[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 49



“Lục a ca lần này có thể sống được đã là kỳ tích, không nói bị thương căn cơ ngay cả tâm tật cũng nặng vài phần.” Lão thái y thở dài nói: “Bất quá cũng may Lục a ca rốt cục tuổi còn trẻ, trước giờ vẫn là tỉ mỉ điều dưỡng hơn nữa quanh năm tu tập công pháp nội gia, nền tảng rất tốt, nếu dốc sức điều trị ít nhiều cũng có thể bù lại vài phần.”

Lão đi qua một bên mở phương thuốc, trình cho Khang Hy xem, lại nói: “Hiện tại sốt đã lui, vi thần lại đổi một phương thuốc trước đuổi phong hàn sau đó lại bồi bổ nguyên khí là tốt rồi. Bất quá theo tình huống này của Lục a ca, sau này hẳn nên thường xuyên dùng dược thiện điều dưỡng, vi thần trên phương diện này không quá tinh thông…”

Khang Hy gật đầu tinh tế phẩm phương thuốc, trên mặt y thuật ngài cũng có học qua, mặc dù không tinh thông được như thái y nhưng cũng có thể nhìn ra môn đạo, phát hiện cái phương thuốc này cũng coi như ổn trọng liền trả lại cho thái y, hỏi: “Trong thái y viện ai tinh thông dược thiện nhất?”

Lão thái y nói: “Như vậy phải kể đến Lưu thái y, trên phương diện này nghe nói ngài ấy có bí phương tổ tiên truyền xuống, người ngoài đều không so được. Bất quá lần này Tứ a ca mang theo thái y đều là những người tinh thông phong hàn cùng ngoại thương, vậy nên không gọi Lưu đại nhân đến.”

Khang Hy nghe vậy liền khẽ gật đầu với Lương Cửu Công, Lương Cửu Công hiểu ý, lập tức phân phó thuộc hạ về kinh đón người.

Thái y lại nói: “Lục a ca hiện tại đã lui sốt, sau đó hẳn cũng không còn nguy hiểm gì, Vạn tuế gia không cần lo lắng. kỳ thực lần này bệnh phát ra ngoài ngược lại cũng là chuyện tốt, đã nói không phá liền không lập, lúc này nhân tuổi còn trẻ trị liệu cho tốt, dù sao cũng tốt hơn đến khi lớn tuổi rồi hàng loạt bệnh kín ồ ạt xông tới. Vạn tuế gia, vi thần liền đi bốc thuốc thôi.”

Khang Hy gật đầu, lão thái y khom lưng lui ra ngoài.

Lương Cửu Công tiến lên, nói: “Vạn tuế gia, thuốc của ngài.”

Hầu hạ Khang Hy uống thuốc, lại dâng nước sạch xúc miệng, Lương Cửu Công thấp giọng khuyên nhủ: “Vạn tuế gia, thái y đã nói Lục a ca không còn gì hung hiểm, ngài cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, lão nô ở nơi này thay ngài coi chừng, tuyệt đối không dám chớp mắt. Nếu có chuyện gì lão nô nhất định lập tức bẩm báo Vạn tuế, tuyệt đối không dám làm trễ nãi thân thể Lục a ca.”

Thấy Khang Hy nhíu mày, Lương Cửu Công lại nói: “Vạn tuế gia, thân thể của ngài cũng tổn hại không ít hơn Lục a ca bao nhiêu, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ cũng không được. Lục a ca chính là cực kỳ hiếu thuận, ngài cứ không để ý thân thể của mình như vậy không phải càng khiến Lục a ca đã bệnh còn không được yên ổn”

Khang Hy ừ một tiếng, nói: “Kê một cái giường bên cạnh, trẫm liền ở nơi này nghỉ ngơi một chút.”

Chỉ cần Khang Hy chịu nghỉ ngơi Lương Cửu Công liền vui vẻ, đâu quản cái gì hợp quy củ hay không, vội vàng xuống dưới an bày.

