Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 13: C13: Chương 13



Khả năng photobomb thị trưởng Hoàng tròn vo.

Mưa xối xả xuống thành phố H, cuồng phong kéo đến, trên bầu trời có hàng ngàn sấm sét, đài khí tượng liên tiếp báo động đỏ, phát thanh trên phố lớn ngõ nhỏ đều đang không ngừng kêu gọi: "Yêu cầu người dân ở trong nhà, không ra ngoài, tránh đến các khu thôn quê trống trải; xin nhắc lại, yêu cầu người dân ở trong nhà, không ra ngoài..."

Lòng dân bàng hoàng, thư ký liên tục gọi hơn mười cuộc điện thoại, gần như muốn quỳ lạy thị trưởng Hoàng đang ở tuyến đầu canh giữ, cầu xin ông trở về.

Nhưng thị trưởng Hoàng tức giận, đẩy thư ký muốn trùm áo mưa lên cho ông, "Tôi cũng xuống dưới!"

Sở Hà đang giữ mép hố lầy lội, từng bước đi vào trong, nghe thế nổi giận, "Xuống làm gì? Bên dưới nguy hiểm lắm có biết không?"

Lúc này một tia sét đánh xuống, bổ trúng thân cây cách đó mười mét, cổ thụ lập tức bị xẻ ra làm tứ, ngọn lửa trong nháy mắt bị dập tắt bởi cơn mưa, toát ra làn khói dày đặc.

Mọi người câm như hến, mấy người bên đội cảnh sát cũng lùi về sau.

Thị trưởng Hoàng rống giận, "Đây là thành phố của tôi! Dù gì cũng phải đi xuống giúp một tay!" Nói xong xoay đầu nhìn đội trưởng đội cảnh sát, quát lớn, "Mọi người thủ vững mặt trận, không được lui về sau! Bên dưới có con gì trồi lên thì cứ rút súng bắn chết! Người Nhật bắt về giam giữ!" Gương mặt béo tròn của ông ướt sũng nước mưa, đột nhiên đẹp tới phá lệ, mọi người đều sợ đến quên cả đáp lại.

Sở Hà còn muốn cản, bị Chu Huy ngăn lại, "Cứ để hắn xuống đi. Họ Hoàng là yêu quái, để thiên lôi bổ trúng thì mắc cười lắm, xuống dưới không chừng lại giúp ích được gì."

Sở Hà liếc hắn một cái, xoay người nhảy xuống hố.

Chu Huy cười cười, xua tay từ chối đội trưởng Vương cài dây bảo hộ cho mình, nhảy theo. Sau đó Lý Hồ cũng xuống, khi còn cách mặt đất chừng 5-6m thì lập tức hóa thành chân thân — Một con hồ ly trắng như tuyết có chín đuôi xỏa tung đẹp mắt.

"Không nhìn ra ngươi vẫn quan tâm con trai ha." Cửu vĩ hồ xòe đuôi, chế nhạo nói, "Bớt thời giờ thì cải thiện thức ăn cho con, chút đồ ăn vặt này..."

"Người Nhật vốn có ý xấu trong lòng, ta chỉ là biết thời biết thế thôi."

"Vậy sao lại kéo thiên lôi tới? Ma Ha nhà của ngươi cái gì cũng dám ăn, ngoại trừ lần trước, chưa từng gặp lần nào quậy lớn thế này."

Chu Huy nhìn hắn một cái, ánh mắt đó khiến cửu vĩ hồ rùng mình.

"Là Phật cốt." Hắn nói, "Phật cốt đột nhiên lại có mặt ở chỗ này, dẫn đến Ma Ha thấy máu trước mặt Phật, trời phạt là chuyện sẽ có."

Hắn dừng lại một chút, từ trên cao nhìn xuống cửu vĩ hồ.

"Như đã nói, lần trước ngươi nói ngươi làm chuyện phá hoại tình nhân?"

"..." Cửu vĩ hồ lui về sau mấy bước.

Ngoài dự đoán, Chu Huy chẳng làm gì cả, thậm chí cũng chẳng đạp nó trút giận, hắn chỉ nhìn lên trên, cười quái dị, xoay người đi xuống.

... Là khinh địch hay bỏ qua cho ta? Không thể nào? Cửu vĩ hồ thấp thỏm bất an suy nghĩ vài giây, vô thức ngẩng đầu lên —

Kế tiếp nó biết tại sao Chu Huy lại bỏ đi như vậy...

