[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 8



8.

Năm Khang Hy ba mươi bảy, chính thị thời tiết chim hót hoa thơm, mặc dù sự rét lạnh của mùa xuân còn ở thế nhưng đám thiếu niên thích nói cười từ lâu đã thay xuân sam mỏng nhẹ.

Dận Trinh mười một tuổi cước bộ nhẹ nhàng băng qua sân, nhìn thấy cung nhân đang hành lễ liền tùy ý phất tay một cái.

Vượng Tài mặt khổ hề hề đuổi theo bước chân của Dận Trinh: “Thập tứ gia, Thập tứ gia, dung nô tài thông báo một tiếng…”

Dận Trinh mắng: “Ngươi đi còn không nhanh bằng gia, thông báo cái rắm! Hơn nữa quý phủ của Lục ca không có nữ quyến, có gì cần phải thông báo?”

Vừa đi vừa nói, cước bộ không hề dừng lại, lúc đến cửa còn không nhịn được phất tay: “Cút ra ngoài coi chừng cho gia, ai cũng không cho tiến đến!”

Dận Tộ không thích có quá nhiều người trong phòng, vậy nên bọn cung nữ thái giám hầu hạ y đều giống như người ẩn hình, rất ít khi xuất hiện trước mặt, bất quá trong ngoài phủ vẫn được xử lý ngay ngắn rõ ràng.

Trong thư phòng không người hầu hạ, Dận Trinh ủy khuất vén màn bước vào: “Lục ca!”

Dận Tộ đã mười tám rồi, mặt mày thanh nhã như họa, đang ngồi trước án thư chỉnh lý họa tác, nghe gọi thì ngẩng đầu nhìn một chút, cười nói: “Thập tứ tới rồi a!”

Dận Trinh hừ một tiếng, nói: “Ngươi vì sao không đợi ta hạ học rồi hẳn xuất cung?”

Dận Tộ gác bút than đang dùng để vẽ tranh lên giá, lại mở ra một bức khác, miệng nói: “Ta cũng lớn rồi, cả ngày quanh quẩn trong Hoàng cung là có chuyện gì?”

Dận Trinh cả giận nói: “Ngươi đừng hù ta! Ngươi rõ ràng là muốn cùng Tứ ca xuất cung mới bỏ rơi ta!”

Dận Tộ nói: “Hoàng a mã mệnh ta bớt thời gian sửa sang lại mấy bức tranh phong cảnh Hồn thủy cho người xem, còn nói nếu vẽ tốt sẽ ban cho ta một bức chân tích của Nhan Chân Khanh… nếu ta lấy được, trước hết sẽ cho ngươi mượn thưởng thức mấy ngày, được không?”

Dận Trinh xì một tiếng: “Ta mới không hiếm lạ!”

Rốt cục cũng không dây dưa việc này nữa —— nếu Khang Hy đã lệnh Dận Tộ chỉnh lý họa tác, y nếu thực sự đợi trong cung của Đức phi hơn nửa ngày quả thực không tiện giải thích.

Sau đó lại hăng hái bừng bừng hỏi: “Lục ca, bên ngoài chơi rất vui sao?”

Dận Tộ lắc đầu: “Chơi không vui.”

“Gạt người.”

Dận Tộ cũng không ngẩng đầu lên, chăm chú làm ký hiệu, miệng thản nhiên nói: “Một mạch Hoàng hà năm ngoái bị lũ lụt, điền trang xung quanh một hạt thóc cũng không còn, vì muốn điền đầy bụng, vỏ cây bị cạo sạch, rễ cỏ cũng đào xong, ngay cả rong trong nước cũng bị vớt lên ăn sống —— Ngươi nói có cái gì chơi vui?”

Dận Trinh rầu rĩ nói: “Các sư phó trong Thượng Thư phòng không phải luôn nói hiện tại là thái bình thịnh thế sao? Cớ gì bách tính còn vất vả như vậy? Triều đình không phải có chẩn tai sao?”

Dận Tộ nói: “Đại Thanh rộng lớn như vậy, cũng không thể trông cậy mỗi địa phương đều mưa thuận gió hòa, nếu không phải nơi này hạn thì chỗ kia úng… Ngay cả Hoàng a mã lúc đến nơi cũng chính miệng nếm rong bách tính ăn —— ngươi nói chẩn tai của triều đình? Có, thế nhưng phát chẩn thế nào cũng chỉ có thể giúp được nhất thời.”

“Mặc kệ thế nào ta cũng muốn đi xem.” Dận Trinh nói: “Ta đã lớn như vậy rồi, ngay cả kinh thành cũng chưa từng rời đi, thực sự không có ý nghĩa.”

Dận Tộ nói: “Nghe ý tứ của Hoàng a mã, sang năm phải tuần dù tái ngoại, ngươi đi cầu một tiếng, người chắc chắn sẽ dẫn ngươi theo.”

