Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào

Chương 8: C8: Chương 8



Tôn phu nhân cái gì cũng giỏi, chỉ là không có mắt chọn chồng.

Trương Thuận đóng cửa lại, xoay đầu nhìn anh hai nằm co rút trên giường, trái tim giống như bị nhéo một cái thật đau.

Hắn biết bởi vì mình kêu cứu, anh hai mới tỉnh lại trong cơn hôn mê.

Sức mạnh tiềm tàng của con người thật lớn, người mẹ bị trọng thương vì tiếng kêu của con mà bừng tỉnh, người chồng vì cứu vợ mà đột nhiên có sức bưng cả một chiếc xe, con người vì thật tình muốn bảo vệ người mình thương yêu mà đánh cược cả tính mạng, đây là một sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Trong nháy mắt đó Trương Thuận nhớ lại lời cầu xin của Sở Hà — Có thể trả mạng của Ma Ha lại cho anh không?

Ma Ha là ai? Trong lòng Trương nhị thiếu gia xẹt qua một sự hoài nghi, nhưng hắn cũng rất khẳng định: Nếu như Sở Hà thật sự muốn, hắn cũng sẽ bỏ qua tất cả để đạt thành tâm nguyện của anh.

Lý Hồ nói nghe rất kiên định nhưng tới rất trễ, đã qua một tiếng vẫn chưa thấy tăm hơi. Trương Thuận cố gắng gọi điện đi, nhưng giống như bị chặn sóng chỉ nghe thấy tiếng chuông bận, hắn sợ kinh hồn nhìn chằm chằm ra cửa. Mãi cho đến khi Trương Thuận nghĩ Lý Hồ sẽ không tới, trong bệnh viện đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.

Con ngươi của Trương Thuận co rút, âm thanh ngày càng tới gần, ngay sau đó "Ầm ầm đùng!" vang lên, giống như có vật bị gì đó bị ném lên cửa!

Trương Thuận bỗng nhiên đứng dậy, "Lý Hồ?! Lý Hồ là cô phải không?!"

"Không được mở cửa!" Ngoài cửa vang lên giọng nói khàn khàn của Lý Hồ, "Có xảy ra chuyện gì cũng không được mở!"

"Cô không sao chứ?! Có chuyện gì vậy?!"

"Tôi không sao — A!"

Lý Hồ đột nhiên kêu thảm, âm thanh đó nghe không giống của con người. Trương nhị thiếu gia còn chưa kịp hỏi, đã nghe Lý Hồ run rẩy nói, "Không... không được mở cửa, coi chừng anh cậu, không được ra ngoài... A!"

Trương Thuận chưa từng gặp người phụ nữ nào chịu khổ trước mặt mình như vậy, giữa lúc hắn định xông ra, lại nghe bên ngoài một giọng nam lạnh băng mà trầm thấp — Giọng nói này khiến hắn nảy sinh cảm giác rét run — "Tứ thập cửu đạo trấn yêu đinh, để ta xem ngươi còn sống được bao lâu."

Lại một âm thanh sắc nhọn vang lên, Lý Hồ gần như thét lên thảm thiết, "Phượng Tứ! Phượng Tứ, ta biết ngươi ở trong đó! Mau tỉnh lại cho bố, ** má nhà mi — A!"

Ầm ầm một trận nổ kinh thiên vang lên, Trương Thuận không nhịn nổi nữa, kéo cửa ra!

Một giây kế tiếp, khí lạnh cuồn cuộn tràn vào phòng, Trương Thuận chưa kịp phản ứng, đã bị một sức mạnh đánh bay!

Rầm một tiếng, Trương Thuận ngã vào tường, tay chống lên tường đứng dậy, trong cơn đau nhức nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục đen, tay bóp cổ Lý Hồ bước vào — Cô gái này mặc trang phục đỏ, quả thật màu sắc của nó vốn không phải màu đỏ, là vì máu nhuộm đỏ cả thân mà thành, tóc dài rối tung thả phía sau, chân run rẩy, theo tần suất mà nhìn thì cách cửa chết chỉ trong một hai phút nữa thôi.

