Dận Tộ lại cười nói tạ ơn: “Vậy làm phiền Đại ca.”
Dận Đề dựa lưng vào ghế, nói: “Huynh đệ chúng ta, lời khách khí không cần nói nhiều.”
Lại vì mình rót một chung trà nhỏ, lần nay không vội vàng uống chỉ cầm trên tay thưởng thức, thiển thường mạn ẩm, ánh mắt lưu luyến không rời khỏi chung trà, không hề dao động nói: “Ta biết Lục đệ học phú ngũ xa, hôm kia chợt nhớ ra một bài thơ, đáng tiếc làm sao cũng không nghĩ ra được câu cuối cùng, muốn xin Lục đệ chỉ giáo.”
Dận Tộ cười cười: “Đại ca mời nói.”
Dận Đề thả chậm ngữ điệu ngâm nga: “Bất luận bình địa dữ sơn tiêm, vô hạn phong quang tẫn bị chiêm. Thải đắc bách hoa thành mật hậu, bất tri…”
Bất luận bình địa dữ sơn tiêm, vô hạn phong quang tẫn bị chiêm. Thải đắc bách hoa thành mật hậu, bất tri tân khổ vi thùy mang? (Mặc kệ đất bằng hay đỉnh núi, phong cảnh vô hạn đều bị chiếm. Hái cả trăm hoa vềủ mật, chẳng biết khổ cực lại vì ai)
Bất tri tân khổ vi thùy mang…
“Vãn cúc tự tranh nghiên, thùy quản nhân tâm biệt.” Dận Tộ lại vì Dận Đề rót một chung, sau đó nâng chung của mình lên, nói: “Lấy trà thay rượu, kính Đại ca một chén.”
Dận Đề cười cười, uống một hơi cạn sạch.
Dận Tộ nói: “Tiểu đệ còn có việc, đi trước một bước, Đại ca thỉnh tự tiện.”
Dận Đề mỉm cười nhìn y ra cửa, cả người thả lỏng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại: Thùy quản nhân tâm biệt… Ngươi tốt nhất là thật có thể nhìn thông.
Sau đó chợt cười: Hóa ra con thỏ nóng nảy cắn người một ngụm còn có thể cắn ác như vậy… Dận Nhưng a Dận Nhưng, ngay cả đệ đệ thân mang trọng bệnh cũng không buông tha, ngươi có tư cách gì tọa ủng thiên hạ?
——
Dận Tộ vừa về đến phủ đệ quản gia đã đem những thứ Khang Hy ban cho trình lên, đơn giản chính là đồng hồ quả quýt, gương thủy tinh, hộp âm nhạc gì đó.
Mấy thứ này đối với người khác có lẽ còn hiếm lạ, thế nhưng trong mắt Dận Tộ lại chẳng khác gì đồ cổ. Bất quá bên trong còn có một cây đàn violon, rốt cục cũng coi như kinh hỷ.
Cầm lên thử xem âm sắc liền buông xuống, chờ vài hôm nữa có rảnh lại giả vờ nghiên cứu hai ngày, coi như lại khai phá một kỹ năng mới.
Sau đó lại luyện quyền thêm nửa canh giờ, tắm rửa thay y phục cũng vừa vặn đến lúc cần ăn tối. Ăn tối xong nghỉ ngơi luyện khí nửa canh giờ, đầu chạm gối liền thấy bình minh.
Dận Tộ duỗi người một cái rời giường, rửa mặt chải đầu xong lại liền đi luyện kiếm luyện quyền, lúc trở về quần áo và vật dụng hằng ngày đều chuẩn bị xong, chờ khi tắm rửa thu dọn xong hết ra ngoài, trên bàn đã bày đủ loại thức ăn rực rỡ muôn màu.
Đừng nhìn những nơi Dận Tộ ra vào gần như không thấy bóng người, kỳ thực trong phủ tính cả thị vệ, quản sự thái giám, nô tỳ cộng lại có trên trăm người, cả ngày đều chỉ vây quanh y chuyển động, mà y chân chính là cơm đến há mồm, cuộc sống so với thần tiên còn nhàn nhã. Lại không biết đám huynh đệ kia của y tranh sống tranh chết cái vị trí kia để làm gì.
Cũng do giáo dưỡng của Khang Hy đối với đám nhi tử quá nghiêm khắc, đám a ca bọn họ mỗi ngày không phân nắng mưa ấm lạnh, trời còn chưa sáng đã vội vàng thức dậy chăm chỉ khổ luyện, một năm cũng chỉ có ba ngày nghỉ, so với thư sinh trong sách còn phải khổ cực —— ai lại cam tâm mang theo một thân bản lĩnh vất vả học được ngồi không chờ chết?
