Thanh Xuân Tươi Đẹp​

Chương 21: Một ngày kì lạ



“Quỳnh Anh, bà với Đăng Khoa có chuyện gì vậy? Con gấu bông này là sao?” Ngọc Hân vừa nói vừa liếc nhìn về phía con gấu bông đang nằm trên tay tôi.

“À, không có chuyện gì đâu. Con gấu bông này… con gấu bông này… à, là Đăng Khoa hứa sẽ trả công cho tui vì hôm trước đã giúp cậu ấy một vài việc đó mà.”

Tôi không hiểu tại sao mình lại muốn giấu Ngọc Hân chuyện Đăng Khoa tặng gấu bông cho tôi nhân một dịp đặc biệt như thế này. Có lẽ vì tôi sợ nó sẽ hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Đăng Khoa, và hình như, trong thâm tâm tôi không phải chỉ sợ một mình nó hiểu lầm, mà còn có cả… Đình Huy nữa. Ngọc Hân tất nhiên là không dễ dàng tin tưởng vào lời bịa đặt của tôi rồi, cho nên, nó hỏi lại bằng một giọng hoài nghi:

“Bà giúp cậu ta chuyện gì mà được trả công hậu hĩnh thế? Còn nữa nha, sớm không trả, muộn không trả, lại trả đúng vào ngày hôm nay. Thật kì lạ!”

“Chỉ là một vài chuyện lặt vặt thôi. Tui nói thật mà, bà không tin tui sao?” Tôi cố gắng làm cho giọng nói và vẻ mặt của mình trở nên chân thực nhất có thể.

“Tui dĩ nhiên là tin bà, nhưng mà tui không tin Đăng Khoa!”

“Chuyện này…”

“Thôi được rồi, tha cho bà đó. Cùng lắm là sau này tui sẽ tra khảo Đăng Khoa!”

“Hả?” Tôi tròn mắt lên kinh ngạc vì tuyên bố đó của Ngọc Hân. Hơn ai hết, tôi hiểu nó thuộc tuýp người nói được là sẽ làm được.

“Đùa bà thôi. Bà tưởng tui thích nói chuyện với cậu ta lắm à? Thôi mình về đi, cũng trễ rồi!”

“Ừ, hi hi!”

Tôi không về cùng xe với Ngọc Hân mà là với Đình Huy vì như vậy sẽ thuận đường hơn. Từ lúc tôi lên xe đến giờ cũng được hơn mười phút, nhưng ngoài câu: “Cậu ngồi cẩn thận nhé!” thì Đình Huy chẳng nói gì với tôi nữa cả. Điệu bộ cậu ấy lúc này quả thật là một vẻ hoàn toàn tập trung lái xe. Không phải khi chỉ có hai chúng tôi, cậu ấy luôn có điều phải nói hay sao? Bây giờ thì đúng là lạ thật! Rõ ràng từ sáng sớm cho đến ban nãy, chúng tôi vẫn còn vui vẻ cơ mà? Đình Huy bị làm sao vậy? Hay thật sự, cậu ấy chỉ đang tập trung lái xe? Tôi có nên nói gì với Đình Huy không nhỉ? Trong lúc tôi đang suy nghĩ bâng quơ thì Đình Huy rốt cuộc cũng đã mở lời, đập tan sự lo lắng của tôi:

“Con gấu bông này, thật sự là đồ Đăng Khoa trả công cho cậu sao?”

Đột nhiên Đình Huy hỏi chuyện này khiến tôi thấy hơi bối rối, do đó mà không lập tức trả lời cậu ấy. Tuy nhiên, tôi đã lỡ phóng lao rồi thì đành phải lao theo thôi, vì vậy, tôi sẽ cố giấu chuyện này đến cùng. Mặc khác, như đã nói, trong lòng tôi bỗng dưng xuất hiện một cảm giác, và cảm giác này thôi thúc khiến tôi không hề muốn để Đình Huy biết chuyện này một chút nào. Dường như tôi sợ… cậu ấy sẽ nghĩ sâu xa thêm một điều gì đó nữa.

“Ừ, thật đó. Thật một trăm phần trăm luôn. Ngọc Hân lúc nãy mới hỏi mà. Không lẽ cậu cũng không tin tưởng tôi sao?”

