Thập Ngũ Niên Chi Dương

Chương 21



Buổi chiều hôm ấy Trương Tử Kiếm trở về, lúc đi không mang theo gì hết, ngay cả sạc điện thoại cũng không mang. Lúc gần đi cứ nán lại mãi không đi, vẫn phải để tôi bấm thang máy cho anh.

Xe anh cũng không mang, thậm chí tôi đưa anh tấm thẻ tín dụng anh cũng không lấy.

Anh nói anh chỉ về nhà ở vài ngày, đừng làm như định phân nhà thật. Là điềm xấu đấy.

Tôi nói được được.

Sau đó tôi thấy cửa thang máy đóng lại, người đàn ông đẹp trai anh tuấn của tôi cúi đầu đi xuống.

Tôi sửng sốt ngây người, đóng cửa lại rồi nhìn căn nhà của chúng tôi, đột nhiên cảm thấy không biết nên làm gì.

Không còn sức lực nữa.

***

“Này Tiểu Diệp, đêm nay Lưu tổng sinh nhật, công ty tổ chức liên hoan, cậu đi hay không?” Chị Trần cùng phòng hỏi tôi.

Tôi cười: “Đi chứ sao không, em một mình một người nhàn rỗi, đương nhiên phải đi.”

Chị Trần hỏi tôi: “Tôi phát hiện gần đây cậu thực sự nhàn rỗi nha? Người kia nhà cậu đâu?”

Tôi nhún vai nói: “Đi công tác rồi, chắc khoảng thời gian ngắn tới đây em đều sẽ nhàn rỗi thôi, mọi người ai thiếu bạn có thể tìm em, sửa máy tính ống thoát nước các kiểu.”

Chị nói: “Ui xem đáng thương chưa kìa.”

Tôi cười không nói.

Hôm nay ngoài trời có tuyết rơi, lúc tối tôi rời công ty thì tuyết trên đường đã được dọn sạch, mặt đường bóng lộn bóng lộn. Trên xe tôi còn có hai đồng nghiệp, đều là các cô gái trẻ, líu ra líu ríu nói chuyện với tôi.

Trong đó có một người là thực tập sinh vừa tới thời gian trước, vẫn chưa biêt chuyện của tôi với Trương Tử Kiếm. Cô ngồi phía sau vỗ vỗ lưng ghế của tôi, tiến lại gần nói: “Anh Diệp, không ngờ anh lại là phú nhị đại nha? Xe này của anh trông thật cool ngầu đó.”

Tôi liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, cười nói: “Của bà xã tôi đó.”

Vẻ mặt cô rành rành vẻ ngạc nhiên, cô gái bên cạnh cười nói: “Em ngàn lần đừng có để ý anh Diệp nha, anh Diệp với chị dâu cực kì ân ái đó.”

Cô gái thực tập sinh nhanh chóng buông tay ngồi trở về, trừng lớn mắt nói: “ Chị Lâm Lâm đừng nói lung tung như vậy! Em có bạn trai rồi! Anh Diệp dù có điều kiện đến đâu em cũng không thể làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng nhà người ta!”

Lâm Lâm nói: “Trêu em mà, mà cho dù em thật định làm ảnh hưởng đến tình cảm nhà người ta thì cũng phải tốn sức đấy, chị dâu cực kì mê người.”

Vẻ mặt cô bé đầy hiếu kì, hỏi tôi: “Anh Diệp có thể cho em xem ảnh chụp được không?”

Tôi bật cười, lấy di động cho cô xem: “Ảnh màn hình khóa đấy.”

Cô hưng trí bừng bừng lấy xem, sau đó cả người liền bị vây ở trạng thái căng thẳng.

“……..Anh Diệp anh trêu em phải không?”

Tôi nói: “Không phải mà, đấy là chị dâu của em. Đẹp trai không?”

Cô chớp mắt mấy cái: “……….Đẹp.”

Lâm Lâm ở bên cạnh cực kì vui vẻ, vỗ vỗ cô nói: “Em vừa mới tới, vừa lúc người ta đi công tác nên chưa kịp gặp. Chị nhà anh Diệp chính là người nhà có điều kiện nhất công ty chúng ta, định kì đưa đồ ăn vặt đến, cà phê đồ uống bổ dưỡng cho đúng chuẩn, hôm nay cốc cà phê nhập khẩu em uống chính là do chị dâu đưa đến lần trước.”

