Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 84



Trọng Liên kinh hãi, lập tức muốn đứng thẳng dậy, kết quả đụng tới miệng vết thương, máu tươi nhiễm vạt áo.

Ta cưỡng chế đè hắn xuống.

“Đừng có cử động nữa!”

Ánh mắt Trọng Liên quá mức ưu thương:

“Ngươi vì sao phải đi ra?”

“Này này này, ta ra cứu ngươi, kết quả không phải là vì chúng ta cùng sống, hay cùng chết. Nếu ta không cứu ngươi, kết cục nhất định là ngươi chết trước ta chết sau. Cho nên, ta vì cứu chính mình. Ta cũng không tính chết cùng ngươi. Đừng dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đó nhìn ta, đừng lại bắt đầu tự mình đa tình, đừng cho là ta đau lòng vì mấy thương thế của ngươi… Này, đã bảo đừng có dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn ta!”

“Lâm Vũ Hoàng!”

Ta bị tiếng gọi quyết đoán này khiến cả kinh tới cả người run lên. Mẹ già dùng gậy đập mấy lần:

“Con rốt cuộc đang làm gì!”

“Con đang làm gì, con chưa rõ ràng sao?”

“Con —“

Ta le lưỡi với bà, nhìn nhìn Trọng Liên, thấp giọng nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Trọng Liên nói chuyện với thanh âm cực nhỏ:

“Liên Thần Cửu Thức vốn thích hợp tu luyện với người âm khí nặng, nữ tử tu luyện mạnh gấp mấy lần nam tử tu luyện. Đối với người không có nội lực mà nói, Liên Thần Cửu Thức là chí bảo luyện công.”

“Chuyện này trước đó ngươi cũng biết?”

“Song đã nhìn lầm người, đi lầm đường.”

Ta không biết phải trả lời như thế nào.

Sự tồn tại của Thiên Sơn, vì muốn tập trung kẻ địch của hắn, một lần diệt sạch. Bộ Sơ là một quân cờ của hắn.

Hắn để nàng ta tu luyện Liên Thần Cửu Thức, đại khái là vì muốn mượn đao giết người.

Nhưng nước có thể dâng thuyền cũng có thể lật thuyền, hắn không ngờ đến thời khắc mấu chốt lại xuất hiện sự cố, toàn bộ đều thua.

“Hóa ra ngươi cũng có chuyện không biết.” Ta giả bộ cười, vỗ vỗ chân hắn “Ta còn tưởng rằng —— “

Lời còn chưa dứt, sau cổ chợt lạnh.

Ta biết chuyện này không tốt rồi. Mũi nhọn chỉ về hướng ta.

Quả nhiên ngẩng đầu, thấy mũi kiếm sắc bén chói mắt. Thanh âm của Bộ Sơ vang lên:

“Trọng Liên, giao bí kíp ra đây.”

Ta trợn to mắt.

Trọng Liên ngẩng đầu, tóc rơi tán loạn, che mất một mắt. Nhìn như vậy. hắn dường như có vẻ tang thương. Hắn không thể động. Bởi vì chỉ cần khẽ động, đinh trong cơ thể sẽ lấy mạng hắn. Cho nên, khi hắn di động tay, tương đối cẩn thận.

Hắn cầm tay của ta, ngón tay khẽ khàng vuốt trên da ta, ngón tay thật dài thật gầy, mà đầu ngón tay lạnh như băng.

“Ta cảm thấy mình thật mâu thuẫn.” Hắn nhìn ta, không cười, cũng không đau thương. “Vừa nãy khi nhìn ngươi rời đi, ta một mặt hy vọng ngươi có thể hiểu được ý ta ở lại. Một mặt hy vọng ngươi nhanh chóng rời đi… Ngươi biết ta muốn nói gì.”

“Đầu óc ngươi cũng tốt dã man đấy, đừng làm chuyện khiến ăn đòn.”

“Lúc ngươi không ở, ta dường như mỗi khắc đều nhớ tới —“

Ta che miệng hắn.

Hắn nhìn ta, đôi mắt tím đậm. Một loại thần bí cùng xinh đẹp xuyên thấy lòng người.

Hắn không nói nữa. Kiếm của Bộ Sơ lại vòng qua sau gáy ta, trên yết hầu ta vẽ một chút.