“Không phải là tôi không tin tưởng cậu. Chỉ là…”

“Chỉ là như thế nào?”

“Chỉ là… Thôi, không có gì đâu. Cậu đừng bận tâm nữa!”

Đình Huy lại thế nữa rồi. Dáng vẻ như muốn nói gì đó rồi lại thôi của cậu ấy khiến tôi rất đỗi tò mò. Lúc trước, Đình Huy đã từng nói bởi vì cậu ấy đang chờ đợi cơ hội, phải chăng lần này là tại vì cơ hội vẫn chưa đến sao? Nghĩ được tới đó, tôi bỗng dưng cũng không muốn tiếp tục hỏi Đình Huy về vấn đề này nữa, bởi lẽ tôi biết, dù có hỏi, chắc chắn tôi cũng chẳng nhận được câu trả lời. Nếu muốn nói, Đình Huy tự khắc sẽ chủ động nói cho tôi hay.

Đoạn đường từ Nhà thờ Đức Bà về nhà tôi cũng không xa lắm. Do đó mà chẳng bao lâu sau, tôi đã an toàn về nhà với sự “hộ tống” của Đình Huy. Lúc này đã là mười hai giờ ba mươi phút trưa, bốn người, tôi, Đình Huy, Ngọc Hân và Tuấn Anh đã hẹn nhau vào lúc năm giờ, cho nên, tôi còn tận hơn bốn tiếng để làm việc gì đó mặc dù hiện tại tôi cũng chưa biết là mình phải làm gì. Tuy nhiên, có một chuyện mà đến giờ tôi vẫn chưa nhắc đến, đó là khi vừa về đến nhà, tôi lại nhận được một sự bất ngờ.

Hôm nay có lẽ là một ngày kì lạ nhất đối với tôi kể từ khi tôi vào cấp ba cho đến bây giờ. Sáng sớm, tôi nhận được quà từ Đình Huy. Gần trưa, tôi được Đăng Khoa tặng cho một con gấu bông và giờ thì, mẹ đang nói với tôi rằng, tôi có một bưu phẩm vừa mới được giao cách đây không lâu.

Đó là một chiếc hộp khá to. Và khi tôi mở ra, bên trong xuất hiện một con thỏ nhồi bông dễ thương chiếm gần hết diện tích chiếc hộp, kèm theo là một quyển tiểu thuyết ngôn tình mới xuất bản cách đây vài ngày. Rồi sau khi tôi xem xét kĩ lưỡng một lần nữa, tôi còn thấy một tấm thiệp nhỏ nhắn nhưng tinh tế nằm khuất trong một góc.

Tôi lập tức cầm tấm thiệp lên ngắm nghía bởi vì tôi thực sự hi vọng, nhờ nó mà tôi có thể biết được chủ nhân của bưu phẩm kia là ai. Tôi đoán đây là một người tôi rất quen thuộc bởi vì người này hình như là hiểu tôi rất rõ. Tôi có hai sở thích giống với bất kì một cô gái nào, đó chính là thú nhồi bông và tiểu thuyết ngôn tình. Tuy vậy, rất ít người biết được điều này. Không hiểu người đó cố ý hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà trong bưu phẩm lại vừa vặn có hai thứ ấy. Cho nên, tôi thật sự tò mò muốn biết người này là ai. Nhưng khiến tôi thất vọng rồi, bên trong tấm thiệp chỉ có một dòng chữ được viết bằng tay: “Quỳnh Anh, chúc cậu hai mươi tháng mười vui vẻ!”

Lúc này, mẹ tôi đang đứng bên cạnh. Tôi rõ ràng thấy bà thở phào nhẹ nhõm và tỏ ra vui vẻ khi nhìn dòng chữ ấy mặc dù bà vẫn chưa biết được người gửi đến là ai. Tôi hiểu tâm trạng của bà. Cũng phải thôi! Đột nhiên con gái mình nhận được một bưu phẩm từ một người không rõ tên tuổi và điều quan trọng nhất là, chuyện này từ trước đến nay lại chưa từng xảy ra, thì mẹ tôi không lo lắng mới thực là kì lạ.

