Nam thư phòng, Dận Tộ đang đắp một tấm thảm mỏng nằm dựa trên nhuyễn tháp đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Khang Hy và Dận Nhưng đang ngồi trên ghế cứng xem tấu chương, sâu sắc cảm nhận được giá trị của tâm tật.
“Đọc sách gì đấy?” Khang Hy xoa nhẹ khóe mắt đứng dậy, đi tới trước mặt Dận Tộ.
“Văn học Âu châu Nam sư phó mang tới, văn bản tiếng Latin.” Dận Tộ nói: “Nam sư phó đi quá sớm, tiếng Latin của nhi tử vẫn còn rất sơ sài, quyển sách này nhi tử đã đọc qua bản tiếng Anh và tiếng Hán, lần này đọc tiếng Latin để đối chiếu, chờ đọc xong quyển này có lẽ tiếng Latin cũng học được bảy tám phần.”
Việc của Lưu thị khiến y có chút cảnh giác, y nếu không muốn sau này bị người ta nhìn ra mánh khóe, trực tiếp xem như yêu nghiệt thì nhất định phải càng thêm cẩn thận, khiến cho tất cả bản lĩnh của mình đều có con đường truy tra thích hợp —— y trước kia nguyên bản lăn lộn dưới mắt Khang Hy, mọi cử động đều vô cùng cẩn thận, thế nhưng từ năm ngoái sau khi khai phủ cũng không khỏi có chút buông lỏng.
Suy nghĩ một chút lại nói: “Hoàng a mã, vài hôm nữa người lại tìm cho nhi tử một sư phó Tây Dương có học vấn như Nam sư phó có được không? Nhi tử thích nghe bọn họ nói chuyện ở bên ngoài. Không phải, Hoàng a mã có thể để nhi tử đi Tây Dương chơi sao?”
Kiếp trước y rất có thiên phú trên phương diện ngôn ngữ và biên trình, tại lĩnh vực nào cũng có chút danh tiếng, thế nhưng vừa đến thế giới này, biên trình coi như triệt để phế bỏ, những ngôn ngử đã học qua cũng không dám quang minh chính đại dùng đến. May mà còn có một Nam Hoài Nhân[1], chính là những ngôn ngữ Nam Hoài Nhân biết còn không nhiều bằng y, mà loại ngôn ngữ mới duy nhất y học được ở thế giới này ngược lại chính là tiếng Mãn do Khang Hy và các sư phó ở Thượng Thư phòng dạy dỗ.
Dận Nhưng thấy mấy hôm trước Khang Hy còn bị chọc cho nổi trận lôi đình, lúc này lại chủ động chạy đến bắt chuyện với Dận Tộ, ánh mắt không khỏi tối sầm, nói: “Lục đệ cũng không còn nhỏ nữa, phải nên nghĩ xem phải làm sao mới có thể phân ưu với Hoàng a mã, đừng có mỗi ngày đều chỉ nghĩ chơi thế nào mới vui vẻ.”
Dận Tộ nhìn hắn một cái, không để tâm cười cười: “Hoàng a mã có nhiều nhi tử muốn phân ưu như vậy, cũng không trông cậy vào một mình ta. Hơn nữa mấy thứ này mặc dù trước mắt nhìn như vô dụng lại có thể mở rộng nhãn giới, thông suốt lòng dạ… Thần đệ không có bản lĩnh gì nhiều, nếu có thể thực sự khiến cho lòng dạ thông suốt, ít bị dọa vài lần, ít phát bệnh vài lần cũng đã coi như giúp Hoàng a mã phân ưu.”
Khang Hy hừ lạnh nói: “Nguyên lai ngươi cũng biết đạo lý này, vậy mấy hôm trước là ai chạy mãn kinh thành hồ đồ, khiến Lão Tứ cũng phải chạy ra ngoài tu đê hử?”
Dận Tộ cười hì hì nói: “Nhi tử liền thích xem bộ dáng lười quản lại nhịn không được mà xen vào của Tứ ca.”
Khang Hy lắc đầu nói: “Tứ ca của ngươi cũng không dễ dàng, đừng quá khi dễ hắn.”
Dận Tộ cười nói: “Đó là Tứ ca tình nguyện để nhi tử khi dễ, bằng không ai có thể khi dễ được huynh ấy?”
Khang Hy không nhịn được cười lên, vậy cũng cũng đúng.
