Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 85



Trên lưng lạnh lẽo không rõ lý do, ta ôm chặt Trọng Liên, cúi đầu nói.

“Hiên Phượng ca, buông tha hắn.”

“Lâm Vũ Hoàng, nơi này không còn phần nói chuyện của đệ rồi.” Y vừa đi vừa thong thả nói, vừa dùng kiếm khoa tay múa chân trên người Trọng Liên: “Đệ nói xem, hôm nay ta nên xuống tay như thế nào.”

Vết thương trên vai Trọng Liên như là không ngừng ăn sâu, máu cũng không ngừng chảy.

Rất nhanh mặt của hắn hoàn toàn mất đi huyết sắc.

Đêm tối trống vắng.

Mỹ nhân chí trên trán Lâm Hiên Phượng giống như cánh hoa đào đỏ thẫm.

Y chậm rãi giơ kiếm, khẽ cười nói:

“Cung chủ, ngươi cứ an tâm mà đi, sau khi ngươi chết, giang hồ sẽ trở nên tương đối tươi đẹp.”

“Không ổn!” Lúc này một thanh âm từ cửa vang vào, “Không ổn! Đại tôn chủ vừa rồi —— “

Nói tới đây, người nó đã ngậm miệng. Vì gã trông thấy Lâm Hiên Phượng.

Bộ Sơ híp mắt nhìn thoáng qua Lâm Hiên Phượng, lại quay đầu hỏi người nọ:

“Ngươi nói tiếp.”

“Y, y —“

“Người nọ run rẩy đến nói không nên lời.

“Y làm sao?” Bộ Sơ ban đầu là nghi vấn, chợt phát hiện bóng đêm chậm rãi hiện lên dưới ánh trăng, đột ngột quay đầu lại.

“Y, giết hơn phân nửa Thiên Sơn đệ —“ Câu phía sau, dĩ nhiên không thể nói ra.

Đầu của Bộ Sơ bay mạnh ra, máu tươi thuận thế phun ra. Đầu của nàng ta va chạm trên tường, lăn mấy vòng, cuối cùng dừng bên cạnh ta.

Để lộ khuôn mặt xinh đẹp mà dữ tợn.

Lâm Hiên Phượng nắm lấy mũi kiếm của Vô Danh Kiếm, máu tươi nhiễm đỏ tay áo y.

Ngay sau đó, chuôi kiếm đã chặt bỏ đầu của đệ nhất mỹ nữ này, liền thành hai khúc.

“Chuôi kiếm có thể giết chết Trọng Liên, hóa ra với người bình thường yếu ớt như vậy. Đúng là hiếm thấy.” Y cười cười, đi tới chỗ mẹ, cởi bỏ huyệt đạo của bà ấy.

“Lâm Vũ Hoàng.” Mẹ không đứng lên, chỉ lẳng lặng ngồi ở đầu phòng bên kia, giọng nói tương đối mệt mỏi. “Con có biết, người con đang ôm, giết cha của con?”

Ta hơi hơi sửng sốt, nói:

“Không, người giết ông ấy không phải Trọng Liên —-“ nói tới đây, nhìn nhìn Lâm Hiên Phượng, nói không ra lời.

“Hoàng nhi.” Trọng Liên đẩy ta ra, nhợt nhạt cười nói: “Sự thật là thế, cần gì phủ nhận.”

“Nhưng mà —-“

“Hách Liên phu nhân, bây giờ Trọng Liên chỉ là một kẻ sắp chết.” Khi hắn nói chuyện thì lời lẽ rõ ràng, nhưng mà tương đối vô lực. “Dĩ nhiên muốn làm gì cũng được.”

Mẹ nhìn đầu của Bộ Sơ, lại nhìn Trọng Liên, nghiêng đầu, khoát tay:

“Thôi, giết ngươi cũng không có ích gì. Huống hồ Hoàng nhi thích ngươi như vậy.”

Một con mắt của ta đột nhiên lóe sáng:

“Mẹ, ngài có cháu gái, ngài biết chứ?”

“Biết, con nói Trọng Tuyết Chi.”

“Hóa ra mẹ cũng biết.”

“Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, ta lại không biết sao?” Mẹ sờ sờ ngọc ban chỉ (nhẫn đeo trên ngón cái), khóe miệng khẽ nhếch. “Tính cách nha đầu kia táo bạo như vậy, cực kỳ giống ta khi còn trẻ.”

“Mẹ nghĩ tính cách bây giờ của mẹ tốt lắm sao?”

“Lâm Vũ Hoàng!”

“Tính cách của mẹ bây giờ rất tốt.”

Mẹ đập gậy chống, từ từ đứng lên, đi tới chỗ chúng ta. Tốc độ đi rất chậm, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, chân giả đạp đất thùng thùng rung động.

Cuối cùng bà dừng lại trước mặt Trọng Liên, đúng lúc đưa lưng về phía ánh trắng, chỉ nhìn thấy một nửa bên mặt của bà ấy, bị ánh bạc chiếu lên có chút khiến người ta sợ hãi.

“Nhưng mà, con trai, con muốn mẹ tiếp nhận người này như thế nào.”

