Thanh Xuân Vội Vã - Ta Đã Cuồng Nhiệt

Chương 146: Chương 146




PCF chính thức đóng cửa, QF loại bỏ một đối thủ chẳng có chút *nặng ký* nào, kinh doanh dần đi vào lối ổn định phát triển.

Vì việc học ưu tiên hàng đầu nên Thượng Khiết My và Thượng Yến Phi đành phải giao QF lại cho Nhiệt Tịnh và Mễ Nguyên quản lý, Thượng Khiết My chuẩn bị cho thi cuối kỳ lớp 11, còn Thượng Yến Phi phải chạy vội vì sắp phải thi tốt nghiệp và Đại học, thời gian không còn nhiều để nghỉ ngơi hay ngừng bước, mọi người đều đang chạy đua với thời gian.

Thượng Khiết My vừa phải thi cuối kỳ hai vừa phải thi cấp thành phố tổng cộng ba môn liền, vô cùng bận rộn, đám người Dật Hoàng cũng chẳng rảnh tay, đặc biệt là Ngao Trạch Vũ phải thi cấp quốc tế 6 môn, hơn tất cả mọi người trong nhóm tuyển tận 3 môn, vì thế áp lực học tập cũng cao hơn.
Dương Tề Vương mồ hôi túa ra đầy trán, giọng điệu bái phục nhân tài: "Ba môn làm mình muốn chết rồi, 6 môn như Ngao ca thì nhốt lòng heo dìm chết mình, mình cũng không ý kiến gì"
Ngạn Hữu cho cậu ta ánh mắt chẳng nói nên lời: "Bọn mình có ba môn mà đã tối mặt tối mày, trong khi đó Anh ấy đang thảnh thơi học nấu ăn làm bánh dỗ cô bạn gái nhỏ nhà mình kia kìa"
Dật Hoàng ôm sách gào khóc: "Không ấy xin vía Anh ấy đi, dạo gần đây mình học mà chẳng vô, nếu có Viên Viên ở đây thì tài liệu chất cao như núi mình cũng sẽ ráng nhét vào"
Ngạn Hữu lặng lẽ gật đầu: "Lát nữa mình đến lớp học cùng Sơn Hạ"
Thoáng chốc Dương Tề Vương mặt đen thui bên cạnh: "....ê ê nói sang cái đề tài gì vậy hả, có để người ta tu tâm hay không"
"Yêu vào làm chi rồi bây giờ than thở, đáng đời mấy cậu" Dương Tề Vương bĩu môi càm ràm.
Dật Hoàng hoàn toàn không hề điếm xỉa đến, nằm gục trên bàn nói: "Bởi! Cái người không có *động lực* nên nói câu nào ra điều lãng xẹt"
Ngạn Hữu gương môi cười: "Đúng vậy, chẳng câu nào liên quan với nhau.

Nhạt nhẽo!"
Dương Tề Vương: "...." mấy người ức hiếp trái tim nhỏ bé này của tôi!!!
Cậu ta gân cổ lên phản bác, mắt trợn to, hai bên mắt lớn trừng mắt bé: "Tớ cũng có động lực đó nha!"
Ngạn Hữu: "Ai?"
Dật Hoàng: "Người nào?"
Dương Tề Vương đắc ý ngẩng cao đầu: "Thì là dì bán sườn xào chua ngọt ở căn tin trường đó, nếu mỗi ngày mình hoàn thành bài tập sớm sẽ lấy được phần ăn sườn xào chua ngọt, mấy cậu có biết giành được một phần là khó khăn bao nhiêu"
Dật Hoàng: "...." con mẹ nó, cậu nói cái gì thiết thực hơn một chút đi.
Ngạn Hữu bóp trán bộ dạng bất lực tòng tâm: "Bộ nhà cậu không có đầu bếp sao? Tại sao lại lận đận đi giành đồ ăn ở trường?"
Vẻ mặt Dương Tề Vương vô tội nói: "Đầu bếp nhà mình làm không ngon, có lẽ thiếu chút hương vị bếp của dì căn tin!"
Dật Hoàng: "Mẹ nó! Còn là hương vị bếp, Dương Tề Vương cậu điên con mẹ nó rồi"
Không kiềm được Dương Tề Vương liền xông đến kẹp cổ cậu ta: "Tôi mới thấy cậu bị điên đó, yêu vào là điên hết rồi.

