Lăn lộn ăn chực một bữa cơm ở chỗ Khang Hy xong, Dận Tộ lại dẫn Dận Trinh trở về Vĩnh Hòa cung thỉnh an Đức phi, nhân vì sắc trời đã tối, mặc dù Dận Chân còn đói bụng nhưng Đức phi cũng không lưu lại ăn cơm, trực tiếp cho bọn họ trở về.
Dận Trinh tự mình trở về A ca sở, Dận Tộ lại tựa vào xe ngựa của Dận Chân, Dận Chân bất đắc dĩ nhìn y, Dận Tộ nói: “Ta chỉ hỏi một câu, chuyện này có liên quan đến ta không?”
Dận Chân nói: “Không có.”
Dận Tộ bình tĩnh nhìn hắn, xoay người xuống xe, Dận Chân lập tức kéo y lại, bất đắc dĩ nói: “Ngạch nương sẽ đối phó Thái tử.”
Dận Tộ ngồi trở lại, nhíu mày: Vương Thường tại và Thái tử? Trong lúc này… Lẽ nào?
“Bọn họ…”
Dận Chân gật đầu.
“Không thể nào?” Dận Tộ kinh ngạc nói: “Thái tử sao lại hồ đồ như vậy? Trên đời này thiên vạn nữ nhân, hắn cùng ai không được, vì sao phải…”
Dận Chân thản nhiên nói: “Có thể cũng là bởi vì từ nhỏ đến lớn, phàm là những thứ hắn coi trọng đều có thể đạt được vậy nên cơ bản không minh bạch, có vài thứ hắn không thể nhúng chàm —— có lẽ hắn không phải là không minh bạch, chỉ là không cam lòng không thể chạm vào những thứ đó mà thôi.”
Quyền lợi và nữ nhân, kiếp trước Thái tử liền thua bởi hai thứ này, kiếp này tựa hồ cũng giống như vậy.
Bởi vì không có được quá ít, vậy nên mới đối với những thứ… không thể chạm vào kia càng thêm chấp nhất, càng là không thể động đến càng cảm thấy kích thích, càng ngứa ngáy khó nhịn.
Lại không biết, có phải bởi vì chậm chạp không thể tiếp cận quyền lực trong tay Khang Hy hắn mới càng thêm khao khát nữ nhân của Khang Hy?
Dận Chân còn nhớ, kiếp trước nguyên nhân trực tiếp dẫn đến Thái tử bị phế chính là một Quý nhân họ Trịnh, mà hiện tại gây sự lại là Vương Thường tại. Lại không biết kiếp trước, những nữ nhân của Khang Hy mà Thái tử nhúng chàm không phải chỉ một hay không, bất quá cuối cùng là bại lộ trên người Trịnh quý nhân, còn kiếp này chuyện xấu của hắn quá nhiều, khiến cho hai người kiếp trước vốn không liên quan gì bị kéo đến cùng nhau.
Thái tử thông dâm cùng thứ mẫu, loại sự tình này khiến ngay cả người đến từ hiện đại như Dận Tộ cũng nhất thời khó thể tiếp nhận, qua một chốc mới khôi phục tinh thần lại, nói: “Ngạch nương không phải là muốn đem chuyện nháo lớn chứ?”
Trong lòng có chút lo lắng: Chuyện này là thanh kiếm hai lưỡi, dùng tốt thì không tính, nếu dùng không tốt nhất định là hại người hại mình.
Dận Chân cau mày nói: “Ta đã khuyên ngạch nương, nhưng nhìn bộ dạng của người chỉ sợ không nghe lọt.”
Dận Tộ nói: “Loại chuyện này, trừ phi có thể bắt gian tại giường, bằng không chỉ cần Thái tử liều chết không nhận, cho dù là hài tử trong bụng Vương Thường tại cũng không thể chứng minh được cái gì.” Cũng không phải hiện đại có công nghệ kiểm nghiệm DNA, ai biết hài tử là của ai chứ!
Dận Chân trầm giọng nói: “Vương Thường tại căn bản không có mang thai.”
Dận Tộ ngạc nhiên: “Không mang thai?”
Không mang thai thì Đức phi muốn chơi đùa cái gì chứ?
Dận Chân nói: “Cho dù là Thái tử, ở trong cung cũng không thể quá mức tùy ý, hắn có thể gặp Vương Thường tại bao nhiêu lần chứ? Nào có cái gì gọi là trùng hợp hoài thượng, đều là do ngạch nương kê đơn khiến nàng bị nôn mửa, sau đó mua thái y nói lời hàm hồ khiến Vương Thường tại thật sự cho rằng mình đã mang thai. Nàng bất quá chỉ là một Thường tại nho nhỏ, ở trong cung không có nửa điểm thế lực, gặp phải loại chuyện này chỉ có thể tìm Thái tử xin giúp đỡ. Ngạch nương chính là muốn nhân cơ hội này dẫn Hoàng a mã đi bắt gian.”
