Dận Tộ phụng mệnh đi ngủ, suốt hai ngày đều là ngủ rồi ăn, luyện quyền, đọc sách, luyện tự, sau đó tiếp tục nghỉ ngơi… Thoải mái đến nửa bước cũng không muốn ra cửa.
“Chủ tử,” Quản gia báo: “Sáng sớm Tam Bối lặc sai người đến đưa thiệp, nói là muốn vì chủ tử tẩy trần, hỏi người khi nào có thời gian?”
“Tam Bối lặc?” Dận Tộ hỏi xong mới nhớ ra, lần trước bởi vì Dận Chỉ biểu hiện không tệ nên lại được Khang Hy phong thành Bối lặc. Bất quá theo Dận Tộ nói, phong Bối lặc thật còn chẳng bằng không phong đâu, đám huynh đệ niên kỷ không sai biệt lắm với y hiện tại đều là Thân vương rồi.
Dận Tộ nói: “Tìm người đi báo một tiếng, gia không rảnh.”
Quản gia nói: “Chủ tử, cái này không được đâu…”
Thân là A ca, cho dù âm thầm đấu đến ngươi chết ta sống bên ngoài cũng phải biểu hiện ra đến hòa hòa khí khí, huynh hữu đệ cung.
Dận Tộ liếc mắt nhìn hắn, nói: “Vì loại lý do chó má này tốn thời gian lá mặt lá trái với đám người kia, ngươi nghĩ gia chính là nhàn rỗi không chuyện gì làm sao?”
Y cho dù thật sự nhàn rỗi không chuyện gì làm, đi ngắm hoa thưởng trà hoặc ra phố mua sắm… làm gì không được, sao lại phải ủy khuất bản thân?
Quản gia hiểu rõ tính cách chủ tử nhà mình, biết khuyên cũng không ích lợi gì, đang định lui ra lại nghe Dận Tộ nói: “Ngươi tự mình đi phủ của Tứ ca, Bát đệ, Thập đệ một chuyến, nói tối nay ta mời bọn họ đi Hội Tiên lâu uống rượu. Đúng rồi, báo Tứ ca tới sớm đón ta.”
Vì việc cấm độc Dận Ngã và Dận Chân mâu thuẩn không nhỏ, lúc trước Dận Ngã bị vạch trần viện nghiện độc cũng đã thành công cai thuốc, hiện tại đã trở về ban sai, cũng không thể cứ thế mặc kệ —— nếu không phải y là Thái tử chó má gì đó, y thật sự đúng là lười quản chuyện bừa bộn này.
“Mặt khác, phái người đi Giang Nam, mua một hai trăm nha đầu về.”
“Nha đầu?”
Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Càng xinh đẹp càng tốt, hay nhất là giỏi ca múa, hoặc có thể làm thơ vẽ tranh, nếu tư chất tốt bao nhiêu bạc cũng mua về. Quan trọng hơn là bọn họ phải chưa từng bó chân, phàm là từng bó chân, cho dù đẹp tựa thiên tiên cũng không cần. Cái thứ dị dạng kia, gia nhìn khó chịu.”
“Dạ.”
——
Màn đêm buông xuống, đèn hoa rực rỡ treo lên, đường lớn vắng tanh không có bao nhiêu người qua lại.
Dận Tộ ngồi trong mã xa cùng Dận Chân, nói: “Tứ ca biết lần này đệ đệ mời khách là vì cái gì sao?”
Dận Chân lại không phải kẻ ngốc, biết được y mời những ai há còn không thể đoán ra mục đích? Cau mày không lên tiếng.
Dận Tộ biết y là ngại chính mình đa sự, mở miệng nói: “Tứ ca, Tiểu Thập chưa làm ra chuyện gì có lỗi với ngươi đi?”
Dận Chân lặng lẽ một lát, nói: “… Không có.”
… Ítt nhất … Đời này không có.
Dận Tộ nói: “Tuy rằng ta không biết giữa các ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta biết, việc này là Tứ ca làm không phúc hậu.”
