“Cút!” Dận Tộ hừ lạnh nói: “Liền muốn chứng minh các ngươi có học vấn phải không? Vài hôm nữa có cần biên một bộ bách gia tính cho đám cẩu? Ta trước thay Hồng Phúc đa tạ các ngươi!”
Dận Tự, Dận Kỳ cười to, Dận Kỳ nói: “Xem, đã thẹn quá thành giận rồi?”
Khang Hy cũng theo đó bật cười.
Đang lúc nói đùa vui vẻ, khi qua một ngã rẽ chợt có tiểu thái giám xông tới, người này là nô tài trong cung Đức phi, sau khi thỉnh an xong liền nói: “Vừa rồi Đức phi nương nương bỗng nhiên thượng thổ hạ tả, Vân Hinh cô nương biết Tứ a ca và Lục a ca đang trong cung nên bảo nô tài đến thông báo một tiếng.”
Tiểu thái giám nói: “Lúc nô tài rời đi đã có người đi mời.”
Dận Chân và Dận Tộ cùng nhìn về phía Khang Hy, Khang Hy nói: “Nếu Đức phi đã không khỏe thì các ngươi cứ đi xem đi!”
Khang Hy thấy Dận Chân và Dận Tộ cũng có chút lo lắng cho bệnh tình của Đức phi, thế nhưng lộ trình đã đi được một nửa, cũng không muốn làm mất mặt mũi của Dận Chân, vậy nên vẫn tiếp tục vừa tán gẫu vừa đi về phía Dục Khánh cung.
Chưa đi được bao lâu, bất chợt nghe một tiếng kêu cực kỳ sắc nhọn từ phía xa truyền đến, hết sức thê lương, phảng phất mang theo tuyệt vọng vô tận, khiến mọi người trong lòng phát lạnh.
Đám người đều sửng sốt, ánh mắt của Dận Nhưng chuyển về phía Khang Hy, sắc mặt của Khang Hy thật sự rất xấu, không nói tiếng nào liền xoay người ngược trở về, nhóm a ca và nô tài lập tức đuổi kịp.
Vừa quay người đã gặp Dận Chân và Dận Tộ đứng cách đó không xa, Dận Nhưng vừa thấy vậy biểu tình lập tức khó coi, hỏi: “Các ngươi không phải đi gặp Đức phi nương nương rồi sao? Thế nào còn ở chỗ này?”
Dận Chân và Dận Trinh không đáp, tiến đến thỉnh an Khang Hy, Khang Hy trầm giọng nói: “Đây là có chuyện gì? Chuyện gì xảy ra?”
Dận Tộ đáp: “Vừa rồi nghe tiểu thái giám kia nói ngạch nương thượng thổ hạ tả, nhi tử nghĩ có thể là phạm phải sốt rét, trong phủ nhi tử có trữ sẵn ký ninh vậy nên mới bảo Tứ ca trước hết chờ ở đây, nhi tử tìm một nô tài hồi phủ lấy thuốc. Vừa mới quay đầu được vài bước đã nghe bên kia truyền tới thanh âm, tựa hồ là một nữ tử vậy nên nhi tử và Tứ ca cũng không dám tự tiện đi vào, muốn lệnh tiểu thái giám dẫn đường qua kiểm tra lại không nghe được đáp lời!”
Sắc mặt Khang Hy âm trầm, vung tay lên, thị vệ cấp tốc hướng về phía sau đám giả sơn vọt tới, không quá một khắc thủ lĩnh thị vệ liền trở lại, bẩm: “Vạn tuế gia, tìm được rồi.”
Tìm được rồi nhưng lại không mang tới, hiển nhiên là có chỗ bất tiện.
Khang Hy hừ lạnh một tiếng, cũng lười cố kỵ những thứ này, lãnh đạm nói: “Dẫn đường.”
Thủ lĩnh thị vệ chần chờ một chút, vẫn là lên tiếng đi ở phía trước.