Dận Tộ lắc đầu nói: “Bắt gian gì gì đó quả thực quá mức khiên cưỡng, đợi Hoàng a mã tỉnh táo lại nhất định sẽ khả nghi. Vương Thường tại chẩn ra có thai trong cung của ngạch nương, một ngày chuyện này nổ ra ngạch nương cũng rất khó thoát thân.”
Dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa nếu Vương Thường tại đúng thật nghĩ mình hoài thượng, bọn họ tuyệt đối không thể trục thai vào lúc này, dùng thuốc càng là hạ hạ chi sách, làm không tốt không chỉ chẳng bắt được gian mà còn bị cắn ngược lại.”
“Ta cũng là lo lắng chuyện đó,” Dận Chân nói: “Cho dù thành công, chỉ cần Hoàng a mã biết ngạch nương đã rõ chuyện, cuộc sống sau này của người cũng không dễ qua, huống chi việc này còn là do ngạch nương thiết kế? Nhỡ đâu bị lần ra được, hậu quả thực sự không thể tưởng tượng… thế nhưng ngạch nương căn bản không nghe khuyên.”
Dận Tộ trầm ngâm chốc lát, nói: “Ta nhớ nhớ rõ, mỗi lần sau khi cung phi sơ tẩy (Chỉ kinh nguyệt) đều được Kính sự phòng ghi chép lại?”
Dận Chân gật đầu nói: “Chính là bởi vì từ sau lần Vương Thường tại sơ tẩy đến giờ vẫn chưa từng thừa sủng ngạch nương mới muốn thiết kế.”
Dận Tộ trầm ngâm không nói.
——
Hôm sau, tại tẩm cung Vương Thường tại.
“Muội muội cứ việc yên tâm, chuyện này bổn cung có kinh nghiệm, không sai được.” Đức phi mềm mại nói: “Thái y trong cung này chính là đức hạnh như vậy, mấy chuyện hỷ sự mười phần đều nói bảy tám phần, những chuyện xấu có bảy tám phần cũng muốn dùng khí thế mười phần thảo luận, chỉ sợ có vạn nhất gì bọn họ phải gánh vác trách nhiệm. Vị Trịnh thái y này trên phương diện phụ anh tại thái y viện cũng tính số một số hai, mỗi lần có vị muội muội nào hoài thượng hắn đều nói ‘Tháng còn nhẹ, chờ qua vài ngày mới có thể chẩn đoán chính xác’, kỳ thực chưa từng nhỡ tay, phàm là nghe hắn nói xong câu này, không quá hai tháng bụng tuyệt đối sẽ nổi lên.”
Vương Thường tại xoa xoa khăn tay, miễn cưỡng cười, sự sợ hãi trong mắt cũng sắp không che giấu được.
Nhìn bộ dạng này của nàng, Đức phi có trong nháy mắt mềm lòng, thế nhưng ngay chớp mắt tiếp theo lại nở nụ cười, kéo bàn tay của Vương Thường tại nói: “Dựa theo cách nói của Trịnh thái y, lại qua bảy tám ngày liền có thể chẩn đoán chính xác rồi, đến lúc đó ta lại đi tra ghi chép của Kính sự phòng bẩm báo cho Vạn tuế gia. Lúc ấy muội muội liền không còn chỉ là một Thường tại nho nhỏ nữa!? Này? tay của muội muội vì sao lại lạnh như vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”
Vương Thường tại vội vàng lắc đầu, thanh âm có chút lạ điệu: “Tạ ơn Tạ nương nương quan tâm, tỳ thiếp không có việc gì.”
Đức phi cười nói: “Muội muội đây là lần đầu tiên, sợ cũng là chuyện khó tránh, bất quá nói một lời phạm kiêng kỵ, hậu cung của Vạn tuế gia đều sạch sẽ, hiện tại A ca nhỏ tuổi nhất cũng đã mười mấy, Hoàng tôn cũng không thiếu, chẳng ai còn thương nhớ hài tử trong bụng muội, muội chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.”
Lại trầm ngâm nói: “Bất quá muội muội hiện tại tháng cạn thai vị cũng bất ổn, hơn nữa tuổi còn quá trẻ, đích xác không thể khinh thường… Như vậy đi, ngày mai ta lệnh Nội vụ phủ đưa vài ma ma có kinh nghiệm đến, mặt khác căn dặn Trịnh thái y mỗi ngày đến một lần…”
“Không!” Vương Thường tại thất thố đứng lên, rồi lập tức phát hiện không ổn, thanh âm ai uyển nói: “Không… không cần phiền toái như vậy…”
“Đây có gì phiền toái,” Đức phi nói: “Bất quá chỉ là việc vài câu nói.”
