Thanh Xuyên - Miêu Đại Phu

Chương 90: Phiên ngoại



“Điên à? Nếu là tao, thì đó chính là đám thiêu thân từ cái ‘Kế hoạch hóa gia đình’ mà ra, hiện giờ đã tốt lên chưa? Chẳng ai muốn sinh nên mới xuất hiện bọn này đó. Không thông qua, không thông qua, chắc chắn không thể nào thông qua được! Đa số người dân Trung Quốc vẫn muốn có con!” Kim Đức Thịnh phất tay, trong chất giọng lèm nhèm là sự khinh khi đầy tự tin.

Nghiêm Bân nói đùa: “Ê, mày nói câu này trong phòng mà không sợ bị xóa sổ sơ yếu lí lịch sinh viên à?”

Kim Đức Thịnh trợn trắng mắt, lên cơn liếc góc phòng một cái, nói với vẻ cóc cần đếm xỉa: “Tao có nói câu nào không đúng về mặt chính trị đâu. Nếu tao không yêu đất nước này thì cần gì phải nói ra!… Ê, Hứa Tĩnh Xu, mày nói coi có phải không? Hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính tuyệt đối là chuyện không thể thông qua được!”

Hứa Tĩnh Xu gấp chăn xong bèn leo xuống giường, tìm áo sơ mi và quần bò từ trong tủ ra, cười tủm tỉm hỏi vặn lại: “Mày quan tâm đến chuyện này làm gì? Thông qua hay không thì mày vẫn chẳng có gấu mà?”

“Mày đi chết đi!” Kim Đức Thịnh bật cười chửi đổng lên, nhấc chân lên đá vào eo Hứa Tĩnh Xu.

Hứa Tĩnh Xu đã liệu được phản ứng của gã từ lâu nên cấp tốc né đi, cười tủm tỉm nói: “Tao đi tắm.”

Hứa Tĩnh Xu đã đi ra ngoài rồi mà vẫn nghe hai đứa bạn cùng phòng đang tám chuyện về tin thời sự trên mạng dạo này. Lại sắp mở hội nghị lắng nghe ý kiến nhân dân, tổ chức quyền bình đẳng LGBT hi vọng lần này có thể đi thẳng vào vấn đề hợp pháp hóa hôn nhân của cộng đồng LGBT. Chuyện này dẫn tới những cuộc tranh luận gay gắt, bởi vậy đám bạn cùng phòng hay quan tâm đến chuyện hệ trọng của quốc gia cũng tham gia vào cuộc thảo luận.

Đối với Hứa Tĩnh Xu, cái tin thời sự và những cuộc bàn tán liên quan đến nó giống như ‘dâu’ của con gái vậy, cứ cách một khoảng thời gian là lại ghé một lần, nhưng chẳng thấy có tiến triển gì. Từ khi nhập học đến nay, Hứa Tĩnh Xu đã biết Kim Đức Thịnh kì thị đồng tính nên mỗi khi gã muốn kéo cậu vào thảo luận vấn đề này, Hứa Tĩnh Xu đều ậm ờ với gã cho xong chuyện.

Xưa nay Hứa Tĩnh Xu rất hiếm khi tiếp xúc gần với những kẻ kì thị đồng tính này. Cậu âm thầm quan sát Kim Đức Thịnh một thời gian, sửng sốt phát hiện ra hóa ra gã chỉ kì thị gay, chứ ba kiểu người còn lại trong cộng đồng LGBT thì gã cho là không tồn tại.

“Thảo nào bọn sinh viên quốc phòng toàn là mấy đứa trúng tuyển vì hạ điểm.” Lúc Hứa Uẩn Triết nghe kể vụ này đã cười khẩy móc mỉa.

Hứa Tĩnh Xu “Ây dô” hai tiếng rồi dựa vào lưng hắn.

Hứa Tĩnh Xu vẫn chưa đến cửa nhà vệ sinh thì chợt thấy Hứa Uẩn Triết đang đi ra khỏi thang máy.

Hai người chạm mặt nhau, Hứa Uẩn Triết thấy cậu mặc đồ rằn ri bèn hỏi: “Mới huấn luyện về à?”

“Ừ, em đi tắm với gội đầu đây. Anh vào phòng ngủ đợi em đi, em xong nhanh thôi.” Hứa Tĩnh Xu nói đoạn, bước tới vén áo sơ mi hắn lên ngó vào trong.