“Hoá ra là bạn con à! Làm mẹ lo lắng từ nãy đến giờ! Thật là! Con có biết là ai không?”

“Con cũng không biết nữa mẹ!”

“Nếu vậy thì… mẹ đoán nhé, chắc đây là của một cậu bạn nào đó thích thầm con gái của mẹ rồi. Bây giờ để xem còn ai dám nói là con không có ai để ý nữa không chứ!”

Tôi không muốn phá vỡ hi vọng tốt đẹp nhưng có phần hơi xa vời của mẹ bây giờ nên chọn cách im lặng. Sau khi ăn trưa và dọn dẹp xong, tôi nhanh chóng trốn vào phòng để mẹ không có cơ hội điều tra thêm gì nữa. Đồng thời, tôi cũng muốn có một không gian riêng để bình tĩnh sắp xếp các sự kiện xảy ra từ sáng đến giờ.

Đầu tiên là sự hạnh phúc đến từ món quà mà Đình Huy đã tặng cho tôi. Tôi không lấy gì làm lạ với hành động này của cậu ấy vì dù sao, Đình Huy cũng tặng cho cả tôi lẫn Ngọc Hân mà. Còn Đăng Khoa, tôi cho rằng lời nói của cậu ấy là thật lòng. Đến cậu ấy cũng không biết tại sao lại tặng cho tôi món quà đó thì dù tôi có tài giỏi đến đâu cũng không cách nào đoán được những suy nghĩ của Đăng Khoa. Cho nên, nhìn đi nhìn lại, điều làm tôi hiếu kì nhất hiện tại chính là món quà và tấm thiệp mà tôi vừa nhận được.

Tôi không nhớ nét chữ được viết bằng tay đó là của ai nhưng nó mang lại cho tôi một cảm giác rất quen thuộc. Chỉ có mấy chữ thôi nhưng rõ ràng rất rắn rỏi và phóng khoáng. Và tôi đoán người ấy chắc rất hiểu tôi nên mới biết rõ sở thích của tôi như thế. Một con thỏ nhồi bông thì còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng thêm cả quyển tiểu thuyết ngôn tình mới toanh nữa thì cách giải thích này chẳng còn hợp lí chút nào. Nhưng là ai mới được chứ? Câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi từ lúc đó cho đến buổi chiều, khi Đình Huy đến đón tôi như đã hẹn.

Trong suốt mười tám năm của cuộc đời mình, thật sự là tôi chưa từng hẹn hò với ai bao giờ cả. Khi học cấp hai, cũng có một số bạn nam để ý đến tôi, ví dụ như Minh Hoàng, nhưng vì lúc ấy còn khá nhỏ nên tôi chẳng bao giờ để những chuyện đó trong lòng. Lên cấp ba, thời gian thích hợp nhất để chớm nở một tình yêu đẹp của người thiếu nữ, thì vẻ ngoài của tôi đã chẳng còn nổi bật rồi, vì thế mà cũng không được chú ý nhiều, cho nên càng không được ai theo đuổi. Do đó, mặc dù đã đọc qua khá nhiều quyển tiểu thuyết ngôn tình, nhưng thật tâm trong lòng tôi vẫn chưa bao giờ hiểu được những rung động tình cảm trước một người khác phái là như thế nào. Tuy nhiên, cũng bởi vì đã đọc qua nhiều quyển truyện, nên tôi cũng đã thấy qua rất nhiều những cung bậc cảm xúc trong tình yêu. Và tình huống hiện tại của tôi, hình như cũng giống trong tiểu thuyết vậy. Dù thế, tôi cũng không cho rằng mình là nữ chính ngôn tình, được bao quanh bởi các anh chàng đẹp trai tài giỏi. Tôi khá là thực tế. Tôi biết bản thân không hấp dẫn đến mức người gặp người yêu như Ngọc Hân, nhất là khi đó là những cậu hotboy như Đình Huy và Đăng Khoa. Cho nên, tôi yên tâm với suy nghĩ Đình Huy và Đăng Khoa chỉ xem tôi như một người bạn thân thôi. Và thật vậy, có ai cấm vào Ngày Phụ nữ Việt Nam, người con trai chỉ được tặng hoa cho bạn gái mình mà không được tặng cho bạn thân chứ? Còn về món quà bí ẩn kia, tạm thời tôi nên quên đi là tốt nhất.