“Không, thực sự không cần, thực sự không cần…”
Đức phi vỗ nhẹ tay nàng, nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, có các nàng bổn cung cũng yên tâm, ngươi chỉ quản ăn ngon ngủ ngon là được. Ừ, thời gian không còn sớm, lúc này tiểu tổ tông nhà ta cũng nên tỉnh, nếu không gặp được ta lại muốn khóc nháo… Tiểu tử này không giống A mã của hắn ngược lại cực kỳ giống Thập tứ khi còn bé, dính người đến không được. Đúng rồi, ta đây cũng không quấy rầy muội muội nữa, nhớ nghỉ ngơi cho sớm đấy!”
Sau đó đỡ tay cung nữ, thong dong đi ra ngoài.
Vương Thường tại nhún người hành lễ, đợi Đức phi đi xa rồi mới thẳng thắt lưng lên, nước mắt rơi như mưa.
Cung nữ thiếp thân vội vàng khuyên nhủ: “Chủ tử tại sao lại khóc? Đây là chuyện tốt mà! Nói lời không dễ nghe, có nhi nữ bàng thân so với được Vạn tuế gia sủng ái còn đáng tin hơn! Người xem Đức phi nương nương, tuy rằng đã lớn tuổi không thể chiếm sủng ái, thế nhưng ỷ vào ba nhi tử ngoan, ai dám làm càng trước mặt nàng đâu? Cho dù là Vạn tuế gia đối với nàng cũng coi trọng vài phần! Ôi, chủ tử, ngài thế nào càng khóc càng lợi hại, có phải nô tỳ đã nói sai gì rồi hay không? Ngài không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho hài tử trong bụng, lúc này yêu khóc hài tử sinh ra sẽ….”
Vương Thường tại càng nghe càng khó chịu, luôn miệng nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Chủ tử?”
Vương thường tại lạc giọng kiệt lực nói: “Đi ra ngoài! Ta bảo ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Dạ, dạ, nô tỳ lập tức ra ngoài!”
Cung nữ vội vàng lui ra, cánh cửa sầm một tiếng đóng lại, bên trong chỉ truyền đến tiếng khóc đè nén của Vương Thường tại.
Cung nữ thấp thỏm giữ ở ngoài cửa, đang nghĩ nên khuyên giải như thế nào, còn chưa có đầu mối gì không ngờ cánh cửa lại mạnh mẽ mở ra, Vương Thường tại xiêm y chỉnh tề bước ra, đỏ mắt nói: “Cùng ta đi dạo hoa viên một chút.”
“Dạ.”
Thái y nói quả nhiên không sai, nữ nhân đã hoài thượng tâm tình thay đổi cực nhanh.
——
Hai này sau, tại chỗ sâu trong núi giả ở một góc Ngự hoa viên, tiếng khóc trầm thấp của Vương Thường tại vang lên: “Ta nên làm cái gì bây giờ? Còn có bốn năm ngày nữa là có thể chẩn đoán chính xác… ta không sợ chết, thế nhưng nếu ta chết như vậy ngay cả a mã và ngạch nương của ta đều phải chịu liên lụy, đệ đệ của ta mới năm tuổi, ô ô…”
“Được rồi, đừng khóc,” Thanh âm ôn nhuận của nam tử vang lên: “Không phải là hài tử sao? Xoá đi là được.”
Vương Thường tại kinh ngạc nói: “Xóa… xóa đi?”
Thanh âm nam tử mang theo một tia không kiên nhẫn: “Không xoá sạch chẳng lẽ còn muốn sinh ra sao? Sinh ra y phải gọi cô là ca ca hay a mã?”
“Ngài…” Vương Thường tại càng khóc đến thương tâm: “Ngài lúc trước… cũng không nói như vậy, ngươi không phải nói trong cung này…”
“Được rồi, cô còn có việc, ngày mai cô để Trụ nhi mang thuốc đến cho ngươi, ngươi uống là được.” Dận Nhưng xoay người rời đi.
“Không được.” Vương Thường tại vội vàng kéo tay áo của hắn, nói: “Đức phi nương nương để thái y mỗi ngày thỉnh mạch cho ta một lần, nếu là xóa hài tử, căn bản không gạt được thái y.”
