Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

Chương 137: Chương 137




Mà lời này vào tai Ông Ngao thì lại cho là rộng lượng, ông càng trách cứ con gái của mình nhiều hơn, lớn như vậy lại chẳng hiểu chuyện bằng Mẫn Phương Kiều.
"Nguyệt Nguyệt ba biết tính tình của con, ban nãy ba bắt con nói chuyện với Mẫn Nhi con tỏ thái độ không thích, con không thích cũng không nên làm vậy với con bé, con là người lớn sao lại hành xử như vậy" Ông Ngao không hài lòng, cau mày giọng điệu lạnh tanh dạy dỗ.
"Con không làm" Ngao Bạch Minh Nguyệt nghiến răng nặng nề rít ra từng chữ.

Cô đã thấy rõ, khoé mắt đắc ý đầy chế giễu lại kiêu khích của cô ta khi được ba mình bênh vực, nếu không vì mặt mũi của ba mẹ có lẽ cô ta xông tới tháo lớp mặt nạ ghê tởm đó ra để mọi người chiêm ngưỡng sự giả tạo của Mẫn Phương Kiều.
Cô ta thật giỏi diễn hề!
Ông Ngao nghe vậy thì trách móc: "Con mau xin lỗi Mẫn Nhi cho ba, mặc dù con bé nói không cần nhưng con vốn là người làm sai, người làm sai thì nên xin lỗi.

Xin lỗi xong thì dẫn em gái đi chơi một bữa coi như chuộc lỗi"
Ngao Bạch Minh Nguyệt trợn mắt nhìn ba, nghe không lọt tai chữ nào, mặt tối sầm đi: "Ba kêu con xin lỗi cô ta trong khi con chẳng làm sai điều gì? Rốt cuộc ba có phân được lý lẽ không"
Ông Ngao quát nhẹ: "Mau xin lỗi cho ba"
Ngao Bạch Minh Nguyệt cười khẩy: "Có đánh chết con con cũng không bao giờ xin lỗi cô ta.

Ngao Bạch Minh Nguyệt con nói được làm được"
Bầu không khí ngày càng căng thẳng hơn.

Nhưng trong lòng một nhà họ Mẫn lại vô cùng khoái chí thích thú, chỉ cần chia rẽ quan hệ cha con của Ngao gia, mọi việc điều có thể đòi hỏi dễ dàng, Mẫn Thiên Tứ biết rõ cô con gái lớn Ngao gia không thích họ, nếu không thích thì phải loại trừ Ngao Bạch Minh Nguyệt trước sau đó đốc thúc ông Ngao đem sính lễ đến Mẫn gia, như vậy Mẫn Phương Kiều con gái ông ta mới dễ dàng bước chân vào giới danh vọng, làm Ngao phu nhân gia tộc hàng đầu nước X.

Nghĩ vậy, sắc mặt Mẫn Thiên Tứ thoả mãn xem kịch do chính tay mình tạo ra.
Khuyên con không được, mềm cứng đều không ăn, Ông Ngao tức giận lên, ông quát lớn lên: "Ngao Bạch Minh Nguyệt, xin lỗi nhanh cho ba, hôm nay bắt buộc con phải xin lỗi Mẫn Nhi, chẳng lẽ lời của ba bây giờ con còn không thèm nghe sao?"
"MAU LÊN"
"NHANH!"
Bạc Ngật Quân đưa con gái vào nhà mà không thấy ai, hỏi dì giúp việc mới biết cả nhà ở hồ nước sau nhà.

Anh lật đật chạy đến, vừa đến đã thấy tình hình cẳng thẳng, Anh chạy vội lại đứng sau vợ, lo lắng nhìn ông Ngao rồi lại nhìn vợ.


Thấy sắc mặt vợ mình vô cùng khó coi, lại nhìn ba vợ còn khó coi hơn, mà mẹ vợ thì đứng một bên khóc, Anh nhìn một nhà Mẫn gia, dường đến gương mặt lem luốc của Mẫn Phương Kiều, trong đầu Anh ngấm ngầm hiểu ra, Anh cau mày thật chặt.