Ta hơi hơi sửng sốt, biết sắc mặt mình nhất định rất khó coi. Ta lập tức nói:

“Ưu điểm của hắn so với khuyết điểm thì nhiều hơn nhiều hơn đó.”

“Vậy sao?” Mẹ hạ giọng nói. “Hắn là nam nhân hay là nữ nhân, ta còn không biết.”

“Hắn là người đối đãi với con tốt nhất trên thế gian này.”

“Chuyện của con ta khjoong muốn quản. Dù sao mẹ cũng nợ con.” Bà ấy dừng một chút, nhìn về Lâm Hiên Phượng vẫn còn đang trầm mặc. “Nhưng mà, những người khác giờ phải làm sao?”

Ta quay đầu lại nhìn Lâm Hiên Phượng, rồi vội tránh mắt đi.

Lâm Hiên Phượng vỗ vỗ tay, cười cười với mẹ ta.

“Trọng Liên.”

Mẹ vừa gọi tiếng này, Trọng Liên đột nhiên ngẩng đầu.

Mẹ bỗng dưng rút ra một châm nhỏ màu đen, đâm vào người Trọng Liên. Tốc độ nhanh tới nỗi ta hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Lập tức đem toàn bộ nội lực của ngươi chuyển sang Lâm Hiên Phượng! Ngay bây giờ!”

Trọng Liên mở lớn hai mắt.

Ta vội la lên:

“Không được đâu! Nếu nghe theo, thân thể hắn sẽ căn bản không chống đỡ nổi phản phệ của Liên Thần Cửu Thức! Hắn chẳng những sẽ già rất nhanh, mà còn sống không được lâu!”

“Nếu hắn không chuyển nội lực cho Lâm Hiên Phượng, hắn cũng chỉ có thể sống nhiều nhất thời gian một nén hương.”

“Hiên Phượng ca cần công lực, con có thể cho.” Ta vội vàng đứng dậy, quỳ gối thật mạnh trước mặt bà: “Mẹ!”

Lâm Hiên Phượng khẽ cười nói:

“Đệ luyến tiếc hắn.”

Mẹ lạnh lùng nói: “Con cho là bây giờ hắn biến thành cái dạng nỳ, còn có thể sống được bao lâu?”

Ta đập đầu mấy cái vang ‘đông đông’:

“Ít nhất còn khỏe hơn so với mất đi công lực! Mẹ, cho hắn giải dược, con cho Hiên Phượng ca —“

Tiếng Trọng Liên vang lên phía sau:

“Lâm công tử, mời ngươi tới đây một chút.”

Lâm Hiên Phượng thoáng dừng lại một chút, đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống:

“Nghĩ thông suốt?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi nên biết, bệnh của ta không phải chỉ có phương pháp này có thể trị.”

“Đúng vậy.”

“Vẫn kiên trì sao?”

“Đúng vậy.”

Lâm Hiên Phượng cười cười. “Ngươi chưa bao giờ giải thích.”

Trọng Liên không nói gì.

“Võ công ngươi lại cho ta, truyền kỳ tiếp theo cũng chỉ có ta.”

Trọng Liên coi như việc đã rồi im lặng.

“Ta đương nhiên là rất muốn.” Lâm Hiên Phượng vươn tay, tay cứng lại trên không trung một lát, mới chậm rãi sờ sờ lên mặt hắn. “Nhưng mà, khuôn mặt này phải mấy trăm năm mới có thể xuất hiện, không thích hợp có nếp nhăn. Còn mái tóc này, chậc chậc, trắng nhiều sẽ khó coi.” Dứt lời, y quay lại nhìn mẹ. “Bá mẫu, hiện giờ Vũ Hoàng với con đã hoàn toàn không còn tình cảm gì, cần gì chia rẽ vợ chồng son nhà người ta.”

“Lâm Hiên Phượng, chuyện này là một mũi tên trúng hai con chim, ngươi lại không làm? Ta cảm thấy con đâu phải đồ ngốc.”

“Người xấu xa như vậy, con không muốn nhìn thấy nữa.” Y vỗ vỗ ngực Trọng Liên. “Người biến ta thành đồ ngốc là ngươi. Liên đại cung chủ, kỳ thật ta đã sớm biết.”

Y đứng lên, xoay người muốn đi, lại quay đầu nhìn ta:

“Đệ…”

Ta ngẩng đầu nhìn y.

Y vốn nên trở thành người ta không nhận ra được.

Nhưng mà, nhiều năm như vậy, y dường như một chút cũng không thay đổi. Lúc này y đứng trước mặt ta, đôi mắt vẫn sáng như vậy, chỉ cần nháy mắt, sẽ còn linh hoạt đáng yêu hơn cả một hài đồng.

Y vẫn là tiểu nam hài trong sương dày đường lạnh, đôi chân trần đi trên đường nhỏ của tiểu thôn. Vẫn là thiếu niên trong xuân sắc ngập tràn, cưỡi ngựa lưu luyến khóm hoa.

Y nở nụ cười.

Nụ cười của y vĩnh viễn gợi người khác nhớ tới hoa đào dưới gió thổi tháng ba.