Ông đã thật lâu không nhìn thấy Dận Chân lộ ra vẻ hoạt bát như vậy, vừa buồn bực lại không còn cách nào, sau khi đề ra nguyện vọng muốn Khang Hy quản thúc Dận Tộ thất bại, hắn đơn giản trực tiếp thỉnh chỉ cùng Vu Thành Long ra ngoài tu đê —— Đây là lần đầu tiên đứa con trai này của ông chủ động nhận việc, có thể thấy được mấy hôm nay Dận Tộ đích xác đã làm hắn phiền đến không chịu nổi.
Khang Hy lắc đầu bật cười, thấy Dận Tộ còn đang trơ mắt nhìn mình liền nói: “Trẫm sẽ giúp ngươi lưu ý, bất quá cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, người nước ngoài có học vấn như Thang Nhược Vọng và Nam Hoài nhân cũng không nhiều, huống chi còn phải xa độ trùng dương đi tới Đại Thanh?”
“Vậy nếu không…”
Khang Hy vừa nghe liền biết y muốn cái gì, lập tức ngắt lời: “Chớ hòng mơ tưởng.”
“Vì sao?” Dận Tộ bất mãn nói: “Đại ca bọn họ đều có thể đi đánh giặc, chẳng lẽ Tây Dương còn nguy hiểm hơn chiến trường sao?”
Kiếp trước thân thể của y không tốt, không thể ra nước ngoài nhìn phong cảnh, đây vẫn là việc khiến y vô cùng tiếc nuối. Nếu hiện tại có thể ra nước ngoài chơi một vòng cũng là chuyện không tệ.
Khang Hy nói: “Trên chiến trường, sinh tử đều do bản lĩnh của mình. Nếu bọn họ tử chiến sa trường chính là do bản lĩnh không đủ, chẳng trách được ai. Thế nhưng trên đại hải mênh mông, sinh tử toàn bộ phải xem ý định của Lão thiên, trẫm sẽ không cho ngươi đi!”
“Hoàng a mã!” Dận Tộ nói: “Cùng người đấu chính là đấu, cùng trời đấu cũng là đấu, Đại ca bọn họ không sợ binh đao hung hiểm trên chiến trường, nhi tử lẽ nào lại e ngại sóng gió vô chừng sao?”
Khang Hy ngồi bên cạnh y, vỗ vỗ vai y, mềm giọng nói: “Trẫm biết ngươi thích đồ của Tây Dương, hôm trước tuần phủ Quảng Đông nhập kinh còn mang theo rất nhiều thứ của Tây Dương —— trẫm liền giữ mấy thứ tinh xảo xinh đẹp lại cho ngươi, lúc này hẳn đều đã đưa đến phủ đệ rồi. Trẫm còn phân phó bọn hắn lưu ý một ít thư tịch Tây Dương, có được liền giao cho ngươi, người khác một quyển trẫm cũng không cho, có được không?”
Người khác cũng không hiếm lạ gì thứ này! Dận Tộ oán thầm là oán thầm, nhưng cũng biết Khang Hy nếu đã dùng ngữ điệu này nói với y chính là không còn gì thương lượng nữa, cũng không quá mức để ý đến đối phương, tự cầm sách lên tiếp tục xem.
“Dận Tộ a, đừng có cả ngày đều làm ổ trên nhuyễn tháp, đứng dậy bồi trẫm đẩy tay, giãn giãn gân cốt.”
Dận Tộ cũng không ngẩng đầu lên: “Nhi tử không rảnh, Hoàng a mã và Thái tử điện hạ luyện đi thôi!”
Khang Hy lập tức thu hồi quyển sách của y: “Hiện tại liễn rảnh rỗi! Mau lăn dậy cho trẫm, nhìn ngươi hiện tại đều đã thành cái dạng gì rồi!”
Dận Chân đi được hai ngày, Dận Tộ cũng bị Khang Hy kéo lại trong Càn Thanh cung suốt hai ngày, cuối cùng phát thệ tuyệt đối sẽ không đễn những nơi không nên đến, ăn những thứ không nên ăn, đi đâu cũng phải có người theo cùng mới có thể giành lại được tự do.
“Hôm nay vẫn không có tin tức,” Ngoài cửa cung, Vượng Tài đở Dận Tộ lên xe, thấp giọng nói: “Liệu có phải vị kia đã phát hiện, vậy nên…”
“Hắn không dám.”