Con gái Mẫn gia chẳng bao giờ yên ổn được ngày nào, không chuyện lớn cũng chuyện nhỏ.
Mẫn Phương Kiều hả hê cười thầm trong lòng thưởng thức trọn vẹn vẻ mặt tức tưởi của Ngao Bạch Minh Nguyệt, bị oan mà chẳng nói nên lời, ngay cả ba mình còn không tin.

Ngao Bạch Minh Nguyệt có trách thì trách cô dám đối đầu với tôi, ngu thì ráng mà chịu.

Mẫn Thiên Tứ nhìn Ngao Bạch Minh Nguyệt đến khó coi, ông ghét cay ghét đắng cô con gái lớn này của Ngao gia, luôn tỏ thái độ với con gái bảo bối của ông, lần này không biết ai đúng ai sai nhưng được dịp mắng người thì ông sẽ tận dụng hết tất cả.
"Nguyệt Nguyệt, con cũng nên xin lỗi Mẫn Nhi, dù gì con đã lớn cũng đã có con nên làm gương để sau này con nhỏ không làm sai theo con.

Con xem con gái chú nó thường ngày nhỏ nhẹ hay để bản thân chịu uất ức nên nó không dám cãi lại ai, hôm nay dù con làm sai nó cũng không bắt con xin lỗi, nhưng con đã lớn có ý thức cũng nên nhìn nhận vấn đề mà thành tâm xin lỗi"
Ngao Bạch Minh Nguyệt ánh mắt không gợn sóng lạnh lùng nhìn ông ta, giọng cứng nhắc mỉa mai: "Cho nên, mấy người cảm thấy tôi nên cảm tạ cái ơn rộng lượng của cô ta? Mấy người có tư cách gì nhận lấy lời xin lỗi của tôi, mấy người là cái thá gì"
"MINH NGUYỆT"
*bốp*
Ông Ngao gầm lớn, thẳng tay giáng lên mặt con gái một cái thật đau, từ lớn đến nhỏ ông chưa bao giờ đánh con, đây là lần đầu tiên.
Ông giơ tay đánh thêm cái nữa nhưng lần này Bạc Ngật Quân đã nhanh chân đứng cản trước mặt vợ nên hứng trọn cái tát của ông Ngao.
Mặt Anh đau rát nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, một cái nhíu mày cũng không có.
Ngao Bạch Minh Nguyệt bị đánh nghệch mặt sang một bên, trên gương mặt trắng ngần in đậm 5 dấu tay rõ rành rành, cô vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu, cũng không tin mình bị đánh, thế mà bị đánh, lần đầu tiên bị đánh mà còn vì một người ngoài không liên quan mà bị đánh.

Cô không cảm thấy đau mà khóc, cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, đây là người ba cô kính trọng vậy mà cũng có lúc hàm hồ đến vậy, nói xem có tức cười không chứ.
Bà Ngao nức nở vành mắt đỏ, bà cũng không tin chồng mình ra tay đánh con trước mặt bao nhiều người, từ nhỏ con gái bà rất sĩ diện lần này đánh trước mặt người con bé không thích nó sẽ nghĩ thế nào về ba mình đây.
"Lão Ngao, ông rốt cuộc bị gì vậy hả, sao lại đánh con.

Ông chưa biết sự thật đúng sai mà đã ra tay, ông đúng là già mà hồ đồ"
Bà Ngao đau lòng, muốn chạm vào mặt Ngao Bạch Minh Nguyệt nhưng sợ cô đau.


Bà đành ôm lấy con, nước mắt từ từ rơi ra càng nhiều.

Chỉ mới ngần ngày đó, nước mắt bà đã rơi rất nhiều, nỗi lòng làm người mẹ, làm người vợ, cứ để nước mắt thay cho nỗi muộn phiền.
Gia đình Mẫn gia một bên xem kịch vui, bọn họ cũng bất ngờ ngạc nhiên khi ông Ngao thẳng tay đánh con gái trước mặt bọn họ ngay ngày Tết như vậy, người vui mừng hả hê nhất không ai khác là Mẫn Phương Kiều.