Đương nhiên vỗ một chưởng lên núi giả, cắn răng nói: “Lại là mẫu tử bọn họ! Gia sớm muộn…”
Cố nén không có tiếp tục nói hết, chỉ vội vội vàng vàng bỏ lại một câu: “Cô còn có việc, ngươi về trước đi, cô sẽ xử lý! An tâm.”
Vương Thường tại không còn cách nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn đi khỏi núi giả.
Hai người trước sau rời đi, vài khắc đồng hồ sau lại có một thân ảnh nhỏ gầy len lén chạy ra khỏi giả sơn, đợi cách xa nơi này mới vỗ vỗ bụi đất trên người, chân đạp bước nhỏ hệt như tất cả những tiểu thái giám khác trong cung, thản nhiên rời đi.
——
“Hoàng a mã, hôm kia Lục đệ hiến cho ngài một bức họa, cứu mạng vô số bách tính,” Dận Nhưng cười ngại ngùng nói: “Nhi tử không có bản lĩnh như Lục đệ, chỉ vẽ được một bức tranh hoa mai vẩy mực, muốn xin Hoàng a mã chỉ điểm.”
Khang Hy vừa xử lý xong chính vụ, đang muốn thay đổi tâm tình liền cười nói: “Mang đến cho trẫm xem có tiến bộ hay không, ừ, nhóm Dận Chân cũng qua đây xem đi.”
Đợi nhìn kỹ, Khang Hy khen: “Thưa dày hợp lý, ý tứ thản nhiên, bút pháp cũng thuần thục, không sai không sai.”
Dận Nhưng cười nói: ” Thưa dày hợp lý, ý tứ thản nhiên… Hoàng a mã là đang tán thưởng tranh hay tán thưởng hoa mai trong sân của nhi tử đâu?”
Khang Hy kinh ngạc nói: “Đây là gốc mai trong sân của ngươi? Hôm nay đã lớn đến như vậy?”
Trong nụ cười của Dận Nhưng mang theo một chút thương cảm, nói: “Đó là Hoàng a mã dẫn nhi tử tận tay trồng xuống, nhi tử vẫn luôn tự mình chăm sóc, nhi tử không có bản lĩnh của hoa tượng chỉ có thể nhiều thêm vài phần dụng công. May là công phu không phụ người có lòng, hôm nay đã nở đến xum xuê, tiếc là nhi tử không đành lòng tổn thương gốc mai này, tùy theo tính tình của nó mà sinh trưởng, thiếu vài phần vẻ đẹp uốn nắn, chỉ có thể xem như vài phần dã hứng mà thôi.”
Khang Hy nói: “Ở chốn Hoàng cung này còn có thể giữ được vài phần dã hứng cũng là rất hiếm có, ngươi thật ra khơi dậy lòng hiếu kỳ của trẫm, vừa lúc cũng là rảnh rỗi, chúng ta liền đi viện của ngươi xem gốc ‘dã mai’ kia thôi.”
Dận Tộ lắc đầu nói: “Hoàng a mã và mọi người đi xem tận hứng, nhi tử còn phải chạy về nhà trông Hồng Phúc! Hiện tại nó chỉ ăn những thứ do nhi tử và Vượng Tài cho xuống.”
Thương hại cả phủ của y cũng chỉ có một mình Hồng Phúc, cho dù muốn kiếm cớ cũng chỉ có thể dùng nó.
Dận Nhưng nhìn y một cái, muốn nói lại thôi, nụ cười trên mặt lộ ra nét miễn cưỡng, nói: “Nếu Lục đệ có việc, vậy ngày khác có cơ hội hẳn đến xem.”
Khang Hy hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy cứ để Vượng Tài trở về cho ăn! Ngươi thật sự coi con chó kia là bảo bối a? Ngay cả bồi trẫm ngắm hoa cũng không muốn?”
“Hoa có gì đáng ngắm,” Dận Tộ nói thầm: “Hoa còn không dễ xem bằng tranh vẽ đâu!”
Đây là kinh nghiệm quý báu y tích lũy được từ kiếp trước —— ảnh chụp vĩnh viễn đều đẹp hơn đồ thật, huống chi còn là tranh vẽ được nghệ thuật gia công qua?
Khang Hy cũng không để ý đến y, tự mình dẫn người đi về phía Dục Khánh cung.
Trên đường, Dận Tự thấy vẻ mặt y không tình nguyện, cười nói: “Lục ca, ngươi không cảm thấy hai cái danh tự Vượng Tài và Hồng Phúc này hẳn là nên đổi một chút sao.”
“A?”
“Đúng vậy,” Dận Kỳ nói: “Ta đã sớm muốn nói rồi, nô tài nhà ngươi lại gọi bằng tên của chó, chó lại gọi như tên nô tài, thật quá không được tự nhiên.”