Bố đã không muốn để lộ chuyện liên quan đến dì Hứa thì tất có nguyên do! Cho dù nguyên do chứa vô số khả năng nhưng có một khả năng mà Hứa Tĩnh Xu đó giờ không muốn tin – Đó là mười tám năm trước, khi Hứa Nghiễn Thâm quay bộ phim ở “Đình viện Giang Nam” đã từng có mối quan hệ không thể để ai biết với Hứa Vân Uyển.
Đây là một suy nghĩ đầy bạo gan – Hứa Uẩn Triết là con của Hứa Nghiễn Thâm và Hứa Vân Uyển. Suy nghĩ này chỉ xuất hiện được mỗi hai giây trong đầu Hứa Tĩnh Xu là đã làm cậu bật cười ngay tức thì.
Đó đúng kiểu tình tiết máu chó chỉ xuất hiện trong phim truyền hình mà thôi. Nếu thực sự là vậy thì chẳng phải cậu sẽ thành người anh trai cùng cha khác mẹ của Hứa Uẩn Triết ư? Hứa Tĩnh Xu thầm hiểu chuyện này tuyệt đối không có khả năng, cho nên mới thấy suy nghĩ này quá là thú vị.
Lí do cậu cảm thấy không có khả năng không phải là bởi cậu không hi vọng nó trở thành sự thật mà là sự thật vốn dĩ không thể như vậy được. Bởi vì cậu biết bố mẹ mình cực kì yêu thương nhau, bố tuyệt đối sẽ không lăng nhăng với một người phụ nữ khác khi đang hẹn hò với mẹ.
Thật ra thì Hứa Tĩnh Xu rất vui khi thấy bố và dì Hứa qua lại với nhau ngay lúc này.
Tuy cậu biết dì Hứa chưa được lâu nhưng dì quả đúng là một người phụ nữ dịu dàng như nước. Sau khi mẹ mất, bố đã độc thân suốt cả một quãng thời gian rất dài. Bố chẳng những độc thân mà còn không còn bụng dạ đi xử lí những bộ phim của mình, bỗng phát phì, mập như một chú mèo Felix…
Hứa Tĩnh Xu thầm thở dài. Cậu thực sự mong rằng bố có thể có được một khởi đầu mới. Nhưng cậu không nghĩ ra tại sao bố lại phủ nhận chuyện này, phủ nhận khả năng này.
Vì chuyện của bố và dì Hứa mà Hứa Tĩnh Xu đã quên khuấy mất cuộc hẹn với đám bạn. Mãi đến khi cậu nhớ lại thì đã sắp đến thời gian hẹn.
Cậu vội thay đồ, lái xe đến quán net ngoài thị trấn, tìm một chỗ ngồi trong phòng chính rồi đăng nhập.
Vừa mới đăng nhập vào, Hứa Tĩnh Xu đã bị kéo vào phòng. Người trong đội trách cậu làm lỡ chuyện, cậu còn chưa kịp nói đôi câu giải thích thì thanh chạy tiến độ đã kết thúc, bắt đầu đánh ngay.
Một khi bắt đầu là không dừng lại được.
Hứa Tĩnh Xu hết sức tập trung vào game, dù khói thuốc lá chầm chậm phiêu đãng khắp phòng thì cậu cũng không nhận ra. Nếu không phải tại ván cuối cùng có hai lần thất thủ thì chắc Hứa Tĩnh Xu sẽ không phát hiện ra là đã qua 0 giờ.
Cậu ngáp một cái, sau khi tạm biệt nhóm chiến hữu thì đăng xuất, thanh toán tiền.
Đi ra khỏi quán net, Hứa Tĩnh Xu ngửi đồ mình, chợt nhận ra chẳng biết chất vải đã vương mùi thuốc lá nồng nặc từ bao giờ.
Cậu chun mũi đầy vẻ ghét bỏ, nghĩ thầm may mà trước khi ra khỏi nhà đã thay đồ rồi, chứ không mai mà mặc đồng phục vương mùi thuốc lá đến trường thì có khi sẽ bị Hứa Uẩn Triết ghét cũng nên?