Cô ta nhìn sắc mặt bất ngờ đến thất vọng của Ngao Bạch Minh Nguyệt càng hài lòng hơn.

Ngao Bạch Minh Nguyệt đây là cái giá lớn khi cô dám nhạo báng tôi, những gì tôi mang lại cho Ngao gia hiện tại cũng chỉ là mới bắt đầu thôi, tôi xem sau này cô sẽ chào đón những gì tiếp theo tôi chuẩn bị cho cô.
Ông Ngao nghe bà Ngao quát tháo mới minh mẫn trở lại, ngớ người bất ngờ nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn con rễ, con gái, lúc này ông hối hận biết bao.

Áy náy nhìn hai đứa con, ông chần chừ: "Ba, ba..."
Ngao Bạch Minh Nguyệt đứng ra, không trốn sau lưng chồng nữa, cô cười, cô nhìn ông mà cười thất vọng: "Trước giờ con chưa từng nghĩ sẽ bị ba đánh, vì trong mắt ba con là người xuất sắc, làm gì cũng thành công mang lại cho ba niềm tự hào lớn nên khi ra ngoài bao giờ con cũng tự tin dõng dạc nói với mọi người *ba tôi chưa bao giờ dùng đòn roi dạy tôi lớn* nhưng không ngờ một ngày Tết bình yên như thế này, ba vì một người ngoài ra tay đánh con.

Giờ thì con hiểu cảm giác lớn lên trong đòn roi của các bạn rồi, cảm nhận đôi chút cảm giác không tồi.

Có lẽ giờ ấn tượng, sự sùng bái gì đó không còn ý nghĩa gì nữa ba nhỉ? Giờ trong mắt ba, con cũng chỉ là đứa thích gây chuyện, không phân biệt đúng sai" giọng nói cô nghẹn lại, vành mắt đỏ hoe.
Thực sự thất vọng! Ngoài hai từ này ra cô chẳng còn từ gì để hình dung ba mình nữa.
Ông Ngao muốn đưa tay ra, nhưng bị cô tránh né.
"Tại con ăn nói hàm hồ, làm sai không nhận, ba chưa từng thấy con không hiểu chuyện như vậy, con cũng mang lại cho ba sự thất vọng" Giọng ông có chút giận, trách cứ, không ồn ào như trước đó, mà ông nhỏ nhẹ lại.
"Ba chưa từng thấy vì có bao giờ con làm sai điều gì chưa, nếu con làm sai con sẽ cúi đầu xin lỗi, không!cho dù bắt con quỳ lạy dập đầu con cũng sẽ tự nguyện mà làm, nhưng đằng này sự việc chưa được sáng tỏ, lời nói chỉ về một phía, thậm chí con còn chưa nói gì ba đã nhận định con làm sai, ba vì tin một người mặt dày giả vờ ngây thơ để rồi đổ hết tội lỗi lên đầu con, bắt con xin lỗi, ba nghĩ ba làm vậy là đúng à, là xứng đáng làm ba à"
Mẫn Phương Kiều nhìn rõ sự ngờ vực ông Ngao dành cho mình, càng tỏ ra tủi thân đau buồn nói: "Tại ban nãy con có lỡ nhắc đến em Thượng Khiết My nên chị ấy mới làm vậy"
Ông Ngao nhíu mày: "Con nói gì"
Mẫn Phương Kiều tỏ vẻ dè dặt Ngao Bạch Minh Nguyệt, Ông Ngao hấn giọng: "Con cứ nói đi, không cần sợ nó"
"Con chỉ thắc mắc, tại sao chị Nguyệt không ủng hộ hãng thời trang của con, bác cũng biết rồi đấy con có nhãn thời trang riêng mới thành lập, mà đối thủ đang cạnh tranh gay gắt của con là QF - đó cũng là nhãn hàng của Thượng Khiết My em ấy làm vậy để đối đầu đè bẹp con xuống, có thể em ấy làm vậy để con trở nên bại hoại không thể đứng chung với Vũ, sẽ không xứng với Anh ấy, lúc đó em ấy sẽ đem thành tích đánh bại được con từ đó sẽ được gả vào Ngao gia đường hoàng"
"Con không biết em ấy dùng thủ đoạn gì khiến nhãn hàng của con xuống dốc không phanh, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc con thấy chị Nguyệt ủng hộ nhãn hàng QF mà không ủng hộ PCF của con, con cho rằng dù là sau này hay hiện tại thì mình là người nhà của nhau cũng nên giúp đỡ nhau nhưng chị Nguyệt lại giúp QF, con thắc mắc nên hỏi chị ấy.