Không nặng, nhưng đau đớn, máu chảy không ngừng.

Thân hình Trọng Liên run lên. Ta nhanh chóng ấn miệng hắn lại.

“Bộ Sơ, ngươi —-“ Mẹ đột nhiên đứng lên, lại bị người phía sau điểm huyệt.

“Bà đừng có vướng bận!” Bộ Sơ kéo ta thật mạnh, đặt kiếm lên yết hầu ta. “Trọng Liên, ngươi còn muốn mạng hắn không hả?”

“Ngươi nói hắn sẽ không chết.”

“Ta không làm việc vô ích.”

Ta kêu: “Trọng Liên ngươi đừng nghe lời nàng ta, nàng ta sẽ không giết ta, sẽ giết ngươi!”

“Sau cửa sổ thứ sáu, bên trái, tường phía đông.”

Bộ Sơ kéo ta, đi tới trước cửa sổ. Sờ soạng nửa ngày, cuối cùng ở vách cửa tìm được hổ phách ghi bí kíp.

Ta quay đầu lại hung tợn trừng mắt với Trọng Liên. Hắn lảng tránh tầm mắt của ta.

Hắn cứ thế mà giao ra Liên Thần Cửu Thức.

Bộ Sơ quay đầu lại nhìn hắn. Hắn nhìn kiếm trên cổ ta, nói:

“Hoàng nhi, ngươi chưa từng làm sai chuyện gì. Bất luận thế nào, kết quả cũng sẽ không thay đổi.” Hắn lại nhìn về phía Bộ Sơ. “Tẩm vào trong nước, vài canh giờ sẽ nổi lên mấy dòng chữ.”

“Nếu ngươi nói dối, ta lập tức giết hắn.”

Ánh mắt mẹ nhìn Bộ Sơ, cứ như muốn thiên đao vạn quả nàng ta.

Ta cũng bị Bộ Sơ điểm huyệt.

Trọng Liên tựa vào góc tường, tóc dài tán loạn. Hắn lúc này, vẫn xinh đẹp như trong quá khứ, vẻ mặt lại không hề phấn khởi.

Tinh quang tịch mịch đến có chút thê lương.

Bộ Sơ ném kiếm trong tay xuống, chậm rãi đi tới bên người Trọng Liên, rút ra Vô Danh kiếm.

Kiếm quang âm hàn, mũi kiếm cực mỏng, lại vô cùng sáng ngời. Người ngoài nghề nhìn cũng biết đó là cực phẩm.

Sương kết trên cửa sổ, một tầng thật dày, *** quang chiếu lên mặt Trọng Liên, giống như một tầng sương trắng mỏng manh.

Tim ta nháy mắt ngừng đập.

Bộ Sơ thế nhưng thật sư —

Trong nháy mắt nàng ta giương kiếm, ta vậy mà phá tan huyệt đạo lao tới. Nhưng dĩ nhiên không kịp ngăn cản.

Nàng đâm một kiếm.

Một thân ảnh hồng nhạt thoáng hiện.

Trong phút chốc, toàn bộ trên giường trên tường đều toàn máu tươi.

Chờ tới lúc ta phục hồi *** thần, người trong lòng Trọng Liên đã bất động.

Không có thanh âm thân thể bị xé rách, không có kêu la, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng không có, người nọ đã tắt thở.

Trên mặt Trọng Liên toàn là máu.

Cổ người nọ bị đâm thủng, chết ngay tức thì, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Trọng Liên, một chút khe hở cũng không có.

Ta đến gần nhìn, dường như không thể tin được chính là nàng.

Hậu Trì.

Mỗi lần nhắc tới nữ nhân này, ta vẫn sẽ không hiểu vì sao mà phát lạnh. Vì võ công nàng luyện khiến nàng mất nhân tính, giết người không chớp mắt, lãnh huyết vô tình.

Nàng muốn giết Trọng Liên, cũng vì sư huynh của Trọng Liên giết nam nhân của nàng. Ta cảm thấy lối suy nghĩ của nàng khác người bình thường, vô cùng đáng sợ.

Trong hôn lễ của Trọng Liên, nàng là người đầu tiên gây sự. Nàng còn hận Bộ Sơ thấu xướng.

Giờ khắc này, nhưng lại bừng tỉnh đại ngộ.