Lúc cô nói chuyện tôi liền cười theo, các cô một câu chị dâu hai câu chị dâu, gọi đến lòng tôi vừa chua vừa ngọt. Vừa trêu chọc vừa có chút cô đơn.

Chị dâu của các cô sắp về nhà được một tháng rồi.

Tuy không đến mức không gặp mặt, nhưng muốn gặp cũng không dễ dàng, ít nhất cũng không giống như trước mỗi ngày đều thấy. Màn hình khóa của tôi là bức hình mà lần trước anh nhất định muốn thay, bảo là muốn tôi mỗi ngày đều thấy anh.

Tôi vừa lái xe chuẩn tốc độ vừa tính toán trong lòng xem lần sau gặp sẽ là lúc nào. Di động vẫn trong tay cô nàng phía sau, nên lúc nó vang lên đã dọa cô giật mình.

“Có điện thoại!”

Tôi lấy lại điện thoại rồi dùng bả vai đỡ, “Alo?”

“Bé cưng, tan làm chưa?”

“Tan rồi, tối nay em liên hoan với đồng nghiệp, lúc về sẽ gọi cho anh sau.”

Anh nhanh chóng hỏi: “Có những ai thế? Bao nhiêu người? Có cái tên kia không?”

Tôi cười mắng: “Anh cút đê.”

Anh nói: “Em chú ý một chút, đừng có thừa lúc anh không ở nhà mà làm bậy, anh tuyệt đối không tha cho em đâu.”

“Được rồi đấy. Anh về đến nhà rồi hở?”

Trương Tử Kiếm: “Ừ, thôi em lái xe đi, đi chậm một chút. Tối về thì gọi cho anh, đừng chơi khuya quá.”

Tôi nói: “Em biết rồi, anh đừng dong dài nữa, tắt đây.”

Trương Tử Kiếm lại than thở gì đó rồi mới cúp điện thoại.

Ngồi đằng sau hai cô nương trao cho nhau ánh mắt thấu hiểu, có lẽ đều chê cười anh cằn nhằn quá. Tôi cất điện thoại vào túi, tiếp tục suy nghĩ vấn đề lúc trước, vừa lái xe vừa nghĩ đến Trương Tử Kiếm.

Anh gầy hơn nhiều, có lẽ ở nhà không thoải mái lắm. Theo như anh nói thì mẹ anh quản lý anh rất chặt, có ba ngày thì hai ngày muốn tiến hành tẩy não anh. Đồng tính luyến ái là hành vi không bình thường như thế nào, rồi AIDS là bệnh dễ lây truyền như thế nào trong quan hệ đồng tính, rồi tình cảm giữa họ mỏng manh ra sao, tất cả đều là nội dung để tẩy não.

Trương tử Kiếm cũng có ý đồ tẩy não mẹ anh, tiếc là một lần cũng chưa thành công, người ta hoàn toàn không nghe.

Chúng tôi không biết xử lí tình huống hiện tại như thế nào, mẫu thân đại nhân giống như một tảng đá cứng rắn chặn ở lối ra của chúng tôi, bạn muốn đẩy nó ra để thấy lại ánh sáng nhưng một chút cũng không đẩy được.

Lúc liên hoan buổi tối Tần Châu có chuyện nên không đi, việc này làm tôi thở phào nhẹ nhõm, sợ cậu uống quá chén rồi nói gì đó, mà cho dù cậu không nói gì tôi cũng không cảm thấy tự nhiên. Nói chung cậu ta từng có tiền án rồi, uống rượu xong rồi gửi tin nhắn lung tung.

Công việc của ngành chúng tôi khá nhẹ nhàng, mọi người cũng dễ gần nên lúc tụ tập không hề có cảm giác câu nệ mà chơi rất vui vẻ. Không biết có phải do tôi lâu không tham gia kiểu tụ họp này hay không mà cảm thấy có chút ầm ĩ, không dung nhập được.

Tôi đẩy cửa vào toilet, trong quán kara thứ không thiếu nhất chính là uống rượu rồi chảy nước mắt, nhất là trong toilet.

Lúc tôi đi vào thì có một người đàn ông đang ghé vào bồn rửa mặt khóc lóc, chảy nước mắt, trong tay vẫn cầm di động. Gã khóc rất đau đớn làm tôi cảm thấy như sắp tận thế.

Vốn tôi định đi tè, không cần đi vào gian riêng. Nhưng giờ gã lại đứng kia khóc, tôi không thế nào bình tĩnh đứng sau gã mà xả được, thế nên tôi đi vào gian riêng. Tôi nghe thấy gã gọi điện cho ai đó.

