Tuy một quả trứng chẳng thể nào giải quyết toàn bộ cơn đói nhưng sau khi làm lành với Hứa Uẩn Triết xong, làm sao Hứa Tĩnh Xu còn có tâm trạng đi mua đồ ăn ở quầy hàng được nữa? Tiết thể dục giữa giờ vừa kết thúc là cậu đã đi theo Hứa Uẩn Triết ngay, về lớp cầm quả trứng của hắn lên.
“Không ngờ lại bợ đít thế này đấy.”
Khi đi ngang qua Tiền Trình lẫn đám bạn của cậu ta, Hứa Tĩnh Xu bỗng nghe tiếng cười nhạo của Tiền Trình. Cậu không khỏi ngoái đầu nhìn Tiền Trình thì thấy đối phương đang nhếch miệng cười, trong nụ cười chứa đủ ý trào phúng.
Hứa Uẩn Triết cũng nghe thấy câu nói của Tiền Trình. Hắn hơi nhíu mày, nhưng không quay đầu lại. Đợi khi đi xa rồi hắn mới quay đầu lại hỏi: “Cậu chắc chắn là muốn đi theo tôi chứ?”
“Ừ.” Hứa Tĩnh Xu gật đầu như thể một lẽ đương nhiên.
Hứa Uẩn Triết sửng sốt mất hai giây mới không khỏi cúi đầu nhoẻn miệng cười.
Hứa Tĩnh Xu đợi ăn trứng, thấy hắn cười, bỗng cảm thấy mình vẫn có thể ôm cái bụng đói học tiếp hai tiết còn lại của buổi sáng nữa.
Một quả trứng gà có thể nói là như muối bỏ biển đối với một cậu con trai độ tuổi dậy thì đương đói mốc đói meo. Đợi đến tiết cuối cùng, Hứa Tĩnh Xu đói sắp ngất.
Cậu chẳng còn bụng dạ nào mà nghe giáo viên đang giảng cái gì trên bục. Đợi mãi đợi hoài, cuối cùng cũng đợi được tiếng reo chuông tan học.
Hứa Tĩnh Xu nhanh chóng cầm chiếc thẻ cơm đã chuẩn bị từ lâu lên, toan chạy ra căn tin ăn cơm ngay tức thì, song sau khi đứng dậy lại lưỡng lự. Cậu nhìn Hứa Uẩn Triết ngồi trước đó không xa, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn khom người đi đến bên hắn, giật giật vạt áo hắn.
Hứa Uẩn Triết quay đầu sang thì thấy Hứa Tĩnh Xu đang ngồi xổm trên đất, ngẩng đầu mỉm cười với mình, trái tim bỗng đập thình thịch. Hắn nhớ đến cảnh Tiền Trình chế nhạo Hứa Tĩnh Xu là “kẻ bợ đít”, giờ lại thấy Hứa Tĩnh Xu ngồi xổm trước mặt mình như một chú cún con thì không khỏi thấy bối rối.
Xem dáng vẻ tội nghiệp này kìa, Hứa Uẩn Triết gắng lén nuốt nước bọt, mím môi.
Hứa Tĩnh Xu thấy hắn không đáp lại bèn thỏ thẻ với vẻ đáng thương: “Phải chăng cái nhìn này của cậu đang muốn nói là ‘Cậu đói thì liên quan gì đến tôi’ không?”
Hứa Uẩn Triết vốn định đi ăn ngay, nhưng nghe cậu nói vậy bèn không khỏi bĩu môi, lại ngồi yên chẳng nhúc nhích.
Thấy vậy, Hứa Tĩnh Xu nói bằng vẻ thất vọng: “À thôi, coi như tớ đã hiểu cậu rồi.”
“Bộ không phải đã bảo là đi ăn cơm à?” Hứa Uẩn Triết cúi đầu nhìn cậu, “Vả lại, ai cho phép cậu tự cho là hiểu tôi?”
“Không hiểu gì hết, tớ không hiểu gì về cậu nhất á!” Hứa Tĩnh Xu đói quá, lại ngồi xổm một lát nên nhất thời khó đứng dậy. Cậu kéo tay Hứa Uẩn Triết.
Hứa Uẩn Triết rất đỗi ngạc nhiên, kéo cậu dậy khỏi mặt đất.
Hứa Tĩnh Xu đói meo thật, cậu đói đến nỗi cả buổi ăn cơm chẳng thốt câu nào, chỉ lo mỗi ăn.