Dận Chân không nói lời nào.
Dận Tộ nói: “Ta biết Tứ ca không để tâm, Thập đệ là cảm kích ngươi cũng tốt, hận ngươi cũng tốt, Tứ ca căn bản một chút cũng không để tâm. Tứ ca chỉ một lòng một dạ vùi đầu làm việc của mình, người khác nghĩ như thế nào chưa bao giờ là việc ngươi lo lắng, đối với ta là như vậy, đối với Thập đệ càng là như vậy.”
Dận Chân nhíu mày: ” Lão Lục…”
“Chuyện lập Thái tử cũng tốt, việc của Tam ca cũng tốt, mặc kệ mục đích ban đầu của Tứ ca là như thế nào,” Dận Tộ nói: “Ta đều có cảm giác bị người thọc sau lưng một đao… Ta còn như vậy, cảm thụ của Tiểu Thập lại như thế nào.”
“Từ nhỏ đến lớn, Tứ ca đối với ta là tốt nhất, trong các huynh đệ, tình cảm của ta với Tứ ca cũng là sâu nhất. thế nhưng, Tứ ca hiện tại có đôi khi làm ta nảy lên xung động tránh nhi viễn chi.”
Dận Chân trầm mặt, mím môi không nói được một lời.
Dận Tộ nói: “Ta thừa nhận, để Hoàng a mã tận mắt nhìn thấy bộ dạng phát tác của Tiểu Thập càng có thể thuyết phục ngài hạ lệnh cấm độc, biện pháp của Tứ ca không thể nghi ngờ là nhanh chóng và hiệu quả nhất. Thế nhưng Tứ ca, ngươi có nghĩ tới hay không? Tiểu Thập phải đem một mặt bản thân khó chịu đựng nhất xích lõa bại lộ trước Hoàng a mã, cảm thụ của y là thế nào? Bị thân ca ca tính toán, cảm thụ của y lại là thế nào? “
“Tứ ca, chỉ là ở trong lòng ngươi có một số việc cao hơn tất cả, thế nhưng ở trong lòng Dận Tộ, không có chuyện gì cần phải tính toán huynh đệ mới có thể hoàn thành. Tứ ca, hy sinh bản thân gọi là hy sinh, hy sinh người khác lại gọi là bán đứng.”
Dận Tộ thấy vùng quanh lông mày Dận Chân nảy lên, biết mình nói có hơi nặng liền im lặng một hồi, lại nói: “Ta cũng không phải muốn dạy Tứ ca làm người như thế nào, trên thực tế ta còn không có bản sự này, cũng không có tư cách này. Chỉ là trước đây ta từng nghe được một câu, muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa phải đi cùng mọi người. Tứ ca, một mình ngươi vùi đầu vọt tới trước như vậy, ta sợ một ngày nào đó ngươi sẽ chịu không nổi.”
Dận Chân trước sau không lên tiếng, Dận Tộ cũng không nói thêm nữa, một đường trầm mặc đến tửu lầu.
Hội Tiên lâu, Dận Tự và Dận Ngã đã tới trước, đang uống trà nói chuyện phiếm, nhìn mộ dạng của bọn họ hẳn là đã sớm bắt tay làm hòa.
Dận Ngã vừa nhìn thấy Dận Chân sắc mặt liền nghiêm túc, đứng dậy hành lễ với Dận Tộ, đưa y lên ghế trên, tựa như hoàn toàn không thấy được người còn lại vậy.
Dận Chân trầm mặc đi theo Dận Tộ ngồi xuống.
Rượu đã sớm bày xong, thức ăn cũng cấp tốc dâng lên, Dận Tộ vẫy lui tiểu nhị, tự mình thay mọi người rót rượu, nói: “Lúc trước thấy Hoàng a mã viết trong thư, nói Thập đệ cai nghiện thành công, đáng tiếc khi ấy ta xa ở Quảng Châu không thể về kịp chúc mừng, hôm nay lại bổ sung một bữa rượu này. Nào, chúng ta cùng nhau kính thập đệ một ly. Thập đệ, thỉnh.”