Cả cậu nữa, mỹ nam trầm tĩnh gì đó vứt ở cái xó nào rồi, giờ tôi lại thấy cậu giống với mỹ nam ngu xuẩn thì có đó Ngạn Hữu"
Ngạn Hữu trừng mắt ném sách lao đến đánh tới tấp vào người Dương Tề Vương, cuối cùng lật ngược tình thế, chim non Dương Tề Vương bị đánh te tua bầm dập yểu xìu nằm thở trên bàn, đầu rối như tổ quạ.
Mẫn Phương Kiều đi vào thấy cảnh này mặt liền bày tỏ đầy chán ghét lườm nguýt cậu ta, sau đó xê dịch chiếc ghế ra ngoài, giống như tránh quỷ.
"Đúng là tên luộm thuộm bầy hầy, nhìn thôi đã ngứa mắt, ai thích cậu thì mắt mù dữ lắm rồi" cô ta đảo mắt chán ghét chê bai.

Dương Tề Vương nghe lời nói chói tai liền phản ứng lại, đứng phất dậy nghiến răng trừng mắt nhìn chằm chằm: "Có ai thích tôi thì không thì liên quan gì đến mụ già như cô chứ, đừng tưởng lớn tuổi là ngon.

Nếu không có tài mà còn lớn tuổi thì chính là ngu đó"
Mẫn Phương Kiều tức giận, hai người mắt lớn trừng mắt bé.

Cô ta không muốn yếu thế đứng bật dậy ngang tầm với Dương Tề Vương, tay hung hăng chỉ vào mặt cậu ta hét toáng: "Đồ bất lịch sự, cậu chửi ai là mụ già hả"
Dương Tề Vương liếc mắt, đong đưa người đi ngang qua cô ta, vừa đi vừa thong thả đáp: "Ai lên tiếng thì chính là người đó"
Mẫn Phương Kiều bị chọc đến phát điên, lồng ngực thở phập phồng không giấu nổi, hai mắt trừng lớn.

Cô ta nhào đến định nắm lấy tóc Dương Tề Vương nhưng chưa chạm tới thì người kia đã cảnh giác lách người qua, lạnh lùng nhìn cô ta nghiến răng cảnh cáo: "Đừng tưởng lão tử là con trai sẽ không dám làm gì cô!"
Cả người Mẫn Phương Kiều ngã nhào về phần tủ lớn, chật vật ngồi dưới sàn, cánh tay trầy xước đầu gối truyền đến cơn đau nhức nhối nhưng trong mắt cô ta chẳng dấy lên chút thương đau nào mà là căm phẫn nhìn Dương Tề Vương đăm đăm.
"Cô tự lo liệu cho mình đi, nếu đợt này đại diện trường đi thi mà không giành được giải thì cuống gối cút xéo ngay lập tức cho tôi, mấy tháng qua học chung ngồi chung hít bầu không khí chung với cô khiến tôi buồn nôn lắm rồi, đừng làm mất mặt đội tuyển chúng tôi nữa.