“Anh xin em, em có thể về không? Em ở bên cạnh gã, gã cho em được cái gì?” Thanh âm của gã nghe là biết đã uống nhiều, đầu lưỡi đơ lại.

“Hai ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, một chút tình cảm em cũng không có sao.”

“Giờ em về đây, chuyện này….a, coi như chưa từng xảy ra, anh sẽ không nói gì hết…”

“Em đừng cúp, anh….”

Có lẽ người ở đầu bên kia tắt máy, vì lúc nãy nói chuyện gã không khóc, vừa tắt máy cái là khóc như trời sắp sụp. Tôi kéo séc quần rồi xả nước, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Gã ta vẫn giữ nguyên tư thế, chổng mông ghé trên bồn rửa tay khóc.

Tôi không muốn quấy rầy gã, muốn để cho gã cứ im lặng như thế mà khóc, nhưng tôi cũng phải rửa tay chứ. Tôi đi đến một vòi nước cách gã khá xa, tiếng nước chảy hình như làm gã giật nảy mình. Gã ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt. Điều khiến tôi ngạc nhiên là gã còn khá trẻ, tầm đầu ba mươi hoặc hai tám hai chín gì đó, nhưng thanh âm lại rất già.

Tôi nói: “Xin lỗi nha người anh em, làm cậu giật mình rồi.”

Gã lau mặt nói: “Để anh chê cười rồi, bạn trai tôi chạy theo người khác.”

“….” Gã thẳng thắn như vậy khiến tôi có chút không biết phải làm sao, tôi cũng đâu muốn biết, mà lại nói, chẳng lẽ bây giờ đồng tính luyến ái đều công khai như vậy sao? Tôi nói, “Vậy thì tìm người khác.”

Gã lắc đầu, “Năm năm, tôi đi công tác ba tháng, chờ tôi ….hức, trở về thì người đã đi mất ….”

Gã hình như rất đau khổ cần người giãi bày, nhưng tôi lại không hề có hứng thú với chuyện của người khác. Tôi nói, “Nếu đã chạy theo người khác thì không nên luyến tiếc, hôm nay không chạy thì ngày mai cũng chạy. Người anh em cậu cứ khóc đi, tôi còn có chút việc…”

Gã gật gật đầu, không đợi gã nói tôi liền đi ra ngoài.

Trong mắt gã, năm năm rất dài, có lẽ với những người khác cũng vậy, vì đời người cũng chỉ có mười mấy cái năm năm.

Nhưng nếu để tôi ra ý kiến thì tôi chỉ có thể nói, thời gian ngắn vẫn chưa đủ ổn định….

Tôi cười cười, ít nhất thời gian mười lăm năm cũng đủ để tôi tin tưởng anh, giống như tin tưởng bản thân mình vậy, tôi biết anh sẽ không ngoại tình, không phản bội, giữa chúng tôi dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể là nó.

Không thể khẳng định là chúng tôi sẽ không chia tay, nhưng nếu chia thì cũng là nguyên nhân nào đó không thể chống lại chứ không phải là do chuyện ghê tởm như ngoại tình.

Đó chính là loại tín nhiệm và tình yêu được thời gian dài tôi luyện ra.

Vì ngày mai không phải là cuối tuần nên mọi người đều không dám chơi quá muộn, tầm hơn chín giờ liền chia tay về nhà, tôi không hề uống ngụm rượu nào nên lúc về còn cho vài đồng nghiệp quá giang.

Lúc về đến nhà là mười giờ hai mươi, mở cửa ra thì bên trong vẫn tối om om.

Giờ tôi ghét nhất là lúc tan làm về nhà, mùa động ngày ngắn đêm dài, mới sáu giờ mà trời đã tối hẳn. Mỗi ngày về nhà bên trong đều tối om, làm tôi cảm thấy rất không ấm áp.

Tôi gọi điện cho Trương Tử Kiếm, anh nghe máy ngay lập tức: “Về nhà rồi sao? Anh vẫn chờ em.”

Tôi nói: “Về nhà rồi, em không uống rượu, không cần lo đâu.”

“Nghe lời thế sao?” Anh cười, “Anh còn sợ em uống say rồi làm loạn à, anh nói cho em nghe quần áo anh còn chưa thay, chờ xem nếu bên em có chuyện anh sẽ lập tức ra ngoài truy em.”