Máu nóng của Trương Thuận chạy thẳng lên đầu, nhặt chân ghế gãy dưới đất, hét lớn một tiếng xông tới!

Nhưng ngay sau đó, người đàn ông nọ chỉ dùng đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Trương Thuận —

Trương Thuận bật người văng ra xa, bị một luồng khí không biết ở đâu giữ chặt, máu giống như đông cứng lại, chân ghế gãy rơi xuống.

Cũng trong nháy mắt đó hắn nhận ra người đàn ông này, hắn đã từng gặp người này — Vào hôm gặp ma, sau khi Sở Hà chạy tới phòng hắn, không thấy con ma đâu, mà trong phòng lại đột nhiên xuất hiện hình bóng của người đàn ông này.

Lúc đó hắn lạnh lùng nhìn Trương Thuận, không nói gì, sau đó biến mất trong không khí.

Trương Thuận cho là mình gặp ảo giác, hoặc người này cũng là quỷ, nhưng giờ phút này đột nhiên sáng dạ, "Anh anh anh — Anh là —"

Trong cổ Lý Hồ phát ra âm thanh khanh khách đáng sợ, người kia cố gắng dùng sức bóp cổ, mắt nhìn Trương Thuận.


Trương Thuận không tin nổi, "Anh là — bạn trai của anh tôi?!"

Người nọ: "..."

Lý Hồ: "..."

Người đàn ông nọ giống như nghe được chuyện gì đó rất vui, trong giây phút đó Trương Thuận thấy trong mắt hắn có nét cười, sau đó hắn đổi ý định muốn giết Lý Hồ, thuận lợi ném cô gái đi giống như ném một túi tiền.

"Bạn trai." Hắn cảm thấy rất hứng thú nên lặp lại.

Lý Hồ ngã xuống đất, tóc tai rối tung chật vật xoa cổ mình, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ma tôn Phạn La...!"

"Không hổ là hồ ly tu được cái đuôi thứ chín, bày trận bảo vệ rất thú vị, đáng tiếc bị thằng nhóc chẳng biết gì này phá trận." Ma tôn cực kỳ hứng thú nhìn Trương Thuận, "Người anh em, nếu cậu thật sự nhịn được không mở cửa, thì đã hại chết hồ ly này, ta cũng không vào được... Thật đáng tiếc."

Trương Thuận tức giận, "Anh là ai? Anh muốn cái gì?"

Ma tôn không trả lời, chỉ đi về phía Sở Hà nằm trên giường. Lý Hồ vốn còn đang ho khan không ngừng, lúc này đột nhiên uống máu gà đứng phắt dậy, "Buông ra, ngươi không đi được đâu! Chu Huy đang trên đường đến đây!"

"Cho nên?" Ma tôn hỏi.

"Ngươi có thể giế/t chết ta, ngươi nghĩ mình có thể gi.ết chết Chu Huy?!"

Ma Tôn dùng hành động trả lời cô — Ôm ngang Sở Hà trên giường lên, đi về phía cửa.

"Có là Chu Huy, hắn lần theo mùi cương thi tìm được chỗ ẩn nấp của âm dương sư, phát hiện tên Nhật Bản kia ngụy trang, rồi mới chạy tới, ít nhất cũng mất hai tiếng. Ngươi nói thử xem, trong vòng hai tiếng, ta có thể biến ngươi từ hồ ly thành cái áo lông chồn không?"

Sắc mặt Lý Hồ trắng bệch, nhìn chằm chằm Sở Hà hỏi, "Anh có thể nhìn người tình của mình uy hiếp tôi sao?"

Sở Hà hôn mê bất tỉnh trong lòng ma tôn, đương nhiên không thể nào trả lời.

Ma tôn cười nói, "Mới vừa rồi còn nói ta là bạn trai, bây giờ đã thành người tình. Cũng đã nói rồi, hai người các ngươi một vừa nói móc, một vừa vì đối phương mà liều mạng tới mức này, đúng là một mối quan hệ kì lạ..." Nói xong hắn xoay người đi về phía Lý Hồ, bước đi này khiến Trương Thuận nhìn ra, câu nói "áo lông chồn" kia đúng là không phải nói giỡn.