Song, Hứa Tĩnh Xu bỗng nghĩ không biết Hứa Uẩn Triết có bài xích mùi thuốc lá hay không nữa.
Có nên nói cho Hứa Uẩn Triết biết việc mẹ hắn đã từng đến “Tinh canh vũ độc” không nhỉ? Hứa Tĩnh Xu rất muốn chia sẻ vụ hóng hớt này với Hứa Uẩn Triết, nhưng lại sợ sự thật còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của mình.
Nếu sự thật nghiêng về hướng cậu hoàn toàn chẳng thể đoán trước và khống chế được thì không chừng sẽ ảnh hưởng đến việc học của Hứa Uẩn Triết. Hứa Tĩnh Xu quyết định cứ quan sát thêm một thời gian ngắn cái đã, đợi khi nào có kết quả hẵng nói cho Hứa Uẩn Triết sau.
Nhưng cũng có khả năng là Hứa Uẩn Triết đã phát hiện ra trước, dầu gì cậu ấy cũng thông minh vậy mà.
Nếu mai sau có thể trở thành “anh em” thì tốt quá, như vậy thì cuộc sống sẽ mĩ mãn hơn nhiều. Hứa Tĩnh Xu nghĩ thế, lấy chìa khóa xe ra, nhấn khóa điện tử. Thế nhưng cậu không nghe thấy tiếng khóa điện tử đâu.
Hứa Tĩnh Xu sửng sốt giây lát, vội tìm kiếm chiếc xe nương theo ánh đèn đường.
Lúc này xe điện đỗ ngoài quán net đã vơi đi, song bởi vì không phải xe mình nên Hứa Tĩnh Xu phải mất mấy phút mới tìm ra. Cậu cẩn thận ngắm cả thân xe, lại nhấc khóa điện tử lên để nhìn biển số xe trên đó, đối chiếu xong mới xác định là xe của Hứa Uẩn Triết, không hề lầm.
Hứa Tĩnh Xu nhấn khóa điện tử, vẫn chẳng thấy tiếng báo, vả lại đèn xe cũng không thấy sáng, cả chiếc xe không phản ứng chút nào.
Sao thế này? Rõ là sau khi về mình đã sạc điện cho xe ngay, trước khi ra khỏi nhà thì điện đầy mà nhỉ. Hứa Tĩnh Xu thử cắm chìa khóa xe vào ổ khóa, vặn khóa xong vẫn chẳng thấy báo bình điện đâu.
Hứa Tĩnh Xu ôm trăm mối không một lời giải đáp, đứng dậy mở yên xe ra, định xem xem bình ắc-quy có vấn đề gì không.
Song, lúc cậu mở yên xe ra, nhìn thùng đựng bình ắc-quy trống trơn bèn ngây ra như phỗng.
Bình điện đã bị trộm?!
Mắt Hứa Tĩnh Xu nhất thời dại ra, mờ mịt cuống cuồng ngó dáo dác xung quanh. Con đường ngoài quán net vắng vẻ, cư dân trong thị trấn nhỏ đã say ngủ, không ai có thể nói cho cậu hay ai đã trộm bình ắc-quy đi mất.
Thôi xong, đây còn chả phải xe mình nữa cơ.
Hứa Tĩnh Xu rùng mình, lùng tìm ngoài bờ tường quán net, không thấy camera.
Sao không lắp camera được nhỉ? Trước đây khi Hứa Tĩnh Xu sống ở Tĩnh An hoặc Mai Dẫn, mỗi quán net đi ngang qua đều lắp camera phòng trộm ở khu vực đỗ xe. Bây giờ không thấy camera đâu, Hứa Tĩnh Xu mới chính thức hiểu ra Thanh Xuyên là một chốn nhỏ bé “dân phong chất phác”.
Ôm lòng thử, Hứa Tĩnh Xu kiên nhẫn quay trở lại quán net. Nhưng quản lí quán net lẫn ông chủ đều không giúp cậu dấy lên hi vọng tí nào – Họ nói cho Hứa Tĩnh Xu với vẻ rất đỗi chắc chắn và tiếc nuối rằng chỗ đỗ xe đạp điện ngoài cửa không lắp camera thật.