Dưới chân núi giả, hai thị vệ đang ép một nam nhân y quan không chỉnh quỳ trên mặt đất, các thị vệ còn lại vây thành một vòng, hai mắt nhìn thẳng —— tận lực không hướng về phía nữ tử đang ngồi dưới đất.
Dận Tộ sau khi liếc mắt một cái cũng lập tức quay đầu.
Giữa tiết đông hàn, nữ tử ngồi trên mặt đất lại hầu như cả người trần trụi, da thịt trắng tuyết chằng chịt vết máu ứ đọng và dấu tích ám muội. Tay trái của nàng giữ chặt một mảnh vải cố gắng che chở những vị trí then chốt trên người, tay phải vững vàng nắm một chiếc thoa bạc, từ đầu nhọn của thoa bạc còn có vết máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
“Vạn tuế gia…” Nữ tử đã tuyệt vọng đến cực hạn, cố gắng lấy lại trấn tĩnh hướng về phía Khang Hy dập đầu, thanh âm vô cùng bình thản: “Nô tì thân thể không khiết tịnh, chẳng thể tiếp tục hầu hạ Vạn tuế gia, hiện tại liền đi… Cầu Vạn tuế gia xem ở phân thượng nô tỳ chỉ là nữ nhân ngu xuẩn bị người lừa dối, đừng nên liên lụy thân nhân…”
Nàng nhìn về phía các A ca đang đứng xì một tiếng khinh miệt, miệng nôn máu loãng, hai tay cầm thoa bạc hung hăng đâm thẳng vào bụng mình, kêu lên một tiếng đau đớn rồi chậm rãi nghiêng sang bên.
Khang Hy không nói lời nào nhìn nàng tự sát trước mặt mình, cho tới lúc này mới hơi nghiêng đầu, Lương Cửu Công nhanh chóng bước về phía trước, đắp lên người nàng một tấm áo khoác.
Dưới tình huống như vậy, Khang Hy không nói gì, ai cũng không dám mở miệng, trong lúc nhất thời xung quanh yên tĩnh đến một cây kim rơi cũng có thể nghe được. Chợt ‘phụt’ một tiếng, nam tử quỳ trên mặt đất không nói lời nào ngã nhào xuống đất.
Thống lĩnh thị vệ tiến đến kiểm tra một chút, bẩm: “Vạn tuế gia, thương thế hắn quá nặng, khí tuyệt bỏ mình.”
Khang Hy hừ lạnh một tiếng: “Thương thế quá nặng?”
Không trách ngài đa nghi, lúc nãy những thị vệ này vừa xông vào đã đem đối phương chế phục, ngay cả tiếng đánh nhau cũng không có, làm sao có thể ‘thương thế quá nặng, khí tuyệt bỏ mình’?
Thống lĩnh nói: “Lúc bọn nô tài tới nơi, trên người hắn đã bị ngân thoa đâm trúng vài chỗ yếu hại.”
Khang Hy lạnh lùng nói: “Nói cách khác, hắn ngay cả một nữ nhân yếu đuối đều không khống chế được?”
Thống lĩnh cúi đầu nói: “Lúc nô tài thấy bọn họ, gã kia quỳ một chân trên đất để nàng tùy ý… hành sự, không hề phản kháng.” Hắn cũng thất kinh, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy nam tử thi bạo, nào ngờ kỳ thật là nữ nhân đang quát tháo kia hành hung.
Lúc này lại có một thị vệ báo lại: “Trong sơn động không có những người khác, chỉ có y phục và vật dụng tùy thân của hai kẻ này…”
Khang Hy siết chặt nắm tay, dựa vào vết tích trên người Vương Thường tại, hai người tuyệt đối đã hành sự xong, chợt hét lên một tiếng rồi dùng ngân thoa đâm chết đối phương, còn nói mình là ‘Nữ nhân ngu xuẩn bị người lừa dối’, ở nơi này rốt cục còn bao nhiêu khuất tất không thể gặp người!