Lần trước thi đấu thua thì cô bày biện sức khoẻ không tốt, lần này nếu cô dùng sức khoẻ ra làm lá chắn tôi sẽ cho cô bị bệnh thật 100%"
"Chậc, Bởi! Người ta nói mấy kẻ ngu hay biện hộ, mà để lộ thì sẽ giả bộ ngọc nữ ngây thơ"
Mẫn Phương Kiều tức tưởi, nhìn sang thấy Ngao Trạch Vũ đi vào liền khóc nức nở, tiếng khóc làm Ngao Trạch Vũ liếc mắt qua, sau đó Anh đi thẳng vào, lướt ngang qua, nói một câu vô cùng nhẹ: "Ngọc nữ ngây thơ khóc rồi, bộ cậu sơ xuất lỡ tay lột mặt nạ của người ta ra sao? Mau nhặt lên, dán lên mặt hộ người ta đi, như vậy mới lịch sự"
*phụt*
Dật Hoàng, Ngạn Hữu bịt miệng cười.

Dương Tề Vương ôm bụng cười ngặt nghẽo, cậu ngửa đầu cười như điên.

Ngao ca đúng là không bao giờ cho con người ta được trổ tài diễn xuất nha!
Uổng công người ta tốn mấy giọt nước mắt làm trò.
"Để em để em, cô Mẫn dưới sàn có tổng cộng 1001 cái mặt nạ, xin hỏi đeo mặt nạ nào trước vậy" Dật Hoàng hí hửng chạy lại, giả bộ nhặt mặt nạ *không khí* cầm lên, sau đó vờ như áp vào mặt Mẫn Phương Kiều.
Vành mắt đỏ hoe nhìn theo tấm lưng Ngao Trạch Vũ, lại nhìn sang ba tên đang đem cô ta ra làm trò hề, bực tức đứng mạnh dậy, cổ chân liền truyền đến cơn đau, cắn răng chịu đựng nhấc đi từng bước nhỏ.

Thượng Khiết My từ cửa đi vào, trên tay còn ôm một chồng lớn sách, độ cao của sách che hết tầm mắt của cô, khó nhọc bê vào, Mẫn Phương Kiều không thèm biết người đến là ai, đi nhanh hơn lúc đầu, bả vai đụng mạnh hất tung Thượng Khiết My đang ôm sách nặng ra sau.
*phịch*
Tiếng ngã vang khẽ, Mẫn Phương Kiều ngừng chân liếc qua thấy rõ khuôn mặt người cô ta căm ghét liền cười khẩy sau đó chạy vụt đi.


Dương Tề Vương chạy đến giúp đỡ, mồm còn rủa xả Mẫn Phương Kiều phía sau: "Có bệnh hay là mắt bị mù vậy"
Ngạn Hữu, Dật Hoàng cũng nhanh chân chạy đến giúp cô nhặt sách.
_________
1 tháng trôi qua, cuối cùng kỳ thi cũng đã kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Mẫn Phương Kiều là thí sinh tệ nhất cuộc thi cấp thành phố, làm điểm của nhóm bị kéo xuống.

Dương Tề Vương nhảy cẫng với giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhóm tuyển.