Dận Ngã không cảm thấy đây là chuyện gì cao hứng, chỉ miễn cưỡng cười cười uống một hớp rượu, ba người Dận Tộ lại một hơi cạn sạch.
Xong, Dận Chân đứng dậy rót rượu, nâng chung hướng về Dận Ngã, trầm giọng nói: “Chuyện lần trước là ta có lỗi với ngươi, chung rượu này coi như ta bồi tội.”
Dận Ngã tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, thưởng thức chung rượu trong tay hồi lâu một lát không lên tiếng, Dận Chân cũng không giận, bàn tay bưng ly rượu không hề dao động.
Dận Tự thấp giọng nói: “Thập đệ.”
Dận Ngã cười khanh khách đứng dậy, trong lúc mọi người cho rằng y sắp tiếp rượu thì Dận Ngã lại hung hăng đẩy tay Dận Chân ra, rượu đổ đầy bàn. Dận Ngã cười lạnh một tiếng, cả giận nói: “Xin lỗi ta? Lúc ngươi hãm hại ta vì sao chưa từng nghĩ đến có phải đang có lỗi với ta? Một chung rượu liền muốn bôi tội? Ta chém ngươi một đao, có phải cũng chỉ cần kính ly rượu liền xong rồi?”
Hít sâu, lại hướng về phía Dận Tộ, nói: “Lục ca, xin lỗi, hôm nay đệ đệ uống nhiều, xin cáo từ trước. Lần sau đệ đệ sẽ làm chủ thỉnh Lục ca đến uống một bữa thống khoái.”
Đứng dậy rời đi.
Dận Tự vươn tay cản y lại: “Thập đệ!”
Dận Ngã đẫy đối phương ra, lạnh lùng nói: “Bát ca, không ai cũng có thể giống ngươi, đối mặt kẻ nào cũng có thể cười ra tiếng.”
Dận Tự cứng đờ, Dận Tộ nói: “Thập đệ, ngươi phải đi ta không cản ngươi, bất quá trước nghe ta nói mấy câu.”
Dận Tộ nói: “Mấy tháng nay, ngươi tùy hoàng a mã tuần Vĩnh Định hà, thái độ của Hoàng a mã đối với ngươi thế nào?”
Dận Ngã không ngờ Dận Tộ sẽ hỏi chuyện này, tâm tình thoáng cái không nắm bắt được, sững sờ một chốc, nói: “Hoàng a mã đối với ta, tự nhiên là tốt…”
Dận Tộ nói: “Hoàng a mã đối với ngươi, không chỉ có không có nửa phần chán ghét khinh thị, trái lại quan ái có thừa, thậm chí vượt qua đám tiểu nhân Thập Tam, Thập Tứ có phải không?”
“Hoàng a mã rất tốt với ta, vậy thì thế nào?” Dận Ngã trợn to mắt chỉ vào Dận Chân: “Lẽ nào ta còn phải vì vậy mà cảm tạ hắn?”
Dận Tộ thản nhiên nói: “Vậy ngươi có nghĩ tới không? Ngươi nhiễm độc nghiện, còn thất thố thậm chí thiếu chút nữa sấm đại họa trước mặt Hoàng a mã, vì sao Hoàng a mã còn có thể đối tốt với ngươi như vậy?”
Dận Ngã nghẹn họng.
Dận Tộ chậm rãi nói: “Ngươi nếu nói là Tứ ca tính kế ngươi, cái này ta thừa nhận, Tứ ca cũng nhận. Thế nhưng ngươi nói Tứ ca hãm hại ngươi, vậy thì có chút nói quá sự thật!”