Khang Hy ngủ chưa tới một canh giờ đã tỉnh, mở mắt ra liền thấy Dận Chân đang ngồi trước giường giúp Dận Tộ mớm thuốc, thấy Khang Hy tỉnh liền định đứng dậy hành lễ, Khang Hy phất tay áo ý bảo miễn lễ, nói: “Lão Lục tỉnh?”

Dận Chân lắc đầu: “Vừa rồi Lục đệ lại phát sốt, nhi tử đút y chút thuốc hạ sốt. Thái y nói tốt nhất để đệ ấy ngủ sâu một giấc vậy nên nhi tử không dám gọi, cứ như vậy chậm rãi đút.”

Khang Hy nhíu mày: “Sao lại sốt rồi?”

Tên nô tài chết bầm Lương Cửu Công, vừa rồi còn cam đoan có chuyện liền gọi ngài!

Dận Chân nói: “Chỉ là sốt nhẹ, thái y nói là phản ứng bình thường, không cần lo lắng.”

Lương Cửu Công nói: “Vạn tuế gia, thái y đang ở bên ngoài đợi làm châm cứu cho người, người xem có truyền y vào không?”

Khang Hy trừng mắt nhìn lão, đứng dậy sờ trán Dận Tộ, phát hiện nhiệt độ quả thực không tính quá cao mới gật đầu: “Truyền vào.”

Chân của ngài đã ngâm nước rất lâu, nếu không chữa cho tốt đợi đến khi già rồi liền phải nếm mùi đau khổ.

Trong lúc châm cứu nô tài đã mang bữa tối đến, Khang Hy liền giữ Dận Chân lại cùng ăn, còn chưa ăn được vài miếng Lương Cửu Công đã tiến vào, thấp giọng nói: “Vạn tuế gia, Thái tử điện hạ ngất xỉu.”

Khang Hy dừng đũa: “Ngất xỉu?”

Lương Cửu Công nói: “Thái tử điện hạ đã để trần thân trên quỳ bên ngoài có hơn ba canh giờ, loại khí trời này…”

Khang Hy ừ một tiếng, tiếp tục dùng cơm, nói: “Phái người đưa hắn về, lại tìm một thái y đến bắt mạch.”

“Dạ.”

——

Dận Tộ cảm giác có người đang ghé vào tai mình nặng nề hà hơi, vậy nên nhịn không được trở mình né tránh, còn chưa ổn định tên kia đã xông tới. Cứ như vậy hồi lâu, Dận Tộ rốt cục tỉnh, vừa mở mắt liền bị cái mặt chó đang ghé sát làm cho hoảng sợ.

“Hồng Phúc! Mau xuống cho ta! Nếu ngươi lại quấy rầy chủ từ lần sau ta liền không mang ngươi đến nữa!” Vượng Tài mang theo chén canh nhỏ bước vào nghe động tĩnh hơi xoay người, thấy Dận Tộ ngồi dậy không khỏi đại hỷ, nói: “Chủ tử, người rốt cục tỉnh.”

Dận Tộ xoay xoay cánh tay, nghe khớp xương phát ra tiếng vang khanh khách không khỏi thở dài: “Cư nhiên thực sự rỉ sét rồi…”

Vượng Tài bước qua, nửa quỳ bên giường giúp y bóp vai, hoạt động cánh tay nói: “Gia, ngủ quá lâu chính là như vậy, xương cốt của nô tài ngày hôm qua cũng cứ kêu vang.”

Dận Tộ cười nói: “Vượng Tài, ngươi còn sống thật tốt.”

Nếu không bên cạnh chẳng còn ai dong dài cả ngày, y thực sự không quen được.