Vì sự tự tôn của bản thân, không muốn để ai chê cười cũng như cái nhìn của mọi người đối với mình nên cô ta dứt khoát nghỉ học với lý do *SỨC KHOẺ KHÔNG TỐT*
Dương Tề Vương trở lại ngày tháng yên bình, một mình chiếm trọn một bàn, cậu nhấp môi hí hửng nói: "Tống cổ một nhân tài diễn xuất quả thực nhẹ nhõm hẳn ra"
Dật Hoàng giơ một ngón tay lên: "Trâu bò"
Ngạn Hữu chèn vào: "Chẳng phải cũng có công sức của tụi mình sao"
Kết thúc một năm học, lại chuẩn bị tất bật cho một học kì có vô số gánh nặng trên vai, năm học khiến người ta phải đặt toàn bộ kỳ vọng vào, năm học ấy chỉ chứa hai lựa chọn, tôi đỗ tương lai sẽ sáng lạn, tôi không đỗ, rèn sách 12 năm coi như bỏ không.
Hè đến rồi, vui chơi thôi!
Vừa mới từ trường về sắc mặt Mẫn Phương Kiều chẳng tốt đẹp gì, Phương Sánh dỗ dành: "Con đừng buồn, học hay không học tương lai ba mẹ đã lo sẵn cho con rồi"
Lại nói: "Học cũng chỉ làm đầu óc mệt thêm thôi, con cứ ở nhà làm công chúa của ba mẹ đi"
Mẫn Phương Kiều đưa đôi mắt tủi thân nhìn bà ta, nức nở thành tiếng: "Nhưng con sẽ bị coi thường mất, mẹ có thể cho con chút tiền không, con muốn đầu tư chứng khoán, tập tành kinh doanh"
Phương Sánh muốn con gái vui liền gật đầu đồng ý.
"Con muốn bao nhiêu"
"Không nhiều ạ, chỉ cần 60.000 tệ thôi"
Phương Sánh giật mình: "Đầu tư cũng không cần nhiều đến vậy chứ, con chỉ mới tập tành học thôi, đừng liều quá, nên thử trước, sau đó có kinh nghiệm rồi đầu tư nhiều hơn"
Mẫn Phương Kiều ôm tay Phương Sánh nũng nịu: "Cho con mượn đi mà, mượn rồi con sẽ trả, con hứa sẽ không làm mẹ thất vọng đâu"
Phương Sánh xoa đầu: "Trả cái gì, tiền của mẹ cũng chính là tiền của con, chỉ cần con vui vẻ, muốn gì mẹ cũng sẽ chiều"
Mẫn Phương Kiều vui vẻ, đôi mắt sâu thẩm không đáy.

Vốn dĩ kế hoạch sẽ được bắt đầu sớm nhưng tên kia lại nói rằng không cọc 50% sẽ không làm, cho nên cô ta mới kéo dài thời gian đến tận bây giờ.

Giờ thì cô ta có tiền rồi, không thể để mọi thứ yên ắng trôi qua từng ngày như thế được nữa.


Lấy lý do mệt mỏi liền lên phòng của mình, khoá trái cửa, dưới gường lôi ra một chiếc điện thoại, đồng thời lấy chiếc điện thoại thường dùng bật máy biến âm.
"Tôi đã có tiền, tôi sẽ chuyển 30.000 tệ sang cho các người, kế hoạch bắt đầu được chưa?"
Đầu dây bên kia cười khẽ, giọng nói của người tầm cỡ 45 tuổi: "Được, chuyển đi, nhận được tiền cọc tôi sẽ làm, yên tâm nếu có chút gì xảy ra bên tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, không lôi bên đối tác vào"
Mẫn Phương Kiều trầm giọng: "Vậy thì tìm người diễn tốt một chút, tôi mong bên các người không phải là một lũ vô dụng"
"Ngài không tin bên chúng tôi sao?" cười lớn.
Mẫn Phương Kiều cười khẩy: "Vì tôi đã gặp quá nhiều kẻ vô tích sự rồi"
Cút máy, cô ta liền chuyển 30.000 tệ sang cho kẻ kia, không phải dùng điện thoại chuyên dùng mà dùng chiếc điện thoại khác, cô ta đã tính hết cả rồi, lần này phải thực sự cẩn thận.
Tin nhắn gửi đến.
[5h chiều nay sẽ bắt đầu, địa điểm: trà chiều Mê Các, đặc điểm nhận dạng: xe mang biển số 0789DF, khẩu trang đen áo khoác xám, nón lưỡi trai đen, kính râm, hai người]
Thời gian sắp đặt ổn định như vậy, kế hoạch lần này không thành công, Mẫn Phương Kiều tôi đi bằng đầu.
Trong một căn phòng tối, một người đàn ông an vị trên chiếc ghế xoay, môi rít một hơi khói phả lờ mờ che đi gương mặt, chỉ thấy rõ một cái cười nhếch lên vô cùng đắc ý.

Ông ta xoay lưng ghế, kẻ đứng trước bàn làm việc đối diện với một cái bóng lưng ghế, hoàn toàn không thấy rõ ngũ quan ông chủ ra sao.