Đang trong cơn thịnh nộ, bên tai chợt truyền đến thanh âm bình tĩnh của Dận Chân: “Hoàng a mã, ta và Lục đệ muốn đi xem ngạch nương một chút.”
Khang Hy vừa định phát hỏa đã nhìn thấy Dận Tộ sắc mặt trắng bệch hơi tựa vào người Dận Chân, chợt nhớ kinh lịch của hài tử này khi còn nhỏ, nhất thời lãnh tĩnh không ít, thần sắc hoãn lại, nói: “Các ngươi đi thôi!”
Dận Chân và Dận Tộ lặng yên lui ra.
Dận Tự bỗng nhiên di một tiếng, nói: “Lúc các ngươi lục soát có nhìn thấy tiểu thái giám vừa rồi? Không phải đã nói y là người đầu tiên tiến vào tra xét sao? Thế nào lại mất bóng? Chẳng lẽ là lạc đường rồi?”
Mấy thị vệ nhìn nhau, đều lắc đầu.
Khang Hy lãnh đạm nói: “Đi tìm.”
Ra việc như vậy, ngắm hoa tự nhiên không thể đi được nữa, Dận Chân và Dận Tộ đến chỗ của Đức phi, mấy A ca còn dư lại đều rất có ánh mắt cáo từ xuất cung, chỉ để lại Khang Hy sắc mặt âm trầm ngồi tại Càn Thanh cung. Không bao lâu sau, kết quả điều tra khắp nơi lục tục đưa lên.
“… Đức phi nương nương vẫn chưa sinh bệnh, cũng không có truyền thái y gì, vẫn ở tại Vĩnh Hòa cung làm y phục cho Đại a ca của Ung Quận vương, Vân Hinh cũng một mực hầu hạ bên cạnh Đức phi, chưa từng rời đi.”
“… Tiểu thái giám kia đã tìm được, gã trở về Vĩnh Hòa cung, nô tài đến chậm một bước, gã đã treo cổ tự vẫn trong phòng. Theo người của Vĩnh Hòa cung nói, gã chỉ là thái giám thô sử chưa từng được hầu hạ gần chủ tử, những việc như truyền lời này cũng không đến phiên gã. Hơn nữa bắt đầu từ sáng sớm hôm nay đã không ai gặp qua gã.”
“… Mấy hôm trước Vương Thường tại vừa được chẩn ra hoài thai gần đủ tháng, bởi vì ngày tháng quá cạn không thể chẩn đoán chính xác vậy nên vẫn chưa thông báo cho Vạn tuế gia, chỉ phái người tỉ mỉ chiếu khán, còn phái thái y cách ngày bắt mạch. Nhân vết thương chí mạng của Vương Thường tại cũng ở trên bụng, vậy nên vô pháp kiểm chứng.”
“… Thân phận của cổ thi thể kia đã được xác nhận, là Ngự tiền tam đẳng thị vệ Tra Hải. Hắn là cô nhi, vô thê vô tử, chỉ có một thân mật ở thanh lâu, bất quá trước đó vài ngày nàng đã bị người chuộc thân hiện tại chẳng rõ tung tích.”
“…”
Khang Hy khép lại ghi chép của Kính sự phòng, cười nhạt.
Thái giám thô sử trong cung của Đức phi dám làm trò nói dối trước mặt ngài lừa Dận Chân và Dận Tộ rời đi, sau khi xong chuyện còn trở về Vĩnh Hòa cung tự sát!
Chỉ là một thị vệ tam đẳng lại dám dâm loạn Hậu cung, xong chuyện còn cam tâm tình nguyện bị đối phương đâm chết!
Vương Thường tại cư nhiên chẩn ra hoài thai —— từ sau lần sơ tẩy trước đó nàng từng được thừa sủng hay chưa, người khác không biết lẽ nào chính nàng còn không biết sao? Từ đầu tới đuôi không từng phủ nhận một câu, có thể thấy được cái thai này tám chín phần mười là thật!
