Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé

Chương 31: Chương 30





Yên lặng nhìn nhau không nói gì, lại là khung cảnh quen thuộc, nhưng giờ đã là cảnh còn người mất, không thể quay lại được nữa rồi.
  
Bọn họ không cố ý né tránh Văn Dục Tú, chỉ là ngẫu nhiên tìm được một chỗ gần đó, còn có thể lờ mờ thấy được vẻ mặt u sầu buồn bã của bà.

Cho dù là cách nhau rất xa thì Lý Thập Di vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia đang dừng lại trên người cậu, như kim châm sau lưng.

Khí chất trên người Hạ Phong thay đổi rất nhiều, mất đi vẻ ngây ngô, lại thêm vài phần trưởng thành, lúc nhìn người khác cũng không còn ấm áp nữa, đáy mắt tràn ngập tang thương không thể tả.

Mà những thứ này, tất cả đều bởi vì cậu mà ra.
  
"Nghe nói anh đã bỏ học?" Lý Thập Di muốn xác nhận một chút, tiện thể bình tĩnh lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.
  
"Ừ," Hạ Phong gật đầu, giơ cánh tay áo bị gió thổi bay phần phật như tờ giấy trắng, "Thủ tục đều đã xong, dù sao anh cũng không có tâm trạng đi học, chẳng bằng về nhà nghỉ ngơi một thời gian chứ không thì thi điểm cũng không đạt."
Cậu biết rõ điều gì đã ảnh hưởng sâu sắc đến như vậy, nhưng một lời xin lỗi cũng trở nên khó nói, "Xin lỗi..." Ngoài việc xin lỗi, cậu cũng không biết mình có thể nói gì nữa.
  
Hạ Phong xuyên qua bờ vai cậu, nhìn về phía khuôn mặt bị năm tháng bào mòn không còn trẻ trung của mẹ hắn, hắn nhẹ nhàng mỉm cười động viên nhưng lại không biết điều này ở trong mắt Văn Dục Tú có bao nhiêu bi thương.

Thân thể lung lay sắp đổ nhưng trước mặt người kia vẫn giả bộ phóng khoáng thoải mái, nếu không tận mắt chứng kiến bà sẽ không tin con trai mình lại yêu sâu đậm đến như vậy!
  
Là họ đã sai rồi sao?
  

"Lý Thập Di --" Hạ Phong thu hồi ánh mắt trống rỗng, đây là lần đầu tiên hắn trịnh trọng gọi tên cậu như thế này, đột nhiên khiến Lý Thập Di có chút ngẩn người, hắn mỉm cười nói: "Em không nợ anh bất kì thứ gì, loại cảm giác áy náy vô dụng này cũng không phải là điều anh muốn, mọi thứ đều là do anh tự nguyện mà thôi."
Hắn muốn gì? Đối phương biết, nhưng một mực không thể cho.

Không phải chưa từng oán hận, cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc học theo những người đàn ông phụ nữ ngu ngốc kia dùng cái chết để ép buộc, hận thế nào thì trả thù thế đó, làm sao thỏa mãn được thì làm.

Thậm chí có một lần hắn mơ mơ màng màng cầm dao lên nhưng lại bị ba mẹ phát hiện kịp thời đoạt lại, như vừa tỉnh mộng hắn mới nhận ra rằng mình thà đau khổ gấp trăm ngàn lần chứ cũng không nỡ để đối phương chịu một chút thương tổn nào.

Nếu đã như vậy thì oán hận còn có ý nghĩa gì? Có thể để lại một hình ảnh tốt đẹp trong kí ức của cậu thì hắn đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
 
"Không sao đâu, cũng không có gì to tát mà phải không?" Hạ Phong hít hít cái mũi đỏ bị đông cứng, tự lẩm bẩm một mình, "Khí trời cũng lạnh lắm rồi, em thấy có đúng không..." Lạnh đến thấm vào lòng.

  
"...!Ừ"
  
Bầu không khí giữa hai người thoạt nhìn vô cùng bình thường, có lẽ chỉ là Hạ Phong đơn phương cảm thấy như vậy, giống như bạn cũ đã nhiều năm không gặp tình cờ gặp lại nhau trên đường rồi lịch sự hỏi han mấy câu.

"Em lại yêu rồi à?" Hắn xoa xoa ngón tay tê dại, nhìn góc nghiêng của người bên cạnh, thản nhiên hỏi.

Lý Thập Di sửng sốt, không biết trong lòng hắn thật sự đang suy nghĩ gì, cậu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, "Hả?"
 
"Ôi đoán đúng rồi." Hạ Phong dường như đau khổ than thở, "Ai bảo em cứ thể hiện hết lên trên mặt như vậy..." Vui vẻ cũng tốt, không vui cũng được, yêu thích hay chán ghét vẫn luôn biểu hiện rõ ràng như vậy, còn vụng về cho rằng mình che giấu rất tốt nữa chứ, làm cho người ta vừa buồn cười lại xót xa.

Mũi chua xót, hắn không khỏi có chút chán ghét lực quan sát quá nhạy bén của mình.