Chỉ nghe giọng trầm thấp, đoán được độ tuổi không đoán ra hình dạng.
Ông ta nói: "Kế hoạch chiều nay, nhất định phải hoàn thành, nếu không..." giọng điệu trở nên lạnh lẽo khiến người kia bất giác lạnh sống lưng.
Gã được phân công làm nhiệm vụ kính cẩn: "Dạ vâng thưa ông chủ"
Ông ta lại nói: "Cậu đem theo một đứa nữa phụ trách lái xe, hành động cho gọn lẹ, mục đích khách hàng không phải mạng sống chỉ là hù doạ, hiểu chưa?"
"Tôi đã biết"
"Lui ra đi"
Gã ta lui ra, kỳ thật làm việc cho ông chủ lớn cũng mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ hắn nhìn rõ mặt ông chủ của mình, ngay cả phúc tín cận kề còn chưa thấy nói chi là một người như gã ta.

Đem một đầu tò mò đi ra khỏi cửa, gã mà thắc mắc có khi mạng sống cũng chẳng còn, mà tiếc gì mạng sống khi bản thân đâm đầu vào một tổ chức đem sinh mạng ra đặt cược cơ chứ.

Gã ta cười khổ!
_______________
Trước cửa Ngao gia, Bạch Mai Nghi vội vàng nói to vào sân nhà, giọng điệu gấp gáp dồn dập: "Lão Ngao, ông lề mề cái gì vậy chứ, mau lên, Lĩnh Lĩnh không thể chịu nóng, ông coi trời nóng như vầy còn để bà cháu tôi phải đợi lão già như ông"
Ngao Sở Viêm vội vã chạy ra, trên tay còn xách theo đồ của Lĩnh Lĩnh: "Ra rồi ra rồi đây"
Hai ông bà bế Lĩnh Lĩnh ra xe, hôm nay vợ chồng Bạc Ngật Quân bận công việc nên giao con gái cho hai ông bà trông giúp, vì để bớt buồn chán nên nảy sinh ý định chiều chiều dắt cháu gái đi chơi hóng gió.

Lĩnh Lĩnh rất hoạt bát không thích ở nhà, nghe nói được đi chơi miệng liền cười te tét.
Xe chầm chậm dừng lại ở công viên, chiều chiều mát mẻ rất nhiều người đi bộ tập thể dục, hóng gió.

Ông bà Ngao chọn một chỗ có bàn có ghế ngồi xuống, bà Ngao đặt cháu gái ngồi trong lòng, ông Ngao ngồi bên cạnh bày trò đùa giỡn chọc Lĩnh Lĩnh cười tít mắt.

"Bác trai bác gái đi hóng gió chiều ạ"
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng gọi, theo tự nhiên ông bà Ngao ngẩng đầu nhìn.
"Mẫn Nhi đấy à" Ngao Sở Viêm niềm nở cười tươi chào hỏi một tiếng.
Bà Ngao không thích cũng không ghét Mẫn Phương Kiều, không muốn thân thiết gì nhiều nên chỉ cười gật đầu một cái rồi quay sang chăm sóc cháu gái.

Mẫn Phương Kiều cắn môi, đảo mắt nhìn quanh.

Chỗ này khá là đông người, không biết người đó ở đâu rồi.