Nhưng hài tử này là của ai thì còn phải châm chước!
Cái Hậu cung này, vẫn còn phải sửa trị lại một lần cho triệt để!
Ngài hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Truyền thái y đến chỗ Đức phi bắt mạch cho Lão Lục, y từ trước đến giờ là không thể gặp mấy thứ này, đừng để lại phát bệnh.”
Lương Cửu Công kinh ngạc nhìn Khang Hy, thấp giọng xác nhận.
Xem ngữ điệu này, cư nhiên còn băn khoăn thân thể của Lục a ca, Vạn tuế gia tựa hồ cũng không tức giận như trong tưởng tượng.
——
Vĩnh Hòa cung, Dận Chân rót cho Dận Tộ một tách nước ấm, ngồi đối diện y, trầm giọng nói: “Thông dâm nguyên đã là tử tội, huống chi nàng còn là phi tử của Hoàng a mã… đây hết thảy đều là do nàng tự làm tự chịu, cùng ngươi không có liên quan, hà tất để trong lòng.”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Cho dù dựa theo thiết kế của ta nàng cũng không sống được. Tứ ca yên tâm, nàng là người của Thái tử, chết hay sống đều không quan hệ với ta, ta làm sao có thể vì vậy mà khó chịu? Chỉ là nhìn một người chết trước mặt mình không quá thích ứng được mà thôi.”
Đã lăn lộn trong cung hơn mười năm, y không dám nói tâm rắn như đá, thế nhưng cũng biết lúc nào có thể nhẹ dạ lúc nào không.
Vị Vương Thường tại này thoạt nhìn cũng là tính tình nhu thuận, nếu không phải bị cuốn vào vòng tranh chấp của bọn họ và Thái tử, đời này cũng liền an an thuận thuận trôi qua, sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến bọn họ. thế nhưng hôm nay lại trở thành một vật hy sinh trong âm mưu quỷ kế.
Bất quá, cho dù như vậy y cũng sẽ không hối hận, giữa Đức phi và Vương Thường tại, phải chọn ai là việc y không cần cân nhắc.
Dận Chân nhìn y một cái, nói: “Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt nhất.”
Người đệ đệ này của hắn có được một đôi mắt sạch sẽ và một trái tim mềm mại, thậm chí đôi khi có thể nói là lòng dạ đàn bà, thế nhưng một khi đã bị y xem như kẻ địch, y có thể quả quyết hơn bất cứ kẻ nào… như vậy hẳn là… tốt.
Lại hỏi: “Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Hiện tại y còn cảm thấy vô cùng rối loạn, mọi chuyện phát sinh hôm nay toàn bộ đều không theo kế hoạch.
Dận Tộ lắc đầu cười khổ nói: “Là ta xem thường Thái tử.”
Uống một hớp trà nóng xuống bụng rồi nói: “Ta nguyên tưởng chỉ cần ngạch nương vẫn phái thái y mỗi ngày bắt mạch cho Vương Thường tại, không để nàng dùng thuốc trụy thai, như vậy Thái tử cũng chỉ có thể hạ thủ bên Kính sự phòng. Hắn sẽ sửa lại ghi chép sơ tẩy của Vương Thường tại, đem hài tử ấn lên người Hoàng a mã, dự định đến lúc sinh nở sẽ tìm lý do bảo là sinh non liền xong. Phía Kính sự phòng ta đã bố trí xong, chỉ còn chờ Thái tử mắc câu, nhưng không ngờ hắn lại…”
Dận chân đã hiểu được, thản nhiên nói: “Ngươi không phải xem thường Thái tử, ngươi chỉ là đoán sai lòng dạ của hắn mà thôi.”