“Đã định lắp rồi, nhưng phải đợi một thời gian ngắn nữa.” Ông chủ nói với vẻ xin lỗi, “Có phải xe cậu không được khóa kĩ càng không? Nếu không khóa kĩ thì dễ bị trộm bình ắc-quy lắm.”
Hứa Tĩnh Xu cực kì bực bội, đoạn hỏi: “Sao không khóa kĩ cho được? Cháu còn khóa ổ chính nữa cơ.”
Ông chủ “À” một tiếng, cười ngượng: “Vậy thì hết cách rồi.”
Hứa Tĩnh Xu thầm nghĩ cãi nhau với ông ta cũng vô ích. Không có hình ảnh nào được ghi lại, dù cậu có báo cảnh sát thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Cứ như vậy, Hứa Tĩnh Xu bó tay, đành phải đẩy chiếc xe điện đã mất bình ắc-quy về nhà.
Gió ban đêm rất lạnh. Cậu mặc áo ngắn tay và quần đùi đã thấy lạnh rồi, nhưng vì đẩy xe nên chẳng bao lâu sau, người cậu đã túa mồ hôi. Nghĩ đến chuyện cái xe này là của Hứa Uẩn Triết, da đầu Hứa Tĩnh Xu run lên, thật sự không biết phải giải thích với hắn ra sao nữa.
Sáng sớm mai cậu phải về trường, khi ấy cửa hàng xe đạp điện vẫn chưa mở cửa, cậu không thể mua một bình ắc-quy mới rồi bỏ vào xe được.
Hay là cứ hoãn đôi ngày đi đã? Bình tĩnh lại, đợi sau khi mua được bình ắc-quy mới hẵng trả lại xe cho Hứa Uẩn Triết. Trước đó, nếu Hứa Uẩn Triết muốn lái xe thì cậu sẽ đưa xe mình cho Hứa Uẩn Triết.
Đây là một ý kiến hay. Nghĩ ra kế hoãn binh, Hứa Tĩnh Xu thở phào.
Vất vả lắm mới đẩy qua hai cây số, đưa xe về cửa nhà, Hứa Tĩnh Xu ngạc nhiên phát hiện ra tiệm cơm bar hãy còn sáng đèn.
Lần này cậu không dám sơ suất với chiếc xe không còn bình ắc-quy này nữa, mở cửa sau đẩy cả chiếc xe lên bậc tam cấp, đẩy mạnh vào nhà.
Có lẽ Hứa Nghiễn Thâm đã nghe thấy tiếng động này nên vòng từ trước cửa tiệm vào trong thì thấy con trai mình đang đẩy xe đạp điện vào nhà, đoạn ngạc nhiên hỏi: “Quý đến mức đó à?”
“Ôi! Bình ắc-quy bị trộm rồi ạ.” Hứa Tĩnh Xu ỉu xìu kể, đóng cửa lại.
Hứa Nghiễn Thâm tiến lại gần nhìn thì bảo: “Đây không phải xe con. Xe ai đấy?”
“Của Hứa Uẩn Triết ạ.” Hứa Tĩnh Xu ngồi trên xe lau mồ hôi, “Con đỗ xe ngoài quán net, lúc ra thì phát hiện bình ắc-quy đã mất.”
Ông không cảm thông chút nào: “Đáng đời con lắm. Nhà có máy tính mà cứ nằng nặc đòi đi quán net chơi game.”
“Chơi game ở chỗ phong cách Bắc Âu đầy trong lành và yên ắng này của bố sao được?” Hứa Tĩnh Xu dứt lời, chợt nghĩ Hứa Nghiễn Thâm không hề thấy bất ngờ mà hỏi Hứa Uẩn Triết là ai. Ông biết Hứa Uẩn Triết, nhưng Hứa Tĩnh Xu đã kể với ông đâu.
Hứa Nghiễn Thâm liếc xéo, đoạn nói: “Con coi mà xử lí đi! Ở thị trấn không có cửa hàng riêng của hãng này đâu, chỉ mua được cái bình ắc-quy của hãng này trong chính cửa hàng riêng của họ thôi.”