"Cửu vĩ hồ của Vân Nam lục tổ." Ma Tôn chậm rãi nói, "Mối thù quét sạch địa ngục năm đó, hôm nay lấy mạng của ngươi trả trước vậy."

Hắn một tay khiêng Sở Hà, một tay hướng về phía Lý Hồ đang nằm ho khan không ngừng, trên bàn tay hiện ra vô số hoa văn màu đỏ quỷ dị, sau đó phóng ra rất nhiều luồng điện sáng chóa! Lý Hồ căng mắt, cô gái này cũng rất gan dạ, giây kế tiếp lui ra sau, hét lớn, "Phượng Tứ!"

Sở Hà vẫn không có phản ứng gì, nhưng ma tôn thì lại quỷ dị xuất hiện sau lưng cô, đánh một quyền thật mạnh vào lưng!

Lý Hồ phun ra một ngụm máu, thân thể bay đi, cố gắng đẩy Trương Thuận ra, tạo thành vết nứt trên tường phía sau vì va chạm mạnh! Ma tôn đáp xuống, vững bước lại gần, Lý Hồ muốn đứng dậy giữa bụi mịt mù, thử hai lần đều ngã, dưới tình thế cấp bách, cô kéo Trương Thuận lại, cắn một cái thật mạnh lên cổ đối phương!

"A!" Trương Thuận hét lên, cảm giác da thịt của mình cũng bị cắn rời, "Cô làm gì vậy!"

"Làm cái đầu cậu!" Lý Hồ run rẩy nói, "Mau đi! Không thể để hắn đưa anh cậu đi mất! Anh cậu vừa nhập ma, thiên đạo coi như xong rồi!"

"Nhưng mà tôi..." Trương Thuận còn chưa nói xong thì phát hiện trong cơ thể mình có gì đó chấn động, tựa như cái cắn của Lý Hồ vừa rồi đã cắn trúng huyệt đạo nào đó, cuống cuồng xông ra như nước — bước được hai bước thì choáng váng, "Tôi tôi tôi, tôi không biết làm gì hết?!"

Lý Hồ khàn giọng rống, "Cậu bị ngu à?! Anh cậu cho cậu Phật cốt còn lại, ý chính là để cậu đối phó với ma tôn thay hắn!"

Vừa dứt lời Trương Thuận thấy sắc mặt của ma tôn liền thay đổi — Tuy rằng rất nhỏ, trong khói bụi thật sự rất khó nhìn thấy, nhưng Trương Thuận vẫn nhạy bén nhận ra. Hắn gần như không chút chần chờ, giống như bản năng chỉ dẫn, xông lên ngăn ma tôn, kéo anh mình về!


Tất cả đều xảy ra trong một cái chớp mắt, tựa như trong phim khiến người ta chóng mặt.

Một giây Trương Thuận tiếp xúc với da tay ma tôn, kim sắc từ chữ Vạn chảy ra, chạm vào những hoa văn đỏ, phát ra những tiếng nổ lách tách, cùng lúc đó ma tôn nắm Trương Thuận lên ném đi, Trương nhị thiếu gia ngã xuống, miễn cưỡng bò dậy, lảo đảo đạp trúng đầu Lý Hồ, khiến cho Lý Hồ xém xíu nữa là đi gặp Phật Tổ.

Lý Hồ: "Cái ** má..."

Một giây tiếp theo, kim sắc của Phật ấn chiến thắng ma văn, cả cánh tay của ma tôn đều phát nổ!

— Nói thật lòng, vết thương lần này với người có cấp bậc A Tu La Vương như ma tôn thì tính ra cũng không phải chí mạng, nhưng đúng là ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Trương Thuận cũng sửng sốt. Hắn thấy máu tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả người ma tôn, trông chẳng khác nào vừa thoát ra từ địa ngục!