Một con chồn hơn trăm kg trượt chân rớt xuống, ầm một tiếng giống như ngọn núi đè lên cửu vĩ hồ, khiến nó trở thành dĩa thịt nát.

...

Trong hang đá dưới 40m.

Aida khàn giọng cả giận, "Mau đi! Nó không thể ra khỏi cái hang này! Mau chạy!"

Khói lửa đã sớm bị dập tắt, đèn pin cũng rơi đầy đất, một số bị trúng đạn lạc, vỏ đạn rơi xung quanh, một số còn lại chỉ có thể mơ hồ rọi ra được một không gian nhỏ. Trong cơn hoảng loạn, căn bản chẳng thấy rõ cửa ra nhỏ hẹp phải cong lưng chui qua nằm ở đâu, chỉ thấy xung quanh đều là máu, tay chân và thịt vụn lấp đầy trên nền đất hoa văn.

Quái vật kia thuận lợi bắt được một dao chém tới, thuận thế bắt người Nhật lên, móng tay duỗi ra cào vào lồ.ng ngực, nội tạng trong chớp mắt bị moi ra rơi xuống đất. Nó ngược lại cũng chẳng ngại, cầm lên uống một ngụm máu, khàn giọng nói, "Vị cũng không tệ..."

Mấy người Nhật còn lại sợ muốn điên lên, run lập cập chạy tới bên vách đá, dựa theo ký ức lọ mọ tìm cửa ra. Nhưng cửa vốn rất nhỏ, trong điều kiện cực kì ẩm thấp và hỗn loạn, liệu có tìm ra không?


Aida vất vả mò được tới bên vách đá bén nhọn, bàn tay mò trúng khoảng không, nhất thời mừng như điên quát lên, "Ở đây! Mau đẩy hòn đá này ra —"

Lời còn chưa dứt, phía sau liền có một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy ông, ngay sau đó gương mặt yêu dị của địa sinh thai xuất hiện.

"A a a cút! Cút ngay!" Trái tim của Aida sắp bị moi mất, trong lúc giãy giụa tay vơ được người bên cạnh, có vẻ là thuộc hạ, tim hẫng một cái, lập tức kéo thuộc hạ qua, đẩy tới trước mặt địa sinh thai.

Địa sinh thai cũng không nghĩ tới, bất ngờ được đẩy đồ ăn tới trước mặt, nó cũng không khách sáo há mồm cắn một miếng thịt, nhai nuốt trong sự hưởng thụ của tiếng kêu la thảm thiết, há mồm cắn một miếng từ bụng. Aida nhân cơ hội giãy dụa, dùng cả tay chân bò tới cửa, cái gì cũng chẳng để ý nữa, cắn răng muốn đẩy cục đá chặn cửa.

Vừa lúc đó, bỗng nhiên có một quyền bay tới đánh ông lật ngửa, Aida ầm một tiếng lật người, đứng dậy, "Nhan Lan Ngọc!"

Thiếu niên âm dương sư thở hổn hển đứng lên, cả người đều là máu — Hắn vừa rồi bị địa sinh thai bắt được, chẳng biết tại sao lại không bị ăn, mà bị ném đi, vết thương trên người là do những hòn đá sắt nhọn cứa trúng.

"Nhan Lan Ngọc! Tao biết mày cố tình muốn giết tụi tao!" Aida nhào tới nổ súng về phía hắn, viên đạt sượt qua gò má Nhan Lan Ngọc. Lông mi của Nhan Lan Ngọc chẳng hề rung một cái, cắn răng ấn Aida xuống đất, xoay đầu quát Trương Thuận, "Anh đi mau!"

Trương Thuận rống giận, "Im đi! Ông đây sẽ không bỏ cậu lại một mình!" Nói xong điên cuồng cào lên đống đá. Mấy hòn đá kia quả nhiên sắc nhọn như dao, mười đầu ngón tay của Trương Thuận nhễ nhại máu, có thể móng tay cũng muốn bật, nhưng người đang vô cùng căng thẳng chẳng hề cảm thấy, thậm chí có thể ném được mấy tảng đá bình thường chẳng thể dịch chuyển.