Chị Nguyệt nói là vì chị ấy thích Thượng Khiết My làm em dâu hơn con, tất nhiên sẽ ủng hộ QF, con có chút nóng nảy có chút lớn tiếng hỏi chị ấy ghét con đến vậy sao, chị Nguyệt không hài lòng với thái độ của con không kiềm được liền...hất nước trà vào người con"
"Nhưng mà bác ơi, con thấy cũng đúng, ai cũng có sở thích cá nhân, mặc dù PCF của con bị QF chơi xấu rơi xuống bờ vực nguy cơ, chỉ có người kêu gọi ủng hộ mới vực dậy được, ai cũng ra sức giúp con, còn chị Nguyệt thì...."
"Mày nói láo" Ngao Bạch Minh Nguyệt không ngờ cô ta trả đòn mình một cái thật đau như vậy.

Cô trừng mắt, cô ta liền tỏ vẻ sợ hãi núp sau lưng ông bà Mẫn run rẩy.
"Em..em chỉ nói sự thật thôi"
Chỉ cần đụng đến chuyện có liên quan đến Thượng Khiết My, ông Ngao sẽ mất lý trí mà nổi cơn tức giận không chủ định được, Mẫn Phương Kiều biết rõ điều đó liền nắm bắt tận dụng.
Ngao Bạch Minh Nguyệt vốn là người nóng nảy không thích để bản thân chịu thiệt nói chi là đổ oan như thế, cô hừng hực xông đến chỗ vợ chồng Mẫn Thiên Tứ che chở con gái, hai ông bà Mẫn đẩy đẩy Ngao Bạch Minh Nguyệt ra, còn Bạc Ngật Quân đưa con gái nhỏ cho bà Ngao còn mình thì ôm lấy vợ kéo ra, nhưng sức giữa người thường và quán quân karate khác biệt rất lớn, sức cô lớn hơn họ thành công xô đẩy ông bà Mẫn ra một bên, nắm lấy tóc Mẫn Phương Kiều kéo mạnh, lạ thay cô ta không phản ứng gì, mặc cho cô kéo tóc mình giật mạnh, chẳng ai để ý đến khoé môi cô ta nhếch lên vô cùng đắc ý giống như việc cô ta sắp đặt diễn ra thuận lợi mà người bị đặt bẫy như Ngao Bạch Minh Nguyệt lại ngây thơ sa vào chỉ vì không kiềm chế được cơn phẫn nộ của mình.

Bản thân Mẫn Phương Kiều chỉ có chút phản kháng yếu ớt, nắm lấy tóc kêu cứu trong vô lực.
"Ba, mẹ, bác trai bác gái, con đau quá, chị Nguyệt chỉ vì một người mà chị đánh em, sau này làm sao chúng ta có thể sống chung một mái nhà chứ.

