“Này, bà nghĩ gì mà thất thần vậy?” Ngọc Hân lên tiếng.
“Hả, tui có nghĩ gì đâu?”
“Đừng có nói dối tui nha! Tui thấy bà đang nhìn chăm chú hai đứa nó kìa!”
“Không có thật mà! Mà thôi, Hoàng đang tính nói gì á! Bà chú ý chút đi.”
“Tui không rảnh mà quan tâm xem cậu ta nói gì!”
“Thôi được rồi, bà không nghe thì để tui nghe vậy!”
Nói rồi, tôi liền chuyển sự chú ý vào Minh Hoàng. Thấy tôi không nói gì nữa, Ngọc Hân cũng tập trung theo. Nhưng sau đó, tôi phát hiện sự tập trung của mình hoàn toàn là sai lầm. Lúc này, bầu không khí chợt im lặng. Lớp trưởng bắt đầu cầm micro phát biểu:
“Hoan nghênh các bạn đã đến buổi họp lớp của ngày hôm nay. Chương trình hôm nay cũng không có gì cả, đơn giản chỉ là có một nơi để mọi người ăn uống, vui chơi sau khi kì thi đại học kết thúc. Hơn nữa, đây cũng là dịp để mọi người gặp lại bạn bè cũ của mình. Mình nói xong rồi, bây giờ bạn nào ăn cứ ăn, uống cứ uống, hát cứ hát, mọi người vui vẻ là được. Có bạn nào muốn phát biểu gì nữa không?”
Nghe cô nàng nói vậy, Minh Hoàng ngay lập tức đưa micro lại với dáng vẻ… ừm, nói sao nhỉ, lúc này, trong đầu tôi hiện ra hai từ… cung kính. Còn Ngọc Hân, đúng với phong cách của nó, dường như nó cảm giác tôi dùng hai từ gì để hình dung hành động vừa rồi của Hoàng, liền nói nhỏ với tôi (cũng may là nó nói nhỏ): “Sao nhìn giống thái giám đang dâng lễ vật cho nương nương quá vậy?”
Tôi suýt chút nữa sặc nước vì lời nói của nó, may mắn là bây giờ mọi người đều dồn sự tập trung chú ý vào Bích Trâm, nếu không, tôi không biết mọi người nghe được những gì nó nói thì sẽ có chuyện gì xảy ra. Lúc này, Bích Trâm lại tiếp tục phát biểu:
“Rất vui được gặp lại các bạn! Mình vẫn còn nhớ rất nhiều kỉ niệm khi chúng ta còn học chung! Hôm nay thấy các bạn, mình thật sự rất bồi hồi…”
Vừa nghe câu đó xong, Ngọc Hân liền trưng ra một vẻ mặt… rất là khó coi:
“Eo ơi, tui chỉ vừa nghe cậu ta nói một câu thôi mà đã thấy sởn da gà rồi! Bà xem cô ta giả tạo chưa kìa! Gì mà bạn cũ, gì mà xúc động chứ! Chủ yếu chỉ muốn khoe khoang thôi. Thế nào cô ta cũng nói cho xem!”
Hình như Trâm không nghe thấy lời nói ấy của Ngọc Hân, cô nàng vẫn tiếp tục với bài “diễn văn” đầy tình cảm của mình:
“Các bạn lớp mình thật sự thay đổi rất nhiều, nam thì trở nên đẹp trai hơn, nữ cũng ngày càng đẹp ra…”
Lúc nói câu này, không biết là vô tình hay cố ý, Bích Trâm nhìn về phía tôi, sau đó, tôi nhận ra cô nàng vừa ra hiệu cho đám bạn của mình. Phía dưới lập tức ồn ào lên:
“Ai chứ mình không biết, ngày càng xinh đẹp thì chắc là cậu rồi!”
“Ừm, với lại cũng chưa chắc ai cũng ngày càng đẹp đâu nha…” Một cô bạn cố tình ngân dài giọng của mình ra.
Tôi ngay lập tức hiểu cô bạn đó đang nói gì nhưng tôi cũng không tỏ thái độ gì. Tôi nhận ra người bạn đó. Đó là Thu Thuỷ–người chơi rất thân với Bích Trâm, hai người luôn xưng chị xưng em khi còn học chung với nhau. Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ chính là, tôi không tỏ thái độ gì không có nghĩa là người khác cũng thế. Ngọc Hân, nó đang rất tức tối với mấy lời chọc ngoáy, khi tôi cảm giác được nó muốn làm gì đó thì một giọng nói quen thuộc lại vang lên:
“Mình thấy Trâm nói rất đúng! Lớp mình ai cũng ngày càng đẹp ra cả! Nhất là mình thấy vẻ đẹp trí tuệ của các cậu đang ngày càng toả sáng. Mình nghe nói thành tích thi đại học của lớp chúng ta rất khả quan đúng không?” Người nói câu này không phải ai khác, chính là Đình Huy.