Bởi vì hiểu rất rõ cảm giác này. Tên khốn Trọng Liên này để sống thật quá nguy hiểm, người tiếp cận hắn, nếu không muốn hắn chết, thì chính là nguyện vì hắn mà chết, còn nếu không, chính là vì muốn hắn chết mà chết.

Trọng Liên hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ một lát. Hắn đẩy Hậu Trì ra, hơi hơi nhíu mày.

Hóa ra người máu lạnh không phải Hậu Trì, mà là Trọng Liên.

Ta đi tới, che trước mặt Trọng Liên, không nói câu nào.

“Hoàng nhi, tránh ra.” Ngữ khí của Trọng Liên vậy mà có vài phần tức giận.

“Không tránh.”

Hắn nâng cao âm lượng: “Tránh ra!’

Ta cố chấp nhìn về phía trước.

“Ngươi đi ra ngoài cho ta, nghe thấy không? Ngươi không đi, ta mà sống sót, chuyện đầu tiên chính là giết Lâm Hiên Phượng, còn cả Hách Liên Kinh Hồng!”

“Ngươi —“ Ta xoay người, túm lấy áo hắn, tức giận đến cả người run rẩy. “Ngươi… Đừng có mà uy hiếp ta.”

“Đây không phải là uy hiếp. Ngươi chết, bọn họ cũng sẽ chôn cùng.”

“Tên điên nhà ngươi!”

“Nói lần cuối cùng, tránh ra.”

Thái độ của hắn tương đối kịch liệt. Ngay sau đó, hai phiến môi lại mềm mại hôn tới.

Hắn chỉ chạm trong nháy mắt, lập tức dán lên môi ta, nhẹ nhàng nói:

“Hoàng nhi.”

Như là chưa thỏa mãn, hắn lại hôn ta mấy lần, mỗi lần giống như đều gần ta mấy phần, mỗi lần cầm tay ta, cũng đã dùng sức mấy phần.

“Không có ta, ngươi còn có thể sống. Nhưng nếu không có ngươi, ta không thể. Ngươi hiểu ý ta không?”

Ta nói không nên lời.

“Ta không muốn làm chuyện gì thẹn với ngươi nữa.”

“Cho dù ngươi nói gì, ta cũng không nghe.”

“Hoàng nhi, nghe lời, tránh ra.” Hắn sờ sờ má ta, muốn đẩy ta ra.

Ta rất kiên quyết, chống cự lại hắn, phía sau truyền đến một giọng nói:

“Thời khắc này rồi, còn giả bộ anh hùng làm gì?”

Nhìn lại, người đứng ở cửa đúng là Lâm Hiên Phượng.

Y mặc y phục Phong Tước Quan, dùng mảnh vải trắng chà lau Phượng Linh Kiếm. Y áo trắng hơn tuyết, trên thân kiếm đã có điểm đỏ tươi.

“Đại tin tức nha — hóa ra, thân phận thực sự của cung chủ khiến người ta kinh ngạc như vậy.” Y đi qua cánh cửa, cười nói: “Cung chủ hận ta như thế, tìm mọi cánh ngược đãi, ra là vì cung chủ coi trọng người của ta. Hơn nữa, ta còn khiến cung chủ hoài thai, sinh ra một nha đầu.”

Trọng Liên nhìn chằm chằm mặt đất, sắc mặt tái nhợt.

Ta nắm chặt hai nắm đấm, giả bộ trấn định: “Hiên Phượng ca.”

“Ta trong khoảng thời gian này, vẫn không quên sủng hạnh của cung chủ.” Lâm Hiên Phượng đi tới cạnh Bộ Sơ, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng. “Bộ cô nương, có thể mượn Vô Danh kiếm chút không?”

Bộ Sơ nhìn y một lát, cười lạnh nói: “Ngươi cũng là người đáng thương.” Dứt lời đem kiếm đặt trên tay y.

Lâm Hiên Phượng tới gần Trọng Liên, đặt kiếm lên vai Trọng Liên. Tốc độ nhanh tới nỗi ta không kịp cúi đầu.

Thân thể Trọng Liên run rẩy, nắm chặt tay ta.

Lâm Hiên Phượng dùng lưỡi liếm đi vết mau trên thân kiếm, ôn nhu cười với Trọng Liên:

“Ta nằm mơ đều muốn uống máu ngươi, ăn thịt ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.