Triều đình đang trù bị đệ thất bộ, những đại thần kia làm sao lại không biết? Nguyên bản bọn họ đối với cái ‘Quốc doanh bộ’ này còn ôm thái độ có chút xem thường, cảm thấy cái ngoạn ý này quả là dở người dở ngợm, thế nhưng cảm giác hiện tại lại hoàn toàn bất đồng, ngay cả hình tượng của Hòa Quận vương thoáng cái cũng trở nên cao lớn.
Quốc doanh bộ thật tốt, vừa nghe tên đã cảm thấy không tệ —— bất quá, Quốc doanh bộ rốt cục là làm cái gì?
Khang Hy chống trán nhìn đám quan viên bên dưới tràn đầy hứng thú châu đầu ghé tai, phảng phất hoàn toàn quên mất mục đich hôm nay của mình.
Lý Quang Địa thấy thấn sắc không kiên nhẫn của Khang Hy, vội ho một tiếng, bước lên phía trước nói: “Vừa rồi đã nhắc tới việc Hòa Quận vương vô thê vô tử, thần nghĩ không vội, dù sao Hòa Quận vương hành tinh mới có mười chín tuổi, mặc dù hiện tại còn chưa nguyện thú phúc tấn, đợi một thời gian nữa tuổi tác tiệm trường, cách nghĩ hiển nhiên cũng sẽ khác…”
“Đúng vậy, Hòa Quận vương còn nhỏ đâu…”
Khang Hy nâng chung trà lên, liếc mắt nhìn Dận Chân đang xụ mặt, có chút hứng ý dâng trào… Tất cả việc này vốn cũng chỉ là một màn tự biên tự diễn của Dận Chân, Dận Tộ là được chư vị A ca chọn ra ngoài, bọn họ ai nấy cũng tự có môn khách, vậy nên các đại thần mặc dù cũng có người phản đối Dận Tộ làm Thái tử, thế nhưng cũng chưa đến mức cả triều đồng thanh… cái cử chỉ này của Dận Chân, không chỉ là vì muốn Dận Tộ có chính danh mà thôi.
Trải qua một hồi biện luận như vậy, người người đều biết phẩm hạnh của Dận Tộ đủ để đảm đương Thái tử vị, hoàn toàn không phải dựa vào sự sủng ái của ngài mà làm Thái tử. Bọn họ cũng cần biết, Khang Hy ngài không phải là người sủng nhi tử sủng đến không có nguyên tắc.
Vừa cúi đầu nhấp một ngụm trà, Lương Cửu Công lại ghé vào tai ngài báo một câu, ngụm trà Khang Hy chưa kịp nuốt xuống nhất thời sặc lên tới mũi…
Các Đại Thanh bên dưới còn đang nói chuyện, bỗng nhiên bị một tràn ho khan kịch liệt của Khang Hy cắt đứt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hoàng đế một bên kho khan một bên phất tay, Lương Cửu Công luôn miệng nói: “Bãi triều! Bãi triều! Bãi triều!”
Đây là thế nào? Khang Hy thân thể không khỏe?
Đang định hỏi cho rõ ràng, Lương Cửu Công đã đỡ Khang Hy cấp tốc rút lui.
“Đi mau đi mau!” Một tiểu thái giám thấp giọng kêu lên: “Hòa Quận vương tới!”
Đi mau đi mau!
Hòa Quận vương tới!
Một đám đại thần cấp tốc hành động, nhanh chóng ly khai Cần Chính điện, bất chợt có chút ngơ ngẩn: Vị này tương lai chính là Thái tử, sau này… cũng như vậy?
Dận Tộ vừa tùy tiện dắt một con ngựa từ phủ Dận Chân chạy ra, nhanh đuổi chậm đuổi chạy đến nơi, thế nhưng phát hiện bản thân giống như đã tới chậm.
Bất quá, nhìn dáng dấp vui mừng hoan hỉ của những người này, đây là can gián thành công?
Nhất thời đại hỷ, kéo một đại thần lại hỏi: “Thế nào? Hoàng a mã không muốn lập ta làm Thái tử nữa chứ?”
Đại thần kia nhìn trái nhìn phải, phát hiện đồng liêu xung quanh đã sớm lẫn mất như tị ôn dịch, chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Hòa Quận vương, Vạn tuế gia vừa rồi không nói gì, nếu không, chính ngài đi vào hỏi một chút?”
