Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 15: Lãnh khốc tuyên án



Trong hỗn độn, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy chết thế này cũng tương đối dễ dàng… Nhưng lại có một cái tên đang cố gắng chống đỡ cho ý thức cuối cùng của hắn.

Khí tức *** dục cùng vị đạo của máu kết hợp với nhau lan toả khắp phòng càng thêm kích thích thần kinh của lang nhân. Mùi máu tanh khiến cho sự tức giận của lang nhân càng trở lên không thích hợp, nếu như lúc trước bản thân y còn có một tia ý thức tồn tại, như vậy hai mắt huyết hồng như hiện tại cho thấy bản thân lang nhân đã mất đi khống chế

Máu … Máu… Còn muốn nhiều máu hơn nữa…

Toàn bộ giết hết… Xé rách gương mặt dơ bẩn của bọn chúng…. Thần chí lang nhân dần dần sa vào si mê, trong lòng y nảy sinh hận thù hết thảy đều phát tiết lên người Cố Thính Ngữ.

Lanh nhân nổi lên sát ý, y mở chếc mổm lớn đầy mau hung hăng cắn lên cổ Cố Thính Ngữ!

đột nhiên, một đạo kim quang gai mắt từ trong thân thể Cố Thính Ngữ bắn ra, lang nhân đang không phòng bị bị một vách chắn vô hình đánh bay, rơi xuống trên mặt đất

“Chi Ngao… Chi Ngao…” hai mắt Cố Thính Ngữ mất đi tiêu cự, nhìn khoảng trống trên đầu, bản năng nhớ kỹ cái tên duy nhất hắn hoài niệm kia.

Lang nhân bị đánh bay bởi vì đau đớn mà từ trong sát ý ngập trời kia chậm rãi tỉnh táo lại, mỗi khi nhớ tới sự tình kia, y lại đánh mất đi lí trí, chỉ còn lại bản tính tàn sát bạo ngược.

Người trên giường không hề ngừng lại, trong miệng vẫn liên tục thì thào, không biết đang nói cái gì

“Bạch Chi Ngao… Chi Ngao…”

Nghe rõ cái tên Cố Thính Ngữ đang gọi, lang nhân nheo con mắt lại, trong nháy mắt bạo ngược lại bùng phát.

Dựng Cố Thính Ngữ dậy, lay lay bờ vai của hắn, nỗ lực đưa hồn hắn hồi lại.

“Câm miệng!” Lang nhân oán độc gầm nhẹ “Nói cho ngươi hay! Con cẩu ngu xuẩn kia, kể từ lúc ngươi bước chân vào cái kết giới này thì nó cũng đã chết rồi!!”

“Ngươi … Nói cái gì?” Cố Thính ngữ trong nháy mắt khôi phục thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn lang nhân.

Trái ngược với thân thể đang bị đau đớn dằn vặt, tinh thần của Cố Thính Ngữ giờ đã gần tan vỡ, thanh âm của hắn lộ ra một tia sợ hãi khó có thể nhận thấy “Bạch Chi Ngao bị làm sao rồi?!”

“Hanh,” Lang nhân tàn nhẫn phá huỷ tia hy vọng cuối cùng của hắn “Bọn ta thân là người bảo vệ Thập Nhị thánh thú cung, kể từ lúc kế ước có hiệu lực thì cũng đã quyết định không để cho bất kì sinh vật sống nào ra khỏi lĩnh vực mà bản thân quản lý… Con cẩu ngu xuẩn hạ đẳng kia, biết rõ thả ngươi đi thì nó sẽ có hậu quả gì, cư nhiên lại tự mình chuốc lấy khổ, nga không, có lẽ nên nói, “ Lang nhân âm trầm nở nụ cười “Cái con cẩu kia là bị ngươi hại chết đi.”

“Không…không!! Hắn nói là sẽ chờ ta!!” Cố Thính Ngữ lấy tay che tai lại, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng

“Vừa rồi là do ta sơ ý, không chú ý con xuẩn cẩu kia đã hạ chú phòng ngự vào trong thân thể ngươi, thế nên cho tới giờ ngươi mới còn sức lực để giãy dụa… ta thực sự là đã vô cùng ôn nhu rồi!!”

Lang nhân lật thân thể Cố Thính ngữ lại, đưa lưng huớng về phía mình. loại tư thế mập hợp của dã thú này đã kềm trụ hai chân của Cố Thính Ngữ, sau đó y đem toàn lực kéo căng hai chân của hắn ra.

Nhất thời, máu rơi như mưa

“A a a a!! Ngao!!”

“Câm miệng!! chết tiệt!!” lang nhân không chú ý đến bản thân là bởi vì nghe đựoc từ miệng của cái nhân loại này kêu tên kẻ khác, chính là nguyên nhân dẫn tới cơn giận của  mình

Cái mông tròn tròn trắng như tuyết của Cố Thính Ngữ sớm đã bị mhững móng vuốt sắc nhọn kia đâm ra đạo đạo vệt máu, hắn nghĩ bản thân mình sớm sẽ bị Lang nhân này xé thành hai mảnh.

Huyệt khẩu của hắn đã mở rộng tới độ có thể thoả mãn đựơc tính khí của lạng nhân, y nhấc dục vọng của mình lên, thẳng tiến vào chỗ sâu nhất bên trong cơ thể hắn.

“Ô ô!!!!!!!!!!”

Huyết hoa theo mỗi lần trừu sáp của lang nhân đèu văng ra khắp nơi. Trên sàng đan màu trắng, theo mỗi lần luật động mạnh mẽ của lang nhân, thì một vệt máu mới lại phủ lên vệt máu vốn có trên đó, cứ một tầng lại một tầng liên tiếp…

Lang nhân rất thoả mãn với thân thể của Cố Thính Ngữ, bên trong vừa nóng lại vừa ẩm ướt đến khó tin, mà phản ứng của cái nhân loại này cũng thoả mãn rất tốt

dục vọng thích ngược đãi của y.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng quanh quẩn ở sâu trong cổ bảo, liên tục giằng co tròn một đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.