Sức hút của trai đẹp quả nhiên quá lớn. Cậu ấy vừa lên tiếng, lập tức liền có hiệu quả ngay. Mọi người nhanh chóng hỏi han nhau về kết quả thi, bỏ mặc Bích Trâm đứng trên bục với micro, mặt thì tối sầm lại. Ngọc Hân thấy vậy thì cảm thấy rất vui, cơn giận của nó cũng liền tiêu tan như bong bóng xà phòng. Còn tôi, lại cảm thấy thật trùng hợp. Ngày hôm nay, chỉ mới một tiếng thôi nhưng Đình Huy, cậu ấy đã giải vây cho tôi đến hai lần, lại còn dùng cách chuyển sự chú ý của mọi người rất tài tình, khiến tôi không cảm thấy khó xử. Tôi chợt nhận ra, không chỉ vẻ ngoài cậu ấy thay đổi, mà dường như cả tính cách cậu ấy cũng thế. Nhưng nghĩ đến đây, tôi lại càng cảm thấy khó hiểu, vốn dĩ trong quá khứ, cậu ấy đã rất chín chắn mà. Tôi vẫn còn nhớ mỗi lần nói chuyện, giọng điệu Đình Huy rất trầm lắng, có lúc giống như một ông cụ non. Cho nên, việc cậu ấy nghĩ ra được cách giải quyết như thế này không có gì là lạ. Tuy nhiên, theo tính cách của Đình Huy, dù rằng nghĩ ra đối sách nhưng có lẽ cậu ấy cũng sẽ không đứng ra nói trước đám đông như thế. Cậu ấy vốn dĩ rất kiệm lời. Lúc này, tôi không tự chủ được mà nhìn sang Đình Huy, phát hiện cậu ấy cũng nhìn mình chăm chú. Như bị bắt quả tang làm chuyện gì xấu, tôi liền ngại ngùng quay mặt đi nơi khác.
Còn Bích Trâm, nhân vật chính phát biểu nãy giờ, thấy mọi người bỏ rơi mình, cô nàng lại lên tiếng một lần nữa:
“Đúng vậy, thành tích của lớp ta quả thật rất tốt! Mình cảm thấy để chúc mừng cho việc này, nên mời lớp phó học tập của chúng ta lên hát một bài phải không các bạn?”
“Đúng đó, đúng đó!” Mọi người ngay lập tức hưởng ứng với lời nói của Bích Trâm.
Tôi chau mày một chút. Chuyện hát hò thì tôi không sợ. Bởi vì ngay từ lúc nhỏ, bố mẹ đã tạo điều kiện cho tôi học đàn cũng như tham gia các hoạt động văn nghệ để giải trí và phát triển toàn diện chứ không muốn tôi chỉ chăm chăm đọc sách. Thế nên, nói một cách khách quan, tôi hát cũng khá hay. Những khi còn nhỏ, tôi thường giành được nhiều giải thưởng về lĩnh vực này. Sau này vì để tập trung học tập, ôn thi đại học nên tôi không còn năng nổ như trước nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn góp một chút công sức ở các tiết mục của trường, lớp. Chính vì thế nên tôi khá tự tin. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhưng đầy khó hiểu của Bích Trâm, trong lòng tôi lại dâng lên một dự cảm chẳng lành. Tuy vậy, tôi cũng không có lí do gì để từ chối. Suy nghĩ một lúc, tôi liền đứng dậy:
“Vậy cũng được, hôm nay mình hát tặng các bạn một bài!”
“Thuỷ, cậu chọn bài cho Quỳnh Anh đi!” Tôi chưa kịp nói gì thì Bích Trâm đã nhờ Thu Thuỷ chọn bài hát cho tôi rồi quay sang nháy mắt với bạn mình.
Tôi biết bọn họ đang có ý tưởng gì đó. Quả nhiên, Thu Thuỷ rất hiểu ý của Bích Trâm, cô nàng nhanh nhẹn bấm số lên màn hình.Tôi xoay người lại nhìn, phát hiện ra bài hát mà bọn họ chọn cho mình là một bài hát… song ca.
“Wow, sao cậu lại chọn một bài hát song ca chứ! Mọi người nãy giờ đã hát khản cả cổ rồi, chắc chẳng còn ai muốn hát nữa đâu, chẳng lẽ cậu định để lớp phó của chúng ta… độc diễn à!” Trâm châm chọc.
