Đỉnh tam túc bằng ngọc tỏa khói trắng bốn phía, chậm rãi mê ly, nhè nhẹ phù du, cũng không có vị son hương phấn.
Thiên Hồ cung tám trăm người đẹp.
Bình phong bằng gốm, một con khổng tước vàng cong cánh lả lướt, xinh đẹp ngọt ngào. Bên người nó là các thị nữ la quần đai ngọc, nơi tay vẫy quạt.
Dáng người cửu vĩ đường cong tuyệt diệu.
Hồng y quạt trắng, tóc dài mắt đen.
Lời đồn từ trước tới nay luôn nghe sai đồn sai, ta vẫn thường nghĩ, hắn sẽ không như biệt danh của mình.
Ít nhất hắn sẽ không xấu.
Yên Ảnh thần điện, vị trí tối cao. Người có thể ngồi trên vị trí này, cho dù có xấu, cũng không quá xấu.
Cho dù có bao tô vẽ lộng lẫy, vẫn không thể che dấu sự tồn tại của sự thật.
Bộ Sơ đứng dựa vào hắn như vậy, quả thực là con vịt xốp mềm cùng bọ hung.
Hắn ngồi trên một cái ghế nạm vàng thêu ngọc. Phía trên đắp áo lông hồ thật dày, dừng ở cửu vĩ hỏa hồ trên ống quần.
Cũng thế, vẫn là ghế dựa hoa mỹ, cũng vô pháp che giấu một sự thật:
Đây là đem xe lăn.
Khó trách Quỷ Mẫu lại nói với ta, Diễm Tửu không có năng lực, liếc mắt một cái là nhìn ra.
Nguyên lai, Diễm Tửu không chỉ xấu, mà còn tàn.
Người như vậy đúng là nên trở thành một truyền kỳ. Y phục dáng người tốt như vậy, xứng với hai chân như vậy. Hương rượu mĩ nữ đẹp như vậy, xứng với khuôn mặt kia. Hắn đang cười, ngay cả khi tươi cười cũng đáng khinh. Biểu tình đáng khinh như vậy, nhưng phù hợp với thân phận địa vị.
Hắn không trở thành truyền kỳ, ai có thể?
“Ba vị vì sao giật mình như thế? Có việc gì xin cứ nói.”
Ra là người giật mình không chỉ có một mình ta. Hoa Di Kiếm và Khuyết Hữu Nhãn cũng ngốc luôn.
Ta tiến lên từng bước, cười cười: “Là Diễm Tửu cung chủ sao?”
“Đúng vậy.” Diễm Tửu mở quạt trắng ra, lắc lắc, anh tuấn kiệt xuất tới rối *** rối mù. Nếu che khuất mặt hắn, động tác này không chừng là mê đảo trăm ngàn nữ tử.
“Là thế này, ba người chúng ta muốn nhập Thiên Sơn, không biết cung chủ có đồng ý hay không?”
“Lâm công tử có tiếng thông minh hơn người, không nghĩ tới chúng ta mới nói hai câu, công tử đã muốn cho ta rơi bẫy.”
Một đợt âm hàn. Người ta rõ ràng nói ta không chỉ khuếch đại điểm nhỏ thành châu báu, vậy mà bị hắn công kích.
Ta cười:
“Tiểu nhân không minh bạch ý của cung chủ.”
“Ta đợi ở tiểu lâu này cũng lâu rồi, nghĩ mãi không ra. Vậy đi, các người nói lý do.”
Ta chỉ chỉ Hoa Di Kiếm: “Vị này chính là Hoa Di Kiếm, cung chủ hẳn là nghe qua. Ái thê của huynh ấy Hoa Ngọc Điệp chết dưới tay Trọng Liên, nhưng Trọng Liên âm hiểm giả dối, tà công kinh người, đến giờ huynh ấy vẫn không có biện pháp báo thù.”
“Ừ.”
“Vị này chính là Khúc Du Duyên, ngoại hiệu Khuyết Hữu Nhãn. Hắn cùng ta là bằng hữu thân thiết, đến đây trợ giúp ta một tay.”