"... Quả nhiên không hổ là..." Ma tôn Phạn La chậm rãi nói, đôi mắt hẹp dài nhìn Trương Thuận, "Không hổ là Phật cốt..."

Hắn nhấc chân bước về phía Trương Thuận, trông còn rất có hứng thú, "Tiểu quỷ, vẫn là nên coi cậu như một người đàn ông thực thụ."

Lúc này Trương Thuận mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào phía sau hắn xuất hiện một cánh cửa giữa không trung, trên cửa có sương mù dày đặc, xương cốt xếp tầng tầng, theo bước chân của ma tôn, cánh cửa dần mở ra, bên trong có tiếng quỷ khóc thê lương bén nhọn không gì sánh bằng.

Lý Hồ ói ra ngụm máu, nắm lấy Trương Thuận, "Chạy... chạy mau!"

"Anh ta! Anh ta còn đang giữ anh tôi!"

Lý Hồ tức giận, "Anh cậu không dậy sẽ không chết, để hắn đi chết đi! Ma tôn muốn tế cậu cho A Tu La vương pháp tướng! A!!!"

Ngay trong chớp mắt, ma tôn giơ tay ra không trung, một cây kiếm bằng điện xuất hiện có thể làm hư võng mạc của con người, mang theo sức mạnh muốn tàn phá mọi thứ, hướng về phía Trương Thuận bay tới —

Cùng lúc đó, Sở Hà mở mắt.

Hắn đè lại cánh tay cường tráng của ma tôn, gương mặt trắng bệch, nhưng mỗi lời nói ra như có băng góp vào, "Ai cho ngươi ra tay với em trai ta?"

Vù một tiếng, cuồng phong nổi lên, Trương Thuận ngạc nhiên xoay đầu lại.

Chân của Sở Hà làm trung tâm, cuồng phong cao vạn trượng, mà bóng người của hắn đứng giữa cuồng phong biến hóa không ngừng, áo bào trắng dài chấm đất, tóc dài bay bay, giống như Phượng Hoàng bay trên chín tầng mây, trong ống tay áo để lộ cánh tay thon thả, tay trái cầm Phật châu màu xanh, tay phải cầm trường thương, lấy sấm chớp đánh về phía ma tôn!

— Ầm!

Trương Thuận bị lực của hai binh khí chạm nhau làm bay ra ngoài, đụng trúng bức tường sau lưng, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.

Hắn thật vất vả miễn cưỡng đứng lên, chỉ thấy Lý Hồ nằm sấp bên cạnh, mò điện thoại trong túi lấy ra quay phim.

Trương Thuận: "???"

"Không quay lại à?" Lý Hồ vừa ho ra máu vừa nói, "Pháp tướng của anh cậu là một trong thập đại mỹ cảnh, rất khó nhìn thấy." Nói xong, chật vật mở tin nhắn gửi cho bạn bè.

Trương Thuận: "..."

Lý Hồ mở weixin, lập cập gửi tin nhắn, một lát sau mới có tiếng chuông trả lời.

Trương Thuận lén nhìn, vì vấn đề góc độ nên không nhìn rõ là người ta nhắn cái gì, chỉ có thể thấy có mấy người khác nhau trả lời, màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt Lý Hồ trông có chút quỷ dị, cô ngẩng đầu nhìn Trương Thuận.


Trương nhị thiếu gia bị nhìn mà sợ hãi, nhưng Lý Hồ cũng chẳng để ý hắn nhìn thấy cái gì, xoay đầu khàn giọng nói vào điện thoại, "Đừng có giỡn, Phượng Tứ đang đánh cược cái mạng ở đây, Chu lão đại còn đang trên đường đi thì làm sao bây giờ?"

Bên kia cũng trả lời lại bằng voice chat, Lý Hồ không có sức để lên tai nghe, mở loa ngoài, một giọng nói tiếng Quảng Đông vang lên, "Ngươi mới nói đùa đó Hồ Lục, ta mới nói chuyện với bên Bắc Kinh, Chu Huy bí mật mở trận Càn Khôn bảo vệ đại đường cũng cần ba ngày đó?"