Cái mũi Vượng Tài đau xót, nói: “Chủ tử, sau này ngài cũng đừng ngốc như vậy nữa, gặp được loại chuyện này quan trọng nhất là tự mình chạy trối chết đã, cái mạng đê tiện của nô tài tính cái gì đâu! Ngay cả một sợi tóc của chủ tử so ra cũng kém…”

“Phi phi!” Dận Tộ vừa hoạt động gân cố vừa nói: “Chuyện như vậy gia gặp một lần đã thấy đủ, ngươi còn ngại thiếu sao? Còn có lần sau?!”

Vượng Tài lập tức tát lên mặt mình: “Đánh cái miệng quạ đen này”

Lại nói: “Gia trước hết tự mình giãn người, nô tài đi rót cho người bát canh!”

“Rót canh gì chứ!” Dận Tộ trợn trắng mắt: “Cũng không biết các ngươi nhân lúc ta ngủ đổ nhiều ít đi vào, cả miệng đều cay đắng, hiện tại còn muốn để ta uống? Mau, đi tìm chút cái gì đó ra trò cho gia ăn!”

“Dạ!”

Vượng Tài vui mừng lên tiếng, bước nhanh ra ngoài.

Dận Tộ vỗ vỗ giường, Hồng Phúc thu được ám hiệu liền nhảy lên, Dận Tộ ôm cổ nó gãi gãi cái lỗ tai mềm mại, cười nói: “Lão Bát còn cười ta không biết đặt tên, hừ Hồng Phúc Hồng Phúc, đây còn không phải hồng phúc tề thiên sao? Này, trước đây không để ý, Hồng Phúc ngươi vì sao càng lớn càng xấu rồi… mấy nếp nhăn này trên mặt của ngươi đến khi lớn sẽ căng ra chứ?”

Lương Cửu Công vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, cười nói: “Lục a ca, Tàng ngao đều là như vậy, lúc còn bé đáng yêu, càng lớn sẽ càng xấu. Đợi trở về lão nô liền điều một tiểu thái giám biết chăm sóc chó mèo đến phủ của ngài, nếu không dựa theo cách chăm này của người… nhỡ rụng lông lại càng xấu. Đây là thuốc của ngài, mau thừa dịp nóng uống thôi.”

Dận Tộ ực một cái cạn hết, nói: “Các ngươi là đang muốn gia xem nhân sâm như cơm ăn đấy phỏng?” Trong chén thuốc vừa rồi toàn là hương vị nhân sâm.

Lương Cửu Công thu chén nói: “Mấy hôm nay thân thể người yếu đuối, nào dám dùng nhân sâm chứ? Nhân sâm là hôm nay mới bắt đầu dùng, phân lượng đều được thái y tỉ mỉ tính toán, người cứ yên tâm uống.”

Dận Tộ hỏi: “Lương công công, ngươi thế nào lại qua đây, Hoàng a mã đâu?” Lương Cửu Công không đi hầu hạ Khang Hy ngược lại chạy đến đây đưa thuốc cho y, quái lạ.

Lương Cửu Công cười nói: “Vạn tuế gia đã canh giữ ở đây hai ngày rồi, lúc nãy vừa vặn có chút việc phải xử lý, vừa đi khỏi người liền tỉnh.”

Trong lòng không khỏi vì Khang Hy bất bình, mỗi ngày đều canh giữ, vừa rời đi một chút như vậy người liền tỉnh. Trái lại tiểu tử Vượng Tài kia, vừa tới bên cạnh Lục a ca chưa được một canh giờ liền gặp được lúc chủ tử mở mắt nhìn thấy —— quả là cẩu vận khí!

“Hoàng a mã vẫn khỏe chứ,” Dận Tộ nói: “Ta mơ hồ nhớ được Hoàng a mã đã cõng ta đi rất lâu, lúc đó nước trên đất còn chưa rút hết, lạnh đến tê người.”

Lương Cửu Công cười nói: “Là có chút không khỏe, bất quá không có gì đáng ngại.”

“Vậy là tốt rồi, chờ một lát Hoàng a mã có rỗi ta phải đi gặp người.”

“Dạ!” Lương Cửu Công ứng tiếng, lại nói: “Lục a ca, thái y có kê một phương thuốc tắm cho người, lão nô liền bảo người đi ngâm?”