Lại tính nguyên nhân càng thêm sâu xa thì chính bởi vì đẳng cấp của thời đại này phân định quá sâm nghiêm, lịch đại tiền triều, kẻ làm Hoàng đế đối với các huynh đệ thúc bá ít nhiều cũng còn vài phần khách khí, thế nhưng tại Thanh triều, ngoại trừ Hoàng đế chính là nô tài.
Nói thật, tuy rằng quý vi Hoàng tử thế nhưng nếu để Dận Tộ lựa chọn, cho dù công tác bận rộn sinh hoạt kham khổ, thế nhưng y cũng một vạn lần nguyện ý được trở về hiện đại.
Dùng điểm tâm xong, lại chọn thứ nào trong cầm kỳ thư họa cảm thấy hứng thú loay hoay một phen, viện tử tùy ý dạo qua vài vòng, sau đó lăn lộn hơn nửa ngày, cần ngủ trưa liền ngủ trưa. Nhàm chán quá mức, Dận Tộ quyết định tìm chút chuyện thật sự thú vị để làm, nếu không nhất định sẽ rảnh rỗi đến ra bệnh, vì vậy bắt đầu kéo ra mấy thứ đồ chơi Tây Dương hôm qua đưa tới chuyển chuyển.
Cứ thế hết hai hôm, phía Dận Đề còn không có tin tức gì, mãi đến khi nghe được tin dữ Dận Chân bị hành thích.
Lúc vừa nghe tin tức, Dận Tộ cảm thấy toàn bộ thế giới giống như đều rung lắc kịch liệt một chốc, y thậm chí có chút không thể đứng vững, dùng sức đè đè huyệt thái dương: “Ngươi nói Tứ ca làm sao vậy?”
Vượng Tài ngập ngừng một chút, nói: “Nghe nói… bị đâm một kiếm vào bụng.”
Bị đâm một kiếm vào bụng…
Thời đại này còn chưa có giải phẫu ngoại khoa, phần bụng bị đâm một kiếm.
Dận Tộ cảm thấy có chút rét lạnh, y đứng tại chỗ hồi lâu mới âm trầm cất tiếng: “Tiến cung.”
–
Trong Càn Thanh cung, Khang Hy mặt trầm như nước, trước mặt ngài là chư vị a ca đang thẳng lưng quỳ gối, ngay cả những tiểu a ca còn đang học trong Thượng Thư phòng, vẻ mặt ngây ngô đều bị gọi tới bồi quỳ. Mà Dận Nhưng đang quỳ ở vị trí đầu tiên, sắc mặt so với Khang Hy còn trầm hơn vài phần.
Dận Tộ vừa vào cửa liền thấy được cảnh tượng như vậy.
Đây là… Tứ ca đã mất?
Tình cảnh này, cực kỳ giống hai năm trước khi Tiểu Thập vừa tròn mười một tuổi bất hạnh qua đời, khi đó cơn giận của Khang Hy không nuốt xuống được, huynh đệ bọn họ dưới sự kêu gọi của Thái tử đến đây an ủi, nói cho Khang Hy biết ngài còn có bọn họ.
Vậy nên, Tứ ca chính là… đã mất?
Tứ ca… đã mất?
Đã mất?
Dận Tộ có chút mờ mịt đứng ở cửa, ngay cả hành lễ đều đã quên, y ngơ ngác nhìn thấy Khang Hy vọt về phía mình, vươn tay đỡ lấy: “Dận Tộ! Dận Tộ! Không có việc gì, không có việc gì Dận Tộ, đừng có gấp, đừng có gấp… Nước! Nhanh, nước!”
Ngài vừa quát vừa sờ loạn trong ngực y, cả giận nói: “Thuốc đâu?”
Lương Cửu Công phản ứng nhanh nhất, cấp tốc chạy ra ngoài điện tìm được Vượng Tài đang thủ bên ngoài: “Thuốc đâu?”
Vượng Tài sửng sốt.
Lương Cửu Công gấp đến giậm chân: “Thuốc của Lục a ca!”
“Vâng, vâng, vâng!” Vượng Tài vội vàng kéo bình sứ ra khỏi ngực.
Lương Cửu Công lập tức đoạt đi, xoay người chạy ngược vào trong, đến giờ Vượng Tài mới phản ứng được có chuyện gì xảy ra, gấp rút muốn cùng theo vào lại bị Lương Cửu Công giữ chặt: “Đồ ngu, ngươi đi vào có ích lợi gì! Còn không cút nhanh trở về đưa Đoạn thái y tiến cung!”