Ở bên kia Aida liều mình vùng lên, xoay người áp đảo Nhan Lan Ngọc, muốn lấy sợi dây chuyền trên cổ hắn. Ông ra tay vô cùng ác độc, Nhan Lan Ngọc bị ông bóp cổ gần như không thở được, nhưng vẫn cắn răng liều mạng không buông, trong lúc giãy dụa áp đảo được Aida hung hăng còn to lớn hơn mình, tháo dây chuyền ném cho Trương Thuận, "Cầm lấy! Đi mau!"

Trương Thuận thiếu chút nữa bị dây chuyền ném trúng đầu chảy máu, vội vàng chụp lấy, dùng hết sức đẩy tảng đá, rốt cuộc cũng miễn cưỡng dẹp được đường cho đủ một người chui ra, lập tức quay lại giúp Nhan Lan Ngọc. Ai ngờ lúc này, địa sinh thai ném tay chân dư thừa của thuộc hạ khi nãy Aida đẩy cho nó xuống đất, chạy về phía Aida và Nhan Lan Ngọc.

Nếu là bình thường, Trương Thuận sẽ sợ tới tiểu ra quần, xoay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng giờ này hắn đột nhiên bùng lên một cảm giác từ nội tâm, được ăn cả ngã về không, hắn thậm chí quên cả sợ, nổi giận gầm lên, "Ông liều với mày!" Ngay sau đó nhào tới đẩy địa sinh thai ra!

Nhan Lan Ngọc quát, "Sao còn ở đây! Đừng quan tâm tới tôi, chạy đi!"

Trương Thuận tức giận, "** má cậu đừng dài dòng nữa! Ông đây thân là đàn ông, sao có thể để một đứa nhóc đứng ra làm lá chắn?! Má nó, hôm nay muốn chết thì cũng chết!"

Hắn tiến tới đánh bật Aida, kéo Nhan Lan Ngọc chạy về phía cửa — Nhưng bây giờ là cuộc đấu tranh của những con thú bị mắc kẹt. Vị trí của địa sinh thai cách quá gần bọn họ, gần như là ngay sau lưng, đưa tay ra là có thể cản lại.

Nhưng trong nháy mắt vòng qua địa sinh thai, lại chẳng hề có bất kì ngăn cản nào, Nhan Lan Ngọc xoay đầu nhìn, thấy địa sinh thai lảo đảo, nhìn lên chỗ cánh tay và bên vai khi nãy bị Trương Thuận đánh, gương mặt có chút không dám tin.

— Chỗ đó lại bị thương.

Nơi đó giống như bị lửa đốt, da tróc thịt bong, chảy ra máu màu bạc.

"... Kì lạ." Nó lẩm bẩm.

Nhan Lan Ngọc không có thời gian suy nghĩ, kéo Trương Thuận tới cửa — Nhưng một giây tiếp theo, sau gáy có một sức mạnh không thể kháng cự, ném hai người họ trở lại.

Rầm một tiếng cả hai ngã lên mặt đất đầy thịt nát, vừa định đứng lên, lại thấy địa sinh thai đứng trước mặt, giơ tay dính máu vén tóc, nhìn chằm chằm Trương Thuận, khóe môi hơi cong lên, "Thì ra là ngươi, hèn gì lại khiến ta bị thương như thế... Ngoại trừ mẹ ta là minh vương chân hỏa, thì cũng chỉ có ngươi."

Nó nheo mắt nghiêng đầu cười, nếu bỏ đi hàm răng nhọn máu me, thì đây là một nụ cười xảo quyệt rất xinh đẹp.

Nhưng Trương Thuận chỉ cảm thấy nổi da gà, nhảy bật dậy kéo Nhan Lan Ngọc chạy ra cửa, trong gấp gáp thiếu chút nữa trượt chân vì giẫm phải thịt nát. Ngoài dự đoán, địa sinh thai không ngăn cản, đứng im nhìn theo hai người chạy đi — lại thấy Aida thở hổn hển mò dậy, nhào tới cửa hang trước bọn họ.

"Đi chết đi!" Aida nhìn bọn họ, con ngươi gần như muốn tóe lửa, rút súng trong túi ra chỉa về phía Trương Thuận!

Nhưng bắn hai phát, lại chẳng có gì xảy ra.