Hứa Uẩn Triết hất tay cậu ra.

Song Hứa Tĩnh Xu đã xác định hắn có mặc áo phông đôi họ mới mua bên trong sơ mi rồi, chợt cười đầy đắc chí.

Tuy chúng là đồ đôi nhưng cũng giống như cái áo “Động vật nhỏ” lúc đầu vậy, chỉ là cái áo phông bình thường in font chữ khác mà thôi. Vả lại, Hứa Tĩnh Xu cứ chuyên môn chọn hai cái áo màu trắng, không nhìn kĩ thì sẽ chẳng biết đó là đồ đôi.

Nhưng từ sau khi áo được chuyển tới, người hay mặc nhất lại là người đã ghét bỏ nó ngay từ đầu – Hứa Uẩn Triết, và cũng vì dạo này da Hứa Tĩnh Xu đã sạm đen nên không muốn mặc đồ trắng để đỡ bị so sánh và tổn thương lúc đứng bên cạnh Hứa Uẩn Triết.

“Ơ kìa? ‘Thánh giỏi’, mày tới rồi à?” Tắm xong, Hứa Tĩnh Xu về phòng bèn thấy Kim Đức Thịnh đang đĩnh đạc bắt chuyện với Hứa Uẩn Triết, cười toe toét chào hỏi hắn.

Hứa Uẩn Triết nhìn gã đầy lạnh lùng, không hề hắng giọng lấy một cái để tỏ rõ vẻ im lặng của mình.

“Ban nãy tao bảo với anh trai mày rồi, con gái tuyệt biết bao nhiêu? Làm gay làm đéo gì!” Kim Đức Thịnh vỗ vai Hứa Uẩn Triết ra chiều quen thân, “Còn được gặm ‘cỏ non’ cơ! Ha ha!”

(*Nguyên văn là Kim Đức Thịnh gọi Hứa Uẩn Triết là “Lão ngưu” – 老牛vừa mang nghĩa thánh học, thánh giỏi một phương diện nào đó, vừa mang ý là “Trâu già” nên mới có “cỏ non” đằng sau.)

Hứa Tĩnh Xu nghe đoạn cũng cười khà khà theo.

Hứa Uẩn Triết vẫn im ỉm.

Nghiêm Bân đang ngồi học bên cạnh cảm khái: “Hứa Tĩnh Xu này, mày nhìn thằng em mày coi, chững chạc hơn mày nhiều.”

“Nhà có một người chững chạc còn chưa đủ chắc? Nếu cả hai mà chững chạc thì chả phải nhà sẽ chán đến chết à?” Hứa Tĩnh Xu phản bác lại như một lẽ đương nhiên, ngồi trên cầu thang bên giường đi giày vào, hỏi Hứa Uẩn Triết, “Mình ăn gì đây?”

Hứa Uẩn Triết nhún vai, đoạn đáp: “Em quyết đi.”

“Ăn Pizza đi! Có giá bình dân đó!” Hứa Tĩnh Xu nhướn mày.

Hứa Uẩn Triết vẫn trưng mặt không cảm xúc đáp: “Không.”

“Thế anh còn bảo em quyết?” Hứa Tĩnh Xu đứng dậy, nhét sách vào cặp.

Thấy thế, Hứa Uẩn Triết hơi chau mày, song chẳng nói gì.

Sau khi chào hai đứa bạn cùng phòng rồi, Hứa Tĩnh Xu và Hứa Uẩn Triết cùng nhau đi ra ngoài trường ăn cơm tối. Ngày cuối tuần khó có được, huấn luyện xong, Hứa Tĩnh Xu rất muốn có một bữa cơm đủ đầy.

Nếu là một bữa cơm đủ đầy thì so ra ăn ở trường là tiết kiệm nhất, nhưng tình thế gần đây không đúng, đi đâu trong trường cũng thấy cờ lục sắc, họ thà tiêu chút tiền đi ra ngoài ăn, tối đến ở ngoài luôn cho rồi.

Đi ra khỏi khu nhà sinh viên, Hứa Uẩn Triết nâng cái cặp Hứa Tĩnh Xu đeo trên lưng, chợt hỏi: “Đưa nhiều sách thế làm gì?”