Ồn ào cả đêm, bây giờ yên tĩnh lại, bên tai lại có âm thanh trầm thấp quen thuộc, cái cảm giác này thực thoải mái. Tôi nói: “Anh chờ chút, em đi tắm cái đã, rồi sẽ nằm trên giường đeo tai nghe nói chuyện với anh.”

Anh “Ừ” một tiếng.

Không biết tại sao nhưng chỉ một âm tiết đơn giản như vậy cũng khiến tim tôi run lên.

Tôi đoán bản thân đang rất muốn anh.

Lúc tắm rửa tôi lại nghĩ, nếu giờ anh ở đây thì nhất định lát nữa tôi sẽ làm một pháo với anh.

Tắm rửa xong tôi lên giường nằm đeo tai nghe, muốn gần gũi hưởng thụ một chút thanh âm trầm thấp gợi cảm của bà xã. Tôi gọi video cho anh, sau đó liền thấy anh trần nửa người trên dựa vào giường hút thuốc.

Tuy tôi không thích anh hút thuốc nhưng hình ảnh đó vẫn đẹp đến không nói nên lời, đấy là tôi chỉ mới thấy một phần xương quai xanh của anh, nếu màn hình thu được cả người thì sẽ càng đẹp trai hơn.

Không cần nhìn tôi cũng biết giờ chắc chắn anh đang gấp một chân, chân kia thì duỗi thẳng. Anh luôn như vậy, nhưng tôi vẫn thích xem.

Tôi nói: “Trương Tử Kiếm anh lại hút thuốc.”

Anh nói: “Anh muốn em.”

Tôi hỏi anh: “Hút thuốc thì sẽ không muốn sao?”

Anh động động dập tắt điếu thuốc rồi nói: “Vẫn muốn.”

Tôi nói: “Vậy thì đừng hút, hút hay không vẫn đều muốn, không có tác dụng.”

Anh bật cười, trông cực kì đẹp trai. Trong lòng tôi chua sót, rất muốn sờ mặt anh.

“Không cho hút thuốc nữa, anh mà nghiện sau này sẽ không bỏ được, mà không bỏ được thì sẽ không thể bên em, anh biết em không thích mùi khói mà.”

Trương Tử Kiếm nói: “Không được, ngoài em ra những các khác anh đều có thể bỏ.”

Tôi cười than, nói: “Sao thế? Hôm nay khả năng nói tình thoại đạt max luôn, lạ thế.”

Anh nói: “Anh mỗi ngày đều không thấy em nên trong lòng trống vắng, khó chịu, bà xã ơi anh không muốn nghe mẹ nữa, anh không muốn ở đây.”

Trong lòng tôi co rút, có chút đau. Anh gầy hơn nhiều, người cũng không sức sống. Tôi thở dài trong lòng, thế nhưng trên mặt vẫn là vẻ tươi cười, nói: “Sao vậy chứ, giờ mới được một tháng, chúng ta còn phải chiến đấu dài dài, em ở bên này vẫn chưa có gì mà anh nhìn mình xem, tiều tụy đến vậy, đại lão gia anh cũng quá dính người đi.”

Anh nói: “Đây cũng không phải việc anh có thể khống chế, sao em không nhớ anh chứ? Đúng là vô tâm vô phế, lang tâm cẩu phế mà.”

Tôi cười mắng anh hai câu.

Thực ra tôi cũng rất nhớ, đâu chỉ nhớ không mà cả người đều không khỏe, thế nhưng tôi còn cách nào chứ, không thể nào cả hai người đều than, như vậy càng khó qua hơn.

Mà giờ đã đầu ba mươi rồi, không thể nào bậy bạ giống như đứa nhỏ mười bảy mười tám được. Tôi không thể nói với anh là tôi càng muốn hơn, anh đừng ở nhà nữa mà chuyển về đây đi, dù mẹ anh phát bệnh cũng không liên quan đến anh.

Lời này không khác gì sét đánh bên tai.

Hơn nữa nếu nói ra những lời như vậy thì tôi đã không phải là Diệp Tần.

Nhưng tôi cũng nhớ Trương tử Kiếm, nhớ đến mức nào. Đã đến mức cực kì đáng khinh rồi.

Cứ như thế, đeo tai nghe nghe âm thanh của anh, nhìn khuôn mặt anh. Tiểu Diệp Tần trong ổ chăn đã cứng không chịu được, trướng đến mức tôi phát đau. Đáng khinh như vậy khiến tôi rất không muốn thừa nhận kẻ đó là mình.

End chương 21.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.