Trương Thuận lấy sắc mặt Lý Hồ trắng bệch, run rẩy nói, "Ngươi nói cái gì?!"

Ở bên kia, thương và kiếm chém vào nhau tạo ra những tiếng choang choang dựng tóc gáy.

Ma tôn nheo mắt lại, động tác này khiến hắn có vẻ càng thêm lạnh lẽo vô tình, xoay cổ tay, ép Sở Hà vào tường!

Trương Thuận thất thanh gọi, "Anh!"

Trương Thuận lảo đảo xông tới, thậm chí cảm giác khớp xương mình đang rất đau, nhưng ngay sau đó lại bị Sở Hà phất tay ngăn cản. Sở Hà vẫn đưa lưng về phía hắn, hai gò má dưới tóc mai trắng xanh, yết hầu thở hổn hển như muốn tắt thở.

Ma tôn mặt đối mặt nhìn Sở Hà, gằn từng chữ, "Chân thân của ngươi bị hủy, nguyên thần hao tổn cực độ, tâm huyết cũng gần như cạn, còn dám bày Pháp Tướng với bản tôn, muốn chết như thế này sao?"

— Ma tôn hiển nhiên đã bốc hỏa rồi, chỉ nghe Sở Hà hổn hển hồi lâu mới tạm thời ngăn lại, Sở Hà đứng lên, uể oải nhìn ma tôn, "Vậy ngươi giết ta đi."

Thoái chí trong giọng nói ngay cả Trương Thuận còn nghe ra. Hắn định phản xạ có điều kiện nói không được với ma tôn, lại thấy ma tôn liếc mắt nhìn mình, lộ ra nụ cười nhạt, "Ta giết ngươi làm gì? Nhưng mạng của Phật cốt, hôm nay ta phải lấy."

Trương Thuận cảm thấy không ổn, trong một phần một ngàn của giây, hắn suy nghĩ nên chạy hay xông tới, thì mắt trông thấy hàng ngàn cây sét kéo tới, chỉ trong chớp mắt đã ở trước mặt!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Trương Thuận thậm chí không kịp phản ứng đã bị một sức mạnh đẩy ra ngoài. Ngay sau đó có một người bay tới đỡ lấy hắn, cùng ngã xuống, một tay đè đầu xuống đất!

Một giây kế tiếp lửa kéo tới như rồng phun ra, lướt qua ót của hắn, khiến gạch đá phía sau cháy đen!

Tóc sau ót bị đối trụi, biết là trễ một chút là tóc coi như không còn. Hắn phun ra ngụm máu nóng hổi, cảm thấy xương sườn đau nhức không thể nhúc nhích, xoay đầu lại nhìn người đỡ mình chính là Lý Hồ, mà người ấn đầu mình xuống chính là anh hai!

— Sở Hà chặn một đòn này, lưng phía sau đập trúng tường, đất đá rơi vỡ, lực mạnh tới độ khiến cơ thể gầy gò của hắn hơi bật lại, ngay sau đó phun ra một ngụm máu lớn!

Sở Hà ngã xuống, mặt đập xuống đất, mấy lần cố gắng đứng dậy đều không thành công.

Ma tôn đi tới, từ trên cao nhìn xuống.

"Thật là khổ sở..." Hắn thấp giọng nói, có vẻ còn mang theo ý cười, cúi người nắm cằm Sở Hà.

Theo góc của Trương Thuận, bóng lưng cường tráng của ma tôn che mất anh hai của hắn, chỉ có thể nhìn thấy áo bào trắng và tóc dài rối tung dưới đất, theo góc nhìn thì mặt hơi ngưỡng, chắc là bị ma tôn nắm cằm kéo lên.

Nếu bây giờ còn nghĩ người này là "bạn trai" của anh mình thì Trương Thuận chính là kẻ ngốc, nhưng với hành động và góc nhìn này, vẫn khiến Trương Thuận có một cảm giác kì lạ và mập mờ.

"Ta biết ngươi không muốn chết, nếu không sẽ không chạy tới tìm ta, mượn sức mạnh của ta né tránh thiên kiếp."

