Thanh Xuân Vội Vã

Chương 3



Trên suốt chặn đường đến bệnh viện, Doãn Mặc Niên đều nắm lấy tay cô, chưa bao giờ buông ra, giống như nắm đến cả đời vậy.

Doãn Mặc Niên lần đó bị gãy hai sươn sườn, tôi biết, là vì khoảnh khắc xe lật ngang, anh ấy đã ôm lấy Chu Tâm trong lòng.

Chu Tâm nghĩ, sau này, cho dù có người đàn ông khác hy sinh vì cô như vậy, cô cũng không thể trao người đó tình yêu như đã yêu Doãn Mặc Niên, bởi vì tình cảm kiếp này của cô, tất cả đều đã được trao đi một lần duy nhất, cho một người duy nhất.

Bà lão Tần phát bệnh, càng lúc càng yếu, Doãn Mặc Niên ở suốt trong bệnh viện. Chu Tâm tan học xong, lại chạy đến, ngồi bên cạnh anh, hoặc là giúp anh làm gì đó, hoặc là chỉ ngồi nhìn anh.

Vào một ngày mùa đông tháng mười một, bà lão Tần ra đi.

Mộ bà lão Tần nằm trong nghĩa trang ngoại thành. Khi người ta về hết, Doãn Mặc Niên vẫn một mình quỳ trước mộ, đôi mắt nhìn vào tấm ảnh trên bia mộ. Chu Tâm từ từ đi đến, lẳng lặng đứng bên cạnh anh.

Một lúc sau, Doãn Mặc Niên ngẩng đầu nhìn cô, giọng thiều thào “Chu Tâm, anh phải làm sao bây giờ?”.

Chu Tâm vòng tay qua đầu anh, ôm lấy anh vào lòng mình, cô nghe thấy mình nấc lên, giọng nghẹn ngào “Anh còn có em, Mặc Niên, anh vẫn còn có em”.

Đó là lần đầu tiên, Doãn Mặc Niên bật khóc, ở trong lòng cô, cô có thể cảm nhận được sự run rẩy của anh, nghe rõ ràng từng tiếng nấc nghẹn của anh, nhìn thấy bờ vai anh run lên.

Doãn Mặc Niên yếu đuối, chỉ có khoảnh khắc ấy, yếu đuối trước mặt cô.

Không lâu sau đó, Doãn Mặc Niên nhận được học bổng du học. Khi ấy Chu Tâm chỉ vừa học năm hai, khi cô hay tin, buồn thất thiểu mấy ngày. Nhưng cô không thể bảo anh đừng đi, đó là tương lai của Doãn Mặc Niên, là cuộc đời của anh ấy.

Sáng hôm sau Doãn Mặc Niên bay sang mỹ, mà hiện tại đã gần giờ sáng, anh ấy đang đứng trước mặt Chu Tâm.

Ngày đó yêu anh, Chu Tâm chưa bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày, một ngày mà bọn họ phải chia xa, cách nhau đến nữa vòng trái đất.

Chẳng thể nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn nhau, dường như tất cả đều nghẹn ứ lại ở cổ, cố gắng lắm Chu Tâm mới mở miệng nói được một câu “Nhất định… không được quên em”. Sau đó liền khóc, nước mắt cứ thế mà chảy dài.

Doãn Mặc Niên vòng thay ôm lấy cô, siết chặt.

Anh ấy kiên định nói “Không bao giờ quên em, anh không bao giờ cho phép mình quên em. Chu Tâm, bất luận điều gì xảy ra, phải tin rằng anh, cả đời chỉ yêu một mình em, em là duy nhất. Chờ anh trở về”.

Lời hứa đó, rất nhiều năm sau, khi Chu Tâm ngồi nhìn bức ảnh duy nhất của hai người, đều rơi nước mắt. Chỉ cần nhớ lại, từng mạch máu trong cơ thể đều như ngưng chảy, đau đớn tận tâm can.

Ngày đầu tiên sau khi Doãn Mặc Niên đi, Chu Tâm ở trước dưới cây cổ thụ phía sau khoa nhạc viện, đứng đó rất lâu, sau đó lại khóc rống lên, giống như một đứa trẻ.

Chu Tâm chuyển đến ký túc xá của trường, cô bắt đầu muốn sống độc lập, Trịnh Kiều là bạn cùng phòng của Chu Tâm, bạn bè cùng lứa ai ai cũng có bạn trai, duy chỉ Chu Tâm trước sau vẫn đi có một mình. Nhưng cả phòng đều biết, trong lòng Chu Tâm có một người được cô cất giữ rất sâu, rất kỹ.

Bởi vì điện thoại quốc tế rất đắt, thế nên hầu như bọn họ chỉ liên lạc bằng mail và mạng xã hội.