“Thứ nhất, ngươi là thật sự dính vào độc nghiện, Tứ ca không có trống rỗng bịa đặt cũng không phải là hắn phái người dụ dỗ ngươi, vậy nên trăm triệu lần không tính là hãm hại.” Dận Tộ nói: “Vả lại, ngươi năm nay mới bao nhiêu tuổi? Mười sáu. Ngươi mười sáu tổi, chưa từng làm qua ban sai, không biết thế sự hiểm ác đáng sợ, lại đang trong niên kỷ mọi chuyện đều thấy mới lạ, giữa lúc người trong thiên hạ đều không biết cái hại của Phúc Thọ cao, có người dâng nó như cống phẩm tiền triều cho ngươi thử, ngươi liền thử —— đây coi là lỗi của ngươi sao? Đổi thành bất kỳ huynh đệ nào đang ngồi đây, ai lại không chọn như vậy?”
Dận Ngã nghe được thiếu chút nữa rơi nước mắt, mấy hôm nay y vẫn cảm thấy mình đã mất hết thể diện, vốn là người thích chơi đùa náo loạn y lại trốn trong nhà không dám gặp ai. Mà càng khiến cho y khó chịu chính là, y vì vậy chịu đủ đau khổ, nhận hết ánh mắt xem thường lại cố tình không hiểu mình rốt cục đã làm sai ở đâu! Hôm nay nghe Dận Tộ nói vậy, tâm tình của y nào chỉ có thể dùng hai từ ấm lòng có thể hình dung?
Đây không phải lỗi của gia, đổi thành bất kỳ ai trong các ngươi cũng sẽ không làm tốt hơn gia!
“Dính vào độc nghiện hoàn toàn không phải lỗi của ngươi. Đạo lý này ta hiểu, Tứ ca hiểu, Bát đệ hiểu, Hoàng a mã càng hiểu! Vậy nên Bát đệ tận tâm tận lực chăm sóc ngươi, dù có bị thương cũng không một lời oán giận, vậy nên thấy bộ dạng ngươi như thế trong lòng Hoàng a mã chỉ có thương cảm phẫn nộ, không có nửa phần chán ghét vứt bỏ.” Dận Tộ nói: “Lúc ta xa ở Quảng Châu, trong thư Hoàng a mã gửi tới nhiều lần đề cập việc ngươi cai độc, toàn bộ đều dùng ngôn ngữ thương yêu vui mừng, chưa từng có qua nửa câu trách móc nặng nề”
Nước mắt Dận Ngã thực sự rơi xuống, nức nở nói: “Hoàng a mã… Lục ca…”
Dận Tộ thở dài: “Nếu đây không phải là lỗi của ngươi, Tứ ca đem việc này tiết lộ cho Hoàng a mã biết lại như thế nào xem như hại ngươi? Nhiều lắm chỉ là khiến ngươi tổn thất mấy phần thể diện mà thôi.”
Dận Ngã lau nước mắt: Hình như cũng có lý, thế nhưng, thế nhưng… vì sao luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp đâu?
Dận Tộ lại nói: “Lui một vạn bước mà nói, nếu như không có Tứ ca sắp đặt, Hoàng a mã cũng không phải vì thấy bộ dạng của ngươi mới đi cấm độc, mà đổi thành sau khi cấm độc có một ngày chợt nghe người khác nói, ngươi từng dính vào độc nghiện, đã từng xấu xí trăm đường… Ngươi nói xem. Hoàng a mã sẽ thấy ngươi thế nào?”
Sẽ thấy như thế nào? Chán ghét? Thất vọng?
Nói chung không phải yêu thương là được…
Trong mắt Dận Ngã lập tức xoay quanh: Lẽ nào người này này thật là vì tốt cho ta? Chẳng lẽ là ta chó cắn Lã Động Tân, không hiểu được lòng người tốt?
Trong lúc còn đang choáng váng, Dận Tộ đứng dậy vỗ vỗ vai y, nói: “Thế nhưng Thập đệ, mặc kệ Tứ ca là nghĩ như thế nào, trong chuyện này hắn từng tính kế ngươi cũng là việc thiên chân vạn xác. Lúc này đây, ca ca tuyệt đối đứng về phía ngươi!”