“Không sao, mình hát cả hai giọng cũng được!” Ngập ngừng một lúc,tôi cũng đành phải nói vậy.
“Thế sao được chứ?”
Rõ ràng đang rất vui nhưng cô nàng lại tỏ vẻ như thông cảm với tôi. May mắn là lúc nãy Ngọc Hân nó đã vào nhà vệ sinh, nếu không thì chắc đến giờ nó cũng không kiềm chế nổi. Tôi đang định nói không sao thì bất chợt, Đình Huy, cậu bạn nãy giờ chỉ ngồi im lặng một góc của mình, nhưng hễ nói ra thì sẽ lập tức gây nên sự chú ý, lại lên tiếng:
“Để tôi hát với cậu!”
Nói xong, cậu ấy chậm rãi cất bước lên đứng cạnh tôi, có người đã đưa cho cậu một cái micro thứ hai:
“Mặc dù tôi hát không được hay lắm nhưng mà cũng hi vọng được song ca với cậu, cậu cho phép nhé!”
“Ờ, được… được mà!” Tôi ngẩn người trước lời đề nghị của Đình Huy.
Bích Trâm đang định nói gì đó thì lúc này, âm nhạc đã vang lên. Giọng của Đình Huy thật sự rất hay, trầm ấm nhưng vẫn pha chút rắn rỏi, hoà cùng với chất giọng khá trong trẻo của tôi, nói không ngoa nhưng quả thật rất tuyệt vời. Thêm vào đó, ca từ của bài hát lại vô cùng lãng mạn khiến cho không khí càng thêm hoàn mỹ. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người như đang đắm chìm trong từng giai điệu phát ra, lòng bất giác hân hoan. Khi bài hát kết thúc, mọi người không hẹn mà cùng vỗ tay:
“Hay thật đó, hai người này hát cứ như ca sĩ chuyên nghiệp vậy!” Không biết là ai lên tiếng đầu tiên.
“Ừm, có khi còn hay hơn bản gốc ấy chứ!” Một bạn khác phụ hoạ.
Tôi thật sự không ngờ hiệu quả lại còn cao hơn tôi tưởng tượng. Mọi người đều nhất trí chính bài song ca này đã khiến cho không khí của buổi họp lớp thêm phần trọn vẹn. Sự vui vẻ do bài hát mang lại cũng khiến tôi dần quên đi những chuyện khó khăn nãy giờ. Sau đó, tới giờ hoạt động riêng, mọi người tranh thủ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Ngọc Hân cũng vừa về từ nhà vệ sinh. Tôi không định kể cho nó nghe chuyện xảy ra nãy giờ mà kéo nó đến gần mấy cô bạn hồi trước của chúng tôi. Thật may vì mấy cô bạn đó cũng sợ phiền phức nên không kể lại việc Bích Trâm gây khó dễ cho tôi mà chỉ nói việc tôi mà Đình Huy song ca với nhau tuyệt vời thế nào. Nó nghe xong liền nhìn tôi một cái rồi lập tức xoay sang nhìn Đình Huy với ánh mắt dò xét, như thể muốn biết xem cậu ấy rốt cuộc có ý gì.
Thật ra tôi cũng tò mò lắm. Lúc nãy nếu không có cậu ấy, sợ rằng tôi sẽ bị mất mặt. Một người hát hai giọng, nói ra cũng thực khó khăn. Tôi không biết nếu thực sự phải hát như vậy thì tôi có mắc lỗi gì không nữa.
Buổi họp lớp có lẽ sẽ là một kỉ niệm khó quên, tràn đầy hạnh phúc đối với tôi nếu như tôi không tình cờ nghe được những lời nói của Trâm. Đó là khi buổi tiệc sắp kết thúc, mọi người chuẩn bị ra về. Sắp bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi chợt nghe giọng của Bích Trâm vang lên, cùng với đó là sự phụ hoạ của Minh Hoàng và đám bạn của cô nàng.
“Mọi người có thấy vẻ mặt khi đó của nó không? Thật đáng ghét mà! Nó tưởng nó vẫn như xưa hay sao mà làm cái kiểu như công chúa và hoàng tử thế!”
“Thôi có gì đâu mà em giận dữ vậy!” Minh Hoàng liền an ủi bạn gái của mình.
“Tôi giận người xưa của anh nên anh không nỡ à?”
“Người xưa gì chứ?”
“Chẳng phải ngày xưa anh thích nó sao? Lại còn tuyên bố khẳng định chủ quyền nữa chứ!”