Trương Thuận không có thời gian cảm thụ sự may mắn của tử lý đào sinh(1), xông lên muốn đánh Aida — Lúc này hắn rõ ràng đoán sai sức chiến đấu của đối phương, dù cho adrenalin phân bố lại một ngàn lần thì hắn cũng không phải đối thủ của Aida, hai người vừa tiếp xúc, Aida đã dùng súng hung hăng đánh Trương Thuận, đầu bị chảy máu khiến hắn lui về sau.

(1) Tìm được đường sống từ chỗ chết.

Aida bám vào thành đá, nhào tới cửa, nhưng Nhan Lan Ngọc nào có thể cho ông đi? Giữ vai ông dùng sức ném ra sau, bắt lấy Trương Thuận đẩy ra ngoài. Hắn tuy gầy nhưng cũng có tập luyện, đến cực hạn có thể đủ sức nâng một người trưởng thành như Trương Thuận lên, đẩy người ra khỏi cửa hang.

"Đi mau, anh không ứng phó nổi đâu! Tiếp tục nữa ngay cả anh cũng không chạy được!"

Trương Thuận vội vàng bò ra ngoài, vươn tay muốn kéo Nhan Lan Ngọc, nhưng lại thấy đối phương lùi lại, lắc đầu.


Trương Thuận nổi giận, "** má!!"

"Tôi phản bội Mật Tông môn, có thoát khỏi đây cũng không trốn được!" Nhan Lan Ngọc lạnh lùng nói, nhưng cách đó không xa ánh sáng của đèn pin rọi lên, có thể thấy gương mặt hắn đầy nước mắt, "Chạy đi, đừng quay đầu nhìn lại, chạy đi!"

Trương Thuận chửi ầm lên, liều mạng muốn kéo hắn theo. Nhưng Aida ngã trên mặt đất bây giờ đã nổi điên, bắt Nhan Lan Ngọc đè xuố.ng, bóp cổ hắn.

Nhan Lan Ngọc cũng không thèm đếm xỉa, giơ tay đánh lên mũi Aida, rắc một tiếng gãy xương, Aida đau nhức ôm mặt cuộn người lại, máu mũi theo cổ tay chảy xuống.

Địa sinh thai không nhanh không chậm đi tới, nhưng Nhan Lan Ngọc cũng không chạy, chỉ đứng đó, hít một hơi, nhìn Aida.

"Người tôi đợi sẽ không tới." Hắn th.ở dốc, trong giọng nói không còn sự bình tĩnh hay can đảm, "Hôm nay chú cùng tôi chết ở đây đi."

Trương Thuận quát to một tiếng không được, muốn bò vào trong túm lấy hắn. Nhưng Nhan Lan Ngọc lại xoay về phía Trương Thuận mỉm cười, ngay sau đó rút vỏ dao bên thắt lưng, bên trong lấy ra một thứ giống bút máy, châm ngòi ném đi.

Con ngươi của Trương Thuận co rút.

— Là ngòi nổ!

Hắn muốn cho nổ cả cái hang này!

Trương Thuận rống giận hét lên, một giây đó máu toàn thân thật sự xông hết lên đỉnh đầu, trước mặt là máu tươi, một dòng lệ chảy xuống.

Thiếu niên nói, "Vĩnh biệt, người xa lạ."

— Một giây tiếp theo, Trương Thuận bị một bàn tay không cho cự tuyệt đẩy ra, sau đó một người như ma chui vào, giơ chân dập tắt ngòi nổ.

Trương Thuận thấy rõ bóng người đó, khiếp sợ tới đầu óc trống rỗng, "...Chu Huy?"

Chu Huy khoác tay lên vai Nhan Lan Ngọc, mỉm cười, "Người đẹp, sinh mạng đáng quý, đừng vội đi tìm cái chết... Phó chủ nhiệm Vu có lệnh, bảo chúng tôi phải đưa cậu về Bắc Kinh."

Nhan Lan Ngọc kinh ngạc nhìn Chu Huy, không nói nên lời.

Nếu có thời gian rảnh, Chu Huy sẽ đùa với hắn vài câu, nhưng lúc này chỉ vỗ vai hắn, sau đó nhẹ nhàng đẩy một cái, Sở Hà ở phía sau đỡ lấy.

Ma Ha nghiêng đầu nhìn Chu Huy, sau đó nhìn Sở Hà. Trước khi ánh mắt chạm đến thì sắc mặt còn rất bình thường, sau khi nhìn thấy người thì con mắt hơi giật giật, lập tức xoay đầu nhe hàm răng máu me cười một cái, "Ôi, hôm nay tề tụ đông đủ quá."

