Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 28: Thuốc gây mê Ethyl ether



Quá trình tắm rửa tối hôm đó quả thực là tra tấn, trên phương diện của Sở Từ.

Đối với Hàn Việt mà nói, chỉ cần có thể giành được lợi ích thực tế, da mặt tính là cái gì, mặt mũi lại tính là cái gì? Chỉ cần có thể đốn ngã người lạnh lùng như khối băng vạn năm không tan kia, thân thể trần truồng lưu manh đùa giỡn tính là cái khỉ gì, trắng trợn cương lên lại tính là cái khỉ gì?

Nếu không phải vì chân hắn không được chạm nước, Sở Từ đã sớm đạp cửa bỏ đi. Dù sao thì không phải ai cũng có dũng khí chịu được một đại nam nhân duy trì trạng thái cương cứng mà trơ mắt đứng nhìn.

“Cưng à, cho tôi sờ một chút đi, chỉ một chút thôi…” Hàn Việt mặt dày mày dạn bám theo Sở Từ về phòng, rất giống con cún trụi lông, “Chỉ một chút là tôi thỏa mãn rồi, thật đó, tôi nhất định không đòi hỏi quá nhiều…”

Sở Từ không thể nhịn được nữa, đột nhiên xông tới mở rộng cửa lớn, bên ngoài là cầu thang vắng vẻ. Hàn Việt toàn thân cao thấp không một mảnh vải, sợ tới mức té ngửa vào căn phòng gần nhất.

“Cho anh một phút tự mình mặc quần áo rồi cút xéo, ra ngoài gọi gái bao!”

Hàn Việt rất sợ Sở Từ sẽ thực sự đem hắn toàn thân trần trụi đạp ra khỏi cửa, lập tức chịu thua: “Em em em, em đóng cửa lại, tôi không gọi gái, tôi cam đoan không lộn xộn nữa!”

Sở Từ ‘Rầm!’ một tiếng đóng mạnh cửa lại, không thèm quay đầu bỏ về phòng ngủ.

Hàn Việt ló đầu ra, cả nửa ngày mới xác định bản thân không rơi vào mối nguy hiểm cởi truồng chạy rông, lúc này liền chậm rãi mở cửa phòng ngủ. Sở Từ đang ngồi trên giường xem đĩa, thần sắc trên mặt lạnh như băng, một chút biểu tình đều không có. Y chỉ mặc duy nhất áo choàng tắm màu trắng, ngọn đèn trên đầu giường phủ lên làn da trắng nõn ở cổ lẫn trước ngực một màu ấm áp, bộ dáng nhìn qua vô cùng mềm mại, khiến Hàn Việt lập tức nhịn không được nhào tới.

Sở Từ không ngờ khi hắn bùng phát thì động tác lại nhanh nhẹn như vậy, có chút sửng sốt, chờ khi phản ứng lại thì đã bị Hàn Việt ôm cả người cả chăn vào lòng, thậm chí áo choàng tắm cũng bị hắn thuần thục lột xuống, từ bả vai đến sau lưng đều bại lộ trong không khí.

Y cau mày nghiêng mặt đi, né tránh nụ hôn của hắn, “Anh con mẹ nó… Con mẹ nó thật khó ngửi!”

Hàn Việt hết sức kinh ngạc: “Em mà cũng thô bạo sao!? Bất quá bé cưng à, bộ dáng thô bạo của em rất được, nhìn qua khiến cho người ta rất thích.” Hắn đưa tay ra hà hơi ngửi thử, cau mày nói: “Chỉ là mùi hai điếu thuốc thôi, tôi còn tưởng hôi lắm.”

Ánh mắt hắn lướt qua đầu giường tìm kiếm một lượt, dự định tìm nước trà súc miệng nhưng chỉ tìm thấy ly sữa đặc mỗi ngày Sở Từ pha cho hắn uống. Lúc này hắn đã gấp đến mức sắp nổ tung, ngay cả thói quen ghét sữa đều mặc kệ, mới hai ba ngụm đã uống xong, tiêu diệt mùi thuốc lá, kế tiếp ấn Sở Từ xuống giường một cái, cười nói: “Rất may em chỉ nói miệng có mùi.”

Nói xong, hắn gắt gao đè lên thắt lưng Sở Từ, chậm rãi đem khí quan trầm mặc dịu ngoan kia ngậm vào trong miệng.