“A?”
“Hắn biết là bẫy rập,” Dận Tộ thản nhiên nói: “Cũng không dám không nhảy —— hắn không dám để ta thẩm vấn.”
Y chính là muốn Dận Nhưng biết, rõ ràng nói cho hắn biết: Ta chính là muốn bẫy ngươi, có bản lĩnh ngươi đừng rút lui a?
Hai cung nữ này là do đích thân Đức phi lựa chọn, dù là dung mạo, phẩm tính hay gia thế đều thuộc thượng giai, bọn họ không có khả năng sớm gian lận, chỉ có thể hạ thủ sau khi Đức phi tuyển định.
Thời gian ngắn như vậy, bọn họ có lẽ có phương pháp khiến người ta liều chết, thế nhưng lại không có phương pháp huấn luyện ra tử sỹ có năng lực chống được cực hình.
Y chính là cược Dận Nhưng không dám để y thẩm vấn, hắn cược hành động lần này của Dận Nhưng chỉ là đột ngột muốn trả thù việc lần trước Đức phi vạch trần chuyện hắn hành hạ cung nữ đến chết, quá trình hành sự nhất định để lại rất nhiều sơ hở.
Y cược Dận Nhưng không ngờ đến tâm tật và ác mộng của y là nửa thật nửa giả, ở trong miệng Thái y vốn là chịu không nổi nửa điểm kinh hách lại có thể bình an vô sự mà qua.
Y cược Dận Nhưng không ngờ được y sẽ ngăn người của Đức phi lại, cược Dận Nhưng không ngờ mấy hôm nay y đều hạ mê dược cho hai nàng, mỗi ngày chỉ rót một chén canh kéo dài tính mạng, khiến hai nàng cơ bản vô pháp chấp hành mệnh lệnh ‘thất bại tự sát’.
Đợi đến khi hai nàng thực sự bị Dận Tộ giấu đến nơi Dận Nhưng không nhìn thấy được, vật đổi sao dời, như vậy những áp chế trước kia vị tất còn dùng được, các nàng có thể nói ra chuyện gì cũng không phải do Dận Nhưng làm chủ.
Vậy nên, y cược Dận Nhưng tuyệt đối không dám lưu hai nhược điểm sống sờ sờ như vậy trong tay y.
Vượng Tài nói: “Gia, bên người Thái tử điện hạ có rất nhiều mưu sỹ, vị tất không tìm được biện pháp phá cục, gia ngài cần phải thận trọng không được khinh suất a!”
Dận Tộ khẽ mỉm cười nói: “Phương pháp phá cục tự nhiên là có…”
Biện pháp tốt nhất chẳng qua là đem người lặng lẽ giết chết dưới mí mắt của tất cả mọi người, nếu Dận Nhưng có thể làm được điểm này dưới sự an bày trọng trọng của y, như vậy y chỉ có thể tự nhận mình không bằng người.
Nhưng nếu Dận Nhưng không làm được, chỉ còn một cách dĩ lực phá xảo. Cục diện có xảo diệu hơn nữa nếu không qua được lực lượng tuyệt đối, chỉ cần đem tất cả mọi người giết sạch, sự tình lại huyên lớn hơn nữa lại làm sao. Người chết không biết nói.
“Gia, ta gia!” Vượng Tài dậm chân nói: “Ngài đã đáp ứng với Vạn tuế gia không đi những nơi đó!”
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Gia cũng không phải tiểu thư thiên kim, lẽ nào cả ngày phải làm ổ trong nhà? Gia chỉ an vị tại ghế lô nghe hát một chút thì lại có chuyện gì?”
Thấy Vượng Tài vẫn trưng ra bộ dạng sầu mi khổ kiểm, Dận Tộ thở dài nói: “Yên tâm, gia càng không muốn gây chuyện hơn ngươi.”
Khang Hy đã nói, nếu y lại dính vào chuyện gì liền lăn đi Thượng Thư phòng cùng các tiểu a ca đọc sách.
Không nói mất mặt, muốn Dận Tộ từ khi khai phủ mỗi ngày đều ngủ đến tự thức dậy, muốn quay về ngày tháng canh ba ngủ canh năm thức đơn giản là chính là lấy mạng của y. Không thể không nói, chiêu này của Khang Hy thực sự quá độc ác!