Chu Huy thân thiết nói, "Con trai, ngoan nghe ba nói, treo lên lại đi đừng xuống nữa, qua thêm cỡ tám mười năm nữa ba lại đưa đồ xuống cho con ăn, ngoan ngoan!"

Thị trưởng Hoàng thở hổn hển tha cửu vĩ hồ tới trước cửa hang, vừa leo vào đã nghe thấy câu này, chân thiếu chút nữa trượt một cái té ngã, vội vàng kéo Sở Hà thấp giọng hỏi, "Yêu quái này thật sự là con của họ Chu?"

Sở Hà: "..."

"Ta nói rồi mà, họ Chu này quá bất bình thường, sinh con ra cũng là tên biế,n thái, ngươi nhìn đi, dưới đất toàn thịt tươi... Cái **! Đây đây đây là thịt người!" Thị trưởng Hoàng sợ muốn xỉu, "Nó nó nó nó ăn thịt người! Thứ này ăn thịt người! ** má đây là quái vật gì!"

"Cha." Ma Ha khàn giọng cười nói, "Cha biết bản thân không ngăn được con, cho nên mới dẫn mẹ theo để cản trở con đúng không?"

Thị trưởng chớp mắt, theo ánh mắt "con quái vật đó" là nhìn về phía mình — Nhìn ra ông rất hy vọng người Ma Ha nói là cửu vĩ hồ, nhưng sau ba lần nhìn theo, ông tuyệt vọng phát hiện, người Ma Ha nói là Sở Hà.

Cha...

Mẹ...

Quái vật ăn thịt người này... Mẹ...


Thị trưởng Hoàng béo ú mềm nhũn cả chân, bị cửu vĩ hồ méo mó ở phía sau nhảy dựng lên chỉa vào ông, nói, "Không được ngã vào ta nữa đồ béo! Còn ngã trúng ta nữa, ta cắt đôi ngươi ra, biết chưa!"

Sở Hà nhắm mắt lại, có vẻ không muốn nhìn thấy cảnh tanh tưởi máu me lẫn những tay chân đứt lìa xung quanh này. Nhưng cho dù không nhìn thậm chí là không nghĩ tới, mùi máu tanh nồng nặc không lúc nào không ngừng nhắc nhở, ở nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.

Hắn phất tay, ý bảo đừng kéo mình vào cuộc đàm phán.

Nhưng Ma Ha vẫn vững vàng nhìn chằm chằm mẹ mình, vẻ mặt vô cùng khiêu khích, định nói gì đó thì lại bị Chu Huy cắt ngang, "Khoan đã — Con nói con muốn đi đâu, con trai?"

Ma Ha lạnh lùng nói, "Cha nhốt con ở đây nhiều năm, nhân giới đã khiến con quá chán ghét rồi, cha nói xem con có muốn đi huyết hải nhìn thử không?"

Huyết hải là ở địa ngục, tự xưng là hồ sen máu tám ngàn trượng, bên trong có rất nhiều ma vật cấp thấp độc ác, nghe kể rằng, người ác ở nhân gian sau khi chết sẽ rơi vào huyết hải, ban ngày bị ma vật cấu xé chia năm xẻ bảy, phần chân tay còn lại vào buổi tối sẽ liền vào nhau, hôm sau tiếp tục bị ma vật cắn xé, vòng đi vòng lại không hồi kết.

Chu Huy vừa nghe, mỉm cười thành khẩn nói, "Con trai, nếu con muốn tới huyết hải để ăn mấy thứ đó thì sai lầm rồi, tin ba đi, thịt trong đó toàn là thịt biến chất, còn thua rau xào trứng ba làm nữa... Chúng ta thương lượng được không? Nếu hôm nay con ngoan ngoãn tự treo mình lên, xét thấy con nghe lời, ba sẽ nể mặt mẹ con ở đây mà không đánh con?"

Đôi mắt hẹp dài của Ma Ha đột nhiên nhìn thẳng Chu Huy.

— Thái độ của hắn vốn là khiêu khích Sở Hà, chứ không phải nhắm vào cha mình. Nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt cũng dần thay đổi. Nếu như nói lúc ăn thịt người, hắn mang thái độ trêu cợt và tùy tiện, thì bây giờ chính là lãnh khốc và hung ác.