“Thì chả phải ăn xong về là mình sẽ đi thư viện à?” Hứa Tĩnh Xu nói đoạn, nâng cặp hắn lên, cũng nặng trình trịch.

Hứa Uẩn Triết đáp: “Không đi nữa, đi thẳng đến khách sạn luôn.”

“Òa…” Hứa Tĩnh Xu nhìn hắn với vẻ phô trương, ghé sát tai hắn cười khì hỏi, “Sốt sắng muốn gặm ‘cỏ non’ đến thế cơ à?”

Hứa Uẩn Triết đẩy mặt cậu ra, chợt nói: “Xéo đi… Người ta đang nhìn kìa.”

Được hắn nhắc, Hứa Tĩnh Xu mới thấy sinh viên câu lạc bộ đang phát tờ rơi ven đường nhìn bọn cậu từ đằng xa. Cậu thầm thở dài.

Họ mới đẩy xe đạp điện của mỗi người ra ngoài nhà thì cậu sinh viên phát tờ rơi chào đón, đưa tờ rơi cho bọn họ: “Hai bạn ơi, phổ cập về quyền bình đẳng LGBT này.”

“À ừ, cảm ơn nhé.” Hứa Tĩnh Xu nhận tờ rơi in cầu vồng, tiện tay vỏ vào giỏ xe.

Hứa Uẩn Triết vẫn trưng bản mặt vô cảm nhận tờ rơi.

Sau khi hai người rời khỏi nhà bèn bắt đầu sống chung. Khi đó họ sống ở Mai Dẫn, làm việc dựa theo sức mình để kiếm tiền, xung quanh toàn là người không quen không biết, không cần phải kiêng dè ánh mắt một ai.

Song cuộc sống đó đã thay đổi kể từ cái ngày họ nhập học. Ban đầu Hứa Tĩnh Xu định tiếp tục sống theo kiểu cũ, nhưng ngay ngày đầu tiên nhập học đã chính tai nghe hai người bạn cùng phòng bảo rằng gay thật ghê tởm. Vì để không trở mặt ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau với đám bạn cùng phòng mà sau này phải ở chung sớm chiều nên lúc Hứa Uẩn Triết tìm tới, cậu đã tự xưng Hứa Uẩn Triết là em trai của mình. Vậy nên trước mặt đám bạn cùng phòng, họ đã trở thành “anh em trai” hàng thật giá thật, chẳng ai nghi ngờ về mối quan hệ của họ bao giờ.

Làm “anh em” cũng khá hay, có thể trắng trợn tiếp xúc với đối phương, lại không bị lôi ra rêu rao làm “tấm gương” vào thời điểm then chốt này.

Hứa Uẩn Triết không thích hai đứa bạn cùng phòng kì thị gay đó của Hứa Tĩnh Xu, nhất là Kim Đức Thịnh – Gã có tư tưởng nam tôn nữ ti và quan niệm trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng. Nhưng đồng thời, hắn cũng không thích những tình nguyện viên nào đó tích cực thúc đẩy quyền bình đẳng cho bọn họ. Mỗi lần họ đẩy mạnh vận động quyền bình đẳng, những cặp đồng tính đi trên đường như Hứa Uẩn Triết và Hứa Tĩnh Xu sẽ thu hút sự chú ý của người khác, Hứa Uẩn Triết chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình mà thôi.

“Nghe bảo cái cặp quản lý đó đã bị người ta lôi ra từ ‘tủ’* rồi, cậu ‘0’ kia vẫn chưa come out với người nhà. Chồng cậu ta kéo cậu ta đi thuyết phục, mẹ cậu ta tức đến nỗi đổ bệnh tim phải nằm viện, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng ICU.” Hứa Tĩnh Xu một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, lắc cái dao trong tay, buông một tiếng thở dài.

(*Tủ, Hán Việt là Quỹ, thường gặp ở từ “xuất quỹ” tức là come out.)

Hứa Uẩn Triết lắc đầu, buông dao nĩa trong tay xuống, đổi miếng bít-tết của hai người cho nhau, đoạn nói: “May là hai đứa mình không có áp lực về mặt này.”