Ăn xong, cậu bắt đầu than no ná thở, than rằng bụng mình đã phồng thành một quả bóng hơi, sắp bể mất thôi.
Nghe thế, Hứa Uẩn Triết liếc bụng cậu một cái, chẳng thấy khác gì lắm, trái lại còn nghĩ: Trông cái tên này gầy thật đấy.
Đi từ căn tin khu sinh hoạt về phòng kí túc ở khu dạy học cũng xem như tiêu cơm. Hứa Uẩn Triết vẫn như lúc thường – Ngồi vào bàn, định bụng học một lát trước khi nghỉ trưa.
Hứa Tĩnh Xu không chịu. Cậu than “no ná thở” suốt, vừa vào phòng lại bò lên giường ngay tắp lự, vừa nằm vừa than.
“No quá đi mất…” Hứa Tĩnh Xu vuốt cái bụng căng cứng của mình, rên lên, “Tớ sẽ không chết do no quá như Đỗ Phủ chứ… Thế thì thảm lắm…”
Hứa Uẩn Triết nghe vậy cũng thấy ngại thay cậu, ra sức dồn sự chú ý vào sách vở trước mặt mình, không để ý đến chuyện “tự làm tự chịu” của Hứa Tĩnh Xu.
Chẳng biết từ bao giờ mà tiếng kêu rên của Hứa Tĩnh Xu đã biến mất.
Hứa Uẩn Triết vừa không quen với sự im ắng này, vừa thấy quen với nó. Hắn quay đầu lại, liếc giường trên một cái thì thấy Hứa Tĩnh Xu đã nằm thành hình chữ “Đại” (大) chẳng hề nhúc nhích tẹo nào, đoán chừng cậu đã ngủ rồi.
Giống y như một đứa trẻ vậy, nói ngủ là ngủ được ngay. Hứa Uẩn Triết mỉm cười lắc đầu, tiếp tục tìm đáp án giải thích trong bài văn gốc.
Sau khi viết xong ba đoạn phân tích, Hứa Uẩn Triết nhìn thì giờ thì thấy đã muộn bèn định nghỉ nửa tiếng trước khi tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa reo lên.
Hắn đi đến bên giường bèn phát hiện Hứa Tĩnh Xu đã xoay người tự bao giờ, đang nằm nghiêng.
Mặt nhỏ thật. Tầm nhìn Hứa Uẩn Triết bất giác dừng lại trên gương mặt cậu. Hắn ngắm nhìn hàng lông mi và chóp mũi của Hứa Tĩnh Xu, giờ mới giật mình nhận ra hóa ra trên chóp mũi Hứa Tĩnh Xu có một nốt ruồi be bé, mờ mờ trông như một hạt vừng bị ngoạm mất nửa.
Nhưng, ai lại chỉ ăn mỗi nửa hạt vừng đâu?
Ngắm dáng vẻ lúc say ngủ của cậu, Hứa Uẩn Triết lại nhớ tới câu nói của Tiền Trình. Bợ đít hay không thì Hứa Uẩn Triết không biết, song cái dáng ngủ của Hứa Tĩnh Xu thì đúng là giống y một chú cún con đang ngủ gục.
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Hứa Uẩn Triết thì Hứa Tĩnh Xu chợt mở mắt.
Hứa Uẩn Triết giật thót, đứng đờ ra tại chỗ. Vào khoảnh khắc đó, hắn không biết là mình quên phản ứng bởi xấu hổ hay là bởi Hứa Tĩnh Xu đang nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn không chớp.
Bỗng nhiên, Hứa Tĩnh Xu vươn tay ra, ôm cổ Hứa Uẩn Triết, nhướn người từ trên giường, hôn lên đôi môi hắn.
Đầu Hứa Uẩn Triết nổ bùm, trợn tròn mắt.
Mà tất cả những sự việc này xảy ra quá nhanh. Đầu tiên, hắn sợ lùi về sau sẽ kéo cả Hứa Tĩnh Xu đương ôm hắn ra khỏi giường ngã lộn cổ, lại vừa sợ động tác đẩy Hứa Tĩnh Xu quá gượng gạo sẽ đập vào thanh chắn giường.
Bởi không biết làm sao nên Hứa Uẩn Triết vẫn chẳng nhúc nhích.
Hứa Tĩnh Xu nhìn vào đôi mắt sửng sốt không thôi của hắn, nhanh chóng buông hắn ra, trốn vào một góc giường, cuộn người lại.