"...Cha." Hắn mở miệng, "Nếu ngày hôm nay con phải đạp lên cha để rời khỏi đây, thì chẳng có gì có thể cản được con."

Lời còn chưa dứt, thân ảnh dính máu loang lổ đột nhiên biến mất, một giây tiếp theo xuất hiện phía sau Chu Huy, vung chưởng đánh liên tiếp!

Chu Huy nhanh như chớp xoay người, giơ tay đỡ, trong ống tay áo bắ.n ra hai con dao sắc bén, nghênh đón đòn đánh của con trai — Nếu Ma Ha không lùi lại, lần này hai tay sẽ bị chặt bỏ hoàn toàn, giây kế tiếp Ma Ha lại thu đòn, hai tay kết lại trên không trung, há mồm phun kim hỏa về phía Chu Huy!

"Khổng Tước kim hỏa..." Cửu vĩ hồ cau mày nói, "Phượng Tứ, tâm giết cha của con trai ngươi rất lớn đó."

Sở Hà nhắm mắt không đáp.

Chu Huy quả nhiên không mạnh mẽ phản kháng, trong chớp mắt tránh thoát ngọn lửa, Ma Ha đuổi theo, lửa phun ra biến thành con hỏa long đồ sộ, cháy sạch cả hang động, nhiều cột đá bị gãy, rầm rầm ngã xuống.

"Con à, treo con ở trển nhiều năm như vậy, bản lĩnh cũng xuống nhiều lắm!" Chu Huy vừa chạy vừa lớn tiếng, "Trước đây ba đánh con lúc con không chịu đi học, mẹ con còn ngăn cản, giờ biết cái gì gọi là thương cho roi cho vọt rồi chứ?"

Ma Ha không đáp, đột nhiên bay vọt lên, xông vào kim hỏa, lúc tắm trong lửa trong tay xuất hiện một thanh đao, hướng về phía Chu Huy bổ xuống!

Tốc độ này thật sự quá nhanh, mọi người đều sợ là không né kịp. Chu Huy giơ tay lên cản lại, từ bên cánh tay kéo dài lên vai túa máu thấy cả xương.

Chu Huy vô cùng kinh ngạc, tán thưởng, "Ôi!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Ma Ha tràn đầy tà tính lạnh như băng, phun ra ngọn lửa với tốc độ nhanh như chớp, cả thân ảnh biến mất, xuất hiện trên đường Chu Huy né kim hỏa, một đao chém xuống.

— Trong một phần một ngàn của giây, Sở Hà xuất hiện ngay sau lưng Chu Huy, nắm lấy lưỡi đao.

Ma Ha nghiêng đầu thấy Sở Hà, vô thức rút đao, nhưng đã chậm. Tay của Sở Hà vững vàng đè lưỡi đao xuống, lòng bàn tay chảy rất nhiều máu, máu bị kim hỏa đốt cháy, kì dị biến thành bụi.

Sau đó lưỡi đao hòa tan, trong nháy mắt thép hóa thành nước nhỏ xuống tách tách.

Mặt của Ma Ha hơi biến sắc, hỏi, "Ngay cả mẹ cũng muốn đánh con sao?"

"Con không thể ra ngoài." Sở Hà nhìn hắn, vẻ mặt thờ ơ, "Chu Huy phong ấn con ở đây là có lý do. Con ra ngoài sẽ bị thiên lôi đuổi đánh, cho là con may mắn không chết, thì mỗi nơi con đến, nơi đó sẽ trở nên khô cằn. Huống hồ..."

Ma Ha phẫn nộ cắt ngang, "Mẹ có biết bị nhốt ở đây có cảm giác gì không?! Mẹ có biết con muốn ra ngoài đến thế nào không?!"

Sở Hà im lặng, một lát sau vươn tay, xoa lên gò má con trai mình, "Con không thể ra ngoài." Hắn nói, "Ta có lý do của ta."

Ma Ha phát ra tiếng rít gào bén nhọn, hắn lướt qua Sở Hà, một chưởng bổ vào ót đối phương — Sở Hà đã có chuẩn bị, nhưng dù sao cũng là người thân, chuyện xảy ra trước mắt cũng không tránh kịp, cắn răng chịu đựng, lúc này lại bị một sức lực đẩy ra ngoài!