Ai lại ngờ được, sau khi cách trụy thai không thành, Thái tử lại trực tiếp chọn con đường thứ ba, tìm một kẻ chết thay ‘thông dâm’ cùng Vương Thường tại, như vậy hài tử trong bụng của nàng vô luận thế nào cũng không thể đổ lên đầu hắn. Cho dù Vương Thường tại muốn nói ra chân tướng cũng phải có cơ hội mở miệng, phải có người chịu tin lời nàng —— nàng nếu thật ‘cắn ngược’ lại Thái tử, dưới tình huống như vậy, Thái tử vẫn có biện pháp giả thành người bị hại, nói không chừng còn thành công cắn ngược Dận Tộ một ngụm.
Dận Tộ không phải không đủ thông minh, chỉ là y không ngờ được lòng dạ của Thái tử có thể ngoan tuyệt đến thế, dứt khoát đẩy nữ nhân đã cùng hắn đồng sàng cộng chẩm, còn đang hoài giọt máu của hắn vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Dận Tộ tiếp tục nói: “Nói vậy, kế hoạch của Thái tử chính là thuận tiện hãm hại chúng ta một cuộc, để hai chúng ta đi bắt ‘kẻ thông dâm’, như vậy sau này khi Hoàng a mã nhìn thấy chúng ta sẽ có gai trong lòng, dần dần xa cách. Chỉ tiếc hắn thiếu chặt chẽ chu đáo, nếu tiểu thái giám kia thực sự là từ chỗ ngạch nương đến tìm, trước hết phải ghé qua Càn Thanh cung, như vậy phải đuổi từ phía sau đến mới đúng, gã thái giám kia xuất hiện ngay ngã rẽ như vậy, tuyệt đối là đã chờ sẵn!”
Dận Chân nói: “Vậy nên ngươi liền nương cớ tìm nô tài đi lấy ký ninh, gặp mặt nô tài ngươi xếp đặt từ trước, sau đó thì sao?”
Dận Tộ nói: “Tiểu thái giám kia từng phụ trách quét tước giả sơn, đối với địa hình phụ cận vô cùng quen thuộc, vậy nên ta mới để gã hỗ trợ giám sát. Khi ta tìm được gã mới biết, hóa ra Thái tử cư nhiên tìm kẻ khác giả trang chính mình cùng Vương Thường tại làm chuyện hỗn loạn tại đó. Ta nghĩ hắn cố ý tìm người dẫn chúng ta qua đây là vì muốn để chúng ta ‘không cẩn thận’ phát hiện một màn này, vậy nên ta liền bảo tiểu thái giám kia cố ý đi ngang qua như đang làm việc, nói ra một câu.”
Tưởng tượng một chút, trong sơn động đen kịt không nhìn thấy năm ngón, hai cỗ thân thể đang dây dưa ám muội với nhau, không kềm hãm được phát ra tiếng thở dốc rên rỉ. Bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng ho khan, có thanh âm vội vàng vang lên: “Mau chuẩn bị cho tốt Thái tử sắp đưa Vạn tuế gia đi ngang đây rồi!”
Thanh âm bên trong hơi ngừng, nữ tử bừng tỉnh ngộ giống như phát điên lao ra ngoài, nam nhân không lên tiếng kéo nàng lại nhưng trước sau không dám hạ ngoan thủ.
Hai người dây dưa đến trước cửa động, nữ nhân rốt cuộc thấy rõ dáng dấp của đối phương, hiểu được dự định trong lòng kẻ kia, nàng nháy mắt phản ứng kịp, liều lĩnh phát ra tiếng thét chói tai, còn rút ngân thoa đâm về phía người đàn ông bên cạnh.
Nam nhân vốn đã ôm tâm tình chịu chết tới, vừa thấy nữ nhân thét lên nhưng xung quanh ngay cả một bóng người cũng không có, hắn liền biết kế hoạch của chủ tử… ít nhất tan vỡ hơn phân nửa, thở dài một tiếng, tùy ý để ngân thoa của nữ nhân kia đâm vào người mình, nửa điểm cũng không phản kháng.