Chu Tâm cố gắng những ngày không có anh, chỉ lao đầu vào học và đi làm, từng ngày trôi qua đều buồn tẻ. Doãn Mặc Niên rời xa cô được nữa năm, Chu Tâm nhận được một lời tỏ tình. Anh ấy hơn cô một khóa, khi ấy Chu Tâm ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy một lần, cô bỏ đi để lại một câu “Đừng theo đuổi tôi, tôi không thích anh, một chút cũng không”.

Sau đó có một lần, Chu Tâm lướt trên mạng, vô tình bắt gặp vài tấm hình của Doãn Mặc Niên chụp cùng một cô gái, anh ngồi trên du thuyền, cô ấy ôm eo anh, đầu ngả vào vai anh, hai người cùng cười rất tươi.

Còn có bức hình cô gái ấy hôn lên má anh.

Mà cô gái kia, là Hạ Huệ Đình.

Chu Tâm lập tức gọi điện cho anh, cuộc gọi đầu tiên của bọn họ, là năm thứ hai sau khi anh đi.

Thật lâu sau mới có người bắt máy, giọng anh vẫn trầm ấm như vậy.

“Mặc Niên, em nhớ anh”.

Anh yên lặng, tôi có thể nghe hơi thở của anh.

“Anh cũng nhớ em”.

Chỉ như vậy thôi, Chu Tâm sẽ bớt sợ hãi, không biết từ bao giờ, trong cô luôn có một nỗi sợ, lo sợ một ngày anh sẽ rời xa anh.

“Mặc Niên, anh vẫn yêu em đúng không?”.

“Ừ”.

“Anh sẽ không yêu người khác đúng không?”.

“Em sao vậy? Sao lại hỏi thế?”.

Chu Tâm kiềm giọng mình lại, cười hề hề “Không… chỉ là nước mỹ nhiều cô gái xinh đẹp như thế, em sợ anh sẽ quên em mất”.

“Sẽ không đâu, em đừng lo mấy chuyện không đâu nữa. Sắp đông rồi, em phải giữ ấm, đừng để bị cảm, còn nữa, tuyệt đối không được về khuya, không được...”

Chu Tâm nghe anh huyên thuyên một hồi, mới cắt lời anh “Em biết rồi, em cúp máy đây, điện thoại đường dài tốn lắm”.

“Ừ, tạm biệt”.

Khi Chu Tâm gác máy, không hiểu sao nước mắt lăn dài trên mặt, cô lấy hai tay ôm gối khóc nức nở.

Anh ấy như thế này, nếu một ngày bỗng nhiên rời bỏ cô, cô không biết phải như thế nào đây?

Cuộc gọi thứ hai là vào mấy tháng sau đó, ngày valentine, Chu Tâm đứng ở lan can, giống như nhìn thấy cậu trai trẻ đứng dưới nhà, trong tay ôm thứ gì đó, đi đi lại lại, liền vào phòng gọi cho anh.

Một lúc lâu, anh mới bắt máy. Vẫn là giọng nói quen thuộc, nhưng dường như cách nữa vòng trái đất, lại thấy xa xôi.

Lòng cô nhảy lên một cái.

“Alo?”

Chu Tâm muốn hỏi anh nhiều thứ, cuối cùng lại chỉ thở dài “Em nhớ anh”.

“Ừ”.

“Hình như có người ở bên cạnh anh?”.

Anh im lặng một chút “Ừ”.

Chu Tâm cười đùa “Không phải là bạn gái chứ?”.

Đầu dây bên kia chợt im phăng phắt, ngay cả hơi thở của anh cũng không nghe rõ, một lúc sau, anh lên tiếng “Không phải, em đừng nghĩ lung tung, anh còn có công việc, anh gọi lại em sau nhé!”. Sau đó liền cúp máy.

Chu Tâm siết chặt bàn tay mình, yên lặng ngồi trên giường, chờ đợi. Khoảng thời gian chờ đợi đó rất dài.

Chu Tâm bắt đầu đi làm, cô muốn gọi cho anh, nhưng mỗi lần đều là anh bận không nghe máy được, cũng không hề trả lời cô khi cô hỏi “Bao giờ anh sẽ về?”.

Chu Tâm biết, giữa bọn họ đã có một khoảng cách vô hình, khiến cô càng lúc càng xa anh, càng lúc càng không hiểu anh nghĩ gì.

Có một ngày, Chu Tâm đứng ở ngã ba đường đến ngơ ngác, bởi vì cô nhìn thấy anh, anh trở về rồi, bên cạnh còn có thêm một cô gái.

Anh trở về từ lúc nào? Chu Tâm đuổi theo chiếc xe cả đoạn đường dài, cô vứt luôn cả giày, hai chiếc giày cao gót lăn lông lốc bên vệ đường, nhưng vẫn không đuổi kịp.

Chu Tâm nhìn chiếc xe khuất hẳn, ánh mắt mờ mịt, chỉ biết ngơ ngác gọi “Mặc Niên”.

Chu Tâm nằm dài trên giường, bàng hoàng, trống rỗng, hầu như không thể nghĩ được chuyện gì. Chỉ có thể mở to mắt nhìn trần nhà đến khi trời sáng.