Vạn tuế gia tránh né, Ung Quận vương vành mắt bầm đen… vi thần thật sự chịu không nổi, vẫn là giá họa về đông đi!
Dận Tộ hồ nghi nhìn hắn: Không nói gì lại cao hứng đến như vậy? Giống như vừa được tăng lương…
Đại thần chỉ tay: “A, Ung quận vương đi ra!”
Dận Tộ quay đầu nhìn lại: “Chỗ nào?”
Đến khi nhìn lại, bên cạnh nào còn có người? Chỉ thấy một bóng lưng lủi nhanh như thỏ.
——
Trong Cần Chính điện, cũng chỉ còn đám A ca Dận Đề, Dận Chỉ.
Dận Đề cười hì hì sờ sờ vành mắt của Dận Chân, nói: “Lão Lục làm sao? Chậc chậc, đánh thành như vậy cũng không đem người giam tốt… Thế nào, có cần ca ca hỗ trợ không?”
Dận Chân quay đầu né tránh, vẻ mặt lạnh lùng băng sương.
Dận Đề lại bước về phía cửa điện, khoa tay múa chân nói: “Nếu không thì thế này, ngươi trái ta phải, đợi y vừa vào cửa liền cùng nhau động thủ, bảo đảm một lần liền tốt… Chờ Hoàng a mã hạ chiếu thư, y không muốn nhận cũng phải nhận!”
Dận Đề còn chưa dứt lời đã thấy Dận Tộ xuất hiện ở cửa, vội vàng rụt tay trở về, không ngờ Dận Tộ đã nhìn thấy, trực tiếp nhìn hắn hỏi: “Hoàng a mã đâu rồi?”
Dận Đề cười hắc hắc nói: “Đã bãi triều, tự nhiên trở về nghỉ ngơi.”
Dận Tộ nói: “Thấy các ngươi cao hứng như vậy, có phải Hoàng a mã đã không muốn lập ta làm Thái tử nữa?”
Dận Đề còn chưa kịp trả lời đã nghe Dận Chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Được rồi, trên triều phát sinh chuyện gì ngươi không biết sao? Ngươi và Lão Tứ hát một tuồng lớn như vậy, hiện tại cũng không cần làm kiêu nữa… Ngô!”
Lời còn chưa dứt đã bị Dận Chân một quyền đánh sấp, giận dữ nói: “Dận Chân, ngươi điên rồi!”
Vừa đứng dậy liền lao về phía Dận Chân, lại bị Dận Kỳ đứng bên cạnh ôm cổ khuyên: “Tam ca! Tam ca! Bớt giận!”
Đừng xung động nha, ngươi có xông lên cũng đánh không lại nhân gia!
Dận Chỉ phủi Dận Kỳ qua một bên, dùng mu bàn tay lau vết máu trên khóe môi, nói: “Thật giỏi, chiếu thư của Hoàng a mã còn chưa hạ xuống đã bắt đầu nịnh bợ? Đủ khó lường, có chỗ dựa là Thái tử điện hạ, ngay cả huynh trưởng cũng dám đánh?”
Dận Chân lạnh mặt không nói lời nào, Dận Tự mỉm cười nói: “Tam ca từ trước đến nay đều nhìn xa trông rộng, tiểu đệ bội phục.”
Dận Chỉ trợn mắt, nói: “Ngươi có ý tứ gì?”
Dận Tự thản nhiên: “Lục ca còn không phải do Tam ca ngài tự chọn sao? Nếu không phải Lục ca mà đổi thành ta hoặc Tứ ca, ngươi còn dám nói như vậy?”
Dận Chân nghẹn hong, Dận Tự thong thả ra ngoài.
Dận Đề bước tới trước mặt Dận Tộ, vỗ vỗ vai y, nói: “Ca ca ta chính là từ đầu đến cuối đều chọn ngươi, sau này làm Thái tử rồi cần phải bảo bọc ca ca ta một chút đấy!”
Dận Kỳ cũng tiến lên nói lời chúc mừng, cùng Dận Đề kết bạn mà đi.
Thần sắc Dận Chỉ thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn tiến lên cười nói: “Ta cũng không có ý gì khác, ngươi biết ca ca ta từ trước đến giờ nói chuyện đều không dễ nghe, nhưng thật lòng không có ý gì xấu… Chúc mừng!”
Xoay người rời đi.
Cả Cần Chính điện lớn như vậy, đảo mắt cũng chỉ còn lại hai người Dận Tộ và Dận Chân, Dận Tộ liếc nhìn Dận Chân, muốn nói lại thôi, xoay người hướng về hậu điện.
