Thanh Xuyên

Chương 18



Minh Hi khuôn mặt bình tĩnh: “Ngươi rõ ràng nói qua không hề chạm vào tiểu thiếp trong nhà, chẳng lẽ ta còn không đủ?”

Như thế nào không đủ, phương diện kia của ta cơ hồ đều thõa mãn trên người hắn. Tại phương diện kia ta có nhu cầu hơi lớn, thường là luôn không được tận hứng, chỉ có hắn vô luận ta ép buộc thế nào, làm bao lâu, hắn đều có thể cùng ta hưởng thụ. Hơn nữa hắn có thể làm ta cười, làm ta nguyện ý hống hắn sủng hắn, có người như vậy sao ta còn tâm tư đi tìm người khác?

Đem hắn kéo vào trong lòng, “Lần đó là ta uống rượu, về sau sẽ không bao giờ.”

“Ngươi là chê ta hai năm nay lớn tuổi, không bằng trước kia…tốt lắm?

“Ai nói?” tay ta lưu loát tiến vào trong quần áo hắn, tại làn da bóng loáng của hắn sờ soạng, “Ta đối với ngươi thế nào, ngươi còn không biết sao?”

“Về sau thì sao? Về sau ta già đi, làn da cũng không được như trước đây, khi đó ngươi có phải sẽ không muốn ta?” hắn không tha tiếp tục hỏi.

Ta nở nụ cười, “Chỉ cần ngươi không để râu, ta sẽ không ghét bỏ ngươi”, ta sợ không có biện pháp hôn lên khuôn mặt của đại hồ tử a. Chờ hắn già đi, ta cũng sẽ già, hắn không có thê thiếp, nhi tử cũng không bên người, chẳng lẽ khi đó ta lại có thể không để ý hắn?

Hắn tâm thần không yên,, cũng là đối với ta không yên tâm. Bởi nam nhân luôn có thể nạp mỹ thiếp mà hắn không phải nữ nhân, không có danh phận gì có thể trói chặt ta. Những gia đình dưỡng luyến đồng đều dưỡng đến tuổi như hắn thì vứt bỏ, dù sao muốn dưỡng cũng là thiếu niên mỹ mạo chứ không phải nam nhân. Nhưng ta chưa bao giờ đem hắn trở thành đồ chơi.

“Thật sự?”

“Ân.”

“Mộc Thái”, hắn đem mặt chôn trong lòng ta, “Ta sợ ngươi về sau sẽ không thích ta, không cần ta.”

Ta nâng mặt hắn lên, mi mục như họa, đôi mắt hoa đào to tròn, đôi môi phấn hồng. Mặc dù trưởng thành, khuôn mặt này vẫn như nữ tử, thiếu vài phần dương cương khí khái. Tựa hồ so với trước hấp dẫn hơn, vẫn là khuôn mặt gây họa a.

“Sợ cái gì, ngươi sẽ làm ta không thích ngươi sao?

“Đương nhiên sẽ không”. hắn cắn môi liếc mắt trừng ta.

“Đừng cắn, nhượng ta thân thân”, ta quyến rũ hắn, nhẫn nại không ngừng hôn lên. Có đôi khi ta cũng hoài nghi hắn đối với ta hạ chú gì đó, bởi vì nhất cử nhât động của hắn đều có lực dụ hoặc thật lớn. Có lẽ đây là sự khác nhau giữa thích và không thích.

Khó được một ngày nghỉ, hắn tỉnh lại sau, ta còn nằm bên cạnh hắn. Không vội rời giường, hắn gối lên vai ta, tại ngực ta vẽ vòng vòng.

“Mộc Thái, ngươi thích ta cái gì?”, hắn bỗng mở miệng hỏi.

Khi yêu có phãi hay không người ta đều thích hỏi cái vấn đề này?

“Không nghĩ tới”, ta quả thật không nghĩ tới, thích cái gì, vì cái gì thích,…. Khả năng chỉ là bởi vì thời điểm ở chung cảm thấy thoải mái, khả năng chỉ là thương tiếc biến thành đau sủng, cũng có khả năng là hắn bộ dáng xinh đẹp mà ta không chịu nổi dụ hoặc lại hoặc ta chỉ thích thân thể hắn có thể nhượng ta tận hứng. Với ta mà nói không tất yếu đi tìm nguyên nhân, kết quả mới là trọng yếu. Ta biết ta nên làm thế nào, cũng biết về sau ta nên đối đãi hắn ra sao.