Nghe vậy, Hứa Tĩnh Xu há hốc mồm, sửng sốt không thốt nổi thành lời.
Hứa Nghiễn Thâm dở khóc dở cười: “Chả lẽ con không biết? Xe con cũng là xe hãng này mà.”
“Con biết là chỉ có thể mua bình ắc-quy ở cửa hàng riêng, nhưng thật sự không có cửa hàng riêng của họ ở thị trấn ạ?” Hứa Tĩnh Xu chính tai nghe thấy kế hoạch của mình đã tan biến, ngây ra như phỗng.
“Bố chắc chắn đấy. Cái nơi nhỏ bé này.” Hứa Nghiễn Thâm trưng biểu cảm hóng kịch vui, “Nếu con muốn đền bình ắc-quy cho cậu ta thì phải đi Hoài Tả mà mua.”
Hứa Tĩnh Xu than khổ: “Vậy sao được ạ? Lái xe đi từ thị trấn đến thành phố Hoài Tả rồi vòng về mất ba tiếng lận, chưa kể còn phải mua bình ắc-quy, nếu không có cả một ngày thì sẽ không làm được.”
Hứa Nghiễn Thâm nhún vai, ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình.
Hứa Tĩnh Xu nghĩ thầm: Cũng đúng thôi, liên quan gì đến ông đâu? Nhưng đã đến cái lúc này rồi, hơn nửa đêm rồi, cũng hết cách rồi. Việc đã ra nông nỗi này rồi, cậu chỉ đành bình tĩnh lại cái đã. Cậu lên nhà tắm rửa rồi đi ngủ, về vụ bình ắc-quy bị trộm thì đợi đến khi thực sự phải đối mặt với Hứa Uẩn Triết hẵng tính sau.
Nhưng, có thế nào thì Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng ngờ rằng mình sẽ phải chạm trán với Hứa Uẩn Triết nhanh đến vậy.
Buổi sáng, Hứa Tĩnh Xu ôm cõi lòng bồn chồn ngồi taxi về trường. Hiện giờ chắc các bạn đã giải tán khỏi tiết thể dục, đã ăn sáng toan chạy đến kịp giờ vào lớp. Thế nhưng cậu vừa mới cà thẻ để đi vào khuôn viên trường đã bắt gặp Hứa Uẩn Triết xách đồ ăn sáng ở gần cổng trường.
Hai người thấy nhau đều sửng sốt giây lát.
Hứa Tĩnh Xu có cơn xúc động muốn xoay người rời đi, nhưng điều này lại chẳng hợp với tác phong cậu thường hay đối xử với Hứa Uẩn Triết. Sau khi đứng đờ đó hai giây, cậu vẫn bước đến trước chào hỏi.
“Xe tôi đâu?” Vừa với chạm mặt, Hứa Uẩn Triết đã hỏi ngay.
“Ờm…” Hứa Tĩnh Xu cười ngượng, mắt nhìn ra nơi khác rồi lại nhìn Hứa Uẩn Triết lần nữa, chợt nói, “Tối qua tớ quên sạc điện, nghĩ bụng là sẽ không lái đến trường được nên đặt ở nhà cái đã.”
Hứa Uẩn Triết nhíu mày, nghĩ thầm đây có phải chuyện gì to tát đâu, tại sao trông cậu ta chột dạ vậy nhỉ? “Cậu gạt tôi?”
Nghe thế, Hứa Tĩnh Xu tròn mắt.
“Xe tôi đâu?” Hứa Uẩn Triết hỏi lại lần nữa.
Hứa Tĩnh Xu cắn răng, trả lời với vẻ sốt ruột: “Tớ cố tình để trong nhà, đợi cậu lần sau đến nhà tớ lấy.”
“Ai bảo cậu suốt ngày chả để ý gì đến tớ.” Hứa Tĩnh Xu lầu bầu.
Khó lắm Hứa Uẩn Triết mới bình tĩnh được một buổi tối, gặp lại Hứa Tĩnh Xu thì cảm xúc lại bị cậu làm trật ray.