“Dận Tộ!”
Cước bộ Dận Tộ không ngừng.
Dận Chân trầm giọng nói: “Ngươi làm Thái tử là do tất cả huynh đệ lựa chọn, được Hoàng a mã gật đầu, cả triều văn võ đều tiếp nhận! Ngươi nháo như vậy là muốn tất cả mọi người đều không thể xuống đài sao?”
Dận Tộ giận dữ xoay người, cả giận nói: “Cục diện đến hiện tại, Tứ ca ngươi đã làm cái gì thì chính mình rõ nhất!”
“Ta đã mười chín tuổi, ta là người trưởng thành! Ta biết ta muốn loại sinh hoạt như thế nào! Ngươi là huynh trưởng của ta, ta tôn kính ngươi thế nhưng không có nghĩa ta chấp nhận ngươi dùng cờ hiệu muốn tốt cho ta mà tự tiện quyết định nhân sinh của ta!”
“Hoàng a mã thì thế nào, các vị huynh đệ thì thế nào, cả triều văn võ lại như thế nào? Ai có thể thay ta sống! Các ngươi có ai hỏi qua nguyện vọng của ta? Vì sao ta phải quan tâm thể diện của các ngươi, để các ngươi quyết định nửa đời sau của ta!”
Y hiện tại thay vì nói là không nguyện làm Thái tử, càng nhiều lại là phẫn nộ trước hành vi cố ý ép y vào khuôn khổ, không trâu bắt chó đi cày của Dận Chân: “Ngươi nói ta già mồm cãi láo cũng được, nói ta không biết tốt xấu cũng xong, vị trí Thái tử này, ai thích làm thì làm!”
Xoay người rời đi.
Dận Chân bắt cổ tay y lại: “Dận Tộ…”
“Ngươi đừng đem những lời kia ra lừa gạt ta!” Dận Tộ nói: “Cho dù ngươi không dung được ta, Bát đệ không dung dung được, thế nhưng Hoàng a mã có thể dung ta! Hoàng a mã xuân thu chính thịnh, ít nhất còn có ba bốn mươi năm sống tốt, cùng lắm sau khi Hoàng a mã đi rồi, ta liền theo cùng ngài mai danh ẩn tích…”
“Dận Tộ! Dận Tộ…” Dận Chân thanh âm trầm thấp, mang theo vài phần khàn khàn: “Coi như Tứ ca cầu ngươi, Tứ ca đời này cho tới bây giờ chưa cầu qua một ai…”
“Tứ ca, ngươi…” Dận Tộ nhìn Dận Chân, y thật sự không hiểu vị Tứ ca này của y rốt cục nghĩ như thế nào.
Y có làm Thái tử hay không, thực sự quan trọng như vậy?
Hắn vì đẩy y lên vị trí Thái tử đã làm được đến phân thượng này, Dận Tộ thật sự không cho rằng nếu hắn đăng cơ lại không thể buông tha cho mình.
“Ngươi không muốn thượng triều, vậy không thượng…” Dận Chân giữ lấy vai y, thanh âm khàn khàn: “Ngươi không thích xem tấu chương, vậy không xem! Ngươi không thích giao tiếp cùng triều thần, vậy không gặp… Ta giúp ngươi thượng triều, ta giúp ngươi xem tấu chương, ta giúp ngươi đấu với bọn họ, những việc ngươi không thích làm ta đều giúp ngươi làm…”
“Tứ ca?”
Dận Chân ngẩng đầu, đem giọt lệ đã chảy ra đến viền mắt thu lại.
Hắn là một kẻ vô năng, hắm làm Hoàng đế vài mươi năm lại đem rất nhiều tinh lực lãng phí trên việc đấu đá với dư đảng của Lão Bát, còn đấu với cả Lão Thập tứ, hắn chỉnh đốn lại trị, hủy bỏ tiện tịch, thanh tra sổ nợ, sao nhà quy công, chia đất theo đinh… Khó khăn lắm mới thay Thanh triều tích lũy được một chút của cải, lại bị nhi tử của mình một lần bại đến sạch sẽ…
Hắn hóa thành u hồn một trăm năm, nửa điểm bản lĩnh cũng chưa học được, chỉ thấy vô số trò hề dơ bẩn, tích lũy thiên vạn khuất nhục phẫn nộ, một bụng toàn là câu tâm đấu giác, nhưng như vậy lại có ích lợi gì?