Chị buông em ra đi mà, em xin chị, xin chị đấy"
Ông Ngao xanh mặt kéo mạnh con gái đang điên cuồng ra, lần này lại mất tự chủ, tát một bên má còn lại.
Tiếng kêu vanh vãnh, đau rát bên mặt.
Ông gầm lên: "NGAO BẠCH MINH NGUYỆT! ĐỦ RỒI" hai mắt ông đỏ ngầu, thở hổn hển nhọc nhằn.
Ngao Bach Minh Nguyệt đờ ra, lần này Ông Ngao lại chẳng cảm thấy tội lỗi, ông hằn tia máu vì tức, mặt ông đỏ bừng, hung ác chỉ tay vào mặt Ngao Bạch Minh Nguyệt đang được Bạc Ngật Quân ôm vào lòng che chở, ông phẫn nộ nói giọng điệu cảnh cáo.
"Mày học cái gì không học lại học cái thói hư tật xấu cãi cha cãi mẹ của Ngao Trạch Vũ, tụi bây rốt cuộc ăn bùa ngải gì của con gái khốn kiếp nhà họ Thượng kia mà trở nên ngu ngục mất lý trí như vậy.

Có phải tụi bây muốn để ông già này tức điên rồi chết đúng không"câu cuối dường như ông Ngao bực dọc hét toáng.
Ngao Bạch Minh Nguyệt cảm thấy hai gò má rất đau rất rát, đôi mắt cô rung rung dao động, tính quật cường không để nước mắt trào ra, càng không để Mẫn gia thấy sự yếu đuối của mình.

Cô hất cằm cao lên, ương ngạnh nói: "Người mất hết lý trí, bị người khác đem ra đùa bỡn là ba đó, trong chuyện này chỉ có một mình ba là người ngốc nghếch, hồ đồ bị người ta dẫn dắt xoay tròn như dế mà vẫn ngoan cố đi theo, ba thấy mình như vậy là đúng sao"
Ông Ngao nghiến răng lại giơ tay lên, Bạc Ngật Quân ôm chặt hơn, lấy người mình làm bia đỡ thay, Ngao Bạch Minh Nguyệt không sợ nữa, đưa mặt lên mắt trừng to hét lớn: "Đánh đi, đánh mạnh lên, ba đánh vào cái mặt này đây.

Để sau này khi Lĩnh Lĩnh khôn lớn, để mỗi lần nhìn ra hồ nước sẽ nhớ đến cảnh ông ngoại không phân biệt đúng sai mà đã đánh mẹ mình trước mặt bao nhiêu người, để rồi xem Lĩnh Lĩnh sẽ có cái nhìn gì về người ông của mình"
Nhớ đến Lĩnh Lĩnh, Ông Ngao dè chừng nhìn sang hạ tay xuống.

Giọng nói ông ẩn nhẫn kiềm chế: "Nếu mày nói một câu xin lỗi, tao cũng không làm tới mức này"
Bạc Ngật Quân muốn nói nhưng Ngao Bạch Minh Nguyệt bấm tay Anh, bảo Anh đừng xen vào nhưng vợ Anh bị ba đánh hai cái rồi, cô không xót nhưng Anh xót, rất đau lòng.


Từ lúc đám cưới đến giờ vợ Anh có thể ức hiếp Anh, Anh chỉ có cảm thấy hạnh phúc thôi, Anh chưa từng đánh vợ nhìn ba thẳng thừng đánh mạnh tay, Anh không hài lòng chút nào.
"Ba nực cười thật đấy, không có lỗi lại nằng nặc kêu con xin lỗi, ba có cảm thấy vô cớ hay không chứ" Ngao Bạch Minh Nguyệt nhìn ông cười khổ.
Mẫn Phương Kiều nức nở lên tiếng, tiến lên nắm tay Ngao Bạch Minh Nguyệt nài nỉ: "Chị, ban nãy là lỗi của em, em không nên chất vấn chị vì chị ủng hộ QF.

Chắc chị thích em ấy hơn em vì tính tình Thượng Khiết My ôn hoà hơn em nên chị nghiêng về em ấy cũng không sao.