“Mùa xuân sẽ nhanh tới, trong thôn nhất định rất đẹp.” Y nhẹ nhàng nói. “Nhưng mà, chúng ta ai cũng không nhìn thấy.”

Y đi thật lâu rồi, ta vẫn chưa lấy lại *** thần.

Cuối cùng ép mình quay lại với sự thật, lại tiếp tục cầu xin mẹ. Mẹ nhìn Lâm Hiên Phượng rời đi, lại nhìn Trọng Liên, nói với ta: “Mẹ con là người thẳng thắn, ta thích nam tử hán như cha con, không thích loại nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân.”

“Mẹ, con không nói gì với ngươi đâu, hắn tốt với con hay tốt với mẹ đây? Mẹ thay con ghét hắn thì có ích gì. Con giờ nghĩ thông rồi, nếu hắn chết, con liền tự vẫn.”

“Hoàng nhi —-“

“Hoàng nhi!”

Câu trước là Trọng Liên, câu sau là mẹ. Ta che tai, nhắm mắt, thè lưỡi, nói năng lộn xộn:

“Con không nói đùa đâu, đưa thuốc giải ra đi, bằng không con chết.”

Quả nhiên, người dễ đối phó nhất trên thế gian này chỉ có hai, một là mẹ già, hai là Trọng Liên.

“Rút châm rồi uống thuốc!” Lão nương ném một túi thuốc ra. “Ta không có đứa con trai này!”

Bà ấy nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, ta vừa nhanh chóng giải quyết độc châm cho Trọng Liên, vừa lớn tiếng gọi theo:

“Mẹ! Giúp con đuổi người bên ngoài đi! Chờ đại mỹ nhân nhà con hết bệnh rồi, con sẽ đưa Chi Nhi đến Quỷ Mẫu Quan thăm mẹ!”

Chân của mẹ đi không nhanh, lời này không muốn nghe cũng không được, ta nghe bên ngoài binh binh bàng bàng một hồi, rồi hoàn toàn im lặng.

Người Thiên Sơn mất đi lão Đại, nhất thời mờ mịt, cũng không dám tiến lên, đành phải thương lượng để rời đi.

Chỉ chốc lát sau, người của Trọng Hỏa cung đã vào.

Ta ngồi xổm trước mặt Trọng Liên, sờ sờ cằm:

“Ngươi như vậy, thật không biết làm sao bây giờ.”

Trọng Liên nhìn ta, bất động.

Ta nghiên cứu miệng vết thương của hắn từ trên xuống dưới: “Ai, sao lại bị thương thành như vậy. Khó coi chết đi được.”

“Hoàng nhi.”

“Gì?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cười vô cùng ám muội. Trong lòng ta rùng mình, nhất thời vô cùng lúng túng:

“A, ta biết rồi, ngươi muốn bọn họ đi chuẩn bị.”

Ta vừa định chạy, hắn bắt lấy tay của ta:

“Mấy lời ngươi vừa nói, ta cũng nghe được.”

“Ai nha, ngươi nghĩ rằng ta nói thay ngươi đó à? Ta chỉ muốn dọa mẹ ta thôi. Bà ấy nhất định sợ ta chết. Cho dù bà ấy bất cẩn bẻ ngươi răng rắc, ta ngay cả nước mắt cũng không rơi.”

Tóc trên trán Trọng Liên rũ xuống, hắn khẽ ngẩng đầu, đôi mắt loan loan nhìn ta.

Yêu nghiệt này!

Ta dùng sức quạt mình:

“Chuyện ta ghét nhất trên đời chính là nuôi tiểu hài tử, muốn ta nuôi tiểu hài tử, ta sống không bằng chết. Ngươi biết đó.”

Môi hắn mím thành một đường, nhếch lên thành hình dạng thật dễ coi.

“Buông tay, nhiệt đã chết. Ngươi có biết phiền không, suốt ngày dán lấy ta.”

Hắn vẫn cười.

“Ta thừa nhận, ta có một chút lo lắng, chỉ một chút mà thôi —- ai nha, ta thật sự phải đi —- buông tay, buông tay! Ngươi đừng có nhìn ta như vậy —–“

“Hoàng nhi.”

“Cái gì?”

“Ta rất muốn ôm ngươi một cái.”

Ta ngồi xổm, quay đầu lại, nhìn xung quanh, tứ đại hộ pháp đều ở đây, xấu hổ.

Ta có loại cảm giác sượng mặt của kẻ trộm thuyền.

Rốt cuộc vẫn cố mà làm, nhẹ nhàng ôm hắn.

Ta nghe tiếng cười của hắn bên tai, có cảm giác choáng váng. Cuối cùng thật sự không chế không được, nhẹ giọng nói: “Người nhiều quá.” Sau đó nhìn trái nhìn phải, giống như tiểu hài tử mắc lỗi: “Ta không biết, cũng không thể được…”

Nói chưa dứt lời, thấy hắn đang mỉm cười, sau đó mang theo tiếng tim đập, thật ôn nhu mà ngậm lấy cánh môi hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.