“Ôi dào, sao em lại đi ghen với cô ta chứ! Giờ cô ta có so sánh được với em đâu! Cô ta xách dép cho em cũng không được nữa là!”
“Nói thế còn nghe được!”
“Khoan đã, nhưng mà mọi người có để ý là thái độ của Đình Huy hôm nay hơi lạ không? Cậu ta không nói câu gì hết, nhưng khi mở miệng thì toàn liên quan đến nó thôi!” Thu Thuỷ đột nhiên lên tiếng.
“Ừm, bà nhắc tui mới nhớ, đúng là lạ thật! Không phải Đình Huy có… ý gì với nó chứ?”
Lúc này Bích Trâm mới phản bác:
“Mọi người nghĩ đi đâu vậy, giờ nó không phải Quỳnh Anh ngày xưa mà còn có người thích. Hơn nữa đối tượng lại là Đình Huy, xung quanh cậu ta có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp để lựa chọn. Việc gì phải thích đứa con gái xấu xí nhà quê đó!”
“Ừm, bà nói cũng phải!”
“Thôi, dọn dẹp đồ đạc đi rồi tụi mình đi tăng hai!”
Đợi bọn họ kết thúc câu chuyện, tôi mới lặng lẽ đi ra ngoài. Bọn họ nói xấu tôi nhưng lại không biết đương sự ở gần đó và đã nghe hết mọi chuyện. Mà tôi nghĩ, nếu bọn họ biết tôi đã nghe được thì chắc cũng không thèm bận tâm đâu. Lần đầu tiên, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu. Vẫn biết có người nói xấu sau lưng mình là điều không tránh khỏi nhưng khi chính tai nghe được thì mới thấy có gì đó vướng mắc trong lòng. Tôi không muốn bản thân nghĩ về điều đó nữa nên nhanh chóng trở về. Khi vào phòng, tôi chỉ thấy một mình Đình Huy ngồi đó.
“Hả, mọi người đâu hết rồi? Ngọc Hân nữa, sao chỉ còn… một mình cậu vậy?”
“Mọi người về hết rồi, tôi nán lại một chút rồi cũng sẽ về thôi! Ngọc Hân đang đợi cậu bên ngoài đó!”
“À, vậy hả? Vậy tôi về trước nhé! Tạm biệt cậu!”
“Cậu… à mà thôi, cậu có biết là chúng ta sẽ học chung không?”
“Hả? Học chung gì cơ?”
“Học chung đại học đó! Biết ngay là cậu không quan tâm mà! Tôi học cùng trường và cùng khoa với cậu?”
“Hả, cậu nói thật sao?”
“Ừm, tôi lừa cậu làm gì! Thôi, trễ rồi, Ngọc Hân đang đợi cậu đó! Mấy ngày sau gặp lại hen!”
Nói rồi Đình Huy bước vội ra khỏi phòng, miệng nở một nụ cười mà theo tôi nhận xét là hết sức… đẹp trai. Tự dưng lúc đó, tôi có cảm giác như cậu ấy cố tình cười như thế... để quyến rũ tôi. Mà khoan đã, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu ấy vì ngày hôm nay mà. Còn nữa, cậu ấy nói sau này chúng tôi sẽ học chung với nhau. Là chuyện gì thế? Tôi đang chưa kịp tiêu hoá những thông tin trong lời nói của cậu ấy thì ngoài này, Ngọc Hân đợi mãi đã thấy sốt ruột, vội chạy vào phòng gọi tôi:
“Trễ rồi, nhanh về thôi bà ơi!”
“Ờ… hả, à, tui ra ngay!”
“Nhanh lên, tui đang đợi bà đó!”
Sau khi từ buổi họp lớp trở về, tôi vẫn suy nghĩ mãi về nó. Tôi không hối hận khi đã đến. Vì tôi đã gặp lại được nhiều người bạn tốt của mình, và trải qua nhiều chuyện thật vui. Có lẽ trong số đó là việc song ca với Đình Huy. Nghĩ đến đó, tôi bất giác nở một nụ cười. Nhưng mà, buổi họp lớp hôm đó quả thật cũng có nhiều chuyện khiến tôi không vui, tôi dặn lòng phải cố gắng quên nó đi mới được. Còn nữa, theo như lời Đình Huy nói, chúng tôi sẽ học cùng một trường đại học và chung khoa nữa. Chắc có lẽ tôi sẽ gặp lại cậu ấy sớm thôi, đến lúc đó, tôi nhất định không được quên phải cảm tạ cậu ấy.