Hắn hiển nhiên không hài lòng câu trả lời của ta, hung hăng tại bên hông ta nhéo một cái. Thật đau! Ta cau mày, bắt ngón tay hắn bỏ vào miệng.

“Làm gì?” hành động này khiến hắn đỏ mặt, làm lời vấn tội không đủ khí thế ngược lại có chút mềm nhẹ, ngay cả ngón tay cũng không lấy ra khỏi miệng ta.

Ta cầm ngón tay hắn, cùng với ta tiến vào huyệt khẩu phía dưới quấy phá, “Ân….Mộc Thái….A….Đừng….A…..A…..”, hắn vặn vẹo thân thể đã sớm quên lời nói vừa rồi.

Ta sủng nịnh nhìn hắn, có lẽ ta thích cùng hắn cùng một chỗ đơn giản như vậy. Không ai đơn giản, có nhiều lý do, nguyên nhân, thân phận, mục đích cùng giá trị bản thân. Nhưng thời điểm hắn ở cạnh ta lại đơn giản, đơn giản thích ta.

Ta rút ngón tay ra, cúi đầu hôn môi hắn, đỡ eo hắn chậm rãi động thân tiến vào…

Khó có được một ngày nghỉ, cũng không thể ở trên giường cả ngày. Buổi tối vốn dĩ muốn uống canh Minh Hi tự tay nấu cho ta, trong phủ lại có người đến bảo ta trở về, nói trong nhà xảy ra chuyện, Xuân di nương đã không còn hài tử.

Lòng ta đau xót, ta yêu thương từng hài tử của mình, bao gồm hài tử chưa xuất thế này. Lần này tốt nhất là ngoài ý muốn, nếu người là có hành động mờ ám, ta nắm chặt quyền đầu.

Minh Hi có chút lo lắng lại cầm tay ta, ta đem hắn tiến vào trong lòng, thở dài: “Chính mình tự ăn cơm, buổi tối ta không có khả năng trở lại.”

“Ân”, hắn nhu thuận gật đầu, “Ngươi hãy bình tĩnh, bên trong gia tộc loại sự tình này…”

Vừa ly khai biệt viện, ta không nhịn được trầm xuống, hỏi Tiểu Tam rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

“Ở bên ngoài là Xuân di nương ăn điểm tâm Hương di nương làm thân mình mới không thích hợp.”

“Ta nhớ rõ có an bài người bên cạnh Hương Liên.”

“Đúng vậy, ta đã hỏi qua, Hương di nương không có dùng dược, điểm tâm cũng không có vấn đề.”

“Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?”

“Tại phòng của Xuân di nương tìm được túi thơm xạ hương.”

“Ai?”

“Không biết, nhưng ca ca Hạ di nương đi dược điếm mua xạ hương đã được xác minh.”

Về tới nội viện trong phủ, Nhan Trát Thị đến đón, “Thiếp thân xin lỗi gia, không thể bảo vệ cốt nhục của gia.”

Ta nâng nàng dậy, “Việc này cũng không thể trách ngươi”, đừng nói là trách nàng, nếu nàng làm, ta cũng phải nghĩ tới bốn nhi nữ mà cấp nàng chút thể diện.

Sau đó ta xem nàng thẩm vấn Hạ Hà cùng ca ca nàng, hỏi ra sau cùng dùng ra pháp xử lí.

Ta đã hết sức làm việc này không xảy ra bên cạnh mình, còn là hài tử chưa sinh đã chết non. Xử trí Hạ Hà, ta liền đi thăm Hoa Lan. Các nàng lớn lên cùng nhau còn cùng mưu mô trèo lên giường ta, lại bởi vì một có thai, một không có liền sin ra hận?

“Gia….”, nàng rưng rưng nhìn ta.

Ta xem nàng, cưới nàng, nàng là trách nhiệm của ta. Nhưng trách nhiệm ta có thể gánh thì hữu hạn. Ta trước muốn gia đình hòa thuận, nhi nữ bình an khoái hoạt trưởng thành, một phần tình cảm khác ta dành cho Minh Hi cho nên điều ta có thể cho nàng chỉ có hạn. Ta chỉ có thể cho nàng cơm áo vô lo, không có hài tử cũng không có yêu.

“Hảo hảo dưỡng thân thể”, ta cuối cùng chỉ nói một câu như vậy sau đó phân phó người hảo hảo chiếu cố nàng liền ly khai.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.