Lúc tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ trong phòng thì mẹ ở dưới lầu đã nói vọng lên:

“Quỳnh Anh, các bạn của con đến rồi kìa!”

Tiếng của mẹ kéo tôi trở về với thực tại. Theo phản xạ, tôi nhìn lên đồng hồ, mới bốn giờ ba mươi phút, Đình Huy đến sớm thật đó.

Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân một chút rồi chạy ngay xuống dưới nhà. Vừa đến chân cầu thang, mẹ đã gọi tôi lại hỏi:

“Người đi chơi với con và Ngọc Hân hôm nay là hai đứa nó hả?”

“Dạ phải, có chuyện gì sao mẹ?”

“À, mẹ chỉ hỏi vậy thôi! Một đứa mẹ đã biết rồi, là Đình Huy, còn đứa còn lại là ai thế?”

“Cậu ấy là Tuấn Anh, bạn của Đình Huy đó mẹ! Con cũng mới biết cậu ấy vào sáng nay thôi!”

“Lát nữa con sẽ đi chung với ai vậy? À, ý mẹ là ai chở con thế?”

“Đình Huy sẽ chở con, còn Ngọc Hân đi chung với Tuấn Anh. Mẹ yên tâm đi, tay lái của Đình Huy vững lắm, hơn nữa, cậu ấy còn rất kĩ tính!” Tôi nghĩ rằng mẹ lo lắng cho sự an toàn của tôi. Đây là tâm lí chung của các bậc phụ huynh mà.

“Con bé này, mẹ không phải hỏi vì chuyện đó đâu! Mà thôi con đi đi, hai đứa nó đợi con nãy giờ rồi đấy!”

“Con biết rồi, con đi nha mẹ!”

“Ừ, đi chơi vui vẻ nhé!”

“Hi, tạm biệt mẹ!”

Tôi đã không biết rằng khung cảnh trước cửa nhà tôi có lúc lại đẹp đến như thế, chỉ vì có sự hiện diện của hai người bọn họ, Tuấn Anh và Đình Huy. Hai cậu ấy vẫn giống như mọi ngày, Đình Huy thanh lịch, nhã nhặn, Tuấn Anh thời trang, phong cách. Nhìn họ, tôi đột nhiên nhớ đến một câu thơ trong Truyện Kiều của Nguyễn Du mà tôi đã từng được học: “Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười.” Đặc biệt là Đình Huy, không hiểu sao tôi có cảm giác, cứ mỗi ngày trôi qua là dường như, độ đẹp trai của cậu ấy lại được nâng lên một tầm cao mới.

Xe của Tuấn Anh cũng là một chiếc AirBlade với kiểu dáng giống y như chiếc của Đình Huy, đều là loại mới nhất nhưng màu sắc thì khác hẳn. Nhưng khi người ngoài nhìn vào, bất giác sẽ nghĩ đến việc hai người bọn họ dùng đồ đôi. Mặc dù có vẻ rất khác nhau nhưng sao tôi vẫn luôn thấy, dường như giữa Tuấn Anh và Đình Huy, luôn tồn tại những điểm chung vô hình nào đó.

“Sao các cậu đến sớm vậy?” Tôi vừa chạy ra vừa nói.

“Vì không muốn hai người phải đợi mà!” Đình Huy và Tuấn Anh cùng đáp lời tôi. Nói rồi, họ xoay sang nhìn nhau và tỏ ra là mình rất hiểu ý của đối phương vậy.

“Vậy mình mau đi thôi!” Tôi rất tội lỗi mà buộc lòng phải chen ngang hai người bọn họ.

Không để lỡ nhiều thời gian, tôi nhanh chóng bước lên xe của Đình Huy và ngay sau đó, chúng tôi khởi hành đến nhà của Ngọc Hân. Chúng tôi quyết định sẽ đi xem phim trước, sau đó thì ăn tối, cuối cùng là lê la ở quán trà sữa hay trà chanh “chém gió” gì đó rồi đánh một vòng dạo quanh thành phố lúc về đêm.