"Tôi..." Lý Thập Di vốn không giỏi nói dối, nhưng vào lúc này, chính miệng thừa nhận hình như là một chuyện cực kỳ khó khăn.
  
"Anh không biết người đó là ai, nhưng mà có lẽ là một người cực kỳ may mắn..."
  
Lý Thập Di không nói gì, Hạ Phong cũng không có ý định nghe cậu nói.
  
"Anh thật sự rất muốn gặp người đó một lần, muốn biết mình thua kém người đó ở chỗ nào, nhưng thật đáng tiếc, anh chỉ sợ rằng tạm thời vẫn không thể tiếp nhận được sự thật là người đó có thể có được em...!Nếu anh không thể cho em hạnh phúc vậy thì đành phải hào phóng chúc phúc cho hai người..."
Hắn không biết càng nói như vậy, Lý Thập Di càng không biết phải nói gì.

Cậu không muốn nợ tình cảm của người khác nhưng cũng không thể đi ngược lại trái tim mình nên cứ như vậy tổn thương gây ra càng lớn hơn.
  
"Nhưng mà..." Hạ Phong do dự không biết có nên nói hay không, nhưng rốt cuộc vẫn là sự quan tâm chiếm ưu thế.

"Hai người cũng phải cẩn thận, đừng để người khác chụp được ảnh, nếu không thì..."
  
"Ảnh gì?"
  
Hạ Phong cười khổ, "Em còn nhớ lần đó anh về nhà không, anh cho rằng là ông nội bị bệnh...!Kết quả vừa về tới nhà thì một đống ảnh ném tới trước mặt anh, sau đó là vô số lời ồn ào rồi cấm túc...!Rốt cuộc anh cũng vất vả trốn thoát được, thì lại..." Hắn không có nói tiếp nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng.

Khi đó Hạ Phong cảm thấy chỉ có một niềm tin duy nhất có thể giữ vững đó chính là Lý Thập Di.


Vì cậu, hắn mới có thể kiên trì chống đỡ không gục ngã lâu như vậy.
  
Lý Thập Di đã hoàn toàn bị lời nói của Hạ Phong làm cho bối rối, cậu vẫn luôn nghĩ là Hạ Phong tự ý comeout, chứ làm sao nghĩ tới còn có chuyện như thế chen vào?
"Tôi hoàn toàn không biết..." Cậu lúc này mới phát hiện thì ra còn có rất nhiều chuyện mà cậu chưa biết.
  
"Anh biết, chỉ là muốn nhắc hai người cẩn thận một chút." Hạ Phong cũng có chút vui mừng, may mà chỉ là quấy rầy gia đình hắn chứ không công khai khắp nơi, cũng coi như là chừa lại một con đường, đại khái là người nào đó cũng giống hắn cầu mà không được đi, nghĩ như vậy hắn lại cảm thấy đồng cảm.

"Vậy sau này anh định làm gì?" Lý Thập Di hỏi, cậu cũng hy vọng đối phương có được hạnh phúc của riêng mình.
 
"Yên tâm đi, anh sẽ ổn và em cũng ổn thôi, như vậy không phải là đủ rồi sao?" Hạ Phong cố nặn ra một nụ cười rạng rỡ, không để cậu phát hiện ra sơ hở nào.
  
"Cho nên cứ như vậy đi, đừng nói tạm biệt."
Nói xong câu cuối cùng, Hạ Phong mỉm cười lui về phía sau, từng chút từng chút nhìn chính mình dần dần rời khỏi thế giới của cậu. 
 
"Mẹ, đi thôi, ba vẫn đang đợi chúng ta ở nhà." Hạ Phong cười cầm lấy túi xách từ tay mẹ, cúi đầu, "Ừm, đồ đạc đều thu dọn xong lập tức cũng sắp rời khỏi trường học, thật đúng là có chút luyến tiếc, nhiều bạn học nhiều thầy cô đáng yêu như vậy, hẳn là sẽ rất tức giận..."
Văn Dục Tú nghe hắn nói luyên thuyên không dứt, bà cẩn thận, thử thăm dò, "Tiểu Phong, nếu như mẹ với ba con mặc kệ..." Tấm lòng người làm cha làm mẹ, ai mà không muốn con mình vui vẻ hạnh phúc đây?
Hạ Phong đột nhiên đi không nổi nữa, đồ đạc vương vãi khắp trên đất, cố nén nước mắt rơi xuống, dưới cơn gió lạnh buốt thấu xương, hắn đau đến tan nát cõi lòng.
  
Hắn cố hết sức mở miệng, "Mẹ, cám ơn mẹ, nhưng mà -- không cần đâu."
 
Đau đớn cùng oan ức lúc này toàn bộ đều giải tỏa ra bên ngoài, Hạ Phong ngồi xổm trên mặt đất vùi đầu sâu vào đầu gối, đau xót, run rẩy.

Vấn đề giữa bọn họ chưa bao giờ là vì nguyên nhân gia đình, cho dù chuyện này không xảy ra thì hắn và Lý Thập Di cũng nhất định không thể bên nhau lâu dài được, cậu không yêu hắn, chỉ cần một câu này thôi thì đã có thể hoàn toàn đánh bại hắn, vậy cần gì phải khổ sở dây dưa?
  