Dận Ngã cảm động gọi: “Lục ca…”
Dận Tự ở một bên thiếu chút nữa phì cười, bị Dận Tộ trừng mắt một cái vội vàng ho mấy tiếng, khôi phục như thường. Dận Tộ lại nói: “Thập đệ, chúng ta đều là thủ túc, đánh gãy xương vẫn còn gân, có hiểu lầm gì cứ lập tức nói ra, có ân oán gì tại chỗ giải quyết, giải quyết xong vẫn là hảo huynh đệ! Giữa huynh đệ máu mủ cũng không cần giấu trong lòng, chẳng lẽ còn muốn làm quân tử báo thù mười năm không muộn sao?”
“Hiện tại, Tứ ca liền đứng ở chỗ này, trong lòng ngươi không thoải mái, muốn đánh cứ đánh, muốn mắng cứ mắng, nếu là hắn dám phản kháng Lục ca và Bát ca liền giúp ngươi đè hắn xuống —— Hôm nay, chúng ta chẳng phân biệt được trưởng ấu, chỉ luận đúng sai, hắn sai rồi, nên đánh!” Dận Tộ nói: “Thập đệ ngươi cứ ra tay, cho dù đến trước mặt Hoàng a mã cũng chỉ cần đẩy lên người ta, dù sao ta và Tứ ca của ngươi cũng không phải mới đánh nhau một hai lần.”
Dận Ngã ngẩn người, do dự nửa ngày mới nói: “Thực sự đanh sao?”
Dận Tộ gật đầu cổ vũ: “Đương nhiên là thực! Đánh đi!”
“Ta đánh thật a?”
“Đánh đi! Đánh đi!”
“…” (Mèo: Có ai giống tui không, đoạn này tui thấy cute quắn quéo)
Dận Ngã giơ nắm tay lên, hướng về phía gương mặt lạnh tanh của Dận Chân khoa tay múa chân mấy lần, cuối cùng vẫn là không dám hạ thủ, chỉ đành nâng một vò rượu lên, nói: “Tứ ca, ngươi là huynh trưởng của ta, ta muốn đánh cũng không hạ thủ được —— ngươi nếu thật có thành ý liền đem vò rượu này uống cạn, chuyện này liền tính như vậy!”
Dận Chân không chút do dự tiếp nhận vò rượu, liếc nhìn đệ tử, lại hướng về phía Dận Ngã, nói: “Chuyện lần trước đích thực là ca ca ta làm sai, vò rượu này ta uống đến cam tâm tình nguyện!”
Nâng vò rượu lên, uống từng ngụm ừng ực.
Dận Ngã nhếch miệng cười, nói: “Tứ ca sảng khoái, ta cùng ngươi uống!”
Cũng chộp lấy một vò rượu, chạm vào vò của Dận Chân, ngửa đầu lên uống.
Dận Tộ nhìn rượu ngon đổ đầy xuống cổ áo bọn họ, vừa thở phào nhẹ nhõm đã lại tở dài: Cách uống này cũng quá lãng phí rồi, may mà hiện tại là mùa hè, nếu đổi thành mùa đông tuyệt đối lạnh chết ngươi.
Bên kia Dận Tự lại nói: “Hôm nay xem ra quả thật không say không về, ta liền xuống gọi bọn họ mang lên thêm một bàn rượu và thức ăn!”
Dận Tộ gật đầu nói: “Làm phiền Bát đệ rồi!”
Kết quả rượu và thức ăn còn chưa dọn lên hết, hai người kia đã tự mình chuốc say trước, Dận Tộ và Dận Tự nhìn nhau cười khổ bất quá cũng không thể để bọn họ lại đây mặc kệ đi? Liền phân phó hạ nhân lên lầu đỡ bọn họ xuống, lại chia ra mỗi người đưa một con mèo say về nhà.
Đem người an trí lên xe ngựa, Dận Tộ còn dặn dò: “Bát đệ, ta nghe nói độc hại tiêu hồn thực cốt, hơn xa giai nhân mỹ tửu, vậy nên cho dù người đã cai độc rồi tám chín phần đều sẽ tái nghiện. Ngươi ngày sau phải trông chừng chặt một chút.”