Trên đường đi, khi nhìn sang xe của Tuấn Anh và Ngọc Hân, tôi thấy Tuấn Anh mở miệng nói không ngừng nghỉ, xem chừng cậu ấy đang vô cùng cao hứng. Còn Ngọc Hân thì hoàn toàn đối lập, nó im phăng phắc trước những lời nói ấy của Tuấn Anh, mặt không chút biểu cảm. Mặc dù thế, Tuấn Anh vẫn rất vui vẻ, nụ cười vẫn luôn ẩn hiện trên môi của cậu ấy.

Tình hình bên xe tôi thì khá hơn rất nhiều. Tôi và Đình Huy trò chuyện vui vẻ với nhau:

“Đình Huy này!”

“Hả, cậu có chuyện gì sao?”

“Tôi chỉ là muốn hỏi… ngoài Tuấn Anh ra, cậu còn người bạn nào khác sau khi chuyển trường không?”

“Không còn ai nữa đâu, chỉ có Tuấn Anh thôi!”

“Thật sao?” Tôi tròn xoe mắt, ngờ vực hỏi lại cậu ấy.

“Thật mà! Sao cậu có vẻ ngạc nhiên thế?”

“À, không có gì! Chỉ là hồi học cấp ba, tôi có nghe mọi người đồn về mối quan hệ giữa cậu… với Tuấn Anh!”

Khi nghe tôi nói vậy, Đình Huy bỗng bật cười. Cậu ấy có lẽ đã hiểu điều tôi muốn nói là gì rồi, nhưng vẫn cố tình muốn làm khó tôi:

“Mọi người đồn sao?”

“Thì là đồn… Mà thôi, chuyện này tế nhị lắm. Tôi không muốn nói ra đâu. Với lại, tôi thấy hình như cậu hiểu ý tôi mà!”

“Ha ha. Tất nhiên là tôi hiểu cậu muốn nói gì mà. Bởi vì không chỉ có tôi, mà cả Tuấn Anh cũng nghe những tin đồn kiểu đó rồi!”

“Vậy mà cậu còn trêu tôi!”

“Thật ra có đôi lúc, tôi rất muốn trêu cậu như thế này đấy. Vì những lúc đó, trông cậu rất đáng yêu!” Đình Huy bỗng nhiên nói với tôi câu ấy, làm tôi ngẩn cả người ra, cũng không biết nó có liên quan chút gì đến chủ đề mà chúng tôi đang nói đến hay không.

“Hả? Cậu nói gì cơ?”

“Hi, không có gì đâu! Mà cậu có tin những lời đồn đại ấy không?” Cậu ấy lại quay về chủ đề chính một cách nhanh nhẹn, giống như chưa từng nói đến câu vừa nãy vậy. Và thật ra câu nói ấy, cũng đã theo gió bay đi mất rồi.

“Dĩ nhiên là không tin!” Thế nên, tâm hồn bỗng chốc lơ lửng vì câu nói ấy của Đình Huy liền trở về với thực tại, và lập tức khẳng định một cách chắc nịch với cậu ấy.

“Hai người bọn tôi chỉ thích con gái thôi! Cậu và cả Ngọc Hân nữa, phải nhớ kĩ điều đó nhé!”

“Ừm, tôi biết rồi! Cậu có cần tôi và Ngọc Hân đính chính giùm hai người không?”

“À, chuyện đó thì không cần đâu! Tôi và Tuấn Anh cũng chẳng để ý xem người khác nghĩ thế nào về bọn tôi đâu.”

“Ừ, hi hi!”

Những lời nói của Đình Huy như vẫn đang văng vẳng bên tai tôi mặc dù lúc này, tôi đã yên vị trên chiếc giường ấm áp và đáng yêu của mình từ rất lâu rồi. Trong lòng tôi, tư vị hạnh phúc, vui vẻ và sung sướng đang lan toả, mặc dù đến chính cả bản thân tôi cũng không biết lí do vì sao. Có lẽ là vì cuộc hẹn ngày hôm nay, có lẽ là vì món quà của Đình Huy, hay có lẽ là vì những lời nói của cậu ấy, và hình như, có lẽ còn hơn thế…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.