Cùng lúc đó, Ma Ha lao về cửa hang, nhưng ngay lập tức một luồng sáng lóe lên trước mặt — Là cửa vĩ hồ, trong nháy mắt Ma Ha ra tay với Sở Hà, cửu vĩ hồ đã phóng lên không trung, trong thời khắc mành chỉ treo chuông ngăn Ma Ha lại.

Giây kế tiếp cửu vĩ hồ biến thành hình người, cầm chiếc roi đuôi cáo màu bạc không hề ngần ngại quất lên đầu Ma Ha, trước tiên khiến đối phương lùi bước!

Ma Ha ngửa đầu tránh roi, cúi đầu phun ra hỏa long kim sắc diễm lệ, bao phủ cửu vĩ hồ — Lần này nếu đốt thật, tu vi ba ngàn năm của Hồ Tình có thể sẽ hóa thành tro bụi, may mà trong chớp mắt, thị trưởng Hoàng ngao một tiếng hóa thành nguyên hình, con chồn tròn vo gặm gáy cửu vĩ hồ, bằng trong lượng của mình "Rầm" một cái thật nặng nề đáp xuống đất, trùng hợp bị kim hỏa sượt qua mặt.

Quá mạo hiểm, nếu có người nhìn thấy sẽ khen tốt rất tốt, nhưng con chồn không hài lòng với điều này, không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một cái là ai cũng kinh ngạc, bốn chân vừa đáp đất liền phóng vụt đi, chạy tới trước mặt Ma Ha đánh rắm một cái.

Ma Ha: "..."

Một luồng khí màu vàng khả nghi xuất hiện, hôi thối không gì sánh bằng, Ma Ha vô thức lùi về sau 10m, chờ phản ứng kịp thì đã cách cửa quá xa.


Ma Ha bị chặn, mà còn bị chặn trong tay con chồn cấp thấp, không khỏi căm tức nheo mắt, híp lại như mắt quạ, ở bên cánh mũi để lại hai cái bóng hình cánh quạt.

Mặt hắn rất trắng, tóc đen dài dính máu, trên áo bào là chằng chịt cấm chú máu tanh, sự xinh đẹp và yêu dị kết hợp với nhau lại khiến người ta cảm thấy rung động.

Hắn nâng cằm quan sát cự ly của mình với cửa, giơ tay ra, một thanh đao khác xuất hiện, dĩ nhiên giống y như đúc cây đã bị hòa tan — Chỉ là vừa rồi là tay phải, giờ đổi qua tay trái, cổ tay đưa ngang một cái, trên lưỡi đao phản quang.

Con chồn thở hồng hộc trốn ra sau hòn đá, thấp giọng hỏi cửu vĩ hồ, "Yêu quái này sao lợi hại vậy, làm kiểu gì cũng không chết?!"

Trên mặt cửu vĩ hồ xuất hiện nụ cười vặn vẹo, "Khổng Tước đại minh vương, có nghe thấy bao giờ chưa?"

Thị trưởng Hoàng: "...Cái gì?!"

"Khổng Tước, con của đại minh vương, khi sinh ra tức là tôn minh vương, đây chính là chân thân của pháp tướng, bình thường ai gặp cũng phải quỳ... Máaaaa, phân nửa người hắn ăn là nằm ở đây!" Cửu vĩ hồ đột nhiên hét lên, nhảy phóc lên chạy xa 10m, chán ghét vô cùng bịt mũi, "Chu lão đại quá ngốc, lén để bản thể ở thủ đô, tưởng rằng chỉ bằng phân thân là có thể đối phó với con của hắn? Chờ đi, lần này xong rồi!"

Giọng của con chồn nức nở, "Vậy vậy... vậy nếu để nó ra ngoài thì sao?"

"Hàng ngàn thiên lôi kéo tới đuổi theo hắn, chừng nào đánh chết thì thôi còn không thì để hắn chạy mất."

"Thành phố H phải làm sao?!" Con chồn tuyệt vọng hỏi.

Cửu vĩ hồ thông cảm vỗ vai, "Chắc là đổi thị trưởng khác rồi..."

Ở bên kia, Ma Ha không màng tới chuyện đi tìm con chồn kiếm chuyện — Thân hình hắn như quỷ nhắm về phía cửa hang, nhưng giây kế tiếp lại thấy lưng mình mát lạnh, cúi đầu nhìn thấy con dao đâm thủng ngực mình.