“Hm.”
“Về phần ta, cung chủ hẳn đã biết.”
“Việc này ta không biết.”
“Trọng Liên không phải muốn thành thân với vị cô nương này sao.” Ta hất cằm về phía Bộ Sơ. “Nhưng ta hận Trọng Liên không hận nàng.”
“Lâm công tử, ngươi là nam nhân.”
Ta nhếch miệng cười: “Ta là nam sủng, không phải nam nhân.”
“Ta cảm thấy giữa ngươi và Trọng Liên, hắn mới giống nam sủng.”
“Đó là cung chủ nhìn nhầm.”
“Cho dù thế nào, ba người đều là võ lâm danh sĩ, nguyện ý ở Thiên Sơn, ta tự nhiên vui. Nhưng mà, Lâm công tử, ngươi vừa nói, muốn nhập Thiên Sơn. Ta chỉ là muốn xác nhận lại một chút, công tử muốn ‘nhập’ Thiên Sơn, hay là ‘gia nhập’ Thiên Sơn?”
Diễm Tửu ung dung tự đắc, ta lại bị hắn đẩy vào tiến thoái lưỡng nan.
“Bất kể mục đích thực sự hay lý do ba vị là gì, đều có thể ở lại.” Hắn cười đến hết sức mãn ý rộng lượng. “Giờ nói ta nghe, các người muốn vào quan nào, môn nào, hay là lâu nào?” Còn chưa chờ ta nói chuyện, hắn gấp quạt, chỉ Khuyết Hữu Nhãn. “Quỷ Mẫu.”
Lại chỉ hướng Hoa Di Kiếm: “Phong Tước.”
Rồi chỉ hướng ta: “Phong Tước.”
Nhât cử nhất động của tiểu hài tử, trong mắt ngươi có phải đặc biệt ngây thơ buồn cười? Ngươi liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu chúng. Nhưng ngươi sẽ không so đo với chúng, vì chúng với ngươi mà nói, không hề có uy hiếp.
Mà Diễm Tửu là một người như thế. Hắn nhìn ngươi, giống như đang nhìn hài đồng.
Hành vi lúc này của hắn, giống như dung túng ngươi, để ngươi làm chuyện ngươi muốn làm, đợi đến lúc ngươi nghĩ là đắc thủ mới biết được, bản thân mình bất quả chỉ đang ngã nhào trong lòng bàn tay hắn.
“Không không.” Ta tiến lên vài bước. “Ta muốn ở lại Thiên Hồ cung.”
“Thiên Hồ cung không phải cho người ngoài tiến vào.”
Ta chỉ chỉ Bộ Sơ: “Vị cô nương này ba tháng nữa thì cũng là người ngoài, không phải cung chủ vẫn cho nàng ở sao?”
Bộ Sơ trở lại Thiên Sơn, ta đã nghe qua. Nhưng ta không biết nàng vậy mà có thể ở chung với Diễm Tửu tốt như vậy, cứ như người sắp phải gả đi không phải là nàng.
“Được rồi, vậy ngươi lưu lại. Khuê nữ, dẫn bọn họ đi đi.”
Bộ Sơ vô cùng cung kính lui đi.
Hoa Di Kiếm cùng Khuyết Hữu Nhãn trao đổi ánh mắt với ta, cùng nàng rời đi.
Vài nữ tử cầm theo ngọn đèn, ngọn lửa rung động điên loạn, ánh sáng lúc cao lúc thấp, từng tòa, từng dãy, loáng thoáng nhìn thấy.
Bọn họ vừa ra khỏi cửa, ta chợt nghe đến tiếng cười to của Khuyết Hữu Nhãn từ ngoài cửa.
“Co mẹ nó, lão tử vẫn cho rằng bộ dáng bản thân mình không ra sao, không nghĩ tới có khối người còn xấu hơn, ha ha ha.”
Ta lo lắng nhìn sang Diễm Tửu
Diễm Tửu hoàn toàn không phản ứng, như thể Khuyết Hữu Nhãn không có nói hắn.