Sở Từ cả người run bắn lên giống như bị điện giật, còn chưa kịp ổn định đã bị Hàn Việt dùng sức mà hút vào, nước bọt trong khoang miệng ma sát với hạ thân phát ra tiếng nước dâm mĩ. Kích thích lần này quả thực là mãnh liệt vượt quá tưởng tượng, làm y phải thất thanh kêu một tiếng, ngay sau đó run rẩy cắn chặt răng, biểu tình trên mặt nói không rõ là thống khổ hay sung sướng, tuy rằng cố gắng nhẫn nại, lại khiến cho người ta nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.

Hàn Việt không quen khẩu giao cho người khác, lần trước chính là lần đầu tiên trong đời, thế nhưng lại coi như có thiên phú, không cần học cũng biết, lập tức áp dụng vào thực tiễn, dùng khoang miệng cọ sát cùng mút vào, còn không quên dùng răng nanh tỉ mỉ kích thích.

Một giây trước khi bùng nổ, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, xoay người Sở Từ lại, vừa thô lỗ khuếch trương vừa thở dốc cười hỏi: “Cùng theo tôi nhé, được không?”

Sở Từ nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, trên mặt hiện lên biểu tình bối rối.

“Cảm thấy mất mặt sao!?:Có gì đáng mất mặt đâu, tình dục vốn là dục vọng căn bản nhất, trụ cột nhất trong mỗi con người, bất cứ ai đều có, tất cả mọi người đều giống nhau, em không có gì khác lạ…” Hàn Việt hôn lên khóe môi Sở Từ, khoảng cách giữa bọn họ bây giờ gần gũi đến mức ngay cả hơi thở cũng gắt gao hòa quyện, “Bé cưng à, loại chuyện này không phải tôi cố ý sỉ nhục em, mà là tôi muốn nhìn em sảng khoái, muốn em hưởng thụ tất cả, muốn thấy em có chút hơi thở con người…”

Hắn một bên liên miên nói, một bên tận lực nhẫn nại cùng ôn nhu đem phân thân của chính mình tiến vào. Động tác trì hoãn quá mức khiến cho mỗi tấc da thịt ma xát đều đặc biệt rõ ràng. Bàn tay Sở Từ dùng sức nắm chặt drap giường, cuối cùng vẫn bật thốt ra tiếng khóc rên rỉ.

Hàn Việt nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Sở Từ, nhìn y gắt gao cau mày, nhìn mái tóc nơi thái dương của y bị mồ hôi thấm ướt, nhìn vẻ mặt y bị thể nghiệm khoái cảm mà có chút mờ mịt mơ hồ, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nóng bỏng không nói nên lời.

Hắn muốn tiếp tục, muốn nhìn Sở Từ vì hắn mà lộ ra biểu tình như vậy. Tuy bình thường đều đeo lên chiếc mặt nạ bình thản vô tình, nhưng trong thời điểm nguy cấp y sẽ quay lại cứu hắn, sẽ ở thời điểm hắn bị thương chăm sóc hắn, sẽ vì hắn mà cảm nhận được sung sướng cùng khoái cảm ngập tràn.

Dù y luôn ít lời ít ngữ, suốt ngày không cho người ta nét mặt dễ gần, nhưng chỉ cần y ngẫu nhiên mỉm cười một cái, đã khiến cho Hàn Việt hận không thể moi tim gan ra giao cho y, giành được niềm vui nhất thời của y.

Cảm giác yêu thích không thể buông tay như vậy, thích đến mức tâm hồn run rẩy.

Hàn Việt không biết nên hình dung loại tâm tình này thế nào, hắn hôn xuống gương mặt Sở Từ, từ trán đến mũi, từ môi lưỡi đến khóe miệng, tựa như ôm trong lòng mình là cả thế giới, không ngừng lặp lại câu thở dài: “Sở Từ, em biết không, tôi con mẹ nó rất yêu em…”

Sở Từ rên rỉ một tiếng giữa cơn trùng kích mãnh liệt, thở dốc nói: “Tôi không cần.”

“Sao lại không cần? Em rõ ràng là cần mà.” Tựa như nghiêm phạt, động tác của Hàn Việt càng thêm mạnh mẽ, thời điểm hắn tấn công vào một điểm nào đó, Sở Từ lập tức giật bắn lên, trong thân thể giống như lan truyền dòng điện, căng thẳng đến cực hạn, ngay cả dũng đạo nơi hạ thân cũng càng thêm siết chặt.

“Tôi biết rồi, là nơi này phải không?” Hàn Việt trầm thấp cười rộ lên, mỗi lần xâm lược đều cố ý va chạm đến điểm kia. Loại kích thích này quả thực là có tính chất hủy diệt, khiến Sở Từ bộc phát ra tiếng rên rỉ cùng tiếng khóc nức nở, thế nhưng mỗi lần va chạm kia chỉ càng thêm sâu hơn tàn ác hơn, đâm đến mức y thở không ra hơi.