Ma Ha cực kì dũng mãnh xoay người trong lúc máu tuôn ra xối xả, năm ngón tay tạo ra hòn lửa màu bạch kim cực nóng, rống giận, "Chu Huy — Chu Huy!!"

Chu Huy vô cùng phiền muộn, "Tốt xấu gì thì cũng gọi một tiếng ba chứ?!" Nói xong cũng không khách sáo với thằng con nữa, bay lên trời xuất ra thiên đạo Pháp Tướng, con dao hình chữ thập ngăn cản hỏa long, nhào tới đá một cước vào người con trai trưởng.

Ma Ha ngã xuống đất, còn chưa đứng lên đã bị Chu Huy một dao chém xuống, lúc này hắn miễn cưỡng né tránh. Nhưng Chu Huy từng là binh sĩ, trên người có kinh nghiệm phong phú hơn rất nhiều hậu duệ sau này, mũi dao lập tức xẹt ngang, đảo một cái, nhanh như chớp hung hăng đâm vào bên sườn Ma Ha.

Nếu Ma Ha không tránh kịp thì giờ đã bị xẻ thành hai phần rồi. Hắn lăn đi đứng lên, đang định phản kích lại nhìn thấy Pháp Tướng của Chu Huy bị sương mù màu đen bao lấy, cấp tốc lao về phía mình.

Ma Ha nhíu mày — Hắn biết sương mù này lợi hại cỡ nào, cũng biết thiên đạo pháp tướng của cha mình rất khó chống cự, bấy giờ liền bay về hướng ngược lại!

Hắn vừa lui, liền để lại không môn(2) sau lưng cho Sở Hà.

(2) Mình không biết nghĩa này là khoảng trống hay là Cửa Không của Phật Giáo nên để nguyên, nghĩa của Không Môn đọc thêm ở đây > https://phatgiao.org.vn/tu-dien-phat-hoc-online/khong-mon-k4289.html

— Sở Hà thật sự lo thực lực của mình sẽ nghiền nát hắn, nhưng Sở Hà biết Phượng Hoàng cũng không nặng tay với con mình như thế.

Trong giây phút đó, Chu Huy nhìn thấu Ma Ha tính toán cái gì, trong lòng sôi sục lửa giận, chỉ vào thằng con trai, mắng, "Con biết Phượng Hoàng đối xử với con thế nào, vậy mà con báo đáp như vậy sao?!"

Ma Ha thoáng chậm lại.

Đúng là trong một phần một ngàn của giây dừng lại, mắt thường căn bản không nhìn thấy, dùng camera quay lại rồi chỉnh chậm đi cũng không phân tích ra được, nhưng Chu Huy dùng một trong một ngàn của giây đó, nắm cổ áo con trai, mũi đao từ sương mù không tiếng động dừng lại trước ngực Ma Ha!

"Mỗi lần ta muốn giết con, Phượng Tứ đều ngăn cản, nói là muốn giảng đạo lý với con..."

Trong khí lưu cuộn tròn điên cuồng, gương mặt của Chu Huy rét lạnh không gì sánh bằng, so với Ma Ha vô cùng tương tự.

— Quả thật là có một nửa huyết mạch của ma tộc, kèm theo tính điên cuồng và phẩm chất tàn nhẫn, tất cả đều được truyền lại hết cho Ma Ha.

"Nếu ta sớm ra tay thì cũng sẽ không có ngày này." Chu Huy lạnh lùng nói, "Hy vọng bây giờ giết con vẫn còn kịp."

Mũi dao của hắn đâm vào, Ma Ha thở hổn hển cầm lưỡi dao, cúi đầu nhìn vị trí ngực mình tuôn máu.

"... Cha đã muốn giết con từ lâu." Hắn vẫn cười, chỉ là nụ cười chứa đầy tà tính, "Cha cũng biết, con sinh ra là để thay thể cho cha lúc..."

Chu Huy từ trên cao nhìn xuống muốn nói gì đó, nhưng còn chưa phát ra tiếng, cả người đột nhiên cứng đờ.

— Hắn nhẹ nhàng buông tay, con dao rơi xuống, tiện đà giữ chặt thái dương.

Giây kế tiếp hắn đau đớn mắng, "Tư Đồ Anh Trị, đồ con chó!" Ngay sau đó phun ra ngụm máu tươi.

Hết chương 13.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.