Hai khắc sau, Dận Tộ ngồi ở lầu hai, chống tay nghe tiếng ê a dưới lầu, lim dim ngủ.
Vượng Tài bất đắc dĩ phủ thêm một lớp áo khoác cho chủ nhân nhà mình, thầm oán —— không biết còn tưởng rằng vị gia nhà hắn có bao nhiêu thích nghe hý đâu, hóa ra là đến để thôi miên.
Đang định khuyên người về nghỉ thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, Vượng Tài trợn mắt đang định bảo đối phương lặng lẽ cút ra ngoài, vừa thấy rõ người tới cũng sửng sốt: “Đại, đại…”
Dận Tộ mở mắt: “Vượng Tài, gia đói bụng, đi mua ít điểm tâm hợp ý cho gia.”
Vượng Tài không ngừng vâng dạ, hướng về phía người vừa tới khấu đầu, sau đó khom người đi vội.
Dận Đề khép cửa lại, đĩnh đạc ngồi xuống đối diện Dận Tộ, tự rót trà cho mình, Dận Tộ nói: “Nguội.”
Dận Đề uống một hớp. nói: “Chỉ ngươi là chú ý như vậy, lúc ca ca ở bên ngoài đánh trận, đừng nói là trà lạnh, có một ngụm nước lã uống cũng là không tệ rồi.”
Sau đó còn chậc lưỡi: “Ở rạp hát còn có trà ngon như vậy để uống! Một đám tiểu tử nhìn người hạ đồ ăn, gia thực sự không thể xem vào mắt như vậy? Mỗi ngày tới đây cũng chưa uống được một mảnh hảo lá cây nào!”
Dận Tộ nói: “Đây là cống trà Giang Tô vừa tiến cống, ta vừa mang từ Nam thư phòng của Hoàng a mã ra ngoài, nếu ngươi thích để quay đầu lại ta phái người đưa qua.”
Dận Đề không hứng thú phất tay một cái, nói: “Quên đi, gia cũng không thích cái này.”
Dận Tộ nói: “Đại ca gấp gáp tìm ta như vậy, là bên kia có tin tức?”
Dận Đề trừng mắt nhìn y, nói: “Ngươi không vội? Không vội còn vừa xuất cung đã chạy thẳng đến đây chờ ta?”
Dận Tộ cười: “Ta không vội, ta sợ đại ca gấp!”
Dận Đề mắng: “Thí! Gia là uống lộn thuốc mới cùng ngươi khua môi múa mép!”
Sau đó lại thấp giọng nói: “Lão Lục, chuyện này chỉ sợ phải ồn ào lớn.”
Dận Tộ nói: “Mục đích của chúng ta, không phải là muốn vì hắn làm lớn chuyện sao?”
Dận Đề cười khổ nói: “Nhưng bây giờ cũng là quá mức rồi, ca ca ta chỉ sợ khiêng không được a!”
Dận Tộ hỏi: “Bao lớn?”
Dận Đề đè thấp thanh âm: “Thái tử động Lục doanh —— mặc dù chỉ dùng hơn trăm người, nhưng rốt cuộc là quân đội, nếu hai bên thực sự động thủ lên chính là kinh thiên đại sự.”
Dận Tộ hỏi: “Đại ca sợ đánh không thắng?”
Dận Đề nói: “Đây không phải là vấn đề có thắng hay không, mà nếu Lục doanh và Bát kỳ quân đánh nhau, Hoàng a mã nhất định phải tra rõ —— chuyện của chúng ta, không gạt được!”
Lại nói: “Không bằng việc này cứ tính như vậy, ngươi giao người cho ta, ta bảo đảm các nàng liền bao nhiêu tuổi còn tè ra quần cũng khai đến rõ ràng chân thật!”
“Sau đó thì sao?” Dận Tộ hỏi ngược lại: “Sau đó ta mang nhân chứng vật chứng đến trước mặt Hoàng a mã khóc lóc kể lể, nói Thái tử muốn hại ta? Nhượng Hoàng a mã giúp ta làm chủ?”
“Vậy có cái gì không tốt?”
Dận Tộ cười khổ: “Đại ca ngài quá ngây thơ rồi, chẳng lẽ Hoàng a mã muốn một thánh nhân quân tử làm người thừa kế sao?”