Nhìn cậu trốn trong góc, giờ Hứa Uẩn Triết mới đỏ mặt. Hắn nhíu mày, hỏi với vẻ không mấy vui: “Cậu làm gì vậy?”
“Sợ cậu đánh tớ đó.” Trái tim Hứa Tĩnh Xu đập như trống bỏi, không biết là vì sợ hay hưng phấn nữa.
Rõ là cái hắn hỏi không phải vụ này, Hứa Tĩnh Xu đang giả ngu hả?! Hứa Uẩn Triết cắn răng, nắm tay vô thức siết chặt. Hắn nghĩ bụng rốt cuộc là chuyện quái gì đây? Ban nãy Hứa Tĩnh Xu đã giả vờ ngủ à?
Với cả, tại sao ban nãy hắn lại phải đứng bên cạnh giường lâu thế cơ chứ?!
Hứa Uẩn Triết không xả giận nổi, đầu rối một nùi, toan mắng Hứa Tĩnh Xu lại chẳng biết mắng từ đâu, tức phát ngất.
Hắn đành cởi giày nằm lên giường, xoay người đối mặt với tường, nhắm mắt lại, định xem như chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Hứa Tĩnh Xu vuốt ngực mình, đợi một chốc lại chẳng nghe thấy giường dưới có động tĩnh gì sất. Cậu được hời rồi à? Hứa Tĩnh Xu quá đỗi kinh ngạc. Nhưng ngoài kinh ngạc ra thì cậu lại không khỏi thấy bồn chồn.
Cậu lại đợi thêm một chốc nữa nhưng vẫn không thấy cậu bạn giường dưới chỉ trích gì mình. Cậu bò đến cạnh giường, nhoài người nhìn xuống thì thấy Hứa Uẩn Triết vẫn nằm yên bèn dè dặt hỏi: “Hứa Uẩn Triết ơi?”
Không có động tĩnh gì, Hứa Uẩn Triết vẫn quay mặt về phía tường.
Có phải đang ngủ không nhỉ? Hứa Tĩnh Xu lại hỏi: “Cậu giận à?”
Hứa Uẩn Triết xoay người lại, hỏi bằng vẻ lạnh tanh: “Cậu vẫn thích chưa mở lời gì đã hôn?”
Hứa Tĩnh Xu ngạc nhiên, tròn mắt, hỏi lại: “Nếu mở lời xong thì được hôn hả?”
Lộn người lâu quá nên Hứa Tĩnh Xu hơi bị nhồi máu não. Đối mặt với cái trợn mắt của Hứa Uẩn Triết, cậu nở nụ cười ngài ngại, nói với vẻ lấy lòng: “Đừng giận nữa, được không? Tớ cho cậu đấm tớ một cú nhé?”
Nhìn dáng vẻ cợt nhả của cậu, Hứa Uẩn Triết lồm cồm bò dậy, suýt nữa đã vung một đấm vào mặt cậu. Nhưng vẫn chưa kịp ra tay thì Hứa Tĩnh Xu đã nói tiếp: “Hôn được tí mới bị cậu đấm một cú, tớ thấy đáng lắm.”
Nghe vậy, Hứa Uẩn Triết sửng sốt, lại thấy mình sắp sửa tức phát ngất. Thực sự trong lòng hắn đang có một cơn xúc động mãnh liệt muốn đánh nhừ tử cái tên Hứa Tĩnh Xu chẳng biết điều này mới xả hết giận được, thế nhưng khi hắn nhấc nắm tay lên toan vung vào mặt Hứa Tĩnh Xu thì lại không thể nào xuống tay trước tư thế lộn người của cậu.
Nửa cơ thể cậu đã lộn ngược bên mép giường, mặt đã đỏ gắt vì nhồi máu não, song đôi mắt lại quá đỗi sáng rỡ.
Hứa Uẩn Triết lo rằng đấm một cú vào mặt cậu thì cậu sẽ ngã lộn nhào từ trên giường xuống mất, thế là không khỏi tặc lưỡi, buông nắm đấm ra, ngón tay véo mạnh lên mặt Hứa Tĩnh Xu.
Hắn xuống tay chẳng nể nang tí nào, Hứa Tĩnh Xu đau tới nỗi mặt nhăn nhó hết cả, da đầu cũng run lên vì đau.