“Vậy ngươi cũng nói tốt giúp ta một chút!”

Dận Tộ cười nói: “Không giúp ngươi thì giúp ai?”

Dận Trinh lúc này mới thỏa mãn, lộ ra nụ cười, chợt y nằm sấp lên án thư thò đến trước mặt Dận Tộ, thần bí hề hề nói: “Lục ca, trong nửa tháng ngươi không ở đây, Hoàng a mã đem người của Đông cung thay đổi một lượt rồi!”

Dận Tộ khẽ nhíu mày, hiểu được đây sợ rằng mới là mục đích thật sự của tiểu tử này, bằng không chì vì chuyện tùy giá, y chỉ cần đến trước mặt Khang Hy xảo một chút là được, nơi nào cần đến đây nhờ nói hộ?

Chợt nghe Dận Trinh trào phúng: “Thật không biết Nhị ca là nghĩ như thế nào, nam nhân cứng rắn có gì tốt chơi, vẫn là cùng thái giám… Chậc chậc, thứ đồ chơi kia chẳng lẽ nhìn thấy sẽ không ghê tởm sao?”

Dận Tộ quạt một bàn tay lên ót Dận Trinh, nói: “Mù lăng nhăng gì đấy! Tiểu hài tử học xấu làm gì, chỉ cần đọc sách là được, cứ hỏi đến chuyện đó là muốn làm sao?”

Dận Trinh hừ lạnh nói: “Nhỏ nữa cũng là nhi tử của Hoàng a mã, mắt thấy Hoàng a mã đã thất vọng với Nhị ca rồi, ngoại trừ Nhị ca mọi người đều là thứ xuất… Ai, đáng tiếc Hoàng quý phi không thể tấn chức Hoàng hậu, nếu không Tứ ca cũng coi như nửa con trưởng.”

Dận Tộ kinh ngạc ngẩng đầu, y nhớ thời gian tại vị của Khang Hy trong lịch sử là rất dài, chừng sáu mươi mốt năm, thế nhưng hiện tại địa vị của Thái tử vững chắc, thịnh sủng không ai bằng, cho rằng đoạt đích chi tranh còn là chuyện rất sớm. Không ngờ hóa ra đã có manh mối, hơn nữa ngay cả tiểu tử nhỏ như vậy cũng đã bắt đầu có ý nghĩ rồi.

Miệng nói: “Hai năm nay Thái tử điện hạ giám quốc, quyết đoán khắc khổ, cả triều khen ngợi, Hoàng a mã cũng từng nói có Thái tử tại kinh lo việc chính phụ, tâm kiến cố tựa thái sơn… như vậy hai chữ thất vọng kia từ đâu nói đến?”

Dận Trinh nói: “Lúc Tùy Dạng Đế Dương Quảng còn là Tấn vương cũng chính tích lỗi lạc, chiến công hiển hách, hơn nữa còn chiêu hiền đãi sĩ, khiêm cung cẩn thận, thế nhưng sau khi lên ngôi lại thế nào?”

Dận Tộ thấy y cư nhiên đem Dận Nhưng so với Tùy Dạng Đế thì nhíu mày, thấp giọng trách mắng: “Nói nhảm gì đó? Thái tử đối với chúng ta vừa là trưởng ngươi càng là Thái tử một nước, ngươi ngại ngày tháng quá tiêu dao sao?”

Dận Trinh le lưỡi, thấp giọng nói: “Ta cũng là ở chỗ của Lục ca tự tại hơn chút, nhất thời quên mấtt…”

Thanh âm hạ thấp nói: “Biểu hiện của Nhị ca hiện tại quả là hiền đức sáng suốt, thế nhưng trong xương cốt lại đủ lương bạc. Năm đó Hoàng a mã lâm trọng bệnh tại Hành cung, lệnh hắn và Tam ca đi xem, hắn bởi vì hoàn toàn không tỏ ra lo lắng mà bị Hoàng a mã đuổi về Kinh thành. Ta chưa từng nghe nói loại chuyện như hiếu thuận nhân ái này chỉ cần trách mắng một lần là có thể đổi tốt, hiện này hắn bất quá chỉ làm màu cho người khác nhìn mà thôi.”

Nghỉ ngơi một chút, lại nói: “Huống chi ngay cả Hoàng a mã cũng chưa chắc xem hắn vào mắt, hiện tại người của Đông cung, tính cả thiện phòng, trà phòng và ha ha châu tử (*Thư đồng cận thân) vừa mới bị xử tử được bao lâu? Ngay cả dục vọng của mình cũng không quản thúc được, Hoàng a mã sẽ yên tâm giao giang sơn cho hắn?”