Lại phân phó cho bọn thị vệ: “Cho đòi thái y, nhanh! Nhanh!”
Dận Tộ có chút mờ mịt bị đỡ ngồi xuống ghế, lại dựa vào tay Khang Hy uống thuốc, thấp giọng nói: “Hoàng a mã, ta không sao, Tứ ca, Tứ ca…”
“Dận Chân không có gì đáng ngại, không cần lo lắng.”
Dận Tộ mắt hơi sáng: “Thực sự?”
“Thực sự, mấy ngày nữa trẫm bảo hắn quay về thăm ngươi.”
“Vượng Tài nói, bụng của Tứ ca…”
“Lão Tứ chỉ bị thương nhẹ, tính mệnh không ngại, lại qua ba năm ngày liền có thể trực tiếp hồi kinh.”
“…”
Một dãy a ca đang quỳ trên mặt đất đồng loạt cúi đầu —— gia cũng muốn có tâm tật làm sao bây giờ?
Móng tay của Dận Nhưng ghim thẳng vào trong thịt, máu chảy đầm đìa.
Nghe được lời bảo đảm của Khang Hy liền thở phào nhẹ nhàng, ý thức được bộ dạng này của mình rất thất lễ liền chống tay lên thành ghế định đứng dậy, lại chợt phát hiện bàn tay của mình đang run dữ dội, một chút khí lực đều không nhấc lên được.
“Hoàng, Hoàng…”
Ý nghĩ cuối cùng của Dận Tộ chính là: Mặt của Hoàng a mã vì sao dao động nhanh như vậy chứ?
——
Đây ước chừng là lần tâm tật phát tác hung hiểm nhất của Dận Tộ từ khi đến thế giới này, y biết mình mình tựa hồ đã ngủ rất lâu, trong mộng y phảng phất cả người chìm vào nước sâu, xương cốt nội tạng đều bị sức nước đè ép, hô hấp cũng là cực kỳ gian nan.
Y mơ hồ biết đây là mộng lại vô luận thế nào cũng không thể mở mắt ra được, không biết lại qua bao lâu, cái chắn giữa mơ và thực rốt cục tan rã, Dận Tộ lẳng lặng mở mắt, chỉ thấy cả phòng ngập tràn ánh nắng.
Hoàn cảnh thật xa lạ, bố trí đủ tráng lệ, thế nhưng ở trình độ thư thích thì không bằng bất cứ địa phương nào y đã từng ở qua.
Trong gian phòng chỉ có một mình Vượng Tài, gã đang lo lắng đi tới đi lui, biểu tình trên mặt gần như phát khóc.
Dận Tộ vô lực lên tiếng chỉ có thể lẳng lặng mà nhìn, Vượng Tài vòng vo hai vòng rốt cục cũng phát hiện Dận Tộ đã tỉnh, ngạc nhiên nhào tới: “Chủ tử, ngài đã tỉnh?”
Vẻ mặt cao hứng rất nhanh lại trở nên uể oải, nói thầm: “Chọn lúc này tỉnh lại, còn không bằng cứ ngất tiếp đâu!”
Vừa nói vừa xoay người lấy nước, dùng muỗng nhỏ đút cho Dận Tộ.
Nước là lạnh.
Dận Tộ ghi nhớ chi tiết này, chậm rãi uống xong chén nước mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Đây là nơi nào?”
“… Là trắc điện của Càn Thanh cung.”
Tuy rằng Vượng Tài đã lảng tránh vấn đề thứ nhất, thế nhưng nước là lạnh, trong phòng chỉ có một cung nữ, Vượng Tài đến bây giờ còn chưa gọi Thái y, chỉ như vậy đã nói rõ rất nhiều việc.
Dận Tộ lúc này đã hơi khôi phục khí lực, vùng vẫy đứng dậy, Vượng Tài lập tức dìu y: “Gia, ngài muốn làm gì?”
“Ta đi gặp hoàng a mã.”
Vượng Tài chần chờ nói: “Gia, ngài như hiện tại có đi cũng chỉ khiến Vạn tuế gia lo lắng, chẳng bằng trước hết dưỡng tốt thân thể…”
“Là lúc này Hoàng a mã sẽ không chịu gặp ta đi?”
Vượng Tài nghẹn lời, cúi đầu.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vượng Tài ngập ngừng nói: “Đại a ca và Tứ a ca bị nhốt vào Tông nhân phủ.”
Phản ứng đầu tiên của đệ tử chính là thở phào nhẹ nhõm —— có thể bị nhốt vào Tông nhân phủ cũng có nghĩa là thương thế của Dận Chân xác thực không nguy hiểm.
“Vậy Thái tử thì sao?”