“Được, đợi làm xong liền đến gọi ta.”

Lương Cửu Công ứng tiếng, lui xuống.

Vượng Tài bưng cháo trắng và vài món mặn vào cửa, kinh ngạc nhìn Lương Cửu Công ra ngoài, lại nói: “Chủ tử, Vạn tuế gia không tới sao?”

Dận Tộ ừ một tiếng, ngồi vào bàn nhỏ chờ ăn.

Vượng Tài vừa bày bàn vừa nói: “Thật kỳ lạ, Vạn tuế gia đã canh giữ ở đây suốt hai ngày, ngay cả ăn ngủ cũng không hề rời đi, lúc này chủ tử vừa tỉnh sao lại không tới chứ? Nếu không nô tài tìm người hỏi thăm một chút?”

Dận Tộ uống một ngụm cháo, than thở: “Bình sinh lần đầu tiên cảm thấy hóa ra cháo trắng cũng ngon miệng như vậy, thảo nào người ta luôn nói phải vất vả mới hiểu được sung sướng.”

Lại nói: “Vượng Tài ngươi không cần nghe ngóng, Hoàng a mã chính là đến chỗ Thái tử rồi!”

Bằng không Lương Cửu Công cũng không cần lảng tránh vấn đề của y, xoay một vòng cũng không chịu nói Khang Hy đã đi đâu.

“Cái gì?” Vượng Tài kinh hô một tiếng, lại hạ thấp giọng tức giận hào hển nói: “Vạn tuế gia thế nào còn đi gặp ngài ấy? Chuyện lần này còn không phải…”

Dận Tộ nói: “Hoàng a mã không chỉ sẽ đi gặp hắn còn phải nhẹ giọng khuyên giải an ủi.”

Vượng Tài khó có thể tin nói: “Vì sao? Ngài ấy đã làm ra chuyện thiên lý nan dung như vậy, Vạn tuế gia còn…”

Dận Tộ ngắt lời: “Trước không nói chuyện này có phải là do Thái tử làm hay không, cho dù là hắn làm Hoàng a mã nhất định cũng sẽ thay hắn che giấu.”

Vượng Tài dậm chân nói: “Vì sao? Dựa vào cái gì?”

“Chỉ bằng hắn là Thái tử.” Dận Tộ thản nhiên nói: “Ngươi biết lần này có bao nhiêu người đã chết sao? Nếu bách tính biết được thật ra lần hồng thủy này không phải thiên tai mà là nhân họa, hơn nữa người gây chuyện còn là cao quan Đại Thanh thậm chí là Thái tử Đại Thanh, là người thừa kế thiên hạ này do Vạn tuế gia lựa chọn… như vậy thiên hạ Đại Thanh ta còn có thể ngồi ổn sao?”

Vượng Tài cũng không ngốc đến tận cùng, lập tức liền nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, mím môi bực tức, Dận Tộ vỗ vỗ vai hắn, nói: “Vậy nên, chuyện lần này chỉ có thể là ngoài ý muốn, biết không?”

Vượng Tài phẫn nộ nói: “Lẽ nào chuyện lần này thực sự cứ tính như vậy?”

Dận Tộ vừa ăn vừa nói: “Làm sao có thể cứ tính như vậy? Sổ sách đều ghi tạc trong đầu Hoàng a mã đâu! Thiên hạ này là thiên hạ của ai? Lập ai phế ai đều là một câu nói của Hoàng a mã không phải sao? Bất quá chỉ là tránh lời đồn đãi nên Thái tử hiện tại không động được, chờ thêm một đoạn thời gian chuyện này lạnh xuống liền tùy tùy tiện tiện tìm một lý do phế đi.”