Nghe Dận Trinh dùng đồng âm thanh thúy nói ra những lời này, Dận Tộ có chút nhức đầu, y không muốn bị cuốn vào đoạt đích chi tranh, thế nhưng nếu như Dận Chân hoặc Dận Trinh muốn tranh một cuộc, y rất khó mà không đếm xỉa đến.

Y biết, người thắng trong lịch sử là Tứ ca Dận Chân, thế nhưng vị Tứ ca này của y là một kẻ đổi xác, kẻ đã từng làm Hoàng đế liệu còn muốn tham gia đoạt đích hay không? Nếu thật sự đoạt, hắn sẽ giống như nguyên chủ đạt được thắng lợi sao? Thay đổi một người làm Hoàng đế, hắn có thể giống như Ung Chính trong lịch sử, một tay nâng lên Khang Càn thịnh thế?

Bất quá Dận Tộ nét mặt cũng không hiện, chỉ cười cười, nói: “Hiện tại ngươi tuổi còn quá nhỏ, những chuyện này có nghĩ cũng không được gì, không bằng đọc sách tập võ tiến vào mắt Hoàng a mã, như vậy luôn sẽ được một phần tiền đồ tốt. Về phần ta, dù sao đi nữa ta cũng không có ý nghĩ gì, đối đãi các huynh đệ đều như nhau, đến lúc đó cho dù không làm được Thân vương cũng có thể kiếm cái Quận vương dưỡng dưỡng, bình an phú quý một đời, cam tâm mãn nguyện.”

Dận Trinh cười: “Vậy ta hỏi cái khác.”

Lại đem thanh âm tiếp tục đè thấp, mang theo vài phần hiếu kỳ nói: “Lục ca, vạn nhất có một ngày ta và Tứ ca tranh, ngươi giúp ai?”

Dận Tộ lắc đầu bật cười, ngân nga: “Từ xưa có người thấy nhạn bay liệng, giương cung bắn xuống, nói: ‘Bắt được liền hầm.’ Đệ đệ lại nói: ‘Nhạn đứng thì hầm, nhạn bay phải nướng.’ Hai người tranh cãi đến chỗ trưởng giả, trưởng giả liền chém đôi con nhạn, nửa hầm nửa nướng. Huynh đệ tranh nhạn, chẳng bằng phân ra.”

“Ta mặc kệ, ta chỉ muốn hỏi!” Dận Trinh lay lay tay áo Dận Tộ: “Ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc giúp ai?”

Dận Tộ bất đắc dĩ nói: “Ta hôm nay nào phải ta hôm qua, ta ngày mai lại chẳng phải ta hôm nay, một chuyện còn chưa thấy bóng dáng như vậy, đệ bảo ta làm sao biết?”

“Ta liền hỏi bây giờ! Giúp ai, nói mau!”

Dận Tộ than thở: “Ngươi thế nào không hỏi xem Tứ ca có muốn tranh hay không?”

Dận Trinh ngạc nhiên.

Dận Tộ nói: “Đừng thấy Tứ ca làm không ít chuyện vang dội, thế nhưng Hoàng a mã đối với ngươi ấy rất bất mãn, đệ có biết vì sao?”

Làm một a ca vẫn còn đi học, những việc Dận Trinh biết tự nhiên không nhiều bằng người thường xuyên chuyển động bên cạnh Khang Hy như Dận Tộ, nghe Dận Tộ đề cập tới ‘bí mật’, y lập tức hưng phấn: “Vì sao?”

“Bởi vì không để tâm.” Dận Tộ than thở: “Hiện nay, những a ca lớn tuổi một chút ai không muốn hảo hảo biểu hiện đòi niềm vui của Hoàng a mã? Thế nhưng chỉ có Tứ ca, đối với chính sự, đối Hoàng a mã đều không để tâm, thậm chí có thể nói là lười để tâm.”

“Thế nhưng ta nghe nói, mấy lần Tứ ca nhận công sự đều làm được rất sảng khoái lưu loát, thâm được lòng Hoàng a mã…”

“Thế nhưng đệ từng thấy Tứ ca chủ động nhận sự? Hơn nữa trên quan trường dính dấp khó gỡ, cực kỳ phức tạp, có thể nói rút dây động rừng, dùng năng lực của Tứ ca rõ ràng có thể làm được chu đáo, thế nhưng cho tới giờ huynh ấy đều không quan tâm, chỉ chuyên dao sắc chặt đay rối. Mỗi lần huynh ấy xong việc Hoàng a mã đều phải đi sau thu thập giúp, có lần nào Tứ ca về đến mà không bị Hoàng a mã mắng to một trận. Bất quá mặc kệ Hoàng a mã mắng Tứ ca nặng thế nào, Tứ ca cho tới bây giờ đều không để trong lòng, phạt chép sách liền chép sách, phạt cấm túc liền cấm túc, thế nhưng tính tình không chút sửa lại —— Đệ xem bộ dạng của Tứ ca như vậy, giống có tâm tư gì sao?”