Nếu quả thực như vậy, Khang Hy cũng sẽ không ở dưới tình huống biết rõ Dận Nhưng chơi đùa thái giám, hành hạ cung nữ đến chết, ám toán thân đệ còn làm đủ mọi cách dung túng hắn.
Cho dù thẩm tra rõ ràng rồi lại thế nào? Cho dù chứng cứ vô cùng xác thực thì ra sao? Cho dù y trưng một vở tuồng giết người diệt khẩu ra trước mặt Khang Hy lại được những gì?
Không thấy khi vừa có chuyện, Khang Hy vừa mở miệng liền đem sự tình định tính thành ‘nô tài không hiểu quy củ sao’?
Chuyện lúc trước không quên, cho tới bây giờ y chưa từng vọng tưởng Khang Hy sẽ ra mặt vì y, báo thù cho y.
Y và Thái tử, ở trước mặt Khang Hy ai khinh ai trọng thực là quá rõ ràng.
Vậy nên mục đích của Dận Tộ từ trước đến giờ đều không phải muốn tìm tội chứng của hắn, bắt lấy nhược điểm của hắn.
Dận Đề sững lại.
Dận Tộ cười khổ: “Nha đầu kia chỉ là âm thầm vào phòng của ta, không có lấy đao thọc ta, Thái tử có vô số cách để biện hộ —— đến lúc đó, người Hoàng a mã giận nhất chỉ sợ không phải Thái tử mà là kẻ vươn tay trực tiếp kéo áo lót của Hoàng gia!”
“Lão Lục…”
“Đại ca yên tâm, chuyện lớn bằng trời cũng có ta đến gánh.” Dận Tộ thản nhiên nói: “Đến lúc đó đại ca chỉ cần đẩy mọi chuyện lên người ta, cứ nói bị ta giấu diếm, ngươi chỉ nhắn cho quan quân thân cận phải thuận tiện chiếu ứng người ta đưa đến, chuyện còn lại một mực không hay —— Hoàng a mã cũng sẽ không vì vậy mà trách cứ ngươi đi?”
Dận Đề còn đang do dự lại nghe Dận Tộ nói: “Đại ca cũng là người mang binh đánh giặc, đã có đệ đệ phía trước đấu tranh anh dũng, lẽ nào ngươi ngay cả phất cờ hò reo cũng không dám sao?”
Dận Đề cười khổ, cái gì phất cờ hò reo, ra trận chính là nhân mã của hắn a! Cắn răng hạ quyết tâm, nói: “Lần này Thái tử xác thực cũng quá mức, đại ca liền giúp ngươi một lần!”
————–
1/ Nam Hoài Nhân: Giáo sỹ người Tây Dương tên thật là Ferdinand Verbiest (9 tháng 10 năm 1623 – 28 tháng 1 năm 1688) là một nhà truyền giáo dòng Flemish tại Trung Quốc trong triều đại nhà Thanh. Ông sinh ra ở Pittem gần Tielt ở Hạt Flanders (nay là một phần của Bỉ). Ông được còn biết đến với cái tên Nam Hoài Nhân ở Trung Quốc. Ông là một nhà toán học và nhà thiên văn học vô cùng tài giỏi đã từng chứng minh với triều đình của Hoàng đế Khang Hy rằng thiên văn học châu Âu chính xác hơn thiên văn học Trung Quốc. Sau đó ông còn chỉnh sửa lại lịch Trung Quốc và được ủy quyền xây dựng trang bị cho Đài quan sát cổ đại Bắc Kinh, được giao vai trò Trưởng ban Toán học và Đài trưởng Đài quan sát.
Ông cũng trở thành một trong những người bạn thân của Hoàng đế Khang Hy, thường được yêu cầu giảng giải cho nhà vua về hình học, triết học và âm nhạc.
Verbiest đã làm việc như một nhà ngoại giao và người vẽ bản đồ, ngoài ra còn là một dịch giả, ông nói thông thạo tiếng Latin, tiếng Đức, tiếng Hà Lan, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Do Thái và tiếng Ý. Ông đã viết hơn ba mươi cuốn sách.
Trong những năm 1670, Verbiest đã thiết kế một số chiếc xe tự hành đầu tiên – nhiều người cho rằng đây là ô tô đầu tiên trên thế giới, mặc dù kích thước nhỏ và không có nhiều bằng chứng rằng nó đã thực sự được chế tạo.