Em cũng không trách Thượng Khiết My vì em biết tính em ấy rất hiếu thắng, nếu đã muốn đánh bại ai thì sẽ làm được vì chỗ dựa của em ấy ngoài Anh Vũ ra còn có chị mà, nhưng em chỉ có một mình thôi, em cứ ngỡ chúng ta là chị em thì sẽ vì một chút thương hại mà bênh em..."
Vốn dĩ mọi chuyện được an ổn thì Mẫn Phương Kiều lại nhắc đến cái tên khiến ông Ngao ghét cay ghét đắng.

Mỗi lần cái tên *Thượng Khiết My* thốt ra là sắc mặt ông Ngao lại đen rồi sầm mặt khó coi hơn bao giờ hết.
Ngao Bạch Minh Nguyệt nhìn bàn tay đang kéo mình mà ghét bỏ, vung tay mạnh ra khiến cô ta loạng choạng ngã xuống sàn, nhìn ông Ngao một cách đáng thương.

Mọi người tối mặt đi, thấy hành động của Ngao Bạch Minh Nguyệt vô cùng ngạo nghễ, quá đáng, mà nhìn lại Mẫn Phương Kiều lại cảm thấy tội nghiệp chật vật đến thấy thương.

Phương Sánh đau lòng, ôm cô ta từ dưới đất lên lại thấy vết xước ở gối, bà ta trầm mặc khó coi, nhìn ông Ngao nói giọng điệu khó nghe:
"Ông Ngao, tôi không biết trước đây ông giáo dục con cái thế nào mà lại có hành động lời lẽ lỗ mãng như vậy.

Trước đây ông nói tâm tình hai đứa con nhà ông không tốt nên nói nặng nói nhẹ con tôi, tôi tin tôi thông cảm bỏ qua không chấp nhất nhưng giờ thì tôi thấy hoàn toàn không phải vậy, con gái con trai nhà anh chị chính là không để con gái tôi vào mắt, liên tục chèn ép ức hiếp chà đạp nó, tôi mang thai 9 tháng 10 ngày, mang nặng đẻ đau, một lời nói nặng còn không có, nhưng kể từ khi về nước đến nay gặp con trai con gái nhà Anh chị cũng vỏn vọn mấy lần mà lần nào cũng sỉ nhục, không nói khó nghe thì chính là nhắm vào con gái tôi mà tổn thương"
Mẫn Phương Kiều nhìn mẹ rưng rưng nước mắt, lắc đầu: "Mẹ, đừng nói vậy con không chịu ủy khuất gì cả"
Phương Sánh nhẹ giọng trách: "Con còn bênh à"
Lời này của bà ta chính là trách móc, Mẫn Thiên Tứ ngấm ngầm đồng ý, theo đà mà đàn áp: "Vợ tôi nói đúng, ông Ngao tôi nể Anh một tiếng thông gia nên mới không nói những uất ức con gái tôi phải chịu, nếu nói ra thì người ta lại nói rằng tôi kể lể, lại nói lây sang con gái tôi chưa gả vào nhà mà đã xúi giục ba mẹ lời ra tiếng vào, cho nên bấy lấu nay tôi nhịn, có thể Trạch Vũ con trai ông không thèm điếm xỉa, hay cho tôi sự tôn trọng của bậc trưởng bối cũng không sao, tôi không quan tâm nhưng mà cậu ta và người chị gái này đã nhiều lần khiến con tôi phải hao tâm tổn sức suy nghĩ lấy lòng rất nhiều.

Nhưng kết quả thì sao, hai đứa con nhà ông lại bỏ qua sự tận tâm của con gái tôi, ghép đôi ghép cặp với cô gái họ Thượng kia, tổn thương con gái tôi.

Tôi làm cha, con tôi đau một nhưng tôi và mẹ nó đau mười ông Ngao à"
"Chúng tôi chỉ có một mình đứa con gái này thôi, nó chịu uẩn ức sao chúng tôi có thể chịu đựng nổi chứ.

Nếu như ngày hôm nay đổi lại con gái ông bị bắt nạt mà yên hơi lặng tiếng, nhẫn nhịn chịu khổ, Ông Ngao ông làm cha ông không cảm thấy xót trong lòng sao" Phương Sánh thút thít trãi lòng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.