Nhưng mà, tất cả thuận lợi đến đáng sợ. Từng bước đi tới nơi này, ta thậm chí không biết nên làm như thế nào.
Có thể vào sáng sớm ngày mai, ba chúng ta đều sẽ chết.
“Lâm công tử, ký lai chi, tắc an chi (đã đến rồi thì nên ở yên – mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên). Ta không dễ đả thương người.” Hắn vẫn ung dung mỉm cười như cũ. “Ta đầu óc vốn không được tốt, cho nên sống nhiều năm vậy rồi, vẫn chưa từng xem thường một hài đồng ba tuổi.”
“Ta chỉ là cảm thấy tiến vào quá thuận lợi, có chút không quen.”
Hắn sang sảng cười hai tiếng. “Đó là người khác không biết mà thôi, không ít người đã tới Thiên Sơn, nhưng không ai dám đi lên. Bọn họ đều nghĩ nơi này có trận pháp cơ quan vô cùng đáng sợ, lại như thế nào cũng không thể phát hiện dấu vết, vì thế suy nghĩ lung tung. Lâu này, truyền ra cũng thật ly kỳ. Thực tế, trên Thiên Sơn không có cơ quan. Một cái cũng không.”
“Thì ra là thế.”
Tình tình Diễm Tửu quả thực kém xa vạn dặm so với suy nghĩ của ta. Hắn tựa hồ đúng như lời Quỷ Mẫu nói, không có cừu hận bi thương, nhìn cái gì cũng hết sức thông suốt.
Một khi đã vậy, vì sao hắn muốn giết Trọng Liên?
Nhưng vấn đề này không dám hỏi. Nếu hỏi, không phải nhận được đáp án ‘Vì thú vị’ thì cũng bị hắn đánh chết.
“Nhìn ngươi cũng mệt mỏi, trước cứ lui xuống gặp bằng hữu của mình đi, sau đó quay lại, ta sẽ sai người đưa ngươi tới phòng.”
Hắn đây rõ ràng đang nói: “Đi thương lượng đối sách thật tốt với bằng hữu của ngươi rồi tới.”
Ta nói:
“Không được, có việc ngày mai nói, hôm nay nghỉ ngơi trước. Cung chủ không nghỉ ngơi sao?”
“Ta đang đợi người.”
“A. Vậy phiền cung chủ bảo người dẫn ta đi.”
“Đợi chút.”
Vừa dứt lời, một thân ảnh xinh đẹp cao lớn hiện ra trước cửa điện.
Người nọ đạp ánh trăng, cưỡi lên mây khói, chậm rãi đi tới, chân sau quỳ trên mặt đất:
“Cung chủ.”
Y thậm chí không liếc ta một cái, tim ta bắt đầu nhảy loạn.
“Ngươi lại đây.”
Bạch Linh đứng lên, đi đến trước mặt hắn.
Diễm Tửu vỗ vỗ chân của mình.
Bạch Linh thành thành thật thật ngồi trên đùi hắn. Sau đó, Diễm Tửu kéo xuống đấu lạp quanh năm trên đầu y, đưa lưng về phía ta. Phượng Linh kiếm bên hông lấp loáng sáng lên.
Y cúi đầu hôn Diễm Tửu.
Lúc này ta ngay cả khí lực ghen cũng chẳng có, chỉ cảm thấy da gà tập thể nổi lên.
Lâm Hiên Phượng đồ đầu heo này, với khuôn mặt như thế, hôn kiểu gì không biết?
Ai ngờ vừa hôn đấy, y lại có chút hưng phấn, một tay bưng lấy mặt Diễm Tửu, một tay bắt đầu cởi y phục. Khi quần áo kéo đến ngực rồi, y thấp giọng nói một câu, ta nghe không có rõ.
“Càng hận lại càng yêu, không phải sao.”Diễm Tửu cười nói. “Nhưng hôm nay có khách quý, ngươi cũng nên yên ổn dừng lại, tiếp đón Lâm công tử đi.”