Vậy nên hết thảy bẫy rập đều rối loạn, chuyện bên kia đã xảy ra mà phía Dận Chân và Dận Tộ bên này còn không định đi vào, nhiệm vụ dẫn bọn họ bắt kẻ thông dâm của tiểu thái giám thất bại, tâm hoảng ý loạn trở về nơi quen thuộc nhất với mình, cuối cùng quyết định trực tiếp nhảy qua bước này, nhảy đến bước tiếp theo của kế hoạch —— “Sợ tội tự sát”.
Dận Nhưng nghe được tiếng thét chói tai, vô cùng cao hứng đi xem trò vui, chợt thấy được Dận Chân và Dận Tộ còn đang thong thả đứng ngoài hiện trường chờ xem náo nhiệt, nhất thời ngẩn ra.
Tất cả những việc đã phát sinh hoàn toàn nằm ngoài đoán trước của bất kỳ kẻ nào, cũng bao gồm cả Dận Tộ, từ đầu đến đuôi y chỉ bất quá đứng bên ngoài sơn động nói một câu mà thôi.
Dận Tộ thuật lại xong, liền nói: “Tuy rằng quá trình có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng may kết quả coi như tạm được.”
Tối thiểu, chuyện này hiện tại đã hoàn toàn không dính dáng gì đến Đức phi.
Tuy rằng an bày phía Kính sự phòng coi như không công, thế nhưng một tiếng thét chói tai đó của Vương Thường tại cùng với hành vi hạ thủ không nương tay đối nam nhân kia đã đủ khiến Vạn tuế gia hiểu được, ‘gian tình’ của hai người này bất quá chỉ là một cái bẫy đã được thiết kế tốt.
Nếu đã là bẫy, như vậy người bày ra nó lại là ai?
Người bỗng nhiên đưa ra một bức họa, kéo Vạn tuế gia đi ngang qua nơi này lại là ai?
Kẻ dẫn Dận Tộ và Dận Chân đi ‘bắt kẻ thông dâm’ không rõ thân phận, thế nhưng người nhằm vào bọn họ lại có thể là ai?
Nếu cái bẫy này là do người kia an bày, như vậy đối tượng ‘thông dâm’ kia lại do ai an bày?
Lẽ nào bày ra một vở tuồng ‘thông dâm’ kinh thiên như thế chỉ vì muốn ngáng chân Dận Chân và Dận Tộ sao?
Lại liên tưởng một chút, trong bụng Vương Thường tại có lẽ có hài tử…
Dận Tộ một chút đều không lo lắng Khang Hy sẽ không nghĩ đến trên đầu kẻ đó.
Dận Chân nói: “Vậy tiểu thái giám mà ngươi an bày, hiện tại…”
Dận Tộ cười nói: “Tự nhiên là đi phủ của ta lấy ký ninh.”
Dận Chân gật đầu nói: “Hiện tại kết quả này kỳ thực rất tốt, thậm chí còn rõ ràng hơn chứng cứ phía Kính sự phòng.”
Trên đời này, lòng người không chống nổi nhất là khảo nghiệm của hai chữ ‘hoài nghi’, mặc kệ Khang Hy có bao nhiêu cảm tình sâu đậm với Dận Nhưng, một khi ngài bắt đầu nơi nơi chốn chốn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, như vậy cách lúc Dận Nhưng triệt để mất đi thánh tâm cũng không xa.
Hay ho nhất chính là, bởi vì hết thảy đều chỉ là ngờ vực vô căn cứ sâu trong đáy lòng Khang Hy, vậy nên Dận Nhưng cho dù muốn giải thích cũng không thể mở miệng.
Dận Tộ ừ một tiếng, không thèm nhắc lại.
Lại nhớ đến lần nam tuần sang năm, không khỏi thở dài, thật không biết vị Hoàng a mã kia của y suy nghĩ thế nào, hàng năm nếu không phải chỗ này thì chỗ kia, vẫn luôn chạy tới chạy lui như vậy có lạc thú gì đáng nói chứ!