“Gia không phải nói còn không nhất định là Thái tử làm sao? Nếu vạn nhất không phải ngài ấy…”

“Nếu không phải hắn cũng là vì hắn mới… Ừ, món này thật thơm,” Nhớ tới củ cải khô lần trước, Dận Tộ nói: “Vượng Tài a, ngươi nói xem đĩa rau này không phải dùng hơn mười con gà đến đề vị chứ?”

Nếu không làm sao ngon như thế nha?

Nước mắt của Vượng Tài xoạch cái liền chảy xuống: “Chủ tử, ngài chịu khổ rồi…”

Dận Tộ bất đắc dĩ nói: “Đây là thế nào? Đang nói chuyện bình thường, khóc cái gì mà khóc chứ?”

Vượng Tài khóc đến ngay cả lời nói cũng không rõ lắm: “Đây chỉ là rau xào bình thường, ngay cả dầu muối cũng không cho nhiều…. ô ô.. ngày thường chủ tử ngày cả nhìn cũng không thèm nhìn, lần này là vì thái y nói phải thanh đạm nên nô tài mới bưng lên… ô ô…”

Dận Tộ thở dài, có một nô tài hay khóc thật sự quá hao tâm tổn trí, nếu không phải theo y, Vượng Tài khẳng định cho dù đi cọ nhà xí cũng không có người cần!

Lập tức an ủi: “Được rồi, đừng khóc, gia nói sai rồi được chưa, món này một chút cũng không dễ ăn!”

Vượng Tài càng khóc lớn tiếng hơn.

Dận Tộ đỡ trán: “Vượng Tài, vừa rồi Lương Cửu Công nó nói phải chuẩn bị thuốc tắm gì cho ta, ngươi đi hỏi xem đã được chưa? Xương cốt của ta đều rỉ ra rồi, phải ngâm người cho tốt.”

Vượng Tài có chuyện làm liền khôi phục đặc biệt nhanh, lau nước mắt vội vàng rời đi.

Dận Tộ thở phào nhẹ nhõm, lẳng lặng đem chén cháo uống sạch, thấy bọn họ còn chưa trở lại liền khoác áo ra cửa, hỏi rõ Thái tử ở đâu liền đi thẳng đến.

Tòa nhà này là lâm thời tìm, không quá rộng rãi, Dận Tộ là vì được giữ lại Khang Hy nên ngược lại là nơi thoải mái nhất, ngoại trừ nơi này, ngay cả viện Thái tử ở cũng chỉ nho nhỏ một chút.

Đứng gác bên ngoài là hai thị vệ nhìn khá quen mắt, vừa thấy Dận Tộ đến đã vội vàng hành lễ. Dận Tộ thấy bọn họ hiền lành, được một tấc lại muốn tiến một thước, đánh ra cái dấu yên lặng, khẽ xoay người làm bộ ngửa đầu nhìn trời chậm rãi tới gần, quang minh chính đại nghe lén.

Hai thị vệ nhìn nhau, cười khổ một tiếng, đều tùy y.

Dận Tộ rốt cục không ném mặt đến mức áp tai vào cửa nghe lén, vậy nên thanh âm vào tai cũng không quá rõ ràng, chỉ thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc bi thiết của Thái tử, còn có những lời kể lể đứt quãng: “… Hoàng a mã, người khắp thiên hạ hiểu lầm nhi tử cũng không sao thế nhưng người không thể hiểu lầm nhi tử a… Nhi tử là do người một tay nuôi lớn, nhi tử tình nguyện bản thân chịu chết cũng sẽ không để người khác tổn thương một sợi tóc của người…”

“… Người đã nhìn nhi tử lớn lên, đạo lý nhi tử học được đều là Hoàng a mã người tự mình dạy, nhi tử là loại người gì kẻ khác không biết lẽ nào người còn không biết sao? Nhi tử thế nào lại làm ra được loại chuyện phát rồ như vậy…”

“… Hoàng a mã, lòng của nhi tử… đau đớn lắm! Nhi tử chỉ hận không thể chết đi cho xong… thế nhưng nhi tử không muốn đeo cái ô danh này đi tìm chết, không muốn để Hoàng a mã còn thất vọng buồn lòng với nhi tử mà đi tìm chết! Người cho nhi tử thời gian, nhi tử nhất định đem chuyện này tra ra một manh mối, nhất định mang kẻ kia ra thiên đao vạn quả…”

Cũng không biết Khang Hy là trước sau không nói lời nào hay là thanh âm quá nhỏ, Dận Tộ vẫn luôn không nghe được giọng ngài, vậy nên lặng lẽ đến gần thêm chút nữa.