Dận Tự gật đầu: “Đệ đệ đã hiểu, Lục ca yên tâm.”
Lúc này Dận Tộ mới lên xe rời đi.
Dận Tự nhìn bóng mã xa rời khỏi, vừa lên xe đã thấy Dận Ngã say đến nằm bò một góc, hoa tay múa chân vui xướng, trong miệng mơ hồ nói: “Tứ ca hảo tửu lượng, chúng ta lại uống một vò…”
Dận Tự giúp y đắp lên thảm mỏng, lắc đầu bật cười: Người, có đôi khi đơn thuần một chút cũng là chuyện tốt.
Lại sợ y một lát sẽ nôn ra, liền đứng dậy đem thau đồng đặt ở một bên dự bị, vừa định ngồi xuống đã nghe Dận Ngã thét lớn một tiếng: “Tới!”
Âm ỹ một tiếng, tay chân vung ra, rơi xuống.
Thau đồng bị chân của y đập phải, lăn lông lốc, phát ra thanh âm loảng xoảng.
Dận Tự lắc đầu thở dài.
…
So ra, bên của Dận Tộ an tĩnh hơn nhiều, Dận Chân uống say cũng không lộn xộn, thành thành thật thật tựa vào xe ngủ
Dận Tộ kê một cái gối mềm dưới đầu hắn, nhìn gò má bởi vì ngủ say mà nhu hòa hơn rất nhiều của Dận Chân, chợt cảm thấy bản thân từ nhỏ đến lớn không biết đã được Dận Chân chiếu cố bao nhiêu lần, mà mình chiếu cố người này lại vẫn là lần đầu tiên. Có lẽ mình đối với người này thực sự quá khắc bạc rôi đi, trong lòng thoáng cái trở nên đau thắt.
“Dận Tộ…”
“Tứ ca đã tỉnh?” Dận Tộ nghe được động tĩnh, vội hỏi: “Muốn uống nước sao?”
Sau đó bên kia lại không có thanh âm, Dận Chân có chút bất an lắc đầu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra.
Dận Tộ cầm khăn mềm lau đi, nào ngờ khăn vừa chạm đến trán của Dận Chân, cổ tay đã bị hắn gắt gao bắt giữ. Dận Chân mở bừng mắt, đợi thấy rõ người trước mặt đôi mắt mới an tâm khép lại, liền ngủ mất.
“Tứ ca? Tứ ca?” Cổ tay của Dận Tộ còn bị hắn nắm chặt, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được, chỉ có thể trước để mặc hắn —— y rất xác định Dận Chân là say thật, nếu như giả vờ cũng không cần nhất kinh nhất sạ như vậy.
Quả nhiên, mã xa lắc lư không bao lâu tay của Dận Chân dần lỏng xuống, đợi khi đến phủ của Ung Thân vương, Dận Tộ liền giao Dận Chân lại cho hạ nhân, quay người lên xe.
“Chủ tử,” Vượng Tài vừa rồi bởi vì trong thùng xe có người ngồi nên quá chật chội, bị đuổi đi ra trước, hiện tại lại chạy người trở vào: “Chủ tử, người thế nào không tiễn vào trong nha, trước kia mỗi lần người uống say Ung Thân vương đều tự đưa người về phòng.”
Dận Tộ nói: “Tứ ca lại không thiếu người hầu hạ.”
Vượng Tài nói thầm: “Ngài cũng nào thiếu đâu!”
Dận Tộ không để ý tới hắn, nói: “Vừa rồi Tứ ca hầu như chưa kịp ăn gì, ngươi trở lại dặn dò một tiếng, bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ vật, vạn nhất Tứ ca nửa đêm tỉnh lại cũng có thể dùng.”
Vượng Tài lên tiếng, xuống xe trở lại.
Dận Tộ nhấc tay áo lên, xoa xoa vết máu đọng nơi cổ tay: Cũng không biết ngày mai đã tan hay chưa, nếu như còn chưa tan hết lại phải làm ổ ở nhà thêm một ngày.