Ma tôn ghé vào tai hắn nói nhỏ, "Bây giờ ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là đi theo ta, tuy rằng ta không thể làm Ma Ha sống lại, nhưng ta có thể cho ngươi sự sống, chỉ cần sống tiếp thì chuyện gì cũng có thể, hai là giết em trai ngươi."

Gương mặt Sở Hà trắng bệch không một giọt máu, mắt rũ xuống, khổ sở hô hấp.

Cái người quanh năm suốt tháng lạnh lùng lạnh đạm, thật sự rất khó nhìn thấy vẻ mặt này từ hắn, ma tôn thưởng thức một hồi, mới lại ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, "Ta khuyên ngươi mau quyết định một chút... Ta nhìn ngươi thở thế này một hồi, sẽ cứng đó."

Sở Hà cứng đờ, kiểm soát lại hơi thở. Hắn làm vậy thật sự quá không dễ dàng, cổ họng liên tục bị máu làm sặc, cố gắng nuốt xuống mấy lần, nói, "Ta..."

"Hắn chắc chắc chọn điều thứ nhất." Ngoài cửa vang lên một giọng nói lười biếng, "Nhưng ta thay hắn chọn điều thứ ba."

Sở Hà đột nhiên nhắm mắt lại, ma tôn sửng sờ một chút, mỉm cười xoay người hỏi, "Cái thứ ba là gì, Chu Huy?"

Trương Thuận nhịn xuống cơn đau bên xương sườn xoay đầu nhìn, cùng khoảnh khắc đó hắn cảm thấy Lý Hồ thở phào một cái, cả người cũng lập tức thả lỏng.

Đứng trước cửa là một chàng trai trẻ tuổi, chạy xe máy mặc áo khoác da, thân hình cao lớn, lúc tháo kính xuống để lộ gương mặt anh tuấn bất phàm, gương mặt trông hơi lưu manh một chút, nụ cười như là có là chuyện gì cũng sẽ không để bụng. Trương Thuận trước đây thấy nụ cười này thật đáng ghét, nhưng giờ phút này lại khiến người ta yên tâm, làm gương mặt vốn đẹp trai lại càng thêm thuận mắt hơn.


"Điều thứ ba chính là hắn ở lại, em trai hắn cũng sống, chỉ có ngươi quay về A Tu La. Đừng tưởng hôm nay chỉ có một người thì sẽ không giết được ngươi, ông đây chỉ là mới bị tiểu mỹ nhân âm dương sư làm hao tổn tinh lực hơi nhiều, hôm nay không muốn chơi với ngươi."

Chu Huy nói xong vẫy tay với Trương Thuận, vô cùng chân thành hỏi, "Thế nào, gặp bạn trai của anh cậu rồi, thấy anh tốt hơn đúng không?"

"..." Trương Thuận hỏi, "Anh có thể diễn vẻ lưu manh thêm hai phút nữa không?"

Ma Tôn mỉm cười, chỉ dùng một tay cũng có thể dễ dàng ôm Sở Hà, tay giơ kiếm giấu trong áo bào đen, trên kiếm còn dính máu chỉ về phía Chu Huy, chế giễu, "Tôn1 phu nhân cái gì cũng giỏi, chỉ là không có mắt chọn đàn ông... Người có thể đứng nhìn người thân của mình bị đánh hồn bay phách tán mà vẫn không nhúc nhích quả thật không nhiều, ngươi ở trong sáu đạo coi như cũng là độc nhất vô nhị."

(1) Xưng hô tỏ vẻ kính trọng.

Không biết có phải là ảo giác của Trương Thuận không, hắn cảm thấy Chu Huy cứng đờ.

Nhưng Chu Huy kiểm soát nét mặt rất tốt, không có gì thay đổi, chỉ là hắn xoay qua nhìn Sở Hà.