Có lẽ từ hôm nay trở đi, hắn sẽ thực sự mạnh mẽ, con đường phía trước vẫn còn rất dài, nếu lệch hướng thì sẽ cố gắng hết sức trở về đúng con đường ban đầu.

Còn trái tim đã mất, nếu không quay về được thì cũng không cần nữa.

Cùng Hạ Phong nói lời tạm biệt cuối cùng, nhìn hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Lý Thập Di vẫn đứng yên tại chỗ.

Thương tổn đã gây ra, cảm giác tội lỗi cũng không giúp được gì.

Về việc những bức ảnh, không phải là lần đầu tiên cậu trải qua, cậu không nghĩ ra rốt cuộc là ai có thể làm ra chuyện này, nếu chỉ là nhắm vào một mình cậu thì thôi, nhưng lần này lại liên lụy đến người khác, khiến cho cậu không khỏi hoài nghi hai người.

Người trước thì lần đầu nói chuyện với cậu đã lập tức biểu lộ qua thái độ, còn người sau thì...!
Cậu hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận đang dâng lên, nếu như đúng là người đó làm vậy thì cũng đừng trách cậu không niệm tình cũ.
 
Tư Sâm rõ ràng nhận thấy được tâm tình của cậu không tốt, hắn duỗi tay bóp bóp mặt cậu, trêu chọc nói: "Là ai chọc giận con mèo nhỏ của chúng ta vậy? Tức giận hả?"
  
Lý Thập Di trừng mắt nhìn hắn, chỉ là ánh mắt cũng không có lực sát thương bao nhiêu, không nói gì "Em làm sao phát hiện ra anh càng ngày càng không đứng đắn nhỉ?" Bên nhau một thời gian, cậu mới nhận ra người này hoàn toàn không quy củ như vẻ bề ngoài, cậu mơ hồ cảm thấy có thể mình đã bước chân lên thuyền giặc.

Tư Sâm vô tội phản bác, "Ở trước mặt em, anh không cần phải ngụy trang."

"Ai biết được anh có bao nhiêu bộ mặt..." Lý Thập Di khinh thường, gối đầu lên đùi hắn rồi tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, "Anh nói xem, em chỉ là một kẻ gây họa phải không, hình như ngoài việc mang tới phiền phức cho người khác thì cái gì cũng không làm được." Nói xong lời cuối giọng cậu có chút chán nản, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng sự thật một lần nữa chứng minh cho kết luận này.

Tư Sâm đang cười híp mắt giúp cậu xoa xoa cái bụng no căng, nghe cậu nói như vậy, hắn dừng một chút rồi dùng sức kéo cậu lên, "Lại đang suy nghĩ lung tung chuyện gì đây?"
"Bày tỏ một chút cảm tưởng..."
  
"Hửm?" Tư Sâm híp mắt, giống như đang có ý đồ xấu, Lý Thập Di đè lại bàn tay không thành thật của hắn.
  
"Vậy em hỏi anh, anh có đang giấu em chuyện gì không?" Lý Thập Di cũng không né tránh ánh mắt của Tư Sâm, ngược lại là đôi mắt đen láy trong veo nhìn thẳng vào hắn.
  
"Em muốn biết cái gì?" Tư Sâm ý tứ sâu xa nói, vẫn không ngừng động tác tay.
  
"Hừm, anh đã làm gì có lỗi với em chưa?"
  
"Làm gì là làm gì" Tư Sâm nửa đùa nửa thật, cố ý hiểu sai ý cậu, kéo tay cậu tới chỗ nào đó, "Thử đi rồi sẽ biết?"
Hắn quả thật chưa từng làm gì cả, hắn chẳng qua là nhìn người nào đó động tay động chân mà không làm gì cả thôi.
  
"Anh cút đi!" Lý Thập Di giận dữ đạp hắn một cái, không muốn tiếp tục cùng người không có liêm sỉ này đùa giỡn, "...!Em muốn gặp Tư Phương Đình."
  
"Ồ?" Tư Sâm bình tĩnh hỏi, "Tại sao đột nhiên lại muốn gặp cậu ta?"
  
"Em chỉ muốn hỏi anh ta chút chuyện thôi, nhưng mà em không biết anh ta ở đâu..."
  
"Em không sợ anh sẽ ghen sao?"
  
"..."
  
"Muốn anh đáp ứng cũng được, vài bữa nữa cùng anh đi gặp ông ngoại thì sao?" Tư Sâm cắn cắn vành tai cậu rồi cọ cọ, hời hợt phun ra một câu.
 
Nhân tiện, giải quyết một số vấn đề nhỏ luôn.

"Anh có chắc là lúc này anh đang hỏi ý kiến của em không?" Lý Thập Di không tin người đàn ông này không có dự tính từ trước.
  
"Rõ ràng -- không phải."
  
Tư Sâm ôm lấy cậu, khóe miệng xẹt qua một độ cong..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.