Cô không biết mình đã nằm như thế bao lâu, cho đến khi chị tổ trưởng gọi điện, cô mới mơ hồ thấy mình bắt máy, chị nói gì tôi cũng không rõ, chỉ nhẹ nhàng nói với chị “Chị Tô, em bệnh rồi, em xin nghỉ ba ngày”. Sau đó liền cúp máy.

Chu Tâm không dám gọi cho anh, lỡ như mọi chuyện là thật thì cô phải thế nào? Lỡ như anh nói không cần cô nữa thì phải làm thế nào?

Nhưng cô có tránh cũng không tránh khỏi.

Chu Tâm lơ đãng nhìn đến góc đường, bắt gặp bóng người quen thuộc, Doãn Mặc Niên đang đứng chờ dưới cửa nhà cô, bốn năm rồi, cho dù thời gian có bào mòn đi tấc cả, cũng không thể làm phai mờ đi Doãn Mặc Niên trong lòng cô. Trong giây phút ấy Chu Tâm muốn cắm đầu chạy về phía anh, muốn nhào vào lòng Doãn Mặc Niên, muốnvòng tay ôm chặt lấy anh, vùi mặt thật sâu vào lòng anh, dùng cả sức lực để ôm lấy, nhưng, đôi chân cô sững lại, không thể nhấc nổi, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn anh chầm chậm bước về phía mình.

“Anh về rồi”.

Chu Tâm cười gượng một tiếng “Làm sao anh biết chỗ em ở?”.

“Anh có đến nhà em, bác gái nói em đã chuyển ra ngoài”.

“À, ra là vậy”.

Doãn Mặc Niên nhìn cô một lúc, anh thở dài “Anh có chuyện muốn nói”.

Chu Tâm vuốt nhẹ mái tóc, cười nhạt “Chuyện gì cơ? Là chuyện anh muốn tránh em? Hay là chuyện anh có bạn gái?”.

Doãn Mặc Niên hơi cúi đầu, anh tránh ánh mắt của cô, giọng trầm xuống “Anh xin lỗi, anh… sắp kết hôn rồi”.

Bàn tay Chu Tâm siết lại, móng tay cắm vào khiến cô đau rát, một giọt nước lặng lẽ rơi xuống, ngay cả giọng cô cũng run run “Đã đi đến mức kết hôn rồi sao? Anh đến là muốn thông báo với em, anh sắp kết hôn?”.

Chu Tâm sững người, ngơ ngác nhìn anh “Anh lặp lại lần nữa“.

Lòng Doãn Mặc Niên rối bời, anh không biết phải đối mặt với cô thế nào.

“Anh sắp kết hôn“.

Giọng Chu Tâm lạc hẳn đi, cô cầm túi xách liên tục đánh vào người anh “Anh bảo em chờ, em chờ anh suốt bốn năm, chờ đến khi anh trở về kết hôn cùng người khác? Doãn Mặc Niên, anh làm sao có thể, làm sao có thể đối với em như vậy?”.

Doãn Mặc Niên để mặc cô đánh, chờ cho Chu Tâm ngừng lại, anh mới nhỏ giọng “Xin lỗi, là anh có lỗi với em”.

Chu Tâm đánh mệt rồi, la hét cũng mệt rồi, cô ngồi gục xuống, giọng thiều thào “Mặc Niên, anh sẽ không yêu người khác, anh đã hứa với em rồi, em đã học nấu ăn, sau này em có thể chăm sóc anh, em đã hứa với bà nội là sẽ chăm sóc anh”.

Doãn Mặc Niên ngồi xuống, muốn vươn tay ôm lấy cô, nhưng cô lại đẩy anh ra.

“Sao anh lại trở về? Em đã yêu anh nhiều như thế mà, em đã một lòng chờ đợi anh trở về. Em đã rất nhiều lần nghĩ về ngôi nhà nhỏ, nghĩ về mỗi buổi sáng thức dậy nhìn thấy anh, lúc buồn có thể khóc trong lòng anh. Em đã chờ đợi anh về để cùng thực hiện những điều đó. Tại sao lại đối với em như vậy?”.

Chu Tâm loạn choạng đứng lên, cũng không cho Doãn Mặc Niên đỡ lấy mình, cô bước về phía nhà, cả người gần như không còn sức sống.

Giây phút cánh cửa đóng sập lại, Chu Tâm biết anh vẫn đi theo sau cô, cô chợt nhớ đến ngày valentine năm đó, rồi bỗng bật cười, cười đến đau thắt ruột gan.

Cuối cùng quỳ cả người xuống, ôm lấy đầu gối, cuối mặt cười trong nước mắt, cả người đều run lên.

Doãn Mặc Niên lẳng lặng đứng bên ngoài cánh cửa, khoảng cách giữa hai người lúc ấy, đã xa đến mức không thể nhìn thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.