“Suốt ngày chả để ý gì đến cậu ta” là sao? Hứa Uẩn Triết định bụng phản bác song lại chẳng phản bác cho nổi, bèn kìm lòng không đặng lắc đầu, đoạn nói: “Trả xe cho tôi sớm đấy.” Dứt lời, hắn xoay người đi.
“Tức là ‘có mượn có trả, dù mượn nữa cũng chẳng khó’ hả?” Hứa Tĩnh Xu đi theo sau hỏi.
“Không phải cậu cũng có xe à? Sạc điện là lái được rồi, sao lại muốn mượn xe tôi?” Hứa Uẩn Triết thấy khó hiểu, sau khi bước được vài bước lại hỏi, “Cậu ăn sáng chưa mà cứ bám theo tôi mãi vậy?”
Thôi được. Hứa Uẩn Triết tiếp tục đi về khu dạy học.
Vì được Hứa Uẩn Triết quan tâm xem đã ăn sáng hay chưa nên bước chân Hứa Tĩnh Xu trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều. Hơn nữa coi như đã lừa chuyện bình ắc-quy xong xuôi rồi nên cậu càng thấy thoải mái hơn, chợt hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải tối qua là đổi chỗ ngồi hả? Sao rồi? Chúng mình có phải bạn cùng bàn không?”
Quả nhiên thầy chủ nhiệm không thực hiện nguyện vọng của cậu. Hứa Tĩnh Xu bĩu môi đầy tiếc nuối, đoạn hỏi: “Vậy bạn nào may mắn thế?”
May mắn? Hứa Uẩn Triết nhìn cậu với vẻ quái gở rồi đáp: “Chẳng ai cả, tôi ngồi một mình ở dãy đó.”
Đúng là trong lớp có dãy chỉ xếp cho một người ngồi, trước đây Hứa Tĩnh Xu cũng chẳng có bạn cùng bàn. Nghe tin này, Hứa Tĩnh Xu không khỏi sửng sốt, cậu vội hỏi: “Tớ thì sao? Tớ ngồi đâu? Tối qua tớ không có mặt, có ai chuyển sách vở tớ đến chỗ ngồi mới không?”
Đối mặt với đống câu hỏi liên tục, Hứa Uẩn Triết trầm ngâm giây lát rồi đáp: “Có.”
“Ai?” Hứa Tĩnh Xu hỏi xong, nhìn biểu cảm hắn vẫn chẳng thay đổi tí nào bèn kề sát cười hỏi, “Cậu chuyển giúp tớ, đúng không?”
Hứa Uẩn Triết né sự áp sát của cậu, nhíu mày, miễn cưỡng thừa nhận: “Đúng vậy. Bởi vì cậu ngồi ở bên chỗ tôi phía…”
“Oa!” Hắn chưa kịp nói xong thì Hứa Tĩnh Xu đã háo hứng tới nỗi túm tay hắn.
Cậu bỗng sáp lại, suýt chút nữa Hứa Uẩn Triết đã tưởng là lại bị cậu ôm, toan né tránh theo brn năng thì kết quả lại là bị túm cánh tay. Quả là sợ bóng sợ gió.
Hứa Uẩn Triết im lặng gạt tay cậu qua một bên, đoạn nói: “Cậu ngồi bên cạnh tôi, chỉ cách một lối đi nên cũng tiện chuyển.”
“Tiện thật đấy.” Hứa Tĩnh Xu cười nói.
Hứa Uẩn Triết nghĩ bụng, đúng là tiện thật. Nhưng khi đối mặt với nụ cười tươi của Hứa Tĩnh Xu, chẳng hiểu sao mà hắn lại thấy chột dạ đến lạ. Tai hắn nóng lên, hắng giọng, chợt nói: “Mặc kệ cậu có nghĩ thế nào đi nữa.”
“Ừ!” Hứa Tĩnh Xu gật đầu, vui quá váng đầu, đoạn nói: “Cậu đối xử tốt với tớ thế, tớ chắc chắn sẽ mua bình ắc-quy thật tốt cho cậu, trả xe lại cho cậu.”