lúc Lý Diệp đến nơi, người chủ trì đã bắt đầu.

MC đứng trên sân khấu dong dài một hồi, đến khi ba mẹ của Sở Hàn và Cao Nhã Tĩnh bật khóc mới chịu dừng: “Bây giờ, xin hỏi chú rể Sở Hàn, anh có đồng ý kết hôn cùng cô gái này không? Dù ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc mọi… lý do khác cũng sẽ luôn yêu cô ấy, luôn một lòng một dạ với cô ấy đến cuối đời?”

“Tôi đồng ý.” Sở Hàn cười vui vẻ. Anh nghĩ trong cuộc đời của anh, không có giây phút nào vui vẻ như khoảng khắc này.

“Cô dâu Cao Nhã Tĩnh, cô có đồng ý kết hôn với chàng trai này không? Dù ốm đau hay khỏe mạnh, hoặc mọi… lý do khác cũng sẽ luôn yêu anh ấy, luôn một lòng một dạ với anh ấy đến cuối đời?”

“Tôi đồng ý.” Trước mặt mọi người, Cao Nhã Tĩnh không hề khẩn trương như mọi người nghĩ. Ba chữ “Tôi đồng ý” cứ như là lẽ thường, tất phải xảy ra.

“Mời chú rể và cô dâu trao nhẫn cưới.”

Dưới ánh đèn trắng, khung cảnh ấy rất đẹp, rất thiêng liêng. Tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện, tựa như sợ quấy rầy cảnh tượng ấy. Cao Nhã Tĩnh và Sở Hàn đã trải qua những trận cãi vã, tỏ tình, hẹn hò, bất đồng, chia tay, nhưng cuối cùng là mãi mãi bên nhau. Giờ phút này, cái họ trao không chỉ là nhẫn, mà còn là trái tim của nhau.

Hiện trường hôn lễ vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Điều đó tượng trưng cho sự tán thành, chúc phúc và chờ đợi.

Tôi không biết trong đoạn đường dài đằng đẵng sau này, họ có xa nhau hay không; tôi cũng không biết liệu có phải sau mưa gió của thanh xuân, thứ còn lại chỉ là kỷ niệm hay không; tôi chỉ biết vào lúc này, khoảnh khắc này, dưới bầu trời này, có một đôi tình nhân đoàn tụ. Họ vượt qua thanh xuân, vượt qua thời gian, vượt qua không gian, từ một đôi yêu nhau trở thành người xa lạ, rồi cuối cùng đã trở thành vợ chồng vào ngày hôm nay. Đó là sự tán dương cho lời hứa của họ, và cũng là lời chúc phúc của chúng ta gửi đến họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.