Dận Trinh giống như có chút suy nghĩ, sau một chốc mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt hiếu kỳ: “Lục ca, ta nghe nói khi còn bé quan hệ của ngươi và Tứ ca là tốt nhất, cùng ăn cùng ngủ, lúc ngươi chủng đậu vẫn là nhờ Tứ ca không ngủ không nghỉ chăm sóc mới chuyển biến tốt đẹp —— Vì sao hiện tại Tứ ca lại lãnh đạm với ngươi như vậy? Ngay cả đối xử với ta còn tốt hơn với ngươi, càng không cần nhắc tới tiểu Thập Tam! Hừ, cũng không biết ai mới là thân đệ đệ của huynh ấy!”

Dận Trinh nói xong hồi lâu cũng không thấy Dận Tộ đáp lại, kinh ngạc ngẩng đầu, chợt thấy Dận Tộ thần sắc có chút hoảng hốt, không biết nghĩ tới chuyện gì, tò mò hỏi: “Lục ca, năm đó rốt cuộc giữa ngươi và Tứ ca đã phát sinh chuyện gì? Vì sao Tứ ca đột nhiên xa cách với ngươi chứ? Còn có Ngạch nương nữa, vì sao Ngạch nương chưa bao giờ cho Tứ ca vẻ mặt hòa nhã? Bình thường cho dù là ta nhắc đến một tiếng Ngạch nương cũng sẽ trở mặt.”

Dận Tộ cười khổ, chuyện năm đó như một cái gai độc mắc trong lòng y, ngay cả y cũng không muốn đề cập huống chi Ngạch nương, huống chi Tứ ca?

Ký ức ấu thơ đã không còn rõ nữa, thế nhưng chuyện hôm đó lại rõ ràng như mới hôm qua.

Y còn nhớ, đêm đó y mang theo một bát canh lặng lẽ tiến vào đại điện quàn Đông Giai thị, nghĩ rằng vô luận thế nào cũng phải khuyên Dận Chân uống một ngụm, dù sao hắn đã vài hôm không ăn uống gì.

Thế nhưng mà chờ y lại là một Dận Chân hai mắt đỏ bừng như đang tẩu hỏa nhập ma, y bị Dận Chân trực tiếp bóp ngất, đợi đến khi tỉnh lại thì đã nằm trên giường, từ ngoài bình phong truyền đến thanh âm khàn đặc kịch liệt của Đức phi.

“… Ngươi thế nào lại ác tâm như vậy! Y là đệ đệ ngươi a! Y là thân đệ đệ của ngươi! Ngươi cho dù không phải do ta nuôi cũng là từ trong bụng ta bò ra! Ngươi làm sao có thể xuống tay được!”

“Y đã là một phế nhân, vì sao các ngươi không chịu lưu cho y một con đường sống!”

“Dận Tộ có lỗi gì, chỉ vì y còn sống không có thành thật bị hại chết? Cũng bởi vì Đông Giai thị sợ tội tự sát nên ngươi liền muốn giết y báo thù cho Đông Giai thị? Ngươi thực là hiếu thuận, ngươi đúng là hảo nhi tử hiếu thuận với nàng!”

“Ngươi không cần đi tìm Dận Tộ, ta đền mạng cho nàng! Ta đền mạng cho nàng!”

“Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta! Ta không nên sinh ra Dận Tộ làm chướng mắt các người! Sinh ra y rồi ta cũng nên ngoan ngoãn thành thật đưa đi cho các ngươi bóp chết!”

“Đều là lỗi của ta, ngươi giết ta, ngươi giết ta đi!”

Dận Chân thủy chung không hề phát ra bất kỳ thanh âm gì, thế nhưng bóng người kich liệt dao động bên ngoài cùng với tiếng đồ vật rơi xuống đất ầm ỷ khiến Dận Tộ lòng như lửa đốt nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào, chỉ có thể giãy dụa lăn xuống giường.

Bên ngoài nghe được thanh âm liền cấp tốc an tĩnh lại, sau một khắc, Đức phi tóc tai bù xù xông vào kéo y vào lòng, thấy y ‘ ân a’ phát không ra tiếng khoa tay múa chân liền quỳ trên mặt đất khóc lớn.

“Ngạch nương vô dụng, ngạch nương vô dụng… năm đó không giữ được Tứ ca của con, hôm nay lại không che chở được cho con. Ngạch nương vô dụng, Ngạch nương xin lỗi con… Dận Tộ, Dận Tộ, Dận Tộ của Ngạch nương…”

Từ sau hôm đó, y rất lâu cũng không nhìn thấy Dận Chân.

Nghe nói sau này, Khang Hy từng khiến Đức phi lĩnh Dận Chân về nuôi nấng, Đức phi sống chết không theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.