Cho dù hắn lại làm Hoàng đế lần nữa, cho dù hắn đem bạc chất đầy quốc khố, đem quan trường trị đến trong như nước lại có ích lợi gì? Hắn chẳng lẽ còn có thể sống thêm một trăm năm? Chỉ cần lại ra một gã hôn quân, lại sủng nịch vài tên tham quan, nỗ lực bao nhiêu năm của hắn cũng chỉ cuốn theo dòng nước…
Hơn nữa một trăm năm sau, thế giới này sẽ có biến hóa long trời lở đất, khi đó cho dù quốc khố tràn đầy, quan trường thanh minh lại có thể tiếp được sự tập kích của Tây Dương?
Súng kíp, đại pháo, nha phiến, một số lượng lớn thương phẩm mới lạ… Đương khi những thứ này cuồn cuộn không ngừng chảy vào biên giới, bọn họ phải dùng cái gì chống đỡ?
May mà lão thiên gia đưa cho hắn một Lão Lục có thể làm được hỏa khí lợi hại hơn Tây Dương gấp trăm lần, hắn nguyên nghĩ, có những hỏa khí này, tổng không đến mức trong tràng chiến tranh tại tương lai Đại Thanh sẽ chịu thua thiệt đi! Thế nhưng hiện thực khiến hắn có chút nản lòng, tại loại hoàn cảnh ‘tường hòa’ này, hỏa khí Lão Lục chế tạo hoàn toàn không thể chân chính được coi trọng, cả triều văn võ đều không xem thứ này ra gì, cho dù là Khang Hy cũng chỉ đặt nó ở vị trí một con bài chưa lật, là vũ khí bí mật, hoàn toàn không có ý định phổ cập hoàn toàn thay thế đao kiếm… Đúng vậy, trong mắt triều đình đương thời, khiến tất cả tướng sỹ Đại Thanh, người người đều cầm một bộ ‘hung khí’ như vậy quả thưc quá nguy hiểm…
Lẽ nào hết thảy đều phải chờ hắn đăng cơ mới có thể tiếp nối? Cho dù hắn thật sự có thể làm Hoàng đế, hắn quản được chính mình lẽ nào còn quản được nhi tử? Quản được nhi tử lại có thể quản tôn tử?
Cũng may, trên đời này còn có một Lưu thị, sau khi nói rõ ràng nàng cũng không còn cố kỵ, nàng nói, khoa học kỹ thuật sẽ hưng quốc, nhân tài cường quốc, nàng nói bi kịch trăm năm sau là bởi vì bế quan tỏa cảng, bỏ lỡ cách mạng công nghiệp thời kỳ đầu. Trong khi các quốc gia phương tây phát triển vượt bậc, Đại Thanh chúng ta lại dậm chân tại chỗ…
Nàng còn nói, bất quá hiện tại Đại Thanh không cần cách mạng công nghiệp gì đó, chỉ cần một Lục a ca biến thái là đủ rồi…
Có một Lão Lục là đủ rồi…
Nguyên lai sống lại một đời, điều duy nhất hắn có thể làm chính là vững vàng nắm lấy người này mà thôi…
Cái gì huynh đệ đồng lòng, cái gì công cao chấn chủ bất quá đều chỉ là mượn cớ…
Dận Chân nhìn Dận Tộ hoàn toàn không tự giác được, nắm lấy bờ vai của y, khí lực hầu như bóp nát xương đối phương: “Dận Tộ, nếu như ngươi không làm Thái tử, ta thực sự sẽ đem ngươi giam lại… dừng tưởng ta làm không được.”
Hắn đã quen làm Hoàng đế, đã sớm quen với việc đem tất cả mọi thứ khống chế trong lòng bàn tay.
Nếu người này không phải Dận Tộ, không phải đệ đệ từ nhỏ lớn lên cùng hắn, y đã sớm mất đi tự do.
Hắn biết đệ đệ này của mình thích nhất cuộc sống tự do tự tại, y có một trái tim trách trời thương dân lại thiếu một phần ý thức trách nhiệm với Đại Thanh, với thiên hạ.
Hoặc là bị thân phận Thái tử cột chặt vào chiếc thuyền lớn Đại Thanh này, đem nó lèo lái đến nơi càng cao càng xa. Hoặc là bị giam ở nơi không thấy ánh sáng mặt trời, triệt triệt để để trở thành công cụ bị lợi dụng.