“Nhẹ, nhẹ một chút! …Đủ rồi, đủ rồi! …A!!!”

Hàn Việt cũng ồ ồ thở dốc, dừng lại hỏi: “Thật sự đủ rồi? Muốn dừng lại? Hử?”

Sắp đạt tới cao trào rồi lại năm lần bảy lượt bị đánh gãy, hư không chưa bao giờ có tựa như thủy triều đánh ập vào bờ. Tê dại cùng mệt mỏi khiến người ta phát cuồng, Sở Từ gắt gao cắn chặt răng, đáy mắt vì hơi nước mà mơ hồ không rõ, y có thể cảm nhận được nơi hạ thân bị sát nhập truyền đến xúc cảm cứng rắn, kết hợp chặt chẽ đến toàn thân như muốn nhũn ra, thế nhưng lại không cách nào đạt được thỏa mãn.

Hàn Việt nhìn vào mắt y, có chút đăm chiêu nói: “Em như vậy khiến tôi có cảm giác tôi là tên lưu manh ỷ mạnh hiếp yếu…”

Sở Từ cau mày, ngay sau đó Hàn Việt liền bị bắt câm miệng, bởi vì y đã đem hắn đẩy ngã xuống, kế tiếp xoay người ngồi đè lên, gần như là cưỡi trên thắt lưng hắn, vừa thở dốc vừa lạnh lùng nói: “Tôi có khi cũng rất lưu manh, chỉ là không lưu manh với anh mà thôi.”

Hàn Việt trợn mắt há mồm nhìn y, cứ như hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấu y. Sở Từ không cho hắn thời gian khiếp sợ, bởi vì ngay sau đó y đã ấn lên thắt lưng hắn, tự mình di chuyển. Khoái cảm mãnh liệt không chỉ về mặt sinh lý, mà còn mang đến kích thích tâm lý điên cuồng. Trong phút chốc đầu óc Hàn Việt trở nên trống rỗng, cơ hồ cái gì cũng quên mất, chỉ có thể dựa theo bản năng bắt lấy thắt lưng Sở Từ, dùng sức hung hăng ấn xuống.

Hắn nhìn thấy hơi nước mơ hồ trong mắt Sở Từ, nhìn thấy khóe mắt y đỏ lên, nhìn thấy mồ hôi của y từ trên cổ rơi xuống bờ ngực trần trụi, nhìn thấy y cắn chặt răng, gương mặt bị mồ hôi thấm ướt, quả thực muốn đem hình ảnh này ghi khắc sâu trong đầu. Hạnh phúc cùng sung sướng lúc này chính là mãnh liệt như thế, thế cho nên cả đời Hàn Việt đều khó có thể quên.

Tối hôm đó Hàn Việt gần như phát cuồng, thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, đợi khi hắn rốt cuộc bị cảm giác tinh bì lực tẫn đánh gục, đồng hồ trên tường đã điểm hai giờ sáng. Hắn mệt đến mức đi tẩy trừ một chút cũng thấy lười, cắn nhẹ lên vành tai Sở Từ, mơ màng hỏi: “Sáng mai hẵng xử lý, nhé?”

Sở Từ hơi nghiêng đầu đi, tỏ ý là đã ngủ.

Hàn Việt lại hôn nhẹ xuống mặt y, ngập tràn mỹ mãn chìm vào giấc mộng.

Căn phòng ngủ còn lưu lại mùi xạ hương phảng phất, dường như đặc biệt mờ ám. Rất nhanh, tiếng hô hấp trầm thấp theo quy luật của Hàn Việt vang lên, lẫn với tiếng ngáy khe khẽ.

Trong bóng đêm, Sở Từ mở mắt ra, nhẹ nhàng mở ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường, lấy ra bình thuốc phun cực nhỏ. Y đem bình thuốc phun đặt cách đầu mũi Hàn Việt chừng ba mươi li, nhẹ nhàng phun vài cái.

Hàn Việt tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, rút đầu vào gối, nhưng ngay kế tiếp đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Sở Từ lẳng lặng quan sát mấy phút, sau khi xác định hắn đã thật sự ngủ say, mới nhẹ nhàng đem bình thuốc phun bỏ vào bao đựng laptop của mình bên cạnh giường. Sau đó, y lấy di động ra, trước ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình, hiện rõ thời gian là mười hai giờ rưỡi.

Y chỉnh chuông báo thức là sáu giờ sáng, tiếp theo mới một lần nữa nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại.

Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh.