Từ lúc Chu Huy xuất hiện, Sở Hà không có chút động tĩnh nào, chẳng nói gì cũng chẳng nhúc nhích, mặt bị ma tôn kéo áp vào ngực, không thấy rõ đang có biểu cảm gì. Nhưng theo vết máu trên áo bào và máu chảy nhỏ giọt từ trong bàn tay ra, có thể nhìn thấy đã nắm chặt tới đâm móng tay vào da thịt rồi.

Chu Huy hít thở thật sâu.

Ma tôn Phạn La cười nói, "Ta chọn điều thứ nhất, ngươi có muốn thử xem có cản được ta không?"

Vừa dứt lời Chu Huy bước lên, bên cạnh lập tức có cuồng phong bùng dậy!

Cuồng phong này không giống dạng đinh ốc nghiêm mật như trong phượng hoàng Pháp Tướng, mà là cực kì tùy ý cuồng vọng, trong mấy giây đã khiến cả phòng bệnh đổ sụp! Trương Thuận hít một hơi đỡ lấy Lý Hồ hấp hối lui ra góc tường, mặt đất dưới bàn chân lún xuống, Chu Huy đổi trượng nhị kim thân, rút ra hai thanh đao, áp xuống ma tôn như bầu trời sụp đổ!

— Ầm ầm!

Một nửa bệnh viện giống như hiệu ứng domino thay nhau đổ xuống. Gạch đá như cơn mưa rơi xuống không ngừng, Pháp Tướng của Chu Huy giống như thần thú không hề bị khuất phục, mở to miệng đỏ như máu nhào về phía ma tôn —

Mà cánh cửa phía sau ma tôn đột nhiên biến lớn cao vạn trượng mở ra, vô số oan hồn bọc trong biển máu cuốn thẳng lên bầu trời.

Trương Thuận giữ chặt vách bức tường bị sập, con ngươi vì sợ hãi cực độ mà mở lớn, "Đây là... Chu Nhất..."

"Đây là thiên đạo Pháp Tướng của Chu lão đại." Lý Hồ yếu ớt nói, "Cậu thấy rất đáng sợ đúng không, hoàn toàn khác với Phượng Tứ?"

Trương Thuận không biết nói gì, gật đầu.

— Pháp tướng của Sở Hà hoàn toàn là người, ma tôn thì một nửa là người. Mà Chu Huy tuy xưng là thiên đạo Pháp Tướng, nhưng chỉ toàn thấy quái vật đáng sợ nhất trời đất trong các câu chuyện thần thoại.

Chỗ tàn khốc là, dù cho có mấy vạn người bay ra thì cũng chỉ là một đống máu thịt thu lại giữa đất trời mà thôi.

"Thiên đạo Pháp Tướng, có thể biến háa thành hàng ngàn hàng vạn thứ theo tâm trí, Pháp Tướng đầy đủ sẽ còn to hơn cái này gấp tỷ lần." Lý Hồ mệt nhọc nói, "Bố đây hôm nay xui xẻo gặp ma tôn, hôm nào tôi có đủ tinh lực sẽ cho cậu thấy chân thân, chân thân của tôi... Khoan đã, đây là cái gì?"

Lý Hồ đột nhiên đứng dậy, thất thểu đi về phía sàn nhà bị cắt nửa làm hai giữa đống sắt vụn.

Trương Thuận ngạc nhiên xoay đầu nhìn, Pháp Tướng của Chu Huy đột nhiên dừng giữa không trung, giống như bị đóng đinh, ngay sau đó cấp tốc biến thành người.

Mưa gió ngừng thổi, tiếng quỷ khóc ngưng bặt, Chu Huy đứng trên mảnh đất trống, biểu hiện trên mặt khó mà dùng từ để hình dung, chỉ có thân thể run lên một cách kì lạ.

Sở Hà đứng ở đối diện.

Sở Hà đã đẩy lùi Pháp Tướng, trở về dáng vẻ mà Trương Thuận quen thuộc, nắm lưỡi đao của Chu Huy.

Máu chảy ra ướt cả cánh tay, nhưng hắn không nhúc nhích, mắt nhìn Chu Huy, không mang một chút biểu cảm.

— Hắn đứng chắn trước mặt ma tôn.

Hết chương 8.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.