“Thì chả phải?” Hứa Tĩnh Xu đặt dao Tây xuống, chỉ lấy nĩa cắm vào miếng bít-tết Hứa Uẩn Triết đã xắt xong, nước sốt đậm đà, thịt vừa vào miệng là tan ngay. Ăn xong miếng bít-tết này cũng đủ để lau sạch bao mệt nhọc của buổi huấn luyện chiều của Hứa Tĩnh Xu. Cậu chỉ mới ăn hai miếng mà đã mệt lử rồi. Cậu dụi mắt, chống má xem Hứa Uẩn Triết xắt thịt, cười tủm tỉm nói: “Nhìn kĩ thuật xắt thức ăn này của anh mà em thấy yên tâm thay bệnh nhân tương lai của anh ghê.”

“Em nói cái quái gì vậy?” Hứa Uẩn Triết dở khóc dở cười, đoạn thúc giục, “Ăn đi! Thấy em mệt nên lát nữa mình đến khách sạn rồi mau đi ngủ nhé. Còn học hành gì nữa? Anh không muốn cõng em ra khỏi thư viện đâu, cả cái cặp của em nữa.”

Không ngờ Hứa Uẩn Triết đã để ý đến chuyện cậu huấn luyện mệt từ lâu, nghe xong bèn ngạc nhiên, chợt nói đùa: “Thế em tranh thủ cho anh cõng em từ đây ra ngoài nhá.” Nói đoạn, cậu lại bỏ một miếng bít-tết nhỏ vào miệng.

Hứa Uẩn Triết nhìn cậu đầy quái gở, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, bật cười thành tiếng, chợt mắng: “Đồ thần kinh.”

TOÀN VĂN HOÀN

Dú: 2/9/2019 – 26/1/2020

Vậy là Thanh Xuyên đã kết thúc tại đây rồi. Gần 6 tháng để đi được đến chương này, có thể nói Thanh Xuyên là bộ truyện rất ý nghĩa đối với tôi: Là bộ truyện hoàn đầu tiên của năm 2020, là bộ truyện tôi bắt đầu gõ những chương đầu tiên vào những ngày tháng đầu tiên khi đi du học, và là bộ truyện của chị Miêu Đại Phu, tác giả của Nhụ Mộ – nơi tôi dành bao lời tâm đắc của mình cho nó, đồng thời là bước ngoặt trong cách hành văn của tôi. Lúc đầu khi đọc nó, tôi được sống lại những năm tháng cấp ba đã xa, và khi tôi đánh bạo đi xin per nó, tôi lại được chính chị Miêu Đại Phu nhận ra tôi là con bé đã từng xin per Nhụ Mộ vào 3 năm trước, cảm giác được một tác giả nhớ đến mình thật khó tả, và điều đó tiếp thêm động lực cho tôi hơn. Tôi không biết sau Thanh Xuyên tôi có đủ thời gian và sức lực để làm những bộ khác không, tôi đang lên kế hoạch rest một thời gian chưa biết ngắn hay dài để theo đuổi những mục tiêu ngoài đời cái đã (mà thật ra tôi quyết như này từ rất lâu rồi, cũng bảo với bạn tôi rất nhiều lần rồi mà chưa lần nào thật sự buông cái “nghề” chỉ bắt nguồn từ đam mê này).

Có thể cốt truyện chưa được hoàn hảo, nhân vật chưa được hoàn hảo, lời văn và cách diễn đạt chưa được hoàn hảo, nhưng tôi hi vọng những ai đã dành chút ít thời gian rỗi rảnh để đọc Thanh Xuyên sẽ cảm thấy nó thật đáng giá (dù chỉ là một chút) để cảm, để thấu, để tưởng. Những nhân vật chính sống trong câu chuyện gói gọn ở thị trấn Thanh Xuyên sẽ luôn ôm những niềm hi vọng và hướng về tương lai như họ vẫn luôn mong đợi, quá khứ dù có khổ đau ra sao, hiện tại dù có mông lung thế nào, thì hãy để tương lai đem tới những cơ hội và cuộc đời mới như họ hằng mong ước.

Tạm biệt Hứa Uẩn Triết, tạm biệt Hứa Tĩnh Xu.

Tạm biệt Thanh Xuyên.

Nếu ai còn thắc mắc về những chuyện chưa được nói rõ trong Thanh Xuyên thì hãy nhấn link dưới nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.