“… Hôm nay nhi tử cho dù mọc ra một trăm cái miệng cũng không nói rõ… Nếu nhi tử thật sự có tâm tư này liền để ngũ lôi oanh đỉnh, chịu vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tốt… Uông! Uông uông uông! Uông uông!”

Dận Tộ sửng sốt: Đây là cái quỷ gì?

Ngẩng đầu một cái, thấy hai thị vệ đang đỡ cửa, thiếu chút nữa cười đến tắt hơi.

“Uông! Uông uông uông uông uông!”

Đến giờ Dận Tộ còn gì không rõ, lập tức thở hổn hển —— con chó ngốc Hồng Phúc này! Gia là đang nghe trộm có biết không! Cái thứ ngu ngốc này không chỉ chạy tới còn xen miệng ồn ào!

Lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai thị vệ, xoay người chạy trối chết: Cười! Cười! Cười cái rắm! Còn là thị vệ đâu, ngay cả chó chạy vào cũng không biết ngăn!

“Lục đệ.” Giọng nói thanh lãnh của Dận Chân vang lên từ sau lưng.

Dận Tộ xoay người, cười nói: “Tứ ca.”

Dận Chân cau mày nói: “Mặt sao đỏ bừng như vậy? Lại sốt rồi?”

Dận Tộ cười cười nói: “Không có.” Vừa thẹn vừa giận vừa buồn cười, làm sao có thể không đỏ mặt chứ.

Dận Chân tiến lên sờ trán của y, nói: “Vẫn tốt.”

Lại cởi áo choàng ra phủ cho y, trách mắng: “Ngươi ngay cả y phục cũng không mặc tốt liền chạy ra, nhiễm lạnh liền làm sao bây giờ? Vượng Tài cũng không canh chừng ngươi.”

Dận Tộ nói: “Vượng Tài thay ta xem thuốc tắm, ta nghĩ lập tức phải tắm rồi nên cũng lười lăn lộn.”

Dận Chân hừ lạnh nói: “Ngươi đây còn nói là lười lăn lộn sao? Ta chính là chưa gặp ai có thể càng lăn lộn hơn ngươi! Vừa xuống được giường liền cảm thấy mình đã có thể nhảy nhót phải không?”

Dận Tộ cười ngượng một tiếng, nói: “Ta chỉ muốn nghe thử xem Hoàng a mã và Thái tử nói cái gì, vậy nên mới ra ngoài.”

“Nghe được cái gì rồi?”

Dận Tộ lắc đầu.

Dận Chân dẫn y chậm rãi tản bộ, nói: “Trái phải cũng là mấy lời kia, có gì tốt mà nghe? Bất quá có để ý thấy hai thị vệ canh cửa không?”

Dận Tộ gật đầu, nói: “Ta nhận ra là người của Hoàng a mã, làm sao vậy?”

Dận Chân nói: “Hoàng a mã điều bọn họ đến làm thị vệ cận thân của Thái tử.”

Dận Tộ nói: “Vậy có gì ngạc nhiên, lần nào Thái tử gây sự không phải do người bên cạnh gánh nạn? lại nói tiếp, người bên cạnh hắn cũng đã thay đổi sáu bảy lần rồi đi?”

Dận Tộ lắc đầu nói: “Lần này không giống.”

Thấy Dận Tộ còn có chút mờ mịt, lắc đầu nói: “Vậy ngươi cũng không nghĩ lại, hai thị vệ này lần gần nhất ngươi gặp là ở đâu.”