Sở Từ có cảm giác giấc ngủ này rất trầm, cơ thể bị vây trong trạng thái thả lỏng. Bởi lúc tối phối hợp cùng chủ động, cho nên y không chịu thương tổn nhiều, chuông báo thức vừa reo lên lần thứ nhất thì y liền bừng tỉnh, lúc đứng dậy ngoại trừ hơi chút mệt mỏi, thân thể cơ bản không có cảm giác gì khác thường.

Sắc trời bên ngoài đen kịt, Hàn Việt còn đang ngủ say, sét đánh không tỉnh giấc.

Sở Từ kéo rèm cửa sổ cho ánh mặt trời chiếu vào, sau đó đi đến trước đồng hồ treo tường. Lúc này, trên đồng hồ hiện rõ tám giờ hơn, y chỉnh lại sáu giờ, kế tiếp mới đặt về chỗ cũ.

Thời điểm ra khỏi nhà trời vẫn còn sớm, ngọn gió hỗn loạn mang theo hơi ẩm, thổi vào người rét lạnh căm căm. Trên đường lác đác bóng người đi làm hoặc đến trường, ai nấy đều cúi đầu vội vã.

Sở Từ mặc áo sơ-mi, bên ngoài khoác áo lông cừu màu đen vừa dày vừa nặng, càng tôn thêm nước da trắng nõn thuần khiết. Y mở cánh cửa chiếc Honda trắng second-hand, ném xuống ghế phó lái bao đựng laptop, trong bao không biết nhét thứ gì mà căng phồng lên.

Đậu xe trước cánh cổng sắt cách khu nhà không xa, Sở Từ khóa xe lại, kế tiếp bước vào trạm tàu điện ngầm.

Hàn Cường vốn đã hẹn thời gian gặp mặt là tám giờ rưỡi, ai ngờ đợi hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy Sở Từ đâu. Hắn có điểm không kiên nhẫn, gõ gõ lên mặt bàn thủy tinh, dự định gọi thêm ly cà phê, ai ngờ di động đột nhiên reo lên.

“Alo? Kĩ sư Sở? Sao cậu còn chưa tới? …Cái gì? Xe bị hư?” Hàn Cường phì một tiếng cười rộ lên, “Lão nhị cũng thật là, chả biết mua cho cậu chiếc xe tốt một chút, sau này tôi nhất định sẽ nói với nó! …Rồi rồi rồi, hiện tại cậu ở đâu? …Cái gì, cậu lạc đường? Cậu ngày đầu tiên tới Bắc Kinh à? …Được được, nói cho tôi biết xung quanh cậu có công trình kiến trúc nào đặc biệt không, tôi lái xe đến đón cậu.”

Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Hàn Cường gật đầu: “Tôi biết rồi, cậu chờ đó!”

Hắn cúp máy, đứng dậy rời khỏi cửa quán cà phê.

Sở Từ chậm rãi đóng nắp di động, ánh dương quang buổi sớm đầu đông chiếu vào đáy mắt, hiện lên tia sáng rét lạnh.

Y đứng chờ ở địa điểm hẻo lánh chừng hai mươi phút thì có một chiếc BMWs đen từ góc đường lái tới, đậu trước mặt y. Hàn Cường ló đầu ra cười ha hả, hỏi: “Sớm như vậy đã ăn gì chưa? Hàn Việt đâu?”

“Ở nhà ngủ.” Sở Từ ngồi vào trong xe, nghiêng đầu sang nhìn Hàn Cường, mỉm cười: “Tối qua làm khá muộn.”

Hàn Cường mang theo vẻ mặt vừa bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu chậc chậc mấy tiếng, lại hỏi: “Chúng ta đi hướng nào?”

“Hướng Bắc, về phía đường cao tốc Kinh Tàng.”

“Xa như vậy sao?”

“Lúc trở về có thể tiện đường xem thêm mấy căn nhà, để coi anh thích căn nào nhất.”

Hàn Cường gật đầu, “Cũng được.” Sau đó khởi động xe.

Ai biết ngay trong khoảnh khắc này, Sở Từ đột nhiên lấy ra bình thuốc phun chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay từ trong túi quần. Hàn Cường chưa kịp phản ứng, đã thấy y nhẹ nhàng phun một cái về phía hắn. Chỉ trong nháy mắt, mùi thuốc gây mê Ethyl ether xông thẳng vào mặt, hắn không kịp phát ra âm thanh, tay chân nhanh chóng trở nên tê dại mềm nhũn, ngay sau đó trước mắt tối sầm, gục xuống ngất xỉu ngay trên ghế lái.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên trước khi rơi vào hắc ám, chính là Sở Từ chăm chú nhìn hắn từ trên cao, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta không rét mà run, tựa hồ không giống như đang nhìn một người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.