Lại nhìn Bạch Mai Nghi, thái độ bà ta đối với mình hình như thay đổi rồi, chắc là sẽ giống với đứa con gái hàm hồ Ngao Bạch Minh Nguyệt đi!
Mẫn Phương Kiều nhìn Lĩnh Lĩnh trong lòng Bạch Mai Nghi liền nổi lên trận chán ghét, ngũ quan y hệt mẹ của nó, đáng ghét đến chướng mắt!
Mẫn Phương Kiều cười ngọt ngào ngồi bên cạnh Bạch Mai Nghi thân thiết gọi: "Bác gái, bế Lĩnh Lĩnh chắc vất vả lắm, hay để cháu bế dùm bác"
Bạch Mai Nghi không nhìn cô ta, chăm chú vào Lĩnh Lĩnh, giọng điệu không mấy quan tâm: "Không mệt đâu, Lĩnh Lĩnh rất nhẹ, cháu có việc thì đi trước đi, bác không làm phiền cháu"
Đây là đuổi khéo cô ta!? Mẫn Phương Kiều nghiến răng, sau đó lại khôi phục trạng thái thấu hiểu lòng người, nhẹ nhàng đáp: "Cháu không có việc gì ạ, giờ này tan làm cháu chỉ là đi ngang qua đây định hóng gió, may thay là cũng gặp hai bác ở đây" cô ta dè dặt nhìn sang Ngao Sở Viêm xấu hổ hỏi: "Cháu làm phiền hai bác sao ạ? Nếu vậy, cháu sẽ đi liền" nói là phải kèm theo hành động, xách túi lên, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, không ngoài dự đoán của cô ta, ngay lập tức Ngao Sở Viêm vội ngăn cản, cô ta nhếch môi sau đó mới quay người về phía ông bà Ngao cười nói: "Vậy cháu có thể ở đây chơi một lát không ạ, cháu rất thích trẻ con"
Mắt cô ta dáo dác xa xăm, nhớ lại tin nhắn người đàn ông kia gửi *trà chiều Mê Các* thấy rồi, đối diện bên kia đường, lại nhìn xung quanh thấy một chiếc xe đậu gần đó biển số *0789DF* *khẩu trang đen áo khoác xám, nón lưỡi trai đen, kính râm* đúng là người đó rồi.

Quán trà đó theo phong cách cổ điển, bây giờ là thời đại tân tiến ít người nào đến uống một quán trầm tĩnh chỉ có người già mới thích lui tới thôi, lại vừa hay trà chiều Mê Các ít khách, lần này kế hoạch thành công rồi, trong lòng tán thưởng người kia tài giỏi, sắp xếp đúng ý cô ta, kế hoạch quá hoàn mỹ.

Hợp tác lần này có lẽ không uống công rồi, Cô ta thầm vui mừng trong lòng.
"Bác trai bác gái, nắng chiếu sang đây rồi, bên kia đường có quán trà chiều, cháu hay vào đó uống, trong đó phục vụ rất tận tâm lại có đồ chơi cho trẻ con, Lĩnh Lĩnh sẽ rất vui ấy ạ"
"Không cần đâu, đi sang ghế bên kia ngồi là được rồi" Bạch Mai Nghi đáp.
Thấy sắc mặt Bạch Mai Nghi không thuận theo, cô ta đành nói nhiều hơn để dụ dỗ: "Bác gái, chúng ta là người lớn chịu chút nóng không hà gì, nhưng Lĩnh Lĩnh còn nhỏ nắng nóng rất khó chịu, có lẽ sẽ bị bệnh luôn ấy ạ"
Bạch Mai Nghi nghe thấy liền lo âu, chỉ cần nói chuyện đụng đến cháu gái cưng thì cái gì ông bà Ngao liền nghe theo.

Bạch Mai Nghi gật đầu đồng ý, đứng dậy theo cô ta sang bên kia đường.
Mẫn Phương Kiều lén lút đưa mắt quan sát xung quanh, thấy tình hình vô cùng thuận lợi liền đắc ý trong lòng.

Cô ta nhìn kẻ ngồi trong xe, gật đầu một cái.
Xe lăn bánh, biến mất khỏi Mê Các.
Ba người đứng đối diện Mê Các đợi đèn xanh.

Một chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh, cách vạch kẻ đường màu trắng một khúc, vừa đủ một mét với ba người đang chờ đèn xanh.

Ngao Sở Viêm lấy làm lạ, đèn đỏ tại sao chiếc xe này không chạy? Xung quanh bọn họ không còn ai qua đường, chỉ duy nhất ba người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.