Vượng Tài lắc đầu.
Dận Tộ mím chặt môi, y vẫn biết Khang Hy bất công, lại không ngờ ngài có thể bất công thành cái dạng này.
“Giúp ta chải đầu.”
Vượng Tài đáp lời, dìu Dận Tộ ngồi lên ghế, giúp y chậm rãi xử lý đầu tóc, bất chợt vỗ đầu nói: “A nha, nô tài thế nào lại quên mất —— gia, ngài trước cứ ngồi một chút, nô tài đi gọi người mang cháo đến, ngài đã mấy ngày chưa ăn gì rồi.”
Không đợi Dận Tộ nói gã liền chạy ra ngoài, đè thấp thanh âm nói gì đó với thị vệ, Dận Tộ cười cười, hóa ra hiện tại y muốn uống chén cháo cũng phải chu toàn cùng thị vệ, có lẽ còn phải dùng bạc hối lộ, lại không biết hoàn cảnh của Dận Đề và Dận Chân trong Tông Nhân phủ lại là thế nào.
Không lâu sao, Vượng Tài vẻ mặt cười toe trở về, nói: “Gia, đã có người đi thúc giục, hiện tại không phải giờ cơm nên có thể sẽ chậm một chút… nơi này còn chút điểm tâm, nếu không ngài dùng trước lấp bao tử?”
Dận Tộ lắc đầu, Vượng Tài cũng không miễn cưỡng, mấy món điểm tâm này đều để lại từ hôm qua, gã cũng sợ Dận Tộ ăn rồi không khỏe, liền cầm lược lên giúp Dận Tộ chải đầu, vừa chải vừa thấp giọng nói: “Lúc chủ tử vừa phát bệnh Vạn tuế gia cực kỳ để ý, ngay cả lâm triều cũng ngừng, còn không cho ngài hồi phủ, lập tức an trí tại trắc điện Càn Thanh cung, tự mình trông nom. Thế nhưng mới qua hai ngày, Vạn tuế gia bỗng nhiên không để ý thương thế của Tứ a ca chưa lành, vội vàng chiêu người hồi kinh.
“Sáng hôm nay Tứ a ca vừa về đến kinh thành, còn không kịp lấy hơi đã bị Vạn tuế gia gọi vào cung. Sau đó, Vạn tuế gia giận dữ, đem Đại a ca và Tứ a ca cùng nhốt vào Tông Nhân phủ, mà cung nhân chỗ chúng ta cũng bị điều đi, còn phái đái đao thị vệ (*Thị vệ mang theo đao) canh giữ ngoài cửa. Bất quá những a ca còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, hiện tại còn đang quỳ trong Càn Thanh cung đâu…”
Dận Tộ ngắt lời: “Tứ ca rốt cuộc vì sao bị thương?”
Vượng Tài đầu tiên là không chịu nói, bị ép buộc quá mới hừ hừ cổ họng, chậm rãi kể: “Người của chúng ta đi đến Sơn Tây liền gặp phải rất nhiều sơn phỉ, trong quá trình đánh nhau Tứ a ca bị cuốn vào, sau đó trú quân Sơn Tây vừa vặn có một đội lĩnh nhiệm vụ diệt phỉ ở gần đó…”
Dận Tộ mạnh đứng lên, trước mắt lập tức biến thành màu đen, Vượng Tài vội vàng đỡ lấy: “Lục a ca?”
Dận Tộ chậm rãi ngồi xuống, thản nhiên nói: “Vượng Tài, ta có phải rất khiến người chán ghét không?”
Vượng Tài nói: “Làm sao có thể, chủ tử ngài là người tốt nhất trên đời…”
Dận Tộ cười xòa một tiếng, nhắm mắt lại: Người tốt nhất… A! Tốt, tốt, nếu ngài đã gấp gáp rũ bỏ ta như vậy, vội vàng tính toán ân oán trước giờ, Dận Tộ ta cũng không phải người thích lăn lộn ăn vạ.
Đợi Vượng Tài chải đầu xong, Dận Tộ đứng dậy đi ra ngoài, Vượng Tài vội vàng ngăn cản y, thấp giọng nói: “Chủ tử, ngài muốn đi đâu?”
“Đi gặp Hoàng a mã.”
Vượng Tài gấp giọng nói: “Không được đâu chủ tử, đừng nói Vạn tuế gia sẽ không gặp người, ngài hiện tại ngay cả cửa lớn cũng…”
Dận Tộ đẩy gã ra, thản nhiên nói: “Ngươi đừng quên, gia hiện tại vẫn là a ca, gia hiện tại còn đang ở trong Càn Thanh cung đâu!”