Chứng kiến gương mặt xinh trai nhăn nhó lại, Hứa Uẩn Triết tạm thời xả tức. Hắn không những không tức nữa mà còn thấy hơi buồn cười nữa là. Buông tay ra, Hứa Uẩn Triết vỗ đầu cậu, ý bảo cậu rụt người về đi rồi mới nằm xuống và nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Một bàn tay Hứa Tĩnh Xu bắt lấy khung giường, tay kia thì khẽ xoa gò má vừa đau vừa nóng vì bị véo, sửng sốt nhìn Hứa Uẩn Triết lại đối mặt với vách tường lần nữa, đoạn nói: “Ngủ trưa ngon nhé.”
Bóng cậu hãy còn in trên vách tường, lại còn treo ngược nữa. Hứa Uẩn Triết nhìn bóng dáng lờ mờ đó, chợt nói: “Ngủ trưa ngon nhé.” Dứt lời, hắn nhìn cái bóng kia biến mất.
Sau khi chúc ngủ trưa xong, Hứa Uẩn Triết lại chẳng ngủ. Sao hắn ngủ cho nổi? Mặc dù hắn không thể hoàn toàn để ý đến lí do không ngủ nổi.
Nếu chuyện xảy ra ở học kì trước là tại hắn say nên để Hứa Tĩnh Xu “có cơ hội để tranh thủ” thì lần này là sao?
Vào khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn có thể đẩy Hứa Tĩnh Xu ra, song thứ xuất hiện trong đầu hắn lúc bấy giờ lại hoàn toàn là một suy nghĩ khác.
Bởi vì không ngủ trưa nên Hứa Uẩn Triết thấy buồn ngủ vào tiết buổi chiều. Đầu cứ xoay mòng mòng xung quanh chuyện xảy ra trong phòng ngủ vào buổi trưa, mà đầu lại quá nặng, không tài nào ngủ nổi.
Nếu thực sự có thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra thì tốt quá. Hứa Uẩn Triết bỏ cuộc khỏi việc nghe giáo viên giảng bài, vẫn cúi đầu làm đề thi thử. Thấm thoắt đã đến giờ tan tiết.
Vừa mới tan tiết, hai cô gái ngồi cách Hứa Uẩn Triết không xa tức thì bắt đầu bàn tán về bộ phim đang theo dõi. “Ầy, trưa nay tớ đã xem những tám tập đó! Quả nhiên là có ‘định luật tập thứ tám’* thật, hôn nhau rồi!”
(*Ý chỉ một “quy luật” là cứ đến tập thứ tám, nam nữ chính sẽ có một nụ hôn làm bước ngoặt tình cảm.)
“Òa, có bản sub rồi à?” Người ngồi cùng bàn của cô nàng cực kì vui mừng.
“Không, tớ gặm raw thôi.” Cô gái đã xem phim nói với vẻ kích động, “Ngọt ngào lắm luôn! Trên khóe miệng của chủ tịch còn đọng bọt cà phê cơ! Ngọt kinh khủng!”
“Trời ơi, tớ cũng muốn xem!” Bạn cùng bàn kích động theo, “Là kiểu hôn gì thế? Hôn lưỡi à?”
“Không, hôn lưỡi thì lẹ quá. Là nụ hôn nhẹ nhàng chạm nhau thôi á. Ôi, trái tim thiếu nữ của tớ sắp nổ mất thôi!” Hai tay cô nàng che ngực, thoáng nhìn thấy Hứa Uẩn Triết đang nhìn các cô bèn buông tay ra ngay, đồng thời thu nét mặt lại.
Hứa Uẩn Triết dời mắt đi đầy xấu hổ, định bụng viết tiếp thì lại quên mất mình muốn viết những gì, ngòi bút nguệch hai cái trên giấy. Ngòi bút dừng trên giấy, để lại một dấu chấm nho nhỏ, Hứa Uẩn Triết ma xui quỷ khiến mà nhớ đến chóp mũi của Hứa Tĩnh Xu.
Hắn mím môi lại, bỗng nhận ra mình đã không còn nhớ đến cảm nhận lúc đó nữa rồi.
Hứa Tĩnh Xu đã hôn hắn thật ư? Ngay cả xúc cảm môi chạm môi mà hắn cũng đã quên mất rồi. Hắn hoàn toàn không nhớ ra đó là cảm giác gì, chỉ nhớ mỗi sức tay của Hứa Tĩnh Xu và tiếng tim đập thình thịch của mình vào cái giây chạm môi nhau.