Y vừa mới tỉnh nha, gần nhất gặp tự nhiên là trên thuyền… Trên thuyền!

Dận Tộ tuy rằng không có hỏi qua thế nhưng đoán cũng đoán được người trên thuyền có thể sống sót không nhiều lắm, giữa bọn họ và Thái tử có thể nói là thù đoạt mạng, Khang Hy lại đưa bọn họ đến bên cạnh Thái tử…

Thảo nào vừa rồi thấy y nghe trộm cũng không ngăn cản càng không thông báo, thầm để mặc y hồ đồ, đây là vì cảm kích ‘phao cấp cứu’ của y?

“Trừ hai người bọn họ ra,” Dận Chân nói: “Người bên cạnh Thái tử đều bị Hoàng a mã đổi qua một lần, đều là kẻ tin tưởng được. Mỗi ngày Thái tử đi gặp ai, nói cái gì, thậm chí là đi nhà xí vài lần đều bị ghi chép lại báo đến chỗ Hoàng a mã —— ngươi yên tâm, Hoàng a mã tối đa chỉ dung túng y thêm nửa năm.”

Dận Tộ hừ lạnh nói: “Ta có cái gì không yên lòng.”

Dận Chân nói: “Trước đó hắn còn phải phong cảnh một đoạn thời gian, ta sợ ngươi lại vì vậy nháo loạn cùng Hoàng a mã.”

Dận Tộ ngắt lời, nói: “Trong lòng Tứ ca ta là người không biết chuyện như vậy?”

Biết rõ hai người kia là đang diễn trò, y còn cái gì phải tức giận.

Dận Chân nói: “Hoàng a mã suốt cả đường về chưa từng liếc nhìn Thái tử, đến nơi này Thái tử lại để trần thân trên quỳ bên ngoài hơn ba canh giờ, ngất lại tỉnh, tỉnh lại quỳ, quỳ lại ngất Hoàng a mã mới chịu đi gặp hắn. Ngươi có minh bạch dụng ý trong đó?”

Dận Tộ suy nghĩ một chút nói: “Dọc theo đường đi nhìn cũng không nhìn, tự nhiên là vì lười có lệ. Đến nơi này rồi đối mặt nhiều người như vậy người hẳn nên biểu hiện thân cận mới đúng, thế nhưng còn để Thái tử quỳ lâu như vậy không phải đang nói rõ cho đám đại thần tinh minh kia biết Thái tử có sai, hơn nữa còn là đại sai, như vậy ngày sau lúc phế Thái tử mặc kệ dùng lý do gì cũng sẽ không có quá nhiều người phản đối.”

Dận Chân gật đầu, nói: “Vì giả tạo thái bình, lần nam tuần này còn phải đi tiếp, trước mặt bách tính và quan viên tầng dưới chót thì Hoàng a mã và Thái tử vẫn phải thân mật gắn bó. Chân trần không ngại mang giày rách, trước đây người là chân trần hắn là mang hài, hiện tại tình thế trái ngược, Thái tử hiện tại phỏng chừng đã đến lúc bất chấp mọi giá, ở chỗ đông người ngươi cứ tránh mặt hắn một chút, miễn cho bị làm khó dễ.”

Dận Tộ cười nói: “Tứ ca yên tâm, Lục đệ của ngươi từ nhỏ chưa từng bị ai khi dễ, cho tới bây giờ chỉ có ta khi dễ người khác.”

Dận Chân lắc đầu bật cười.

Hắn cũng chỉ là dặn hờ một câu, dưới loại tình huống này cho dù Thái tử có làm khó dễ thế nào, Dận Tộ chỉ cần không đếm xỉa đến, hắn làm gì cũng không được. Cùng lắm chỉ là bị Khang Hy vờ vịt trách cứ vài câu mà thôi, dựa vào bộ dạng bảo bối hiện tại của Khang Hy, sợ rằng